Kỳ nghỉ Tết dài khiến tôi nhận ra rằng tâm ḿnh đang dần được thanh thản. Tôi không mừng v́ điều đó. Bớt mừng vui sẽ bớt đau khổ. Người ta hỏi tôi rằng có thể đánh giá được ǵ ở bản thân ḿnh suốt một năm qua. Tôi mỉm cười với ba từ "không thành công". Thật ra tôi muốn né đi cụm từ "thất bại". Tôi không quan niệm "thất bại là mẹ thành công" như người ta vẫn thường nói. Với tôi, có thất bại mới biết thành công là như thế nào, có khổ đau mới biết hạnh phúc là như thế nào.
Suốt 10 ngày nghỉ, tôi chỉ quanh quẩn với việc nội trợ và đọc sách. Tôi nấu nhiều món ăn mặc dù nhà tôi chỉ có 3 người. Tôi đọc tiểu thuyết thuộc dạng kinh điển mà t́nh cờ tôi thấy trong tủ sách của Má tôi. Trước đây tôi từng hững hờ với nó v́ tôi đă tự nhồi vào đầu ḿnh từ thuở c̣n đi học rằng "đọc tiểu thuyết là điều không tốt". Sau này tôi nhận ra những ǵ tôi nghĩ hoàn toàn sai. Có lẽ nó không tốt cho học sinh nhưng chính tiểu thuyết đă làm cho trí tưởng tượng của tôi được mặc sức bay bổng.
Tôi thích bài Belle ngay từ lần đầu tôi xem nó trên Thúy Nga. Nó như mê hoặc tôi. Có cái ǵ đó cuốn hút một cách kỳ lạ. Tôi nghe đi nghe lại cả bản tiếng Việt và tiếng Pháp. Nó làm tôi khao khát đọc tác phẩm "Thằng Gù Nhà Thờ Đức Bà Paris".
"Đọc bao giờ cũng là tự làm cô đơn ḿnh" - BVP.
da1uhate
member
REF: 589319
02/12/2011
Mọi việc đang dần đi vào guồng quay của nó sau kỳ nghỉ Tết. Tôi hài lòng với mình ngay hiện tại, ngay lúc này. Tôi ngồi ở bàn máy tính, bên phần ăn trưa và lấp đầy khoảng trống quanh mình bằng giọng chàng ca sĩ tôi ưa thích. Tôi nhớ lại chuyến về quê nghỉ Tết của mình. Tôi đi chung xe với gia đình người hàng xóm. Anh cũng lấp đầy không gian trong xe bằng giọng chàng ca sĩ này mặc cho lũ trẻ gào thét với mẹ chúng rằng "nhạc dở quá". Anh nói rằng đây là nhạc từ chiếc CD tôi đã tặng anh. Tôi mỉm cười. Tôi không nhớ rõ sự việc này. Tôi đã không còn tặng CD nhạc cho bạn bè kể từ khi tôi nghe nhạc trực tiếp trên internet.
Ngày mai tôi lại bắt đầu cặm cụi với lớp học buổi tối của mình. Tôi lấy lớp học này trong sự tình cờ vì nghe lời rủ rê của con bạn thân. Nhưng khi lớp bắt đầu thì chỉ có mình tôi. Nó không học vì lý do hết sức gia đình rằng "chồng tui không cho học". Haiz, mệt với những thứ gọi là "chồng". Dạo này trên một tờ báo điện tử khá lớn, đăng đầy những bài tranh luận về gia đình và phụ nữ. Càng đọc càng thấy nực cười cho các tư tưởng thủ cựu của đàn ông Việt Nam. Nói cho đúng hơn, vì lề thói xã hội nên đàn ông mặc nhiên cho mình đủ thứ quyền. Quyền lớn tiếng, quyền bồ bịch, quyền quyết định mọi việc lớn nhỏ, quyền ghen tuông vô căn cứ, quyền ăn nhậu vô tổ chức, quyền muốn làm gì thì làm. Còn phụ nữ được những quyền gì mặc dù mọi người đã hiểu chữ bình đẳng gần 100 năm?
Tự dưng một lúc nào đó tôi nhận ra mình không thể làm một người phụ nữ vừa lăn ra xã hội để tranh đua với đàn ông trong sự nghiệp rồi lại lăn về nhà và tất bật chuyện bếp núc, con cái. Nó quá sức chịu đựng của tôi. Nếu tôi quấn chặt đời mình vào hoàn cảnh tương tự như những phụ nữ ở xung quanh tôi thì tôi lấy đâu ra thời giờ cho bản thân mình? Tôi không còn thời gian để học, để đọc, để viết, để đi đây đó. Có phải vì thế không mà tôi im lặng trước lời đề nghị "làm vợ anh nhé" của một người tôi mới vừa gặp khoảng 1 tháng nay. Sự im lặng của tôi khiến anh ta tưởng rằng tôi chê anh ta hơi lớn tuổi so với tôi. Đôi khi tôi cho rằng tuổi tác không quan trọng nhưng có một thực tế rằng tôi không hợp với đàn ông cùng trang lứa. Những người quen biết tôi nhiều năm đều cho rằng đàn ông hơn tôi 10 tuổi vẫn chưa đủ khả năng mở đươc cánh cửa tâm hồn tôi. Tôi cũng không dám tin rằng người đàn ông hơn tôi 1 giáp này hợp với tôi mặc dù những gì anh thể hiện làm tôi rất hài lòng. Anh biết chơi piano và guitar. Anh biết sáng tác nhạc và hát. Anh biết làm thơ. Anh có sở học về Phật Pháp. Anh làm giáo sư cho 1 trường đại học lớn. Anh có một phòng mạch tư với doanh thu hằng năm khiến người ta ngưỡng mộ. Và quan trọng nhất, những gì tôi quan tâm anh đều biết và chúng tôi có thể nói chuyện với nhau nhiều giờ đồng hồ. Anh cũng có thể đàn hàng giờ cho tôi nghe tất cả những bài anh biết và thật ngẫu nhiên rằng chúng cũng chính là những bài tôi rất thích. Đôi khi trong lúc anh đàn, tôi xúc động thật sự. Xúc động vì nhạc hay xúc động vì tìm thấy tri kỷ? Tôi không hiểu rõ thứ cảm xúc này. Tôi biết anh vẫn đang cố chinh phục tôi nhưng có vẻ như càng ngày tôi càng ngán ngẩm với chuyện tự nhiên này của muôn loài. Tôi yêu sự tự do của mình đang có mặc dù đôi khi tôi khá chật vật và cô đơn. Nhưng tôi đã hiểu được rằng, bớt gây nghiệp chướng thì cuộc sống sẽ thanh thản. Còn yêu thương là còn đau khổ. Mà tôi thì đã quá dư thừa sự đau khổ, đâu cần phải rước thêm nó chi nữa.
da1uhate
member
REF: 589470
02/14/2011
Nhựt kư ngày 14/02:
- Sáng sớm. Vô t́nh gặp vợ chồng cô bé đồng nghiệp ở tiệm tạp hóa gần công ty. Định chào th́ nghe hai câu đối thoại.
Vợ (nhỏ nhẹ): "Mua bao nhiêu anh?"
Chồng (nạt lớn): "Muốn mua bao nhiêu th́ mua, mắc mớ gì hỏi tui?"
- 9g00. Bị đau bụng dữ dội. Nguyên nhân cũng do sơ ư pha sữa mà nước trong b́nh chưa nóng. Lật đật chạy sang pḥng thằng Mập.
"Mập, có dầu hông?" "Muốn dầu ǵ? Dầu xanh, dầu kim hay dầu cù là?"
"Đau bụng th́ xức dầu ǵ?" "Dầu hôi"
- 15g30. Nhận tin nhắn. "Tính hẹn nhỏ bạn đi chơi offline mà sợ bị làm nhụt quá. Thôi :("
"Hoa tàn nhụy rữa, c̣n sợ nhụt ǵ nữa pa?"
- 16g10. Điện thoại reng. "Ê, tối nay mày có độ ǵ không?"
"Có." "Chời ơi, mấy đứa chưa chồng thiệt sướng."
"Con đi học đó má." "Thôi nghỉ đi, đi ăn với tao. Đi học không được đâu, kẹt xe đầy đường cho coi".
"Mày ế trai nên mày rủ tao hả?" "Xin lỗi mày à. Tao không thèm gọi thôi, chứ có mà đầy."
- 16g30. J qua phòng. "Eh T, do you like chocolate? I have some chocolate from Germany."
"Sorry, I don't like chocolate". Are you sure? You are a girl and don't like chocolate. It's so surprise."
"Yeah, but that's true".
7g00. Điện thoại reng. Mở mắt ra. Sực nhớ cái hẹn ăn sáng lúc 7g15. Cuống cuồng chạy vào nhà tắm.
7g20. Có mặt ở quán ăn đầu hẻm. Vừa ngáp vừa nh́n thực đơn.
7g25. Một cụ già tóc bạc trắng lững thững đi vào quán. Vai vác ba lô, tay cầm nón bảo hiểm.
7g28. Nghe tiếng huưt sáo bài “Can’t take my eyes off you”. Ngay đoạn “I love you, baby/And if it’s quite alright/I need you, baby/To warm me lonely night”. Nh́n quanh quất. Phát hiện ra “thủ phạm” chính là cụ già vừa vào quán.
7g30. Len lén liếc sang bàn bên cạnh. Cụ già đă thôi huưt sáo và bắt đầu lấy sách ra đọc. Tự hỏi: “Sao ḿnh không yêu đời được như cụ nhỉ?“
thoangmaybay
member
REF: 589698
02/15/2011
Cu gia i, nhieu tuoi rua? Noi vay coi chung dung cham tum lum ah nha :)
.. phai bai nay hun?
da1uhate
member
REF: 589974
02/17/2011
@thoangmaybay: hông phải bài đó sis ui.
---
Tết kéo dài làm cho đầu óc con người ta trở nên mụ mị. Chẳng suy nghĩ được ǵ ra hồn.
Đọc lan man về "nhập môn Phật học". Khai thị được vài điều nhưng cũng chỉ như hạt cát giữa sa mạc. Tự an ủi "dục tốc bất đạt".
Lâu lâu ngẫm nghĩ lại mớ sự đời. Rơ ràng rằng khi ḿnh muốn mẫu người đàn ông nào để kết bạn th́ hầu như đều được toại nguyện nhưng mối quan hệ chẳng bao giờ suôn sẻ bằng phẳng. Càng t́m hiểu, càng nhận ra đối tượng ḿnh muốn không phải như ḿnh tưởng tượng lúc ban đầu. Lại nhớ đến nhân vật nữ trong tác phẩm "Mười lẻ một đêm - Hồ Anh Thái". Người con gái với niềm tin vững chắc rằng ḿnh sẽ được gả cho người đàn ông danh giá, cao sang, quyền quư. Kết quả, nàng kết hôn với một người đàn ông như vậy thật, nhưng bên ngoài vẻ hoàng nhoáng, người đàn ông ấy sở hữu tâm hồn rỗng tuếch. Tấn tṛ đời cố đấm ăn xôi. Kết luận: đừng bao giờ tự đặt ḿnh vào t́nh thế "cố đấm ăn xôi" kẻo lại "xôi hỏng bỏng không".
Vì tình cờ thấy rồi vì tò mò mà đọc bài viết của một người quen. Hắn nói yêu vợ còn hơn chính bản thân hắn. Nói thì thế nhưng lại đi chơi qua đêm để vợ phải chờ cơm, phải gọi phone (mà phone off), phải xách xe đi kiếm lung tung. Chuyện thiên hạ đôi khi không cần để ý nếu như người đó chẳng có gì đặc biệt. Mình đã mai mối con bạn thân của mình cho hắn 7 năm về trước. Chúng nó quen nhau được 1 năm. Đùng một cái hắn đòi chia tay để đi định cư ở nước ngoài. Con bạn mình vật vã suốt một tháng trời bỏ ăn bỏ ngủ. Kết quả là cho đến bây giờ, dẫu tuổi 30 ùa đến, nó vẫn chẳng muốn mở lòng ra cho bất kỳ ai. Phụ nữ bao giờ cũng gánh chịu phần tổn thương nặng nề sau những cuộc chia ly. Đọc nhật ký vợ hắn viết mới thấy có khi con bạn mình may mắn. Nếu ngày ấy thề non hẹn biển thì giờ này nó là đứa đang dở khóc dở cười vì có một người chồng nhậu nhẹt bê tha, miệng thì nhoay nhoáy nói những điều thiếu lý tính như "anh yêu em hơn cả bản thân mình". Nói ǵ th́ nói, ḿnh cũng không cần những người đàn ông thiếu hiểu biết như vậy làm chồng.
Đầu năm đổi sếp. J là sếp mới. Từ một pḥng âm thịnh dương suy 3 nữ 1 nam thành pḥng cân bằng 2 nam 2 nữ. Tuần tới, sẽ thành pḥng dương thịnh âm suy khi đón tiếp thêm một anh chàng người Đức gốc Việt. Ḿnh chưa bao giờ thích tiếng Đức mà không biết sao những người nói tiếng Đức lại cứ vây quanh. Rơ là số phận đă định. "Halt den Mund!". Ḿnh sẽ xài câu này khi những đứa xung quanh ḿnh nói quá nhiều. Hị hị.
da1uhate
member
REF: 590219
02/19/2011
Cái thú của người bị cận & loạn thị mà không đeo kiếng là gì? Là bình thường nhìn đời với bản chất mờ ảo, nhòe nhoẹt, mọi thứ không rõ ràng nhưng khi có kiếng thì cái gì cũng trong, cũng sáng, cũng tinh vi đến khó ngờ.
Đầu tiên là người phụ nữ trung niên nhưng còn tươi đẹp. Chị mặc chiếc áo hai dây màu đen điểm hoa trắng. Dáng cao, thon gọn, mắt bồ câu mở to, tóc cài chiếc kẹp mái xinh xinh. Chị đi với người đàn ông lùn (hơn chị), bụng bự, thô kệch. Hai người ngồi nhìn xa xăm (theo hai hướng) ra dòng xe cộ đang đuổi nhau. Chẳng ai nói với ai câu nào.
Kế đến là nhóm bốn người, ba nữ một nam. Họ nói gì đó luôn miệng rồi cười. Đến đây thì mình nghĩ đến nhân vật "người đàn ông 35 tuổi mệt mỏi ly dị" trong "Xứ sở kỳ diệu tàn bạo & Chốn tận cùng thế giới". Anh ta có khả năng biết người khác đang nói gì qua sự mấp máy của môi. Nếu mình cũng có khả năng đó thì ngồi ở quán cafe này, quan sát câu chuyện của thiên hạ là sự thú vị tột đỉnh.
Một người đàn ông trung niên ngồi một mình. Anh ta đeo kiếng đen. Không biết kiếng đen đến cỡ nào mà mỗi khi nhắn tin anh ta buộc phải hé kiếng ra để nhìn vào điện thoại rồi sau đó trả kiếng về vị trí của nó trên sóng mũi.
Nhóm đàn ông gồm bốn người (xí trai) ngồi ở một cái bàn khác. Độ già của bốn chàng thì như nhau và có thể đoán họ vừa qua tuổi 40. Họ cũng nói cười nhưng chẳng thể biết rõ đề tài của những người đàn ông VN thường nói khi ngồi với nhau là gì. Giá vàng, giá đô la, giá bất động sản, con cái, bồ bịch, nhậu... có thể lắm, nhưng chắc chắn họ không bàn về vợ.
Một nam một nữ là những người khách cuối cùng trong quán lọt vào tầm ngắm của mình. Cô gái thì nhỏ người, gương mặt không đẹp không xấu cũng chẳng thấy nét duyên. Người đàn ông thì mập mạp, to cao, đeo kiếng cận gọng đen bản to. Nhìn kiểu ăn mặc có thể đoán anh này không phải người sống ở VN lâu năm. Người đàn ông để bàn chân gác lên đùi chân kia và rung liên tục. Họ nói chuyện với nhau nhưng cả hai để tầm mắt ở màn hình tivi.
Bên kia đường, một phòng nha đang trong giờ làm việc. Cửa kính trong suốt có thể nhìn thấy cả ba tầng lầu. Khoảng ba, bốn nha sĩ đi đi lại lại ở tầng trệt. Một nha sĩ đứng chống tay ở lan can tầng hai và nhìn ra đường. Các cô y tá tóc dài xinh tươi trong bộ đầm trắng có nơ xanh màu ngọc bích đang từ tốn làm công việc của mình. Khách của phòng nha là những vị bước xuống từ xế hộp với đủ các loại tuổi.
Mình nhớ tới câu chuyện đã đọc trong sách:
"Đức Phật hỏi một vị Tỳ kheo:
- Mạng sống con người tồn tại bao lâu?
- Trong vài ngày.
- Thầy chưa hiểu đạo.
Đức Phật hỏi vị khác:
- Mạng sống con người tồn tại bao lâu?
- Khoảng một bữa ăn.
- Thầy cũng chưa hiểu đạo.
Đức Phật hỏi thêm một vị nữa:
- Mạng sống con người tồn tại bao lâu?
- Trong một hơi thở.
- Hay lắm, thầy đă hiểu đạo."
Mạng sống con người chỉ tồn tại trong một sát na. Thế thì, ở ngay cái ngã tư này, có bao nhiêu con người hiểu được điều đó?
da1uhate
member
REF: 591793
03/05/2011
Không phải đi làm nhưng lại dậy sớm hơn thường ngày. Chuyện lạ đời nhưng cũng là dịp may hiếm có để ngồi thưởng thức những bài nhạc mình thích. Mình đang mong quyển PBN 102 quá đi mất. Tết rồi vẫn xem đi xem lại quyển 88 mà chẳng chán. Xem sơ trong wiki thấy 102 có bài "Bài thơ không đoạn kết". Mình thắc mắc sao Quang Tuấn không hát cho Thúy Nga? "Bài thơ không đoạn kết" mà giao cho Quang Tuấn thì sẽ rất tuyệt.
Có đứa thấy mình online là nhào vô hỏi: "Có bồ mới chưa lùn ơi?" Hừ! Cái chuyện mình có bồ mới hay chưa mắc mớ gì tới gã chứ? Hỏi quài, bực cả mình. Còn bày đặt giả bộ chèo kéo mình. Ngày ngày chạy xe trên đường, thấy người ta dập dìu mà lòng mình dửng dưng đến lạ. Thậm chí mình còn nghĩ chẳng bao giờ mình sẽ còn ngồi sau lưng một người đàn ông và để cằm của mình rớt trên bờ vai người đó. Chẳng đáng để mất thời gian đến vậy. Đôi khi ngồi đếm lại những gì đã trải qua mà thoáng thấy sợ hãi. Đã hao phí bao nhiêu cả thời gian và cảm xúc? Nếu người ta đã từng nhận xét mình là người tính toán thì giờ đây mức độ tính toán của mình đã leo thang lên cấp số nhân bậc 10. Sẽ rất lố bịch nếu giờ mình ngồi tính toán làm cách gì để chiếm được tình cảm của một người đàn ông? Mà người đàn ông thì không tồn tại một mình, anh ta còn cả một gia đình hoặc đại gia đình đứng phía sau. Mình không kham nổi chuyện đó. Nó làm mình mất hết tự tin trong việc tồn tại. Thời gian, chất xám bỏ ra để làm việc này mà bỏ lỡ nhiều việc khác thì người ta gọi đó là chi phí cơ hội. Mà cái gì đã gọi là chi phí thì tất sẽ ảnh hưởng đến doanh thu. Nguyên tắc bất di bất dịch. Mình được gì khi làm bạn gái hoặc làm vợ một người đàn ông? Hoa ư? Quà ư? Được đưa đi ăn, đi chơi ư? Được xài tiền của gã làm ra ư? Mình chẳng cần những thứ vớ vẩn đó. Gắn bó với 1 người có nghĩa là mình sẽ lỡ đi cơ hội được làm những việc mình muốn làm 1 mình. Đôi khi mình muốn đi du lịch đâu đó 1 mình. Mình muốn ngồi cafe 1 mình. Mình muốn nghe nhạc 1 mình. Cái cảm giác 1 mình nó tạo cho mình sự thỏa mãn cảm xúc ở cung bậc khác.
Mình xem lại bộ ảnh ở Nha Trang năm 2008. Thật nhiều kỷ niệm. Từng tấm một làm mình nhớ lại những gì mình đã trải qua. Niềm vui và nước mắt lẫn lộn. Mình đã khóc nức nở trong buổi chiều mây đen cuồn cuộn và biển thì ầm ầm dậy sóng. Mình đã thật hạnh phúc khi đi dọc hết đường bờ biển ở con đường Trần Phú để lên đến Hòn Chồng. Vừa đi vừa chụp những điều mình cho là ngộ ngĩnh và người ta thì mải mê tìm những vật lạ do sóng biển đánh vào. Lần đầu tiên trong đời có người đồng cảm với mình ở sở thích đi bộ lang thang và chụp hình. Đầu tiên cũng là cuối cùng.
"Người về, một mùa thu gió heo may
Về đâu có nhớ chăng những v́ sao long lanh
Đưa tiễn người một đêm không trăng
Nói sao nên lời ḷng buồn như chiều rơi
Như trong đêm khuya những buớc chân qua thềm
Gợi niềm thương nhớ vô vàn..."
Viết cho vì sao lạc đã hiểu lòng tôi:
"9 tháng 3 ngày, hai vì sao lạc đã lạc nhau vĩnh viễn rồi phải không anh? Biết bao giờ em sẽ thôi khóc khi nghe bài nhạc này? Thỉnh thoảng em vẫn viết nơi nhật ký ngày xưa em viết cho anh đọc. Giờ chỉ còn chị L. đọc. Chị cũng rất nhớ anh nhưng chị lại khuyên em rằng "don't hold on too long, you will be burn down". Chuyện của mình là một bài thơ không đoạn kết. Tất cả là do em, nếu em không buông tay anh ra thì giờ mình đã cùng nhau đi qua rất nhiều bãi biển để tìm những chiếc vỏ ốc mặt trăng đẹp nhất rồi anh nhỉ? Bài học về tình yêu của em quá lớn. Cuối cùng thì em cũng chỉ là cô tình nhân đỏng đảnh trong Bài Giã Biệt phải không anh? Em đang tự hỏi tại sao mình có thể quên rằng đã từng say mê kiến thức của anh về vũ trụ và các vì sao? Tại sao lại quên những đường nét tinh tế trong từng bức vẽ của anh? Tại sao lại quên những điệu đàn của anh? Tại sao lại quên những giảng giải của anh về cuộc đời, về nhân thế? Em tầm thường và hoàn toàn không xứng với tình cảm của anh. Em đuổi theo những điều không phù hợp với mình mà em đã nghĩ là sẽ phù hợp. Em biết em đã sai và chẳng còn cơ hội nào để sửa. Em tự tin rằng anh sẽ luôn mỉm cười và dang tay chờ em trở về sau lầm lỗi. Nhưng..."
da1uhate
member
REF: 593366
03/19/2011
Hôm nay có người đi leo núi. À ờ, thì đi đi, ai nói gì đâu. Cuối tuần không có người ngồi đánh đàn cho mình nghe thì mình có thêm thời gian để đọc sách. Mới rinh dìa quyển "Người Do Thái với thế giới và tiền bạc". Rất háo hức.
Đáng lẽ tuần này mình đi tắm biển với phòng. Đúng là cái số thích đi đây đi đó mà luôn bị cản trở. Thứ Bảy thi, thứ Hai cũng thi, tâm trí đâu mà đi chơi nữa. Mình nói đi thi mà ai cũng nghĩ mình xạo. Giờ này thì mọi người chắc đang mặc sức "chém giết" hải sản và chơi bài Uno. Còn mình thì ngồi đây, viết mấy dòng vớ vẩn này. Ôi trời ơi, muốn "hóc" quá.
Trong quyển "Why men want sex and women need love" người ta nói rằng tại sao chúng ta không chọn bạn đời bằng cách đưa ra hết những tiêu chuẩn mình mong muốn ở người bạn đời và bắt đầu sàng lọc. Cũng giống như nhà tuyển dụng sàng lọc các ứng viên. Mình nghĩ điều này có vẻ thực dụng nhưng hoàn toàn đúng. Ngồi ngẫm nghĩ về tiêu chuẩn cho ứng viên của mình: 1) Hơn mình ít nhất 10 tuổi
2) Có học hàm học vị
3) Có thói quen đọc sách
4) Đạo Phật, có hiểu biết về triết lý của Đạo Phật
5) Mạng Kim
6) Hiểu biết về âm nhạc (đặc biệt từ năm 1975 trở về trước)
7) Có kiến thức về kinh tế, chính trị, địa lý, lịch sử, tâm lý, xã hội, văn học
8) Có khả năng phân tích và suy luận
9) Có lòng vị tha
10) Chân thật
Mình đang tìm người như thế đấy. Có nên đăng 10 tiêu chí này lên mục quảng cáo tìm bạn bốn phương hông ta?
Mình vừa thảy quyển sách đang đọc dở vô ba lô. Chắc lại sẽ nghe cằn nhằn vì sách. Trừ khi ngồi máy, hiếm khi mình không đọc gì đó trên các tờ giấy in. Có người nói đọc là thể hiện sự cô đơn. Cũng phải thôi, khi người ta đọc, chỉ có người ta đối diện với con chữ hay nói cách khác là đang giao tiếp với người viết.
Mình lại nhớ Danny Boy và người đàn ông 35 tuổi li dị mệt mỏi mất rồi.
And if you come, when all the flowers are dying
And I am dead, as dead I well may be
You'll come and find the place where I am lying
And kneel and say an "Ave" there for me.
da1uhate
member
REF: 598337
05/01/2011
Trở về với bụi bặm. Nhớ mảnh vườn và ngôi nhà nhỏ của Ba Má. Đă bao lần về rồi lại đi. Gần 30 năm. Mảnh vườn đă thay đổi quá nhiều. Giờ chỉ c̣n cây sơ ri là cũ kỹ nhất, già nua nhất nhưng nó vẫn chưa già bằng ḿnh. Mà cũng chỉ c̣n mỗi nó là ḿnh có thể leo trèo.
Cây dừa bên hông nhà trổ bông. Ḿnh chỉ cho Má xem. Cây dừa Ba trồng hồi ḿnh vừa đậu cấp III, giờ mới trổ bông lần đầu tiên. Vậy mà Ba nói chỉ mới cỡ 5-6 năm làm Má và ḿnh căi chí chóe. Có lẽ Ba không nghĩ thời gian trôi nhanh vậy. Có khi, Ba không nhớ là ḿnh sắp 30 tuổi.
Ḿnh hay đi ḷng ṿng trong vườn. Thích cảm giác phát hiện ra trái cây chín. Mà chỉ là hồi c̣n nhỏ ḱa. Giờ th́ cũng đi ḷng ṿng, nhưng chỉ để xem chơi. Ḿnh vẫn c̣n trèo cây sơ ri, cũng hái được cả rổ nhưng chẳng c̣n thèm ăn. Cứ để hoài từ ngày này sang ngày khác rồi cuối cùng Má ḿnh phải giải tán mớ sơ ri qua nhà hàng xóm, kèm theo lời cằn nhằn muôn thuở.
Má ḿnh trồng sen ở trước nhà. Ḿnh ngồi ké bên bờ của cái bể sen nhỏ đó, núp đầu trong tán lá sen cao nghều nghệu, ngửa mặt lên nh́n trời qua cái lỗ bị con sâu đục thủng. Bể sen giờ là chỗ ngồi hóng gió ưa thích của ḿnh. Chiều mát, ḿnh ngồi trên đám cỏ xanh, tựa lưng vào thành bể, con chó cưng nằm bên cạnh, ḿnh găi đầu nó, nó lăn qua lăn lại ra chiều khoái chí. Con chó này, mỗi lần ḿnh về là nó tí tớn, tối nào cũng nằm ưỡn trong nhà cho tới khi Ba nạt mấy lần mới chịu đi ra. Có lần đang ḿnh nằm trên vơng, nó cố trèo lên vơng để nằm chung, bị Ba đét cho một phát vô mông, kêu ẳng ẳng. Sáng nào cũng vậy, nó cũng canh me Má vừa mở cửa pḥng ngủ của ḿnh là chạy vô, đứng ở chân giường rên ư ử. Má thường nói "ừ, gọi chị T. dậy đi con". C̣n ḿnh th́ cứ nằm giương mắt ếch nh́n nó, chờ lâu không thấy ḿnh nhúc nhích, nó nản chí bỏ ra ngoài. Haha... về khoản ĺ th́ c̣n lâu mới bằng tui nha tục tưng.
Ḿnh bắt sâu cho cây nguyệt quế của má. Má ḿnh biểu để xịt thuốc sâu cho nhanh, ḿnh lại cho rằng đó là sát sinh. Thế là ḿnh bắt theo kiểu nhánh nào có sâu th́ lấy kiềm cắt bỏ ngoài băi cỏ. Má ḿnh la oai oái. Má sợ ḿnh cắt trụi cây. Ḿnh đổi sang kiểu khui cái tổ sâu ra, cắt cái lá có con sâu. Con sâu nhỏ xíu, màu xanh lá non. Vậy mà ḿnh lại la bài hải khi đụng phải nó. Má ḿnh cười h́ h́. Nói ǵ th́ nói, ḿnh vẫn sợ con sâu dù bất kỳ thể loại sâu nào.
Xoài nhà ḿnh năm nay trái nhiều. Ḿnh đếm trái từng cây. Có khi đến lúc hái, thể nào cũng được mấy chục kg xoài Ḥa Lộc. Má nói để dành biếu bà con. Hai cây xoài Ba Mùa trước ngơ th́ chi chít trái. Má biểu ḿnh ra hái xoài cúng Phật. Lấy cái lồng quẹt quẹt một hồi cũng được một rổ. Tự dưng nhớ lại thưở xưa, cây xoài cát sau nhà, mỗi lần hái là bày binh bố trận. Nào là thang, lồng, bạt ́ xèo. Có khi c̣n khiêng bàn khiêng ghế ra đứng như hát xiệc. Xoài rớt hướng nào xách bạt chạy hướng đó để hứng. Chưa kể bị kiến cắn nhảy tưng tưng. Vậy mà vui. Giờ th́ Má thay cây xoài "cổ thụ" đó bằng đám xoài Ḥa Lộc. Chẳng cần lồng cũng có thể hái được. Tự nhiên thấy mất hết hứng thú hái xoài.
Nhớ cây xoài "cổ thụ" lại nhớ tiếp cây điều "cổ thụ" sát nhà (cũ). Ḿnh bắt chước con mèo trèo lên mái nhà bằng ngơ cánh én pḥng ḿnh. Chỉ cần trèo lên nóc tủ, mở cánh én ra, trèo qua là có thể đi tung tăng trên mái nhà. Mà cái ngơ đó chỉ vừa để một đứa con nít chui lọt. Ba thấy ḿnh trèo vậy th́ bắc cho ḿnh cái thang ở ngoài hè, để ḿnh trèo lên mái nhà lượm điều phụ ba. Có những bữa, ḿnh với mấy đứa hàng xóm trèo lên đó ngồi chơi cả buổi. Giờ lớn rồi, nghĩ lại không biết khi nhỏ có ǵ mà cứ xúm xít chơi miết. Sáng th́ chơi tới trưa, trưa đi học lên trường tụm lại chơi tiếp, chiều về ăn cơm xong lại xin xỏ chạy qua nhà đứa này đưa kia chơi. Mà cũng mấy tṛ như nhảy c̣ c̣, lùa dzịt, chơi u, rượt bắt, chơi đồ hàng, ... chứ không có ǵ mới mẻ. Có một tṛ hơi "bạo động" là ốc táng hay c̣n gọi đánh chổng. Mỗi lần tậu 1 bộ cây táng mới th́ coi như ngoài hàng rào mất một cây dâm bụt cỡ vừa, loại trồng 3 - 4 năm. Mà phải chọn cây thiệt thẳng và tṛn. Chặt gốc, đem vô chặt lại cỡ 3 tấc cho cây táng mẹ và 1 tấc cho cây táng con. Xịn hơn th́ mượn cái cưa tay của Ba ra cưa cho đẹp. Cây táng "con" mà bay vô mặt đứa nào th́ đứa đó lănh một cục đèn pin. Ai biểu ham nhào ra bắt táng chi, gáng chịu. Ḿnh chơi tṛ đó tới năm vô học lớp 10. Má ḿnh hay th́ thầm với mấy bà bạn "Đó chị coi, con người ta biết yêu rồi mà nó c̣n chơi đánh chổng".
...
Một buổi tối nhiều cảm xúc. Xem "After Shock". Khóc như mưa. Khóc nấc lên thành tiếng. Khóc từ đầu đến cuối. Chưa bao giờ xem bộ phim nào mà cảm xúc nhiều đến thế. Tự thấy ngạc nhiên với chính ḿnh. Xem phim, đọc truyện th́ sướt mướt nhưng ngoài đời lại khô cứng, sẵn sàng nh́n người đối diện với cặp mắt lạnh lùng vô cảm. Ḿnh không lư giải được điều này ở ḿnh. Từ nhỏ đă vậy, ḿnh hiếm khi trả lời khi người lạ hỏi chuyện. Đến mức bị đánh đ̣n, bị rầy vẫn không thay đổi được. Anh H. từng nói "em chỉ thay đổi khi có người nào đó đủ sức khiến em thay đổi". Ḿnh cũng đang chờ người ấy đây, có lẽ sẽ là người rất bản lĩnh. Người ta thường nói "giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời".
Ḿnh đi vắng khỏi Sài G̣n 3 ngày. Ai đó nói "nhớ em quá". Ph́ cười. Đúng là ông ba xạo. Ḿnh biết người ấy lâu chưa nhỉ? H́nh như từ mùa hè 2007, khi ḿnh từ Đà Lạt trở về sau kỳ nghỉ lễ 30/4 với một vài kỷ niệm viết thành thơ. Thế là đă 4 năm. Hai đứa đi một ṿng loanh quanh rồi quay về chỗ cũ với trái tim có nhiều vết "cắn". Chẳng biết đứa nào ba trợn hơn đứa nào nhưng có người xàm xàm, chửi rủa, châm chọc mỗi ngày cũng thấy vui vui. Với người ấy, ḿnh sống đúng với cái phần cà chớn trong ḿnh.
Đọc cẩn thận bài viết của anh NQH về Sài G̣n. Sài G̣n trong kư ức của anh cũng chính là Sài G̣n trong kư ức của ḿnh thuở nhỏ. Bỗng dưng ḿnh thích quan sát những người sinh ra và lớn lên ở Sài G̣n. Thật thú vị là y như những ǵ anh NQH viết. Vậy mà, có những lúc ḿnh quên bẵng Sài G̣n, cảm thấy chán ghét Sài G̣n, muốn rời xa Sài G̣n thật nhanh.
Giở lại một bài nhạc đă từ lâu chẳng nghe:
"Tim em chưa nghe rung qua một lần
Làn môi em chưa hôn ai cho thật gần
T́nh trần mong manh
Như lá me xanh
Ngơ ngác rơi nhanh"
(Trưng Vương khung cửa mùa thu - Tell Laura, I love her)