... Đây chỉ là vài dòng viết vội bằng hình ảnh và âm thanh. Vì không thể nào vừa viết vừa chụp ảnh nên chỉ còn cách bắt ánh sáng trước, sau đó ngồi ngẫm nghĩ xem lại để viết.
Viết là một cách nói để diễn đạt và tâm tình.
Ảnh chụp cũng là một hình thức để vẽ, để viết và để nói bằng màu sắc.
Nghĩ gì và muốn nói gì khi bắt từng góc độ của ánh sáng vào ống kinh ? Làm cách nào để tạm hài lòng với chính mình và làm chậm lại vòng quay của trái đất này ? Người ta có thể làm thơ với những tấm ảnh muốn chụp không ?
Để thử trả lời vài câu hỏi, xin mời các bạn cùng tôi đi chậm rãi vào cái thế giới của màu sắc này.
Chúc vui và xin hãy thong dong với những góc tịnh yên...
đăng sơn.fr from Sonstudio - France -
(Đặc biệt, xin cám ơn sự hợp tác của Ocsen2010)
--------------------
... Những gì đơn giản nhất là những điều đẹp nhất.
Một trong những tình khúc mà tôi sáng tác có câu :
"Hãy để em là em
Để anh có thể yêu
Hãy hòa em vào ánh sáng
Mà notes nhạc sẽ là anh....."
------------------
... Ở nơi này, có những ngày tháng, tôi đã giữ yên lặng sau khi đặt những câu hỏi và lắng nghe. Nghe dể làm gì ? Để thử tìm những giải pháp làm dịu di những nỗi đau của người và cũng có khi... của riêng mình.
--------------------
... Sau một ngày làm việc, tôi có được cho mình một chỗ ngồi yên ả. Tôi nghĩ và nhớ lại những gì mình và người đã làm. Tôi lắng nghe tiếng chim hót, nghe tiếng lá rì rào và nghe con tim mình đập.
Và tôi nghĩ, đây cũng là một chỗ ẩn trốn khá an toàn, ẩn trốn để khỏi thấy loài người đã có đôi khi làm mình thất vọng.... Tôi, có lúc muốn mình biến thành lá cỏ, hoặc một cánh chim, chim dịu dàng hót tiếng hót không tính toán vụ lợi...
-----------------
... Để cám ơn thiên nhiên trong một góc sáng dẹp trời, tôi năn nỉ cái máy ảnh và tôi có được một nụ hoa xinh.
--------------------
Tuyết đã âm thầm rơi cả một đêm. Sớm mai thức dậy thì tưởng mình đang ở một thế giới khác.
Khoảng tuyết này xin dành cho những người còn biết lãng mạn.
---------------------
... Nắng thu đang chảy những giọt cuối bên hàng rào của khu vườn.
--------------------
... Ẩn dật ư ? Nói thì nghe dễ. Trước khi có thể ẩn dật như một thiền sư, tôi làm việc và thử chạy chậm lại để sống. Để thử sống chậm lại, tôi đi dạo ở nơi mình sống và nhìn thử đời sống của mình ở một dòng sông.
Đôi khi bài hát "Khóc Một Dòng Sông" cứ muốn trở lại tìm tôi.
-------------------
... Ở đây, người ta không đi như chạy như ở Paris. Người ta biết dùng thì giờ để sống. Thành phố của những cánh đồng nho bát ngát. Thành phố của mùi gió sông và những tiếng sóng biển. Mùa đông ít khi làm bộ tịch dữ tợn.
Mượn đỡ thành phố của người làm nơi chốn để trú ẩn cũng được. May mà...
--------------------
Góc nào phố đã cũ, xưa
Góc nào để nhớ cơn mưa bên người ?
--------------------
... Thương xá nằm sát bờ sông. Trong thương xá có nhiều hàng quán.
Sợ và ghét đám đông, tôi biết chọn cho mình một chỗ ngồi yên tịnh. Yên để nhìn ngắm thiên hạ đi qua, đi lại. Khi chán nhìn họ, tôi ngồi dọc sách báo và nêu ngứa tay, ngứa chân, tôi hành hạ những tờ giấy trắng bằng ngòi chữ của mình. Viết ở quán vắng cũng là một cái thú !
-------------------------
... Ngồi ở cái quán giữa một đoạn đường dành riêng cho người đi bộ và những cửa hàng, bạn có thể nhìn ngắm một dãy phố cổ xưa. Phố này đã có một căn phòng ngồi viết của văn hào Victor Hugo. Ảnh chụp vào một buổi sáng mùa đông. Mùa đông ở đây làm tôi càng nhớ nhà, nhớ những kỷ niệm, nhớ về một thành phố cũ ngày ấy của mình...
--------------------
... Phố núi cao ở cuối buổi chiều mùa thu. Mùa thu lẫn vào cơn gió thoảng.
Đứng ở một hành lang ngược con dốc, hình như tôi không còn là tôi với ống kính nữa. Tôi đã biến vào cơn gió vi vu, gió đẩy sương, tôi đẩy tôi để ném mình vào không gian.
-------------------
Phố núi !
Trong những chuyến đi dạo xa gần, tôi thích cái một mình. Một mình để lặng tĩnh, để biết mình muốn gì, cần gì với những dãy phố trên con dốc, những đốm nắng dưới vòm cây dã nhắc nhở tôi đến những con đường ở thành phố cũ. Nơi ấy, tôi có một người. Nơi ấy tôi đã chưa kịp nghe bài hát Đỗ Quỳnh Hương...
Giờ này, em làm gì bên ấy...?!
------------------
Cafe !
Không chịu đựng được ly cà phê thứ 3 trong ngày. Tôi đi ngang, định phớt lờ đi mùi hương. Nhưng... thứ ánh sáng và quang cảnh vắng vẻ của cafe Phố Núi đã níu chân tôi lại. Như thế, tôi có một cái bàn, thong thả nghỉ chân, xem lại những tấm ảnh đã nhốt gọn trên màn hình Lcd.
Và tôi biết mình đã lỡ đi một vài cơ hội vì không tự chủ được trước sắc đẹp của thiên nhiên...
-------------------
... Cây cối quanh ta với những dáng hình kỳ thú.
---------------------
Mỗi người có thể chọn cho mình một muà để thương, để ghét.
Tôi không có quyền chọn một saison riêng cho mình. Tôi đơn giản như mùa xuân, bừng bừng nóng nảy như mùa hè và những màu sắc dịu dàng của mùa thu cho tôi cái cảm giác nhẹ nhàng, yên tĩnh.
Đi dạo trong rừng thu, nghĩ về một vài kỷ niệm nào đó, chợt nhiên nhớ lại bài hát cũ... May mà có em đời còn dễ thương...
---------------------
... Khi bắt tấm ảnh này ở một góc sáng của mùa hạ mới tinh, tôi nghĩ gì hở em ?
-----------------
... Một chỗ để nghỉ chân, cho tôi học cách làm chậm lại vòng quay của đời sống.
* Thế giới của MÀU SẮC và Nỗi tịnh yên của ÂM THANH
1. Chỗ nghỉ chân ( tạm thời ) để viết những hàng trả lời :
Đời sống là một vòng quay.Tròn lẳng.Sống nhanh quá,vội quá sẽ rất mệt và có thể bị đứng tim.
Làm sao đây ? Ngoài đường,ai cũng phóng xe như chạy giặc.Ngoài đường đầy tiếng động của những sự vận chuyển.Sống trong một cõi tân tiến đầy tiện nghi vật chất và phải bon chen dành giật để chạy theo vật ,theo người thì...
Càng ngày,con người tiến bộ,tân tiến càng bị stress ! Có cách nào chữa không ?
- Có chứ.Dễ và đơn giản lắm,ta nên đi dạo sau một ngày vật lộn với công việc,ta nghêu ngao thả bộ ngắm cảnh vật thiên nhiên.Ai chạy,cứ việc chạy.Kệ họ.Đường mình; mình tà tà đi.Ngắm cây cối,ngắm đường xá,ngắm cả những cặp nhân tình đang yêu nhau.Nếu họ hôn nhau đắm đuối,mình hãy quay mặt đi chỗ khác để tình yêu được tự nhiên.
Đừng dại gì mà đưa máy ảnh lên mắt để chụp họ.Cấm.Triệt để " cấm "" !
Tình yêu đôi lứa tự nó đã đẹp và diệu kỳ ! Chỉ có tình yêu với thiên nhiên thì mới cần phải ghi vào ảnh để có thể giữ lại trong bộ nhớ hao mòn theo bóng thời gian của mình.
Ta chụp gì khi thấy gì và chụp được thì sẽ ra sao ? Ta có đặt tất cả tâm hồn mình vào tấm ảnh chụp không ? Nếu không thì sao ?
Ghi nhận cảnh trí theo một góc độ nào đó vào máy đòi hỏi một sự nhận thức và SỐNG hoàn toàn với thực tại . Ici et Maintenant !
Muốn chụp ảnh thì phải đứng lại.Nghỉ chân.
Muốn viết vài hàng thì phải tìm chỗ ngồi xuống.Lặng tĩnh để suy ngẫm và viết.Hóa ra câu hỏi " Viết để làm gì " cũng có thể biến đổi thành " Đọc Để Làm Gì " ?
Vậy đó - Viết ở một chỗ nghỉ chân !
2. Chỗ Ẩn Dật qua Một Dòng Sông .
Sống qua từng mùa để yêu được cả 4 mùa.Mỗi mùa có một màu sắc riêng biệt.
Mùa xuân ở trên phố núi cao vẫn còn tuyết.Tuyết biến ngày thành sự trinh nguyên.Tuyết đánh đổi đêm bằng hơi lạnh để cần một hơi thở ấm của nguòi tình.Người biết thương người để giữ Hạnh Phúc cho nhau...
Mùa hạ có những màu hoa vàng rực chạy thoai thoải qua triền thung lũng.Những cách đồng bát ngát như muốn ôm trọn lấy một khoảng trời ngát xanh.Môi người đã rực hồng khi cùng nhau đi dạo qua những con ngõ vắng.Vắng để ta chỉ còn lại ta.
Đi mãi cũng cũng thấy mỏi chân trên triền dốc lốm đốm nắng.Thôi.Tìm chỗ ngừng lại bên quán nước.Đứng trước quán nước,nghe và ngửi thấy mùi cà phê ngây ngất.Ngất ngây như khi được ghé môi hôn nhau.
- Mệt chưa em ? ...Khát nước chưa anh ?
Ư.. ư../ Dạ ,dạ.ừ ừ.
Kéo ghế ngồi xuống gọi cà phê có mùi núi,gọi nước uống có mùi biển.Cùng yên lặng xem lại mấy tấm ảnh đã chụp và cùng nhau ngó ra con dốc có Hoa Vàng Mấy Độ.Đẹp ! Chừng ấy đã đủ đẹp như một bài thơ xưa.
Rồi thế nào cũng xảy đến.Chuyện gì đến sẽ đến.Nói về lá vàng thu đó mà.Có gì là lạ đâu.Gió thổi cho lá lìa cành.Buồn chút xíu thôi .Man mác khi nhìn khu vườn lả chả lấm tấm có vương vài giọt nắng cuối.Nắng thu nhẹ lắm ! Tơ lắm ! Khu vườn ngồi khóc vì đã vào thu để trời đông gió buốt ập đến.
Mùa đông ở đây dài lắm.,lê thê lạnh giá và cô đơn như bài hát cũ : Giờ này,em làm gì bên ấy ? Trời vào đông cho buổi tối rơi nhanh ngoài sân.Thềm xưa vời vợi sương trắng và đục .Ngồi yên,tựa dầu vào trang sách nghe lòng mình tự dưng thổn thức,nghe lòng mình dồn dập sóng như lời viết : Về nhau tiếng sóng.Sóng ơi ! Sóng ở lòng ta đang vỗ về để tìm dấu chân nguời trên một vùng trắng tuyết.
Tuyết rơi.Rơi.Lòng ta rơi.Và ống kính của ta mệt nhoài khi bị bắt làm việc một cách quá độ.Cái gì quá độ đều không tốt.
Vậy ư.Thế đó.Viết để thấy mình đã quá độ.Vậy thì tạm ngừng viết ở chỗ này.
đăng sơn.fr
______
ndangsonfr
member
REF: 607519
07/28/2011
ĐỂ BIẾT ẤM ÁP VỚI NHAU.
Buổi sáng còn mờ tối khi tôi thức dậy,mở cổng vườn.Tất cả đều im lìm.Chiếc xe điện đầu tiên đã chạy qua đều đặn như thường lệ.Mùi sương sớm làm tôi thấy dễ chịu khi đưa mắt nhìn những người hành khách im lìm trong dưới ánh đèn trong những toa tàu điện.
Nơi tôi ở là một thành phố núi.Đứng ở một khoảng công viên cao ngất ngưỡng,ta có thể nhìn thấy dòng sông uốn mình ở phía dưới.Những con dốc,những con đưòng ngập bóng cây cứ thế thong thả đẩy đoàn xe sắp hàng đố dốc chạy trên những cây cầu của thành phố chính.
Đi về phía bắc của những dãy xa lộ,ta sẽ có Paris của những đám sương mù và cả một trời hối hả nhộn nhịp.Đi về hướng tây,từ ngôi thánh đường sừng sững là tôi có từng con đường yên lành của nhịp sống mà tôi đã chọn.Người ta có rất nhiều thứ để có thể chọn lựa.Tôi chọn cho mình nỗi lắng đọng yên bình để có thể kháng cự lại những trôi nổi,những âm ỉ,những cuốn hút từ nghề nghiệp của mình.
Ta có thể sống như một chiếc lá lục bình để trôi theo dòng sông đời.Ta có thể là một dòng nước lênh đênh và có khi không định hướng,tôi biết rõ điều ấy để nói chữ Có và Không.
Có - Có mặt. Là hiện diện với cả thảy những hành động cần phải có để trực diện vơí đời sống.
Không - Không với những cuộc chạy đua kiểu phải " võ trang " để sống vội,để bon chen với hết thẩy mọi điều vật chất của một xã hội đầy cám dố theo sự tiêu thụ vì trên đà tân tiến.
Với vật chất,con người sống,làm việc,chạy đua với từng vòng quay cuả đời sống. Chạy trên một con đường mù mịt và quay trong một cái vòng tròn có khi bị bịt kín ...
Từ con phố núi im lìm lặng tĩnh của mình,tôi sống,thử sống chậm lại,thử đạp xe hằng ngày trên một con dốc,thử nhìn ngắm thiên nhiên theo tầm mắt của tâm hồn mình.Đã có bao nhiêu đổi thay trên từng góc phố núi của tôi.Đã có bao nhiêu điều không thể nào thay đổi được ?
Tôi biết. Có 4 mùa của những màu nắng mưa.Nắng của tôi vẫn lung linh ngời sáng trên từng khóm cây cỏ và từ những khu rừng nhỏ.Mưa của tôi vẫn ướt át lành lạnh theo kiểu mưa phố núi.
Tôi đã bằng lòng để thấy mình yêu thích tất cả mọi điều đơn giản nhất bao quanh mình. Bằng lòng với một chỗ ngồi nơi hàng hiên quán,lúc thì ngắm nhìn người và xe cộ qua đường,lúc thì nhét mình vào một góc quán để nghe nhạc,đọc sách báo lúc được rỗi rảnh và nhìn mưa khi mưa đến tìm.
Ở một góc độ của đời sống,tôi có những câu viết,những hàng chữ của người,của mình.Và lạ kỳ thay..Từ một góc thời gian nào đó,tôi bắt gặp lại một cái tên,một hình ảnh của mưa phố núi.
Mưa,Phố và Núi không là của riêng một ai.
Mưa là tặng phẩm của trời đất.
Núi là hình ảnh của thiên nhiên vũ trụ.
Và Phố ư ?
Mỗi người có một con phố cho riêng mình.Với lòng tham lam,tôi đã có cho mình những dãy phố của từng con đường.Phố của một ngày xa xưa.Ở đó,tôi có những công viên thẫm màu nắng và đầy tiếng cười đùa của bạn bè .Ở đó,tôi đã có một hình ảnh của người.Người có hơi ấm riêng khi ngày mưa rơi xuống.Người có hơi lạnh để có thể làm lòng tôi mát dịu.Như một câu truyện thần thoại.
Vậy đó.Khi chấm xuống hàng để sửa soạn ngừng lại cho bài viết này,tôi lại thấy trong ý tưởng của mình đang có thêm một cơn mưa phố núi,dưới cơn mưa ấy,tôi thấy một cô bé đang muốn kể những câu chuyện cổ tích.Và tôi lắng nghe.....
đăng sơn.fr
ndangsonfr
member
REF: 624733
01/18/2012
---
@ - ĐẾN THĂM NHAU.
_____________________
Vài ngày nữa .Đến tết rồi.
Vài ngày nữa,quay đi quay lại thấy mình vẫn còn ở trên xứ người.Vẫn thế đó chứ.Một thoáng bâng khuâng,một thoáng ngỡ ngàng.
Chiều nay,rãnh rỗi chốc lát,ngồi ở bàn giấy,đọc lại những chủ đề mới và cũ...
Lòng thấy không vui.
Lại nhớ về những người bạn đã rời xa diễn đàn.Trí nhớ vẫn nằm yên trong một góc ký ức.
Nhớ để chẳng bao giờ quên. Bạn cũ của tôi ơi ! Những ngày vui đang ở nơi đâu ?
Anh nhà dzăn ĐS ui, em dzô đỉm danh nè.....hihi, em ba xạo đóa, thực ra em dzô nhà anh chơi và thăm xem anh chửn bị Tết tới đâu rùi nè, em mang lá dong gạo nếp đỗ thịt đến anh em mình cùng gói bánh nha, em chúc anh ĐS ăn Tết dzui dzẻ, anh có tiền lẻ - lì xì cho em ....hehe (mờ em nói nhỏ cái nì nha, níu hem có tiền lẻ thì lì xì tiền chẵn cũng được mừ.....haha).
dulan
member
REF: 625061
01/20/2012
...
DL xin chào cả nhà ạ,
Vitbuocno ui, thấy vịt gói bánh không cần khuông là chị DL bái phục luôn đó nha.
Anh Bébé thân mến,
Trong thế giới màu sắc hôm nay, Sóc xin gửi anh những đóa cúc vàng để mừng Xuân và cũng để anh nhớ một thuở xa xưa :
Áo nàng vàng, anh về yêu hoa cúc
Áo nàng xanh, anh mến lá sân trường.
Sợ thư tình, không đủ nghĩa yêu đương.
Anh pha mực, cho vừa màu luyến thương.”
(Phạm Đình Chương – Mầu Kỷ niệm)
Thân ái,
DL.
ndangsonfr
member
REF: 625069
01/20/2012
____________
@ - Thân chào 2 cô em VịtCộtNơ và Sóc Tím.
Gửi đến hai em một tấm ảnh không có màu sắc nè :
__________________________________
____________________________________
Đó là tấm ảnh đẹp nhất ở khoảng không mà anh vừa bắt được khi đi dạo.Trong khoảng yên tĩnh đó,anh có đủ thì giờ để nghĩ đến những tình người trong cuộc đời.