bagiacodon
member
ID 63064
08/29/2010

|
Giao lưu thơ ngày 29/8/2010(phần 1)

Sáng nay trời Hà Nội mưa, chương trình giao lưu thơ ngày 29/8/2010 vẫn diễn ra theo dự định
- Sáng giao lưu thơ lục bát, thơ mới
- Trưa ăn trưa và giao lưu văn nghệ
- Chiều giao lưu thơ Đường
Với khoảng 35 bạn đến tham dự giao lưu thơ. Trong đó có nhà thơ, nhà báo, nhà nhiếp ảnh và các bạn thơ.
Bagiacodon chỉ điểm một chút về cuộc giao lưu, bài viết đã có nhà báo viết, hình ảnh cũng để nhà nhiếp ảnh post lên diễn đàn

Nhạc sỹ, nhà thơ NGuyễn Trọng Tạo đang bình thơ Tự do

Hoahn đang thể hiện một bài thơ trong phần giao lưu thơ Mới- Thơ Tự do

Nhà báo Thủy Hướng Dương trao giải thưởng lưu niệm cho 3 tác giả được giải trong phần giao lưu thơ Lục Bát. Đó là : Ngô Toàn Thắng (360 plus)- Huonghongthu(Nhip Cầu Duyên)- Ntuongthuy (Nhịp Cầu duyên)

Nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo cùng với 2 tác giả được giải thơ Tự do. Đó là 2 tác giả : Hoahaiduonghn (nhipcauduyen) và nhà báo : Thanh Cao.
* Hai tác giả được giải trong phần giao lưu thơ Đường là : Eteacher31 (Nhipcauduyen) và Hoahn (Thivien)
(Bagiacodon không ghi hình trao giải thơ Đường. Để mai, bagiacodon xem bạn nào chụp ảnh hai bạn được giải thơ Đường thì chôm về cho các bạn xem nha)
Bagiacodon thay mặt ban Tổ chức, cám ơn Hội đồng bình thơ, cám ơn nhà tài trợ, cám ơn các bạn đến giao lưu thơ và chúc mừng các bạn đã được giải thơ ngày 29/8/2010
* Theo ý kiến của các bạn. Bagiacodon sẽ đăng các bài thơ được giải nha
1/Yếm trễ - Hoahn(Thivien)
Mơ dây yếm thắm lỡ buông thêm
Tuột nút gió bay giải lụa mềm
Vú sữa căng tròn trào luyến ái
Hồng đào chín thắm cuốn say êm
Tơ vàng ấp ủ cơn mưa gió
Lụa tím chập chờn cả giấc đêm
Hợp ý đâu cần nhờ gió lộng
Buông lơi cơỉ nút rớt bên thềm
2/ CẢM TÁC MƯA NGÂU - NGÔ TOÀN THẮNG(360)
Trời làm ra cái mưa Ngâu,
Sập sùi mặt đất, âu sầu nhân tâm.
Chắc là trời đã tính nhầm,
Để cho thiên hạ lầm rầm, thở than.
Giá như được dự luận bàn,
Xin Trời nghe tiếng trần gian trình bày:
“Thưa rằng sông, biển đã đầy
Mà sao trời vẫn dứt dây, động rừng,
Làm cho mưa, bão không ngừng.
Đá lăn, đất lở lưng tưng bộn bề.
Lũ quét, lũ ống tràn trề,
Sông sâu nước cả, vỡ đê, ngập làng.
Lúa đồng đang chín dở dang,
Bão giông đổ rạp, mùa màng thất thu.
Quanh năm cặm cụi, cần cù
Một cơn bão lốc bốc vù, hốc xơi…
Biết không ơi hỡi ông trời ???”
Trời rằng: “ Đã bảo biết rồi,
Khổ lắm nói mãi… lôi thôi làm gì ?
Người trần mắt thịt biết chi.
Ta đây mắt Thánh nhiều khi cũng đành.
Trên ta còn có các anh,
Tinh tường, sáng láng, học hành chỉn chu,
Mà còn có lúc vẫn ngu:
Chỗ thừa, thừa mãi, chẳng thu bớt về.
Lại còn nhiễu sự, nhiêu khê,
Hội hè, đình đám, đam mê đủ trò…
Theo ta: Thiên hạ đừng lo,
Đâu sẽ vào đó vòng vo, mệt người.
Hết mưa rồi sẽ nắng tươi.
Nắng, mưa là chuyện của Trời, mặc ta !
3/ĐÊM NỒNG- Thanh Cao -
Chiếc giường hóa con thuyền nhỏ nhoi
không đủ chứa
hạnh phúc tràn căng gió
không đủ chứa
tình sau ngày cách trở
Tờ lịch trên tường
phăng phắc một chứng nhân
Đêm nồng nàn
cuồn cuộn ái ân
Thịt da này nói hết
Hơi thở dập dồn nói hết
Ta quẳng bao phù phiếm trên đời
cả những ngôn từ đi rao giảng khắp nơi
Trở về điều có thực
với ngọt ngào rưng rức
Khúc say đời cập bến bờ yêu
Đêm nồng nàn
lớp lớp sóng tình reo
Mặc ngoài kia đất trời đang giông bão.
4/CẢM QUÊ- Huonghongthu(Nhipcauduyen)
Trở mình tiếng gà giục canh
Cảm quê xa ngái mà thành gần hơn.
Đâu đây khói tỏa mùi rơm
Thơm hương gạo mới động vườn gió đông.
Thương ai ngày đi lấy chồng
Đường làng sà bóng tre cong mưa dầm.
Ngập ngừng bên dậu cúc tần
Trách trầu cau tiếc tần ngần chẳng trao.
Ai còn giữ giấc chiêm bao
Nụ cười nghiêng nón chênh chao một thời
Hoa xoan rơi tím cuối trời
Vườn cà ai hái nhỡ lời tầm xuân.
Đêm đom đóm rắc lâm thâm
Sương như sao mắc phân vân nửa vời
Cỏ bên đường nhớ chân người
Quảy quang đồng sớm nụ cười đâu đây...
5/CÂU CHUYỆN LỚP TÔI - HoahaiduongHN (Nhipcauduyen)
TÙNG.... TÙNG....TÙNG....
Lũ chim sẻ ùa ra khỏi lớp
Tung ta, tung tăng
Rung ra, rung răng
*****
Anh cu Tiến cao nhất lớp
Da màu cánh gián đen vàng
Như cây tre để trên bếp
Chú Khôi còm
Lũn cũn chạy theo Tò toe, lóc cóc
Tóc như nắm râu ngô rối bù
Cưới toe toét - cô Tí lùn đanh đá chả sợ ai
Cái Quang gầy
Mắt tựa lá khoai,
Hắn cười tít
Chìa mấy cái răng trắng tinh màu sứ
Và một lũ quần thâm áo gụ
Má ửng hồng như trái táo cuối đông
Cô nào cũng tươi dòn,
Với lọn tóc dài thuôn mềm mại
Cười rộn ràng, tan cả đói buổi trưa
Tôi già rồi nhớ lại những giấc mơ
Thuở ấy xanh lơ- màu xanh hy vọng
Tiếng trống trường
Chia chúng tôi bay đi
Tìm sự sống:
Có mấy thằng: mãi mãi... chẳng trở về!
Xương thịt bạn tôi.
Đành nằm lại nơi
Xứ lạ- xa quê!!!
Tôi điểm danh
Chỉ còn dư một nửa!
Đứa bận chồng con
Đứa quanh năm lam lũ
Mấy đứa thì thương tật đẩy xe lăn
Vài chị già đau ốm quanh năm
Những cô thanh niên xung phong
Chẳng lấy được chồng.
Ôm mõ tụng kinh chờ ngày đắc đạo
Biết đâu mà tìm!
Chỉ biết là tuyến lửa
Nơi ngày xưa- các bạn tôi lao vào phía đó
Hiến dâng mình cho Tổ quốc hôm nay
Để bây giờ:
Tay chẳng được cầm tay!
Lũ chúng tôi còn lại.
Tóc bạc, răng vàng,
Nhìn lũ trẻ tung tăng vào lớp học...
6/ NHỚ QUÊ XA - EtEacher31 (Nhipcauduyen)
Quê nhà chắc đã sắp tàn đông,
Lạnh lẽo chuông xa lạc khoảng không.
Chấp chới trên cao chim mấy cánh,
Thẩn thơ đồng quạnh ghé dăm con.
Mịt mờ khói phủ trên thôn vắng,
Lác đác sương rơi dưới gốc buồn.
Lộ thượng hành nhân sầu lữ khách,
Dồn chân rảo bước hướng quê hương.
7/MẢNH ĐỜI CÒN LẠI -Ntuongthuy(Nhipcauduyen)
- Bài thơ này anh Ntuongthuy vừa đăng rồi. Mời các bạn sang topic anh Ntuongthuy đọc nha

Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Page
1
2
Xem tat ca
- Xem Tung trang
|
 |
bagiacodon
member
REF: 561232
08/31/2010
|

* Nhắn Mainuong1:
Lần này, thơ của bagiacodon và Mainuong1 đều không đoạt giải. Lần sau, sẽ đề nghị Ban tổ chức cho thật nhiều giải khuyến khích để Bagiacodon và mainuong1 còn có cái giải khúc khích mang về
|
 |
mainuong1
member
REF: 561279
08/31/2010
|

CHỊ BAGIACODON THÂN MẾN .........!!!
Vì đi vội đột xuất em không in thơ của mình mang theo, nhưng mà em vui nhiều vì được giao lưu học hỏi thêm và thơ rất nhiều ..........
ĐẶC BIỆT LÀ CHÚ ĐỖ THANH GIÁO SƯ TIÉN SĨ GIỜ CHÚ VỀ HƯU CHÚ VUI VỚI TUỔI GIÀ BÊN NHỮNG BÀI THƠ, CHÚ CỨ MUỐN EM CHỌN RA 10 BÀI THƠ CỦA EM VÀ MỘT TẤM HÌNH ĐỂ CHÚ MANG THƠ CỦA EM ĐI IN BÁO .
Em đang vui và nghĩ chú ĐỖ THANH mang thơ của em đi in báo thì có nhuận bút thì các em nhỏ mồ côi và khuyết tật lại sún răng vì ăn kẹo dài dài chị ạ ....hhhhhhhiiiiiiii...........
THƠ CỦA CHÚ ĐỖ THANH TRÊN BÁO NGƯỜI HÀ NỘI NÈ CHỊ
Trái hạnh phúc chín vàng như trái ổi
Bạn bè tôi ai cũng hái xong rồi
Còn một trái đu mình theo gió thổi
Như giục tôi sao chẳng hái đi thôi !
|
 |
mainuong1
member
REF: 561281
08/31/2010
|

NGÀY TRƯỚC EM CŨNG CÓ RẤT NHIỀU BÀI THƠ VỀ MÙA ỔI CHÍN NHƯNG KHÔNG BIẾT EM ĐỂ LẪN Ở ĐÂU TÌM HOÀI KHÔNG RA CHỊ BAGIACODON Ạ.............Hương ổi của mùa chia ly của sầu thương nhớ ..........
Cảm xúc từ bài thơ của chú ĐỖ THANH ......!!!
Cháu khóc ngắm trăng soi qua kẽ lá
Của đêm thu vằng vặc ở trên đầu
Trái ổi chín có dành cho cháu đâu
Mùi hương thơm mang thêm sầu tan tác ............
|
 |
bagiacodon
member
REF: 561411
08/31/2010
|

Mai Nương à! Thơ chú Đỗ Thanh(gọi theo Mainuong) được đăng báo nhiều lắm nha. hôm nhóm Hà Nội đón anh Mèo, chú Đỗ Thanh đã đưa bagiacodon đọc bài viết của chú trên báo Phụ nữ Thủ Đô, và chú Đỗ Thanh còn đọc cho tất cả các bạn nghe 2 bài thơ rất là hay nha
Bagiacodon nói nhỏ với Mai Nương điều này. Mai Nương đừng có kể với các bạn Nhịp Cầu Duyên nhé.
Chú Đỗ Thanh hiện là một ông lão cô đơn. Chục năm nay chú ấy đi tìm kiếm một nửa cho mình. Mãi vẫn chưa tìm được.
Tìm nhiều năm chưa được, nên giờ chú ấy chán đi tìm kiếm một nửa rồi. Hiện chú ấy chỉ ao ước được đi dạo với chị em ngắm trăng trong công viên
Mấy bà Nhịp Cầu Duyên Hà Nội thì chú chưa rủ được ai. Vì các bà chỉ thích ngắm Trăng ở Hồ Tây. Giờ Mainuong kiếm cho chú Đỗ Thanh vài bà đi dạo ngắm trăng với chú Đỗ Thanh nha
(Chú Đỗ Thanh không biết trang Nhịp CẦu Duyên nên bagiacodon có nói thoải mãi cũng không có sao)
|
 |
bagiacodon
member
REF: 562279
09/05/2010
|

Bagiacodon xin giới thiệu với cả nhà một độc giả đã viết cảm nhận về bài thơ "Câu chuyện lớp tôi" - Tác giả Quế Hằng (hoahaiduonghn)
Vài lời chia sẻ về một bài thơ của Quế Hăng. - Trần Hải Huỳnh
Tôi là người thích thơ, thích đọc những dòng vui và cũng yêu những dòng buồn.
Thật may mắn cho tôi khi vào vườn thơ của chị Quế Hằng, được tin chị nhận giải nhất bài “Câu chuyên lớp tôi” nhân ngày hội thơ vào dịp trung thu năm nay. Tôi tò mò tìm đọc, đọc lần đầu thấy có rất nhiều tứ thơ hay theo chuỗi thời gian của môt con người : sinh ra, lớn lên, đến trường hồn nhiên vô tư:
TÙNG.... TÙNG....TÙNG....
Lũ chim sẻ ùa ra khỏi lớp
Tung ta, tung tăng
rồi ra trường với bao nhiêu mơ ước hy vọng kiếm tìm lẽ sống cho mình.
Tiếng trống trường
Chia chúng tôi bay đi
Tìm sự sống
Trưởng thành, lăn lội với cuộc sống : ai còn, ai mất khi họp đồng môn, khi gặp nhau lúc tết đến, Xuân về ?
Có mấy thằng: mãi mãi... chẳng trở về!
Xương thịt bạn tôi.
Đành nằm lại nơi
Xứ lạ- xa quê!!!
Và theo quy luật tự nhiên, con người cũng phải già dần theo năm tháng. Khi có tuổi, người ta hay hoài niêm về thời thơ ấu, về những phút giây cháy bỏng trong tình yêu, về đỉnh cao của cuộc sống... Nhưng, quy tụ lại cái thực tại nghiệt ngã của thế gian này là :
Lũ chúng tôi còn lại.
Tóc bạc, răng vàng
lưng còng, gối mỏi và, khi đó nỗi vui nhất của họ là nhìn về tương lai con cháu của mình, lấy đó làm điểm tựa tinh thần cho quãng đời còn lại:
Nhìn lũ trẻ tung tăng vào lớp học...
Đọc lại lần 2, lần 3, lại cho tôi liên tưởng đến một điều thật đơn giản.
Trong một đời người, ai chẳng có một lần đi học : vỡ lòng, cấp 1, cấp 2.. cao đẳng đại học và hơn nữa. Cái mắt xích học thuật ấy cho ta một quãng đời đầy thơ mộng, và chắp cho ta đôi cánh để bay lên. Chính cái thời gian “áo trắng sân trường đầy hoa phượng đỏ” ấy bao giờ cũng gắn liền với hai từ thân quen “ lớp tớ, lớp tôi”. Lớp học là đơn vị cộng đồng gắn bó nhất của các thành viên mà không có quy định pháp luật nào ràng buộc. Nhưng sinh hoạt và kỷ niệm về nó luôn đậm sâu trong mỗi con người và trong cái lớp học bé nhỏ thân thương ấy, cũng chất đầy bao nỗi buồn vui, bao nhiêu giằng xé, dại khờ và khôn lớn, trưởng thành. Quế Hằng đã bắt được cái hồn thơ đẹp ấy, đã biết khai thác triệt để những thước phim không ai quay ấy, để thả lòng mình vào đó, vào cái nơi thiêng liêng và nhung nhớ nhất của mỗi cuộc đời...(còn nữa)
|
 |
bagiacodon
member
REF: 562281
09/05/2010
|

Vài lời chia sẻ về một bài thơ của Quế Hăng.-Trần Hải Huỳnh
(tiếp theo)
Vốn xuất thân trong một gia đình có học ở thôn quê, Quế Hằng cũng như bao bạn khác có điều kiện cắp sách đến trường khi cách mạng đã thành công, nên mở đầu tác giả đã cho chúng ta một hình ảnh cực kỳ quen thuộc :
TÙNG.... TÙNG....TÙNG....
Lũ chim sẻ ùa ra khỏi lớp
Ai đi học mà không nhớ hình ảnh này nhỉ. Ngồi trong lớp, nghe thầy giảng mà sao lòng cứ xốn xang chờ tiếng trống trường ? Và, tùng, tùng, tùng, thì xô nhau chạy ùa ra sân, ríu ra ríu rít chuyện trò, không âu lo, không tư lự.
Sau mở đầu là một lớp học thực : bằng xương, bằng thit, của Quế Hằng :
“cu Tiến cao nhất lớp,
Da màu cánh gián đen vàng
Vâng ở nhà quê thì làm sao có da trắng nõn nà được, lam lũ ruộng đồng nên màu da chai sạm là lẽ thường, nhưng cái mầu da ấy dưới con mắt của chị thể hiên là một con người khỏe mạnh :
Như cây tre để trên bếp
Một sự ví von rất thực, rất nhà quê, vì ở nông thôn trên bếp đun bằng rơm rạ, khói bốc mịt mù, nhà nào chả có dăm ba ống tre, ống nứa hong khô ở đó. Mà tre đã gác bếp rồi thì tốt lắm, cứ như sừng ấy, đúng là mầu cánh dán, không bao giờ mối mọt.
Điều đặc biệt muốn nói là khi ta đi học mỗi lớp đều có những con người “đặc biệt” được gán cho nhiều biệt danh “ Khôi còm, Tý lùn, Quang gầy...” .Với vài câu phác họa mà nhà thơ đã nói lên được vẻ mặt bề ngoài và tính cách của những cậu bé tinh nghịch này :
Cái Quang gầy
Mắt tựa lá khoai,
Hắn cười tít
Chìa mấy cái răng trắng tinh màu sứ
Thêm một hình ảnh sống động hơn, đó là các bạn nữ sinh. Do tỷ lệ dân số trước đây nữ thường nhiều hơn nam, nên trong lớp học số nữ sinh thường chiếm đa số. Các bạn ấy hay co cụm thành từng vùng để bọn con trai khó bề bắt nạt !
Và một lũ quần thâm áo gụ
Má ửng hồng như trái táo cuối đông
Một lũ ấy là nhiều đấy, nhưng đang độ tuổi 13 nên má đã ửng hồng, màu da không phải là “cánh dán” mà là “trái táo cuối đông”, căng tròn, mũm mỉm. Tìm được màu da hồng của “trái táo cuối đông” là một sự khám phá tinh tế của Quế Hằng. Chỉ có những ai đã từng đi qua những vườn táo đang độ chín muồi trên thảo nguyên mênh mông của xứ sở châu Âu mới có thể có được cảm nhận ấy: hồng tươi, dịu ngọt , thơm nồng... Hơn thế nữa, các nữ sinh này đang mặc “đồng phục” quần thâm áo gụ. Ngạc nhiên quá nhỉ, thời đó làm gì có đồng phục như bây giờ ? Không, đây là màu đồng phục của một thời đất nước gian khó, chiến tranh kéo dài, màu đồng phục của thời bao cấp, thời tất cả cho tiền tuyến chống giặc ngoại xâm!
Và cứ thế, tôi lần theo từng hình ảnh, từng thước phim, từng chân dung dược khắc họa khá hay, khá đậm bởi ngòi bút của nhà thơ tài năng, đa cảm Quế Hằng. Lớp học ngày ấy chắc rất đậm sâu trong ký ức của chị, nơi chị một thời đã ấp ủ những hoài bão của mình.
Thuở ấy xanh lơ- màu xanh hy vọng
Nhưng guồng thời gian có bao giờ dừng lại, nó cứ quay đều theo trái đất tròn. Lớp học thân yêu mấy cũng phải chia tay để mỗi người lại đi tiếp những chặng đường trên con đường sự nghiệp của mình, và lớp học ngày nay chỉ còn là “giấc mơ” đẹp của nhà thơ...(còn nữa)
|
 |
bagiacodon
member
REF: 562282
09/05/2010
|

Vài lời chia sẻ về một bài thơ của Quế Hăng.- Trần Hải Huỳnh
(tiếp theo và hết)
Thực tại cuộc sống thật nghiệt ngã. Ra trường, bươn chải giữa chông gai và cuộc đời, ai mà không qua những phút nao lòng. Lớp học chia tay mỗi người đi theo những ngả đường của Tổ quốc, người thành danh, kẻ thành bại, người còn, kẻ mất là câu chuyện thường ngày ở huyện. Song điều nhà thơ muốn nói ở đây họ không phải thuộc lớp người ấy, họ là những chiến sĩ tình nguyện vì độc lập của dân tộc, vì tự do của Tổ quốc. Họ ngã xuống khi tuổi đời con xanh màu mực, họ hy sinh trên những miền đất lạ, và gửi lại nắm xuơng mình trên những vùng quê xa xăm :
Có mấy thằng: mãi mãi... chẳng trở về!
Xương thịt bạn tôi.
Đành nằm lại nơi
Xứ lạ- xa quê .
Một lớp người khác có hoàn cảnh cũng chẳng sung sướng gì hơn :
Vài chị già đau ốm quanh năm
Những cô thanh niên xung phong
Chẳng lấy được chồng.
Ôm mõ tụng kinh chờ ngày đắc đạo
Quế Hằng bằng bút pháp thi ca, tóm tắt vài hình ảnh của những con người trong lớp chị mà khi đọc lên ta cũng thấy nao lòng, khó cầm được nước mắt. Người bị quân giặc cướp mất mạng sống, đến thi hài cũng chẳng tìm ra. Người trở về muộn mằn vì đã hiến dâng tuổi thanh xuân cho đất nước, để khi về quá lứa lỡ thì chỉ còn ôm mõ tụng kinh làm phúc cho đời . Ôi sự nghiêp của họ thật lớn lao, hy sinh của họ biết lời nào tả được để chúng ta có cuộc sống tròn vẹn hôm nay !
Kết thúc câu chuyện “lớp tôi” Quế Hằng đã biết chọn một hình ảnh dản dị nhưng rất đỗi thân thương, đó là :
Lũ chúng tôi còn lại.
Tóc bạc, răng vàng,
Nhìn lũ trẻ tung tăng vào lớp học...
Vâng, quy luật sinh tồn là như thế, tre già măng mọc . Nếu không có các bà mẹ “tóc bạc lưng còng” thì lấy đâu ra “lũ trẻ tung tăng” thế nhỉ ? Nhưng lũ trẻ này không phải là bụi đời, là hư hỏng mà là lũ trẻ có giáo dục, có ước muốn làm người có ích cho xã hội, lũ trẻ “ tung tăng cắp sách đến trường”. Đó cũng là một kết thúc khá hay, khá đẹp, có hậu cho những ai đã từng là “học sinh” nuôi chí làm người của một thời đáng sống.
Dừng bút ở đây tôi đang nhớ tới một người phụ nữ, khá xinh nhưng hiền hòa đôn hậu. Một người phụ nữ trung hậu đảm đang, một con người có cuộc sống đầy ngang trái, phũ phàng. Nhưng chị đã vượt lên, đã đứng vững bằng đôi chân của mình, và cao quý hơn chị đã trải lòng mình cho lời thơ, tiếng nhạc, để cất cánh bay cao như thành tích ngày nay chị có được : một nhà thơ giàu ước mơ và nghị lực : Chị Quế Hằng.
Viết bài này tôi cũng muốn góp một món quà nhỏ mừng ngày sinh của chị trong trời thu mát mẻ êm dịu này. Chúc chị sức khỏe dồi dào, thơ chị sẽ bay cao, đời chị sẽ ngọt ngào tình thương!
Hà Nội, ngày 2-9-2010
Một người bạn yêu thơ của chị
Trần Hải Huỳnh
Hết
|
Page
1
2
Xem tat ca
- Xem Tung trang
|
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đã đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ý kiến |
|
|
|
|