Vietnam Single Tim Ban Bon Phuong  


HOME  -  FORUM  -  REGISTER  -  MY ACCOUNT  -  NEW  PHOTOS  -  BROWSE  -  SEARCH  -  POEM  -  ECARD  -  FAQ  -  NCTT  -  CONTACT

Sponsored links


Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ư mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ư

 
NCTT Những chủ đề mới nhất

NCTT Những góp ư mới nhất
NCTT Website


Who is Online
 

 

Forum > Truyện ngắn >> Oan Thị Mầu Hay Oan Thị Kính?

 Bấm vào đây để góp ư kiến

1

 hatlinh
 member

 ID 81215
 01/08/2016



Oan Thị Mầu Hay Oan Thị Kính?
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email -goi thu   Thong bao bai viet spam den webmaster  edit -sua doi, thay doi edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien




Mời Cả Nhà cùng đọc bài mới ở phần góp ư, xin cám ơn.
-





Ông Đạo Chuối





1. Ông Đạo Chuối ngồi xuống ghế, cẩn thận phủi hai bàn chưn vô nhau trước khi đứng dậy bước vô chiếu, xếp bằng. Ông từ tốn đốt ba cây nhang, xá tả hữu và chính diện mỗi phía ba xá rồi cắm vô lư hương nhỏ trước mặt. Tay trái ông giơ lên ngực làm dấu bắt ấn, tay mặt nhè nhẹ gơ ba tiếng chuông, trầm tư theo dơi âm thanh chuông vang vọng, lơ đảng ngó ngọn khói lững lờ tỏa lên không trung. Chừng nhang tàn một phần th́ ông nhắm mắt lại, định trí cho tâm vắng không. Những câu kinh hay lời di huấn của sư phụ cũng không có mặt lúc nầy. Thế giới thực tại đă biến khỏi tâm ông. Tiếng ồn ào tụi nít nhỏ trửng giởn trước sân am, tiếng lũ thanh niên hư hỏng lớn họng bàn tán về cái tên Đạo Chuối để rồi cười cợt đều không vô trong trí. Ông nhập định mỗi ngày tàn hết hai tuần nhang cho buổi Ngọ thời và lúc xế chiều sau khi thỉnh chuông thu không. Xong buổi tọa thiền ông mới làm những công việc khác, mỗi ngày như vậy không bao giờ thay đổi. Con chó vện luôn luôn nằm ngoài chiếu lim dim ngủ nhưng hỉnh mũi dơi từng động tỉnh của chủ.

Trưa nay sau buổi tọa thiền, ông bước ra khỏi chiếu, xếp lại cái gối cũ dùng làm bồ đoàn để vô góc dưới chưn bàn thờ Phật, bước ra tiếp khách.

Khách là một người phụ nữ trạc chừng ba mươi, mặt mày thanh tú, nét buồn và sự lam lũ để lại trên dung nhan đó những lằn cằn cỗi ở đuôi mắt không che lấp được một nhan sắc ngày xưa. Đứa bé gái chừng mười tuổi, con gái của khách, áo quần tuy tươm tất nhưng đă cũ, cái áo hơi chật và cái quần ngắn ḷi mắt cá, lẩn quẩn nắm vạt áo mẹ không rời mà mắt ngó chăm chăm vô nải chuối sứ mập tṛn Ông đạo chưng cúng ở một cái bàn nhỏ thấp chỗ ông tham thiền. Ông vói tay lấy đưa nguyên nải cho đứa nhỏ. Nó e ấp nhận bằng hết hai tay, ôm vô sát trong ḷng như sợ người cho đổi ư. Người mẹ có vẽ như không bằng ḷng cử chỉ của con nhưng không rầy, chỉ cám ơn nho nhỏ giùm con.

Đứa nhỏ vui mừng ra mặt rồi ngước mắt lên ngó mẹ, trong khi một tay vuốt vuốt những trái chuối tṛn mập, bóng loáng:

‘Má, má! Hết nải chuối nầy là của con hả má?’

Ông đạo vuốt đầu đứa nhỏ, nói:

‘Phải, đó là của con. Khi con về, sư hiến cho con thêm mấy nải nửa, chỉ sợ con xách đi không nổi thôi! Hôm nay mười tư rồi. Mai là ngày vọng, ông thay chuối khác.’

Người mẹ nói nhỏ, giọng nhẹ nhàng như lúc cám ơn hồi nảy:

‘Xin sư phụ đừng nuông ch́u bé quá, chúng đệ tử không dám tham lam lộc Phật đâu.’ Vừa nói người đàn bà vừa ngó xuống đất trước mặt. Ông Đạo cảm thấy người đối diện quan sát bàn chưn trần của ḿnh liền giải thích:

‘Sư quan niệm rằng nhân sinh sống ở giửa Trời và Đất, nối kết Đất với Trời nên phải để thân ḿnh tiếp xúc trực tiếp với Đất Trời. Chưn Người không nên mang giày dép, đầu Người không cần đội nón. Do đó khi làm lễ Phật cũng như lúc đọc kinh cầu siêu… sư đều không mang hài, cũng chẳng đội măo t́ lư… Những thứ đó người đời mới bày đặt ra sau nầy thôi.’

Câu nói đưa đến vấn đề tế nhị nên không khí ngưng động một lúc khá lâu.

Con chó chùa đứng dậy hực hực. Một vài đứa nhỏ thập tḥ trước cửa am. Tiếng một đứa mét tấn ơn:

‘Ông Đạo Chuối ơi, thằng Th́n nó nhảy vô bốn cái lu mái chứa nước mưa của ông đạo nó tắm, nó kỳ cọ trong đó. Ông ra gơ óc nó đi. Nó không sợ tụi con!’

Ông Đạo Chuối từ tốn khoát tay cho mấy đứa nhỏ tản ra, rồi quay lại phân trần với khách:

‘Chuyện các cháu nhỏ phá phách là một trong những thử thách cho người tu hành. Cần chế ngự sự giận dữ. Mưa năm nay hơi thiểu, trận mưa nào sư cũng lấy máng xối hứng mà có bấy nhiêu. Đứa nhỏ tắm trong đó th́ coi như nó muốn tắm nước Trời, nước Phật, sau nầy th́ sư cũng dùng nước đó mà ăn uống thôi. Không nên quan trọng chuyện nhỏ mọn. Không cần phải giận, phải la. Tu hành cần nhứt là chế ngự con Quỷ Tam Bành!’

Người đàn bà rụt rè:

‘Đệ tử tới đây thú thiệt không phải để viếng am mà tới để thú tội, nhờ sư phụ giải tội và cho đệ tử quy y.’

Ông Đạo ngó thẳng vô mắt khách:

‘Đạo hữu ngồi xuống ghế kia. Câu chuyện bộ c̣n dài ha!’ Tiếng ha ông xuống giọng vừa có vẽ quê mùa đặc biệt của vùng Thất Sơn vừa có vẽ thân mật với người đối diện.

Người đàn bà lấy nải chuối đứa bé đương ôm để xuống ghế, bẻ hai trái đưa cho con, kêu nó bước ra trước cửa ăn chuối để má nói chuyện. Chị ta chưa biết nhập đề chuyện riêng của ḿnh như thế nào nên mở đầu bằng câu vô thưởng vô phạt:

‘Chuối xứ của sư phụ trồng được đất quá, coi ngon ớn. Đó chắc là thứ chuối danh tiếng của xứ nầy nên người ta mới kêu là chuối xứ, xứ Thất Sơn vùng ḿnh.’









-





Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 

 hatlinh
 member

 REF: 703318
 01/08/2016

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai



Ông Đạo Chuối mỉn cười thân thiện, nhẹ nhàng:

‘Ờ.. ờ… th́ cây trái bông huê thơm ngon mới được quí chuộng. Xưa những thổ sản quí người Xiêm La đem cống sứ cho vua Đại Nam Quốc nên chúng ta ngày nay mới có chuối sứ, bông sứ. Nhiều khi người ta kêu rơ ràng hơn bằng chữ xiêm như chuối xiêm, dừa xiêm, mảng cầu xiêm, vịt xiêm, tre xiêm…… Nói chung, những thứ sứ, thứ xiêm mới có ở xứ ta chừng một trăm năm nay thôi. Hồi trước bà nội của sư nói những thứ đó rất quí, đă ít có mà lại ngon. Mà nói về chuối th́ mé sau vườn sư trồng ối thôi đủ thứ: nào là chuối cao, chuối cơm, chuối lá trắng, chuối lá đen, chuối hột, chuối ngà, chuối và tiên, chuối mật, chuối và lùn, chuối sen, chuối nanh heo.. chỉ có chuối nước là sư chưa kiếm được giống. Vùng Thất Sơn ḿnh núi non, đá nhiều, ít sông rạch nên chuối nước rất hiếm.’

Ngừng một lúc để lấy hơi, ông Đạo chuối tiếp:

‘Thất Sơn ḥn dọc dăi ngang, sư chọn chỗ nầy của núi Két để lập am là v́ có ḥn đá tảng làm thế ỷ dốc với lại có một khu đất rộng tiện lợi cho việc trồng chuối. Núi Sam đắc địa hơn nhưng không thuộc về Bảy Núi lại quá ồn ào, hỗn tạp…’

Người đàn bà hờ hững nghe cho có lễ phép, trí chị ta nghĩ về nguyên nhơn của danh từ Đạo Chuối. Ông đạo đă rành về chuối lại thích ăn chuối th́ thiên hạ kêu bằng Đạo Chuối là phải. Nghĩ tới đây chị bắt tức cười mà cố nhín.

Đợi ông đạo ngừng hơi để thở, chị rụt rè:

‘… Thưa về chuyện của đệ tử… Chuyện xảy ra cũng hơn mười năm nay rồi. Làm khổ ḷng đệ tử từ đó tới giờ.’

Hơi cụt hứng một chút, nhưng ông Đạo vẫn b́nh tỉnh trong việc chuyển đề tài:

'Đạo hữu cứ kể những ǵ có thể kể được, không cần đi vô chi tiết. Tội lỗi của ai th́ người đó mang trên vai suốt đời dầu thiên hạ biết hay không. Sức nặng đó tạo thành ḷng dằn vật u buồn, bằng những quyết định dại dột hay những xui khiến không may…’

‘Vâng, sư phụ nói rất đúng, nhiều khi con muốn nhảy liều xuống giếng, xuống sông, nhưng nghĩ bỏ lại con thơ dại trên đời th́ tạo thêm nghiệp nặng khác nên nuốt nước mắt mà sống qua ngày. Thêm nữa, đời con luôn gặp điều bất hạnh.’

Ông Đạo Chuối rót đầy một tách nước, đẩy ra trước mặt người đàn bà đương rươm rướm mắt.

‘Nước trà sư dùng mỗi ngày là nước đậu nành rang. Có công dụng tan đờm, giải nhiệt và tạm thời giải luôn những muộn phiền.’

‘Đệ tử cám ơn sư phụ,’ tiếng cám ơn phát ra trong nghẹn ngào dầu người nói cố gắng mỉn cười. ‘Lỗi bằng trời nầy do lúc đó đệ tử c̣n quá non dại, nghe những tiếng ngọt ngào và mấy cử chỉ săn sóc thương yêu nên ngỡ là t́nh thiệt, ḿnh được người chiều chuộng cũng lấy làm vui và có chút hănh diện… Rồi chuyện phải tới đă tới. Lửa gần rơm!’

Người phụ nữ thúc thít khóc, đưa ống tay áo lên chậm nhè nhẹ nước mắt:

‘Đệ tử mắc tội ‘Khoai lang nấu trộn khoai ḿ’, chắc sư phụ biết rồi!’

Người đàn bà ngừng nói hơi lâu, giương cặp mắt đau khổ nh́n ông đạo. Ông tránh mắt của người đối thoại, quay mặt ngó ra ngoài trước cửa am. Vẫn c̣n những đứa nhỏ trang lứa với bé gái con của người đàn bà đứng ngó nó như ngó một sinh vật lạ mới gặp lần đầu.

‘Thôi đạo hữu không cần nói câu tiếp, sư hiểu rồi. Về sau người đó đối xử với đạo hữu thế nào?’




 

 hatlinh
 member

 REF: 703319
 01/08/2016

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai




‘Th́ cũng thói ăn vụng muốn chùi mép nên kiếm cách xua đẩy đệ tử đi, mặc cho số phận của oan khiên đương tạo h́nh trong thân đệ tử. Bây giờ ông ta làm Hương Quản làng nầy, giàu có lớn, có xe hơi, quyền lực chỉ thua Quan lớn người Pháp chủ quận Tri Tôn mà thôi.’

‘Hèn ǵ!’ Trông mặt bé, sư ngờ ngợ v́ thấy quen quen!’

Ông Đạo bưng tách nước của ḿnh lên bằng cái dĩa, uống từng ngụm nhỏ như muốn xài chút thời gian suy nghĩ câu ǵ đó phải nói. Người đàn bà chờ đợi một lời rầy rà sau khi cố gắng thú tội. Không gian trầm lắng, tiếng tụi trẻ la hét tuốt ngoài sân nghe rơ từng âm thanh.

Người đàn bà sửa lại thế ngồi:

‘Thưa sư phụ, đời đệ tử trầm trệ chắc là v́ có cái mụt ruồi viên hắc lệ dưới mi mắt mặt. Đệ tử đă lấy vôi ăn trầu phá nó lâu rồi mà xui cũng hoàn xui, chuyện nầy nối tiếp chuyện kia khiến nước mắt đêm đêm cứ tuông….’

‘Thiên hạ thường nói xàm như vậy! Đừng ngớ ngẩn tin mấy chuyện nút ruồi hên xui. Người xưa đặt điều thôi. May rủi hên xui là do hành vi của ta làm, do tâm ta hướng dẫn cái nghiệp của ḿnh. Đừng tin bói toán, phong thủy, chỉ toàn là chuyện dối thế.’

Để tách nước xuống, ông Đạo chậm răi:

‘Cũng đừng tin luôn chuyện cầu an, cầu siêu nữa! Thế gian c̣n lậm quá nhiều dị đoan cần bỏ!’

Ngưng một lúc ông tiếp:

‘Chuyện quy y th́ để sư chọn ngày. Trong thời gian đó đạo hữu suy nghĩ lại về quyết định của ḿnh.’

‘Dạ!’

‘Quy y không phải là thủ tục nhận pháp danh và nhận phái. Quy y là thời khắc đặc biệt mà một tín hữu trở thành Phật nhi bằng lời hứa với chính ḿnh là giữ cái tâm trong sáng, làm thuần tánh để đến được Chơn Như. Lời hứa đó quan trọng v́ có sự chứng giám của đấng thiêng liêng.’

‘Dạ!”

‘Phật nhi là con cái Phật, người quy y chánh thức làm con cái Phật do cái tâm tịnh của ḿnh. Người Phật tử là người hiểu đạo nhưng đứng mé bên bờ đạo làm tín đồ, làm cư sĩ…’

‘Dạ!’

Con chó chùa nảy giờ nằm dưới chưn sư bỗng chồm dậy khừ khừ về phía trước cửa am. Ông nạt nhẹ: ‘Tuệ! Im đi con!’ Con chó nằm xuống im lặng quẩy đuôi nhưng mắt vẫn ngó ra trước sân.

Hai ba đứa con trai ở trần, ướt mem bước tới ngạch cửa mét vọng vô:

‘Ông Đạo Chuối ơi, anh em Thằng Tỵ với thằng Th́n chặt cái quài chuối trổ buồng bữa hổm bẻ mấy trái chuối đóng vóc nói là đem về luộc để ông Đạo Chuối khỏi ăn chuối nữa ḱa!’

Những tiếng cười khúc khích và những trận đuổi bắt bùng vỡ tiếp ngay theo câu nói trên.

Người đàn bà nhịn không được, đứng lên tính nói ǵ đó, ông Đạo khoát tay ra hiệu biểu ngồi xuống, cười cười nhân hậu:

‘Sư nói rồi, phải chế ngự quỷ Tam Bành. Phải biết nhịn. Đó là bước đầu của người đi tu. Tụi nhỏ thèm th́ cứ việc bẻ, thiếu cứ việc chặt đem về. Sư c̣n mấy nải trong liêu cũng đủ ăn cả tháng, tiếc là không có chuối tươi để cúng Phật thôi.’

‘Dạ!”

Ông Đạo Chuối bước vài bước ra khỏi am, ngoắc vài đứa tới gần, nhẹ nhàng nói:

‘Chuối của sư mới đóng vóc, coi mập ú na ú nần vậy mà chưa chín, ăn không được mà nấu th́ xảm x́, chỉ có nước làm chuối chát thôi. Nói với Th́n và Tỵ nải nào lỡ chặt th́ thôi, đừng chặt nữa!’ Nói xong ông đi vô, ngại rằng đứng lại tụi nhỏ không được tự nhiên.

Ngồi xuống ghế ông tiếp tục:

‘Đạo hữu thấy đó, tu hành luôn luôn có những thử thách. Phải biết nhịn. Nhịn giận, nhịn thua!’





 

 hatlinh
 member

 REF: 703320
 01/08/2016

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai




Nói rồi ông Đạo Chuối nói một hơi thiệt mau:

‘Sư phụ của sư lúc chưa hóa, có mấy câu thiệu này hay lắm dùng để làm châm cho Phật nhi: Ít uống rượu, ăn nhiều cháo, không ăn thịt, ăn nhiều rau, ít mở miệng, nhiều nhắm mắt, năng tắm tửa, ít trau giồi, thiểu chung chạ, đa riêng tư, ít vàng bạc, nhiều sách vở, ít cầu danh, nhiều nhịn nhục, ít ham sang, nhiều làm phước, biết nhịn thua, thương cây cối, không chấp trước…’

Sợ khách không hiểu mấy chữ hơi xưa, ông giải thích: ‘Ít trau dồi’ là đừng quá chú trọng đến làm đẹp, có thể quên đi bóng sắc ḿnh, trau dồi bóng sắc ḿnh là nguồn gốc sanh tội lỗi cho ḿnh và cho người.’

Người đàn bà thở dài như thấm ư nguyên nhơn nỗi khổ của ḿnh.

‘Dạ!’

‘Không chấp trước là không chằn chằn theo một quyển kinh nào mà phải thoáng để học những điều mới. Thương cây cối là quư từng gốc cây ngọn cỏ chung quanh. Đó là một phần của đất nước ḿnh, là hồn thiêng ông bà ḿnh trong đó, không phá hoại chúng v́ những lợi lộc của ḿnh.’

‘Dạ!’

Ông Đạo Chuối nói tới đây th́ nước mắt rưng rưng, gượng cười nhè nhẹ:

‘Tóm lại, cần nhứt là cái tâm, tâm c̣n động, c̣n để buồn vui, tham giận mê hướng dẫn ḿnh là điều nên tránh. Tâm phải tịnh.’ Rồi ông ngâm nga:

Viên thục mă thuần mới thoát trần,

Công thành hạnh măn thấy Chơn Như.’

‘Dạ!

2. Tôi từ giả sư ra về mà trí như mông lung. Nắm tay con tôi thầm nói: Sư giảng dạy nhiều nhưng đệ tử thu nhận không được bao nhiêu v́ c̣n mang nặng nghiệp chướng. ‘Nh́n nhận ḿnh đă làm điều ǵ sai trái thể hiện ḷng thành thật không phải ai cũng làm được. Sai trái càng lớn th́ sự thành thật càng bao la và giá trị con người ḿnh càng tăng. Đó là căn bản của đường tu nghĩa là sửa ḿnh, nghĩa là sám hối, chớ không phải tu là tụng kinh, gơ mỏ hay lạy Phật thường xuyên.’ Lời sư nói như xa gần khuyên tôi nên thú tội với d́ ḿnh về chuyện đă phạm hơn mười năm trước. Tôi dắc con đi về phía căn nhà ḿnh sống khi tuổi mới lớn, nơi từng rung động con tim v́ những cử chỉ săn đón, chăm sóc của ông ta mà không biết ḿnh đương bị dẫn dụ vô cái bẩy nhớp nhúa làm lở dở cuộc đời. Tôi nhớ lúc ḿnh cảm động và đă mềm ḷng cho ông ta vuốt tóc khi ông ngâm nga mấy câu thơ ông ăn cắp ở đâu đó tôi tưởng ông đặt ra riêng tặng cho tôi…

Em ngồi chải tóc đêm sương,

T́nh ai se ngọn gió luồn nhớ qua.

Nhớ cười chúm chím môi hoa,

Đừng cười to nhé vỡ ̣a ḷng đêm.

(thơ Trầm Vân)

Từ xa tôi thấy dáng d́ ḿnh ốm o, già trước tuổi đương khom lưng quét sân. Tôi ứa nước mắt sống nên kéo con đứng lại núp bên hàng cây thốt nốt trên đường. Con bé mở mắt ngạc nhiên khi thấy tôi khóc. Nó từng thấy mẹ nó thút thít trong đêm nhưng chưa từng thấy tôi khóc trên đường bao giờ. Tôi nghĩ là ḿnh không nên làm khổ d́ ḿnh thêm nữa. Sự thú nhận lúc nầy, với sự có mặt của con bé giống ông ta như đúc sẽ là vết dao trí mạng kéo d́ ngă xuống, cái chết chắc chắn sẽ tới không lâu sau đó.

Thôi th́ tôi xin phụ lời sư dạy. Tôi phụ luôn ḷng thành thật sám hối của tôi. Tôi sẽ mang mặc cảm tội lỗi thêm một thời gian nữa, chờ hoàn cảnh thích hợp hơn. Cũng không thể kiếm ông ta cho con ḿnh biết mặt. Thà con bé sống hồn nhiên tưởng cha ḿnh đă chết c̣n hơn cho nó biết có một người cha bẩn thỉu. Tôi ngó trước mặt thấy tấm bảng lớn:

‘Mẫu quốc cần sự anh hùng của bạn ṭng chinh diệt Phát xít.

Ṭng chinh giúp mẫu quốc là yêu nước Việt Nam.

Giúp mẫu quốc là trả nợ sự tốt lành của mẫu quốc với nước Việt Nam.’




 

 hatlinh
 member

 REF: 703321
 01/08/2016

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai



Tôi lợm giọng với những tuyên truyền đi diệt Phát xít kiểu nầy. Nhớ lại lời sư nói rằng người kia đă lớn tiếng kêu gào những câu tương tợ như vậy tôi càng chán chê. ‘Ông ta có lần vô am hỏi mượn hai cái lọng thờ Phật mẫu để che lọng cho quan Công sứ tới viếng làng, sư đă từ chối khéo nói rằng lọng nhỏ mà rách rưới đem ra chỉ làm tṛ cười thôi… Từ chối nhiều lần ông ta mới chịu bỏ ư định.’ Lúc nghe sư nói như vậy tôi ngờ ngợ. Bây giờ nghĩ lại chuyện đó chắc là có thiệt…’

Tiếng con bé khóc làm tôi mở mắt. Thân thể tôi như đă bị dần bằng những khúc củi tạ. Ḍm hai tay ḿnh thấy bầm tím và chảy máu nhiều chỗ trên mặt tôi biết ḿnh đă bị bốn năm người lạ đó tấn công vô cớ rồi bỏ tôi nằm đây. Chắc là bọn tay chân của ông ta không muốn cho tôi về nhà gặp d́ tôi. Chắc họ cũng đă biết chuyện tôi và con bé ở trong am sư buổi trưa nay…

Đời không dễ sống, muốn chuộc lỗi cũng không được. Thôi th́ tạm dùng những trầy trật của đời ḿnh làm phương tiện đưa ḿnh lên khỏi những thấp hèn của cuộc sống, phải phấn đấu để bước qua những khổ đau nầy nọ. Nghĩ như vậy tôi tôi chập choạng đứng dậy, gượng nhắc chưn đi về phía lộ Tẻ đón xe đi Châu Đốc. Từ giả Tri Tôn, Tịnh Biên! Từ giả vùng Tuổi Thơ! Tôi nói với tôi: Ta ơi, chuyện đau ḷng người ta làm cho ḿnh th́ nên quăng lại phía sau, sự thất vọng về cuộc đời cũng nên bỏ xuống để cho tâm ḿnh thanh thản. Như vậy là quy y đó Ta ơi!…





 

 hatlinh
 member

 REF: 703322
 01/08/2016

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai




3. Đêm thanh vắng, núi Két nằm ch́m trong bóng đen, mấy v́ sao xa xa không đủ chiếu xuống trần, tạo một cảnh mờ mờ ảo ảo muôn đời của vùng Thất Sơn huyền hoặc như cắt giấy dán lên bầu trời. Ông Đạo Chuối đương ngủ bỗng nghe như có tiếng ai kêu biệt hiệu của ḿnh vọng lại từ thăm thẳm xa. Ông cựa ḿnh tỉnh giấc, tiếng kêu c̣n vang dội trong đầu.

Ông ngồi dậy gơ trán mấy cái cho tỉnh, tính ra sân hít thở chút khí trời buổi sáng th́ nghe nóng rát ḿnh như lửa cháy đâu đây. Từ tốn ngồi dậy, ông niệm câu Kinh Cứu Khổ rồi gom góp tập kinh chép lâu nay với mấy quyển do sư phụ truyền lại bỏ vô đăy, bước ra cửa, cũng từ tốn như khi mới biết có lửa cháy am. Lửa đă liếm hết phần sau liêu nơi làm trù pḥng, ăn ṿng ra gần tới phía trước, đương tạt ngọn vô mấy lu nước bên hè làm bể lu, nước tràn ra cả vũng, sôi bốc hơi ḥa cuộn với khói.

Ông Đạo Chuối ngẩn ngơ nh́n nơi tu hành của ḿnh đương từ từ bị bà Hỏa hóa ra tro bụi. Con chó Tuệ sủa sủa như thấy có chuyện ǵ lạ. Ông ngó về phía đó, một cái xe traction màu đen quen thuộc chạy vút từ phía sau liêu hướng về phía lộ Tẻ thẳng lên Núi Dài, ông thở ra chán chường:

‘Họ không thích ḿnh biết chuyện riêng tư tồi tệ. Họ cũng không muốn ḿnh nói sự thiệt rằng dân chán ngán mẫu quốc tới cần cổ v́ sự gian trá độc ác của chúng.’ Ông ngó lên trời theo dơi muôn ngàn tàn lửa bay bay sáng rực trong đêm.

‘Mọi chuyện của ḿnh rồi cũng qua. Tiếc là ḷng sân si của họ quá nhiều, đè bẹp họ trong cái nghiệp thù hận vô lí. Tiếc cái am nhỏ nầy đă tạo được nhiều thiện duyên mà nay lại bị hóa.’

Ông Đạo Chuối ngồi chồm hổm xuống, xoa xoa dầu con Tuệ, dặn nó như dặn ḿnh: ‘Từ nay con phải dùng tuệ trí của con nhiều hơn nữa nhe! Am đă mất rồi, ḿnh vân du làm du tăng! Thầy Tam Tạng đi thỉnh kinh mất mười tư năm hết năm ngàn bốn mươi tám ngày biết bao nhiêu cực nhọc, thoát bao cám dỗ sắc tài… sư với con chịu từng đó mà xá ǵ!’

4. Từ sau trận cháy am của ông Đạo Chuối, không ai c̣n thấy ông đâu nữa. Vùng Thất Sơn kỳ bí với núi Két ghi được thêm một chuyện lạ để người trong vùng thỉnh thoảng kể nhau nghe. Ḥn đá tảng bự xộn nám đen hơn một nửa ở trên giửa lừng Núi Két vẫn nằm đó trơ gan theo năm tháng như làm chứng tích cho trận cháy am năm nào; toà nhà lớn của ông Hương Quản gây ra nghịch cảnh khoai lang nấu lộn khoai ḿ vẫn hiện diện trên đường đi vô Núi Dài, với thêm nhiều nhà cửa khang trang của con cháu như chứng tỏ sự nghịch lư của đời. Nghịch lư người thấp cổ bị bách hại không được sáng soi trong khi kẻ ác độc xu thời, trải đời ḿnh bằng nịnh hót, không dám đứng thẳng gối trước nghịch quyền th́ hưởng lợi vô vàn. Buồn.
.


Truyện ngắn Nguyễn Văn Sâm

(Victorville, CA Jan. 07, 2016, mười ngày sau lễ Quy y.)






 

 hatlinh
 member

 REF: 703394
 01/12/2016

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai





Thương Một Người





***
Sáng nay cô độc quá, đến một tiếng xe chạy ngang nhà để phá tan sự tĩnh mịch của một sáng mùa đông cũng không có. Dường như tất cả đều nhuốm lạnh đến không gian nghẹt thở, vạn vật đông đá. Con thú hoang lạc đàn cũng không ngồi nổi ngoài garage, đành cầm cái laptop đi t́m nơi trú lạnh.

Tôi đem vào Starbucks coffee gần nhà đám mây màu cappuccino, v́ chút mặt trời mùa đông cố hỗn chiến với mây đen kéo về nhưng đă thua. Để những lọn gió lạnh buốt gáy mùa cuối năm ḷn qua cổ áo tới rùng ḿnh. Chợt nhớ màu lá phong đỏ và ngôi nhà thờ cũ kỹ ngày xưa đă trở thành quán cà phê này.

Tornado và thunderstorm là hai hung thần nơi tôi ở, nhưng dường như hung thần cũng biết nể mặt Chúa mà chừa lại ngôi nhà thờ nhỏ bé như cái nhà ở b́nh thường và cũ kỹ của một cộng đồng người Mỹ gốc châu Phi nào đó; Họ có vẻ nghèo lắm v́ nhà ở của họ c̣n tồi tàn hơn cả ngôi nhà thờ xiêu vẹo, xe đậu ven đường toàn xe cũ, móp méo…, nhưng người ta rất hiền lành và tốt bụng.

Nhớ lần tôi đi câu cá về ngang đây, bị xẹp bánh xe v́ cán phải đinh. Thế là một người, rồi vài người từ trong những ngôi nhà xập xệ đó kéo ra giúp tôi thay bánh xe. Họ cho tôi mượn con đội v́ xe tôi không có cả con đội. Hồi tháo được bánh xe ra th́ cái bánh xe xơ-cua trong cốp xe cũng hết hơi. Thế là họ giúp tôi chở bánh xe đi vá, trở lại giúp tôi gắn bánh xe vào, lại c̣n cho tôi lon nước giải khát. Tôi thấy cảm ơn không không đủ nên xin gởi họ chút tiền xăng đă giúp chở tôi đi vá bánh xe. Họ nhất định từ chối không lấy tiền tôi. Họ là mấy người đàn bà với mấy đứa con nít.

Sáng nay ngồi trên mảnh đất nghèo nàn hôm nào với ly cà phê nóng trong tay; ngồi trong tiệm cà phê sang trọng và hiện đại để nhớ về ngôi nhà thờ cũ kỹ, có những cây phong đỏ rất đẹp; gặp người sang cả lố bịch để nhớ tới những người nghèo rớt mồng tơi, cô gái trắng kia có gương mặt khinh khỉnh thấy ghét làm nhớ nhiều về gương mặt con bé đen nhẻm đă mời tôi lon coke hôm bể bánh xe tại nơi này.

Ôi, quê hương của tornado và thunderstorm, nhưng hai hung thần đó không làm khó những người hiền lành và tốt bụng; Chúa giữ ḷng nhân từ cho họ để sống hài hoà với thiên nhiên, đối xử tốt với người qua đường. Chỉ mấy công ty xây dựng nhà ở, phát triển đô thị không nh́n ra giá trị của sự nghèo nàn của họ nên những đại công ty đó đă cho xe ủi ủi đi cuộc sống tốt đẹp của những người hiền lành. Rồi họ xây lên trùng trùng nhà ở hiện đại và khu thương mại này. Có ai c̣n nhớ vị trí của ngôi nhà thờ ngày xưa nay là quán cà phê Starbucks này, hay chỉ c̣n trong kư ức tôi màu lá phong đỏ, và những người tốt bụng đă đi đâu cả.

Bên ngoài cửa kiếng mờ sương của quán cà phê, cả nhân gian đang rộn ràng mùa lễ hội. Lễ Tạ ơn vừa qua th́ Giáng sinh đă về. Mong cho những người tốt bụng từng sống trên mảnh đất này, dù có muôn phương cũng vẫn giữ được ḷng tốt của người bản xứ, truyền thống nhân đạo của đất nước này. Cảm nhận về ân sủng trong không gian mùa lễ, qua hơi ấm thơm lừng của ly cà phê Starbucks. Thật không tưởng tượng nổi sao ḿnh lại may mắn được sống phần đời c̣n lại trên đất nước bao dung và con người hiền lành tử tế. Đến mẩu tin về ḷng người nơi đây trên báo mạng cũng đủ ấm ḷng người biệt xứ dạt trôi,

“Một gia đ́nh kư ngân phiếu nửa triệu Mỹ kim bỏ vào ấm từ thiện Salvation Army - December 03, 2015 Rosemount, Minnesota:

Hàng năm, trong mùa Giáng Sinh, tổ chức từ thiện Đạo Binh Cứu Thế, the Salvation Army thường treo những ấm từ thiện, quyên tiền của khách qua đường cũng như ở trong các thương xá.

Người người tùy ḷng hảo tâm, có thể bỏ vào ấm từ vài chục xu cho đến vài chục dollars.

Một chuyện hy hữu vừa xảy ra ở thành phố Rosemount, tiểu bang Minnesota, khi một cặp vợ chồng đă bỏ vào ấm một chi phiếu 500 ngàn Mỹ kim.

Đây là số tiền kỷ lục từ trước đến nay, mà tổ chức The Salvation Army đă nhận được từ người hảo tâm trong ấm từ thiện.

Theo Major Jeff Strickler của Đạo Binh Cứu Thế ở tiểu bang Minnesota th́ đây là một phước lành thật sự đến đúng lúc cho The Salvation Army và những người cần giúp đỡ.

Cũng theo ông Strickler th́ số tiền lớn nhất từ trước đến nay bỏ vào ấm từ thiện chỉ là 25 ngàn Mỹ kim.

Ân sủng. Không phải là phép lạ hoang đường có thể đưa được một linh hồn từ địa ngục lên thiên đàng, mà ân sủng là sự cảm nhận cá nhân trong từng người về chính ḿnh với những ǵ có được ngoài khả năng bản thân.

Tôi tự hỏi tại sao sự may mắn lại đến với tôi để được ngồi đây suy nghĩ về ân sủng trong mùa lễ cuối năm; trong không gian ấm cúng của một quán cà phê trên nước Mỹ này. Tại sao là chính tôi chứ không phải một người bạn nào khác của tôi c̣n đang vất vả từng ngày với miếng cơm manh áo ở quê nhà. Nơi ăn chốn ở đă vắt kiệt sức con người ban ngày, th́ đêm về cũng không an giấc được với xă hội công an trị, chỉ có áp bức, chụp mũ, bỏ tù…

Nói một cách khác là đất nước và con người nơi đây không những bao dung, độ lượng với di dân để chúng ta được sống tự do, làm việc tự chọn. Mà đất nước và con người nơi đây c̣n cho chúng ta thực phẩm tinh thần như mẩu tin trên để mọi người cùng hân hoan chào hỏi một người không quen trên phố; bỏ đồng tiền nhỏ của ḿnh vô ấm từ thiện để nuôi dưỡng ḷng từ bi… nghĩa là người di dân đă thầm nhuần tính bao dung của đất nước và con người sở tại.

Ngồi đọc ở quán cà phê Starbucks là một thú vị độc đáo v́ không ồn như quán cà phê Việt. Văn hoá nơi công cộng hoàn toàn khác biệt giữa đông tây. Nhưng nghĩ đến ḷng người đông tây cũng khác!

Nh́n về phương đông kỳ bí. Cái nôi văn hoá phương đông chỉ c̣n hư danh chứ vô thực tự lâu rồi. Những ai có đọc truyện Tàu, ai cũng thấy chứa chất nội dung đạo đức, luân lư... của nền văn minh Trung Hoa. Các nhân vật trong truyện Tàu rất nặng nề đạo đức, dù họ tử tế, hy sinh, xả thân v́ người khác tới hoang đường, làm khó tin. Nhưng dù có khó tin th́ đó cũng là đất nước Trung hoa không c̣n nữa; con người Trung hoa của đất nước nhân lễ nghĩa trí tín ấy cũng đă qua đời từ lâu.

Người Tàu cộng sản bây giờ không từ bỏ bất cứ thủ đoạn nào để vơ vét thế giới. Người Tàu bây giờ không giống với người kư tặng nửa triệu đô la cho từ thiện một cách âm thầm, lặng lẽ như ở nước Mỹ nói riêng, ở tây phương nói chung như mẩu tin trên. Mới chừng tháng trước, xem tin tức trên tivi, đài CBS th́ phải, có nói tới một ông già Mỹ trắng độc thân, làm nghề quét dọn trong bệnh viện. Nhưng khi qua đời, ông để lại cho hội từ thiện tám triệu đô la. Người khác như Bill Gate có thể cho từ thiện một tỷ đô la cũng chẳng sao, nhưng ông già quét rác lên tivi v́ không ai hiểu được tiền đâu ông có tới số tiền tám triệu. Riêng tôi chỉ thưởng thức món ăn tinh thần của đất nước và con người nơi đây cho không mọi người đă đến đây và sinh sống cùng họ. Đó là ḷng từ nhân của người Mỹ để nh́n lại quê nhà và t́nh người trong chế độ xă hội chủ nghĩa mà Trung quốc và Việt Nam đă môi hở răng lạnh với nhau mấy chục năm qua, khẩu hiệu “ḿnh v́ mọi người” ra rả trên cột đèn.

Nhưng đoạn video trên trang web của CNN đă làm rúng động thế giới về người Trung quốc cộng sản bây giờ vô cảm, vô tâm tới mực nào! Theo ngày giờ được ghi trên video, sự việc xảy ra ngày 13 tháng 10 năm 2011.

H́nh ảnh đầu tiên là một bé gái mặc quần đỏ, bé chập chững một ḿnh trên con đường nhỏ trong khu buôn bán ở thành phố Phật Sơn, tỉnh Quảng Đông. Vài giây sau, bé bị một chiếc xe van màu trắng húc vào, mặc dầu con đường khá sáng và hai bên đường các cửa hàng đều mở đèn. Em bé bị bánh trước cán qua người làm chiếc xe khựng lại, trong lúc em bé nằm giữa bánh trước và bánh sau, bên phía tài xế. Chiếc xe ngập ngừng rồi tiếp tục chạy tới, đến lượt bánh xe sau cán lên em bé một lần nữa, ngang bụng.

Nhưng kinh hoàng hơn là những ǵ người xem thấy sau đó. Trong lúc bé gái nằm trên vũng máu giữa đường, thỉnh thoảng thân thể co giật v́ phản xạ tự nhiên. Nhiều người đă đi qua chỗ em nằm, xe hơi có, xe gắn máy có, đi bộ có... Nhưng không một ai đứng lại mới là kinh hoàng thật sự về con người Trung quốc bây giờ. Không phải v́ họ không trông thấy nạn nhân, v́ những h́nh ảnh trong đoạn video cho thấy rơ ràng hầu hết đều tránh sang một bên.

Đến một chiếc xe tải thứ hai trờ đến, cán qua chân em bé, kéo theo bánh xe một vệt máu trên đường. Chiếc xe này cũng không dừng lại.

Người xem đếm được trong 6 phút - theo time code ghi trên video, tất cả 18 người và xe đă coi như không thấy hoặc thấy nhưng vô cảm với em bé.

Sau cùng, một phụ nữ ăn mặc tồi tàn đă kéo em bé vào sát bên đường. Sau đó, bà rảo quanh các cửa hàng hai bên đường để t́m thân nhân của em bé. Đoạn video kết thúc với h́nh ảnh bà mẹ của em bé đến ôm em đi.

Từ Youtube, đoạn phim đă trở thành tin trang nhất của rất nhiều báo chí trên thế giới. Người ta xác định được em bé nạn nhân tên là Yueyue - hay Wang Yue, và người phụ nữ duy nhất c̣n có trái tim trong sáu phút phim vừa kể là một người nhặt rác, bà Chen Xianmei, 57 tuổi.

Ngồi xem lại đoạn video này trên Youtube từ một quán cà phê trên nước Mỹ để h́nh dung ra ḷng người cộng sản và t́nh người tự do. Tuy đoạn video đă được cắt xén cho bớt rùng rợn và đau ḷng. Nhưng nỗi đau ḷng của người Hoa trên thế giới th́ thông tấn xă quốc doanh Tân Hoa của Trung cộng có đoạn viết: “Các tiêu chuẩn đạo đức cao đă từng là niềm hănh diện của đất nước Trung quốc, nơi mà những cá nhân quên ḿnh để lo cho người từng được quần chúng tôn sùng. Nhưng trong những năm gần đây, nhận thức về sự sa sút của đạo đức đă trở thành một đề tài nóng khi mà lợi nhuận và chủ nghĩa vật chất được thấy là đă ảnh hưởng đến các giá trị của xă hội”.

Cái giá của chủ nghĩa bần cùng hóa người dân, nhưng đột biến tiến lên chủ nghĩa tư bản đỏ một cách vội vă đă làm băng hoại nền tảng đạo đức của xă hội vốn được xem là cái nôi văn hoá của phương đông.

Điều đáng ngại là những ǵ đă xảy ra ở Trung quốc cũng là những ǵ đang diễn ra trong xă hội cộng sản Việt Nam anh em với Trung quốc. Đọc tin trong nước cũng đau ḷng không kém với hàng hà tin nóng về người dân tích cực tham gia hôi của trong các tai nạn giao thông, thay v́ giúp tay để cứu người bị nạn; Học sinh nhỏ tuổi đánh nhau không ai can thiệp, người đẹp vào nhà nuôi trẻ tŕnh diễn màn nhặt rác để chụp h́nh quảng cáo rồi ăn mất phần ăn của trẻ... Có bài viết trong nước mà tôi khó quên, Bài viết về cánh tài xế trong nước bảo nhau rằng nếu cán phải người, nên cán cho chết v́ bồi thường tang ma rẻ hơn bồi thường thương tật. Chẳng khác tên tài xế Trung quốc anh em ở Phật Sơn phàn nàn khi bị bắt, đă nói, “Nếu con bé chết, tôi có thể sẽ chỉ phải đền 20,000 quan. Nhưng nếu nó bị thương, tôi có thể sẽ mất hàng trăm ngàn quan”.

Nhưng ở mảnh đất mười ngàn năm lịch sử của người Trung hoa vẫn c̣n hạt mầm nhân tính trong người nhặt rác chứ không phải tổng bí thư đảng cộng sản Trung quốc. Báo Los Angeles Times đưa tin bà nhặt rác Chen khi được nhà cầm quyền Phật Sơn thưởng một số tiền khoảng 4,000 tệ, đă nói là sẽ đưa số tiền này cho cha mẹ em bé để lo thuốc thang cho em, v́ em bé không chết.

Ở Việt Nam (Báo Phụ nữ) cũng nhặt được hạt mầm xót lại của tính người và t́nh người. Báo viết, một nữ sinh viên ở Hà nội đă nhặt được một túi rơi, trong đó có mười ngàn đô la, cô nhanh chân đến đồn công an để giao nộp v́ trời sắp tối. Công an chỉ kịp ghi lại tên họ và số chứng minh nhân dân của cô gái.

Chuyện khó tin nhưng có thật là công an Hà nội đă t́m ra được người đánh rơi túi xách là một thương gia người Nam Dương để trả lại cho ông ta. Nhưng rắc rối là cái anh nhà báo, cứ săn lùng cô bé sinh viên để viết phóng sự “người tốt việc tốt”. Cô bé né tránh cuộc phỏng vấn hoài không được, van xin chú nhà báo đừng hỏi ǵ cháu, đừng viết về cháu, đừng chụp h́nh cháu để in lên báo… Chú phóng viên báo chí chỉ c̣n câu trả lời duy nhất của cô bé sinh viên như sau, “Mẹ cháu là công nhân sở vệ sinh. Cả đời mẹ cháu đi quét rác ở Hà nội tới về hưu khi không quét nổi nữa. Cả đời mẹ cháu đă nhặt được bao nhiêu là của rơi - và đều trả lại cho người đánh rơi. Nhưng có cái túi rơi mà mẹ cháu không trả lại cho ai được… v́ trong đó có cháu.”

Trong vũng lầy của đạo đức xă hội xă hội chủ nghĩa vẫn có những bông hoa lẻ loi như chút mặt trời trong ly nước lă. Nhắc lại chuyện cô bé Wang Yue bên Tàu để thương một người là cô tài xế xe bus trên đường đồi - là chuyện thật xảy ra ở Trung quốc một ngày trước lễ Tạ ơn,

“Một ngày trước lễ Tạ ơn, chiếc xe bus chở đầy khách đang chạy trên đường đồi. Trên xe, có ba tên du côn có vũ khí đă để mắt tới cô tài xế xinh đẹp. Chúng bắt cô dừng xe để “làm thịt” cô.

Cô tài xế kêu cứu, nhưng tất cả hành khách trên xe chỉ đáp lại bằng sự im lặng! Chỉ một người đàn ông dáng vẻ yếu ớt. Nhưng ông ta tiến lên yêu cầu ba tên du côn dừng tay. Dĩ nhiên hậu quả là ông đă bị chúng đánh đập.

Ông giận dữ và lớn tiếng kêu gọi các hành khách khác tiếp tay ngăn chận hành động man rợ của ba tên côn đồ kia lại. Nhưng chẳng ai hưởng ứng.

Và cô tài xế bị ba tên côn đồ lôi vào bụi rậm bên đường. Một giờ sau, ba tên du côn và cô gái tơi tả trở về xe để tiếp tục cuộc hành tŕnh của chuyến xe bus.

Cô tài xế nói với người đàn ông đă bất lực trong việc cố giải cứu cho cô, “Này ông kia, ông xuống xe đi!”

Người đàn ông sững sờ nói, “Cô làm sao thế? Tôi mới vừa t́m cách cứu cô, tôi làm thế là sai à?”

“Ông đă cứu tôi?” Cô vặn hỏi lại, và vài hành khách b́nh thản cười.

Người đàn ông thật sự tức giận. Dù ông đă không có khả năng cứu cô, nhưng ông không nên bị đối xử như thế chứ. Ông từ chối xuống xe, và nói: “Tôi đă trả tiền đi xe nên tôi có quyền ở lại xe.”

Cô gái nhăn mặt nói, “Nếu ông không xuống, xe sẽ không chạy.”

Điều bất ngờ là hành khách, vốn lờ lảng hành động man rợ mới đây của bọn du côn, bỗng nhao nhao đồng ḷng yêu cầu người đàn ông xuống xe, họ nói, “Ông ra khỏi xe đi, chúng tôi có nhiều công chuyện đang chờ và không thể tŕ hoăn thêm chút nào nữa.” Một vài hành khách khỏe hơn t́m cách lôi người đàn ông đó xuống xe. Chiếc xe bus tiếp tục hành tŕnh.

Cô lái xe vuốt lại tóc tai và vặn radio lên hết cỡ. Xe lên đến đỉnh đồi và ngoặt một cái chuẩn bị xuống đồi. Phía tay phải xe là một vực thẳm sâu hun hút. Nhưng tốc độ của xe bus lại tăng dần. Gương mặt cô lái xe b́nh thản, hai bàn tay giữ chặt vô lăng. Nước mắt trào ra trong hai mắt cô.

Một tên du côn nhận thấy có ǵ không ổn, hắn nói với cô tài xế,“Chạy chậm thôi, cô định làm ǵ thế hả ?”

Cô tài xế không nói tiếng nào nhưng xe chạy ngày càng nhanh hơn. Tên du côn t́m cách giằng lấy vô lăng, nhưng chiếc xe bus lao ra ngoài, rơi xuống vực như mũi tên bật khỏi cây cung.

Hôm sau, báo địa phương loan tin một tai nạn bi thảm xảy ra ở vùng Phục Hổ Sơn. Một chiếc xe cỡ trung rơi xuống vực, tài xế và 13 hành khách đều thiệt mạng.

Trong thành phố, có một người đàn ông đọc bản tin trên báo đă khóc! (theo tin trên Internet)

Mùa đông với sương tuyết, âm u và giá lạnh… rồi sẽ qua. Nhưng ḷng người Trung quốc cộng sản đă mất hết tính người. Mùa lễ Tạ ơn, lễ Giáng sinh đang về với bao h́nh ảnh đẹp ở trời tây về ḷng từ bi, tính bao dung… th́ phương đông vừa chết một cô gái mặt trời. Nước Tàu vĩnh viễn ch́m trong bóng tối của đạo đức xă hội chủ nghĩa.

Phan




 

 hatlinh
 member

 REF: 707812
 04/14/2016

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai




Oan Thị Mầu Hay Oan Thị Kính?





Truyện xưa kể rằng Thị Kính là một thiếu nữ xinh đẹp và hiền lành. Đến tuổi cập kê, cô được gả cho một anh thư sinh con nhà giầu. Một đêm chồng ngồi học, cô may vá kế bên. Chồng mệt quá nên ngủ thiếp đi. Thấy cằm chồng có một sợi râu mọc ngược, sẵn có chiếc kéo trong tay, cô định cắt bỏ. Không ngờ chồng cô thức giấc lúc cô đang giơ chiếc kéo lên. Mắt nhắm mắt mở, anh ta la toáng lên là cô đang định đâm anh ta. Bỏ ngoài tai những lời kêu oan của Thị Kính, gia đ́nh chồng đuổi cô về nhà bố mẹ cô.

Nhục nhă với xóm làng, cô xin vào chùa tu đề rửa sạch nợ trần và t́m kiếm sự thanh thản cho tâm hồn. Chùa này chỉ nhận nam giới, cho nên cô phải ăn mặc giả trai, khéo léo che dấu giới tính của ḿnh. Sư cụ trụ tŕ không một chút nghi ngờ, và đặt cho “chàng” pháp danh Kính Tâm.

Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng.

Trong làng đó có một cô gái con nhà giầu, tên Thị Mầu, thỉnh thoảng theo cha mẹ vào chùa lễ bái. Nh́n thấy Kính Tâm thị đem ḷng si mê và rắp tâm quyến rũ. Nhưng Kính Tâm không hề đáp ứng làm thị giận vô cùng.

Vốn tánh lẳng lơ dâm đăng, Thị Mầu gian díu với một đầy tớ trong nhà. Ít lâu sau, thị có thai. Sợ tiếng xấu thông dâm với người ở, Thị khai thị mang thai với Kính Tâm, hy vọng Kính Tâm cùng đường, phải về với ḿnh. Nhưng Kính Tâm mănh liệt phản bác lời vu cáo độc địa của Thị Mầu. Dù sư cụ hết ḷng thương Kính Tâm, nhưng v́ danh dự của nhà chùa, ngài phải trục xuất “chàng", nhưng cho phép “chàng" dựng một túp lều ngoài khuôn viên chùa để tiếp tục tu hành.

Sau khi sanh con, Thị Mầu đem đứa bé để trước cổng chùa. Kính Tâm giầu ḷng nhân aí nên đem đứa bé về nuôi. Ba năm sau, Kính Tâm bị bệnh nặng và qua đời. Lúc tắm rửa thi thể “chàng", nhà chùa mởi biết “chàng" là gái giả trai. Nỗi oan t́nh của Thị Kính lúc đó mới được hóa giải.

V́ câu chuyện này, mà dân gian có câu “Oan Như Thị Kính". Ngược lại, để mỉa mai những ai làm sai rơ ràng như năm cộng năm là mười mà vẫn cố cài chầy căi cối, người ta dùng câu “ Oan Như Thị Mầu".

Và giờ đây, nước Mỹ đang xôn xao bàn tán để xác định xem anh chàng Steven Avery mang nỗi oan Thị Kính, hay oan Thị Mầu. Để t́m hiểu người đàn ông với hai vụ án đaị h́nh có nhiều t́nh tiết gay cấn và gút mắc, ta hăy trở lại từ đầu.

*

Steven Avery chào đời năm 1962 tại Manitowoc County, bang Wisconsin. Gia đ́nh anh có một “automobile salvage yard” rất lớn, chứa được nhiều ngàn chiếc xe. Steven và các anh em trai thay phiên nhau cư ngụ nơi đây để coi sóc công việc bán mua của gia đ́nh.

Theo âm lịch, Steven cầm tinh con cọp. Nhưng y chỉ là một loại cọp giấy, dựa vào những diễn biến trong cuộc đời y. Chỉ số IQ của Steven nằm ở con số 70, học hành rất chậm, không mấy thông minh. Trong những năm tuổi "teen”, y đă bị bắt và bị tù ba lần. Một lần v́ ăn cắp trong một bar rượu, một lần bị kết tội hành hạ súc vật. Theo cảnh sát, hồi đó y tưới xăng vào con mèo của ḿnh rồi ném nó vô thùng đốt rác. Lần thứ ba, y đi tù v́ dí súng vào một cô hàng xóm, khiến cô phải nhảy khỏi xe, súyt bị xe cán. Steven nói anh ta chỉ hăm doạ cho cô ngưng phỉ báng và vu khống y với bạn bè. Chẳng may cho y, người phụ nữ naỳ lại là vợ một cảnh sát trong vùng!

Năm 1982, Steven lập gia đ́nh với một bà mẹ độc thân, Lori Mathieson, và họ cùng nhau nuôi dưỡng bốn người con.

Một buổi chiều dẹp trời năm 1985, Penny Beerntsen cùng chồng con đi dạo ngoài băi biển. Trước khi về nhà cô muốn đi jogging một lúc. Đang say sưa ngắm nh́n ráng chiều trong nhịp chân dồn dập cô bỗng giật ḿnh suưt ngă v́ một người nào đó bất chợt nhảy ra từ một buị cây ven đường. Chưa kịp hoàn hồn cô đă bị người này đấm vào mặt liên tiếp rồi lôi vào sâu trong cồn cát. Cô kêu cứu nhưng lúc đó không c̣n ai qua lại. Gă đàn ông cưỡng hiếp cô khi khi cô đă đuối sức, không c̣n khà năng chống cự. May sao, y không giết cô và để cô chaỵ thoát. Vợ chồng cô liền tức tốc đến đồn cảnh sát Manitowoc để báo cáo sự việc.

Cô tả h́nh dáng tên hiếp dâm. Đó là một thanh niên da trắng, tuổi từ hai mươi tới hai lăm, tóc quăn dài ngang vai, râu rậm. Sau khi có được tấm hoạ h́nh theo lời mô tả của Penny, cảnh sát chọn sáu tấm h́nh của sáu tên tội phạm đang cư trú tại địa phương có dung mạo tương tự. Penny không chần chừ, chỉ ngay vào tấm h́nh của Steven Avery. Thế là y bị bắt, ra ṭa và bị kết án ba mươi hai năm tù.

MƯỜI TÁM NĂM TRÔI QUA… việc xét nghiệm DNA đă được phát huy và đem ra thi hành trong việc truy t́m thủ phạm. Nhờ vậy, vụ án của Steven Avery được đem ra xử lại với sự khởi xướng của cơ quan Wisconsin Innocence Project. Đây là một tổ chức thiện nguyện chuyên giải oan cho những người bị ṭa kết án trong t́nh trạng có nhiều nghi vấn.

Người ta c̣n khám phá ra một chi tiết hết sức quan trọng, đó là việc cảnh sát Manitowoc đă không cho Penny Beerntsen xem tấm h́nh của Gregory Allen, một tên tội phạm từng bị kết án về tội tẩn công t́nh dục. Trong thời gian xử Steven Avery, Gregory Allen đang ở địa phương và nằm trong tầm radar của cảnh sát. Thế mà h́nh anh ta lại không được đưa vào danh sách những kẻ t́nh nghi trong vụ hiếp dâm Penny.

Kết quả, DNA đă giải oan cho Steven, v́ việc xét nghiệm đă chứng minh tên hiếp dâm chính là Gregory Allen, lúc này đang nằm tù v́ một vụ phạm pháp khác.

Được trả tự do sau mười tám năm ṛng rà trong tù, Steven Avery bỗng trở thành nổi tiếng. Các tờ nhật báo, tuần báo và nhiều kênh truyền h́nh có tầm cỡ quốc gia đă lên tiếng chỉ trích viên chức ngành hành pháp quận hạt Manitowoc và nói về Avery như một anh hùng. Avery trở thành một huyền thoại, một “celebrity" sau khi đă đánh mất mười tám năm của tuổi thanh xuân.

Avery được một luật sư giúp kiện cảnh sát và công tố viên quận hạt Manitowoc, đ̣i bồi thường ba mươi sáu triệu. Hai triệu cho mỗi năm anh ta nằm trong tù. Moị người tin tưởng việc bồi thường xứng đáng cho Steven là chuyện đương nhiên, và mừng cho Steven “hết cơn bỉ cực tới hồi thái lai".

Nhưng đùng một cái, cuộc đời anh ta lại đi vào một khúc quanh nghiệt ngă! Chỉ hai năm sau ngày được phóng thích, một lần nữa anh lại bị lôi trở lại ṭa án. Trong khi Steven và luật sư của ḿnh đang đúc kết hồ sơ tố tụng chống lại cảnh sát và công tố viên quận hạt Manitowoc th́ xaỷ ra vụ mất tích của Teresa Halbach.

Teresa Halbach là một nhiếp ảnh gia hai mươi lăm tuổi. Cô hẹn với Steven để ghé lại Avery's Auto Salvage and Towing để chụp h́nh một chiếc xe mà chị anh ta đang rao bán trên báo. Đó là hôm sau ngày Halloween năm 2005. Teresa đến với chiếc xe RAV4 mầu xanh, nhưng cô không bao giờ trở về.

Cảnh sát Manitowoc lại một lần nữa đến lùng sục nghĩa địa xe của gịng họ Avery, nơi có căn mobile trailer của Steven. Trong tám ngày liên tiếp họ chận nút ṭan thể khu vực, không ai?được ra vào ngoại trừ các toán điều tra. Họ khám xét tỉ mỉ từng chiếc xe trong số hơn bốn ngàn chiếc, lật tung mọi ngơ ngách. Và người ta phát hiện ra chiếc RAV 4 của cô phía cuối khuôn viên, nằm sát b́a rừng. Chiếc xe được ai đó lấy cành cây phủ lên, nhưng không che kín hoàn toàn. Thế là người ta hô hoán lên, và mọi mũi dùi đều chĩa vào Steven Avery. Khám xét trong xe của Teresa, cảnh sát t́m thấy mấy vết máu và một chút DNA trên nắm tay cửa sau. Các xét nghiệm cho biết máu và DNA là của Steven.

Với những chứng cớ này, cảnh sát lập tức bắt giam anh ta. V́ Manitowoc County đang bị Steven thưa kiện đ̣i bồi thường nên Calumet County được chấp án để tránh mâu thuẫn quyền lợi. Tuy nhiên, Manitowoc County và sở cảnh sát vẫn hợp tác trong việc khám xét và thu thập chứng cớ.

Chứng cớ mà Manitowoc t́m thêm được sau sáu bảy lần khám xét nhà ở của Steven là chiếc ch́a khóa xe của Teresa trong pḥng ngủ của anh ta; thêm hai vỏ đạn trong nhà để xe. Những lần khám xét trước đây chẳng ai nh́n thấy những vật này. Nay chúng tự nhiên xuất hiện làm mọi người chưng hửng. Th́ ra mấy toán cảnh sát trước đây làm ăn cẩu thả, tắc trách quá sức?

Ngoài Steven, cảnh sát cũng chiếu tướng mấy anh em và các cháu trai của anh ta v́ mấy trự này cũng từng dính líu với pháp luật, từng bị thưa ra ṭa về tội tấn công t́nh dục. Tuy nhiên lần này họ đều có bằng chứng ngoại phạm vào hôm Teresa Hallbach đến băi xe của gia đ́nh.

Thêm một khám phá nữa làm rúng động mọi người, từ chính quyền đến cộng đồng địa phương. Đó là việc nhóm điều tra phát giác mấy mẩu xương trong một thùng đốt rác trong băi xe. Cảnh sát liền t́m kiếm qui mô hơn, và đào thêm được một ít xương nữa trong một hố đốt gần garage của Steven. Lần này Steven thật sự bị ch́m xuồng, hết phương cứa chữa.

Nhưng vẫn chưa xong chuyện! Branden Dassey, đứa cháu trai mười sáu tuổi của Steven, đă khai với cảnh sát một câu chuyện kinh dị khi y bị đem về đồn để thẩm vấn. Y xác nhận chính y đă có mặt và tham dự vào việc hăm hiếp rồi sau đó giết chết Teresa bằng súng ngay trong pḥng ngủ của Steven.

V́ cần tiền để chạy luật sư nên Steven đành thỏa thuận với Manitowoc County để nhận 400,000 dollars, một số tiền bồi hoàn không xứng đáng cho mười tám năm tù v́ mối oan Thị Kính của ḿnh trước đây. Anh mướn một luật sư đắt gía, Jerry Buting, v́ không tin tưởng vào những luật sư miễn phí do toà chỉ định.

Hôm ra ṭa, luật sư này đă tận t́nh bào chữa cho Steven, v́ ông thấy có quá nhiều lỗ hổng trong việc điều tra của cả hai quận hạt Manitowoc và Calumet.

Đầu tiên, ông tấn công các nhà điều tra v́ họ đă thẩm vấn Branden Dassey mà không có sự hiện diện của cha mẹ hay cố vấn pháp luật, trong khi hắn chỉ là một câụ học tṛ vị thành niên. Theo ông, cách thẩm vấn của cảnh sát có tính cách mớm lời, dẫn đến những câu trả lời mà họ muốn có. Branden cũng có một chỉ số IQ rất thấp, và rất khờ khạo trong lúc nói chuyện với các nhà điều tra. Bà mẹ của Branden cuối cùng mới có mặt trong cuộc hỏi cung. Bà ta là dân quê, chỉ số IQ cũng rấr khiêm nhượng. Sau khi được các thẩm vấn viên kể lại những lời tự thú của con trai, bà ta rối rít hỏi nó, “Thật vậy sao con? Có đúng như những ǵ con nói không, Branden?". Lúc đó đă quá mệt mỏi, y trả lởi: “ Thật sự th́ không phải như vậy đâu má ơi. Chúng lọt vô đầu tôi bằng cách nào đó không biết”. Rồi y bảo cảnh sát y phải về kẻo trễ lớp.

Jerry cũng đả kích quận cảnh sát Manitowoc v́ cho rằng họ đă dàn dựng để trả thù việc Steven thưa kiện đ̣i bồi thường. Theo ông, nếu thực sự Steven đă giết Teresa trong pḥng ngủ theo lời khai của Branden, th́ sao không có DNA và máu của cô trong đó? Một người bị hăm hiếp, bị giết chết trong một căn buồng nhỏ mà không để lại một chút dấu vết nào là một chuyện hoang tưởng. Về hai vỏ đạn t́m được trong garage, ông bảo đây là sự vu khống. Hai vỏ đạn đó nằm ở đâu trong năm, sáu lần lục xét trước đây? Tại sao lúc đó mấy chục con mắt đều không phát hiện ra chúng?

Ông cũng nghi ngờ những vết máu của Steven t́m thấy trong xe của Teresa. Ông sợ rằng có người đă lấy máu của anh ta và quệt vào đó, nên ông xin vào kho lưu giữ chứng cớ của quận hạt Manitowoc để kiểm tra lại ống máu của Steven trong vụ Penny Beerntsen. Và ông quá đỗi sửng sốt khi giây niêm phong hộp đựng ống máu đă bị xé rách, và nắp ống máu có một lỗ nhỏ như bị một mũi kim chích xuyên qua. Ông đem việc này ra chất vấn ngoài ṭa. Một cô y tá xác nhận trên bục nhân chứng là chính cô ngày xưa đă đâm kim vào ống để lấy máu làm xét nghiệm. Ngoài ra, cơ quan FBI cũng cho biết họ đă làm thêm xét nghiệm, và kết quả cho thấy máu t́m thấy trên xe của Teresa không phải là máu lấy từ ống của vụ “ Oan Thị Kính" trước đây.

Ngày 18/3/2007, bồi thẩm đoàn của quận Calumet đă giáng xuống đầu Steven một đ̣n sấm sét, “ GUILTY". Lần này anh ta lănh án chung thân.

Mười năm đằng đẳng nữa trôi qua...Sau nhiều lần kháng án, lưới trời đă hé mở cho Steven nh́n thấy một thoáng hy vọng. Cuối năm 2015, tổ chức Midwest Innocence Project quyết định cứu vớt cuộc đời đầy trắc ẩn và bi kịch của Steven v́ họ thấy có nhiều chứng cớ mới thuận lợi cho anh ta.

Họ khám phá ra là trong bồi thẩm đoàn có một người là thân phụ của một cảnh sát viên quận Manitowoc; một người nữa có vợ là thư kư tại quận hạt này. Một ông bồi thẩm tiế lộ với một tờ báo là có tới bảy người trong số họ đă bỏ phiếu “VÔ TỘI" lúc ban đầu, nhưng như một phép lạ, họ đă thay đổi phiếu thành “CÓ TỘI" sau đó. Ông ta sợ rằng đă có một áp lực nào đó đối với các bồi thẩm.

Ngoài ra, ngày nay việc xét nghiệm pháp y đă có nhiều tiến bộ rất khả quan, trong khi những xét nghiệm đó không hiện hữu vào thời điểm xét xử Steven mười năm trước đây.

Tổ chức được sự hợp tác nhiệt liệt của một nữ luật sư danh tiếng ở Chicago, Kathleen Zellner, người đă từng thành công trong việc giải oan cho trên mười người bị kết án sai lầm.

Vụ án Steven Avery càng bùng nổ dữ dội khi Netflix nhúng tay vào với cuốn phim tài liệu mười tập mang tên "MAKING A MURDERER", với hai nhà làm phim Moira Demos và Laura Ricciarti. Họ đă bỏ ra rất nhiều thời gian để nghiên cứu hàng ngàn tài liệu và ghi chú do cảnh sát cung cấp.

MAKING A MURDERER đă và đang làm sôi sục dư luận quần chúng nước Mỹ. Nhiều tờ báo giấy, báo điện tử và các đài truyền h́nh có tầm cỡ liền nhảy vào tham gia diễn đàn. Đài truyền h́nh NBC đă làm một chương tŕnh phát h́nh dài hai tiếng, tŕnh bày vụ án với những khía cạnh và tầm nh́n từ cả hai phe, công tố và bị cáo, tựa đề “STEVEN AVERY, Guilty or Innocent".

Cho đến bây giờ, tháng hai năm 2016, Steven vẫn c̣n đang trong tù, thắc thỏm chờ ngày trở lại ṭa án một lần nữa để thay đổi số phận ḿnh. Anh ta vẫn luôn khẳng định ḿnh vô tội. Anh đă nằm tù tổng cộng 28 năm trong 53 năm có mặt trên trái đất. Anh đang cầu mong nữ thần Zellner vung cây gậy thần lên để trả lại anh sự tự do và ánh sáng mặt trời.

Nhiều người suy đoán, lẽ nào mười tám năm lao tù và số tiền bồi thường béo bở đáng lẽ sẽ có từ vụ án Oan Thị Kính lại không làm cho Steven sống lương thiện và giữ ḿnh được hay sao? Có ai điên đến nỗi tung hê mọi thứ khi đă chạy gần đến mức?

Sau vụ án giết người hàng loạt của Jeffrey Dahmer và vụ O.J. Simpson trắng án giết vợ và t́nh địch, th́ vụ án của Avery có lẽ sẽ gây nhiều tranh căi, tốn nhiều giấy mực và nhiều thước phim nhựa nhất nước Mỹ.

Chúng ta hăy chờ xem vụ án THỊ KÍNH HAY THỊ MẦU của thế kỷ 21 mở đóng ra sao, với tài hùng biện của Kathleen Zellner và luật sư đoàn của bà.

Huyền Thoại Thịnh Hương


 

 ototot
 member

 REF: 707814
 04/14/2016

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Sao lúc này tôi cảm thấy … lười vô cùng; lười đọc, lười viết (dài là không đọc, không viết), nên chỉ xin ngắn gọn thế này : người ḿnh tự ngàn xưa, chỉ thấy nói về "nỗi oan cuả Thị Kính”, c̣n Thị Màu có bao giờ bị oan đâu, có bao giờ bị buộc tội đâu mà oan với ức!

Do đó, xin đừng viết “nỗi oan cuả Thị Màu” nghe nó … nghịch lỗ nhĩ lắm, cô chủ nhà ơi!


Thân ái,


 

 hatlinh
 member

 REF: 707820
 04/14/2016

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai



Dạ xin chào bác OT !


Con cũng giống bác OT luôn rồi, không phải chỉ dạo này thôi đâu
mà đă có từ lâu lắm rồi, trong người máu lười lấn át điều khiển hết trơn

Con đưa bài về, thật ra con đă đọc hết đâu
nên con đâu biết ai bị oan hay không oan

nhưng con biết có một người bị oan thật

người đó chính là con, hihic.


 
  góp ư kiến

 
   

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đă đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ư kiến

 
 

 


Nhà | Ghi danh Thành Viên | Thơ | H́nh ảnh | Danh Sách | T́m | Diễn đàn | Liên lạc | Điều lệ | Music | Link | Advertise

Copyright © 2024 Vietnam Single & Tim ban bon phuong All rights reserved.
Hoc Tieng Anh - Submit Website Today - Ecard Thiep - Hot Deal Network