hatlinh
member
ID 79296
11/21/2014
|
Việt kiều già ham cỏ non nên đọc bài nầy khi về VN
Việt kiều già ham cỏ non nên đọc bài nầy khi về VN
Hội câu Sài G̣n” khi chat ăn mặc khá kín đáo và chỉ làm như vô t́nh để hở những chỗ cần hở, nói năng rất t́nh cảm, lịch sự. “
Với các cô, con mồi lư tưởng nhất là những con “cá” già”
1.001 cách thả mồi của hội ‘câu’ Sài G̣n
Hinh minh hoa
Ái Liên khẳng định với tôi: “Tụi em chỉ làm quen với các anh Việt kiều rồi nếu mấy ảnh về Việt Nam thăm nhà hay du lịch, tụi em t́nh nguyện làm người hướng dẫn.
Sáng thứ bảy, tôi gọi đến số máy của Ái Liên mà anh Quyên Ca đă chuyển cho tôi. Thoạt đầu, giọng cô có vẻ ngập ngừng nhưng khi biết tôi là bạn thân của “Việt kiều David Chương” th́ cô đổi tông ngay. Sau vài phút tṛ chuyện, cô mời tôi trưa mai – Chủ nhật, gặp cô tại quán cà phê M. trên đường Nguyễn Du, quận 1, TP.HCM.
10h45 sáng Chủ nhật, đang trên đường đến cà phê M. th́ điện thoại tôi báo có tin nhắn. Mở ra xem, đó là tin nhắn của Ái Liên: “Em xin lỗi v́ sự thay đổi này. Mời anh qua quán cà phê S ở đường Nguyễn Lương Bằng, khu Phú Mỹ Hưng, em đợi”.
Gần 11h30, tôi đến cà phê S, một quán khá sang trọng. Sau khi điện thoại để biết chỗ Ái Liên đang ngồi, tôi đến bàn cô. Ái Liên ở ngoài khác hẳn với tấm h́nh cô dán trong hồ sơ trên trang web VietS nhưng tôi vẫn phải công nhận cô khá đẹp, chỉ mỗi tội là cô hút thuốc lá như ống khói tàu. Suốt cuộc chuyện tṛ, cô hỏi tôi về “David Chương” và dĩ nhiên là tôi trả lời làu làu.
Ngược lại, cô cũng kể về “David Chương” y như cô là người yêu của ông Việt kiều “6 bó” – nhưng chưa hề tồn tại trên cơi đời này: “Tụi em không phải là gái mại dâm đứng đường, gái gọi hay thứ ǵ đại loại như thế…”.
Ái Liên khẳng định với tôi: “Tụi em chỉ làm quen với các anh Việt kiều rồi nếu mấy ảnh về Việt Nam thăm nhà hay du lịch, tụi em t́nh nguyện làm người hướng dẫn”. Tôi hỏi: “Hướng dẫn như vậy th́ có thù lao ǵ không?”. Ái Liên cười: “Tùy ḷng hảo tâm của mấy ảnh chứ em đâu đ̣i hỏi, chủ yếu là mở rộng giao lưu, thêm bè thêm bạn thôi mà”.
Cuối cùng, cô đi thẳng vào vấn đề: “Anh Chương nói là anh sẽ đưa tiền cho em để em lo cho má em…”. Tôi hỏi má cô hiện nay đang nằm khoa nào, pḥng nào, giường số mấy ở Bệnh viện (BV) Chợ Rẫy th́ cô đáp: “Em chưa đưa má vào v́ chưa đủ tiền”. Tôi nói, đại ư sáng mai tôi sẽ cùng cô đưa má cô vào BV, và tôi sẽ lo toàn bộ viện phí th́ cô có vẻ bực dọc: “Má em đang ở dưới quê”. Tôi nói tiếp: “Vậy em về quê đưa má lên đi”.
Lần này Ái Liên đứng dậy, mặt cau có: “Thôi, khỏi làm phiền anh nữa, để em gọi anh Chương. Ảnh nói v́ anh thiếu nợ ảnh nên em mới gặp anh chứ không th́ ảnh chuyển tiền về cho em từ bữa kia rồi”.
Với các cô “thợ câu”, Việt kiều càng già càng dễ “câu”.
Tôi cố nín cười. Đúng lúc đó một cô gái khác, tuổi xấp xỉ 40 bước đến: “Ê Phượng, thằng chả email cho mày chưa, cái lăo ở Thụy Sĩ đó?”. Tôi thấy mặt Ái Liên – bây giờ là Phượng – hơi tái đi: “Ủa, chuyện đó ăn nhằm ǵ tới bà mà bà thắc mắc”.
Rồi Phượng bước thẳng, không buồn chào tôi. Đến chiếc ghế sắt đặt cạnh bức tường gần cổng ra vào dành cho nhân viên bảo vệ, Phượng ngồi xuống, móc điện thoại bấm nhoay nhoáy. Một lát, chắc là không liên lạc được, cô ra băi để xe, leo lên chiếc Air Blade màu đỏ phi một lèo.
Tôi chào, cười xă giao với cô gái vừa mới hỏi Phượng rồi mời cô ngồi, trong đầu thầm nghĩ thế là xôi hỏng bỏng không. Người duy nhất có thể giúp tôi khai thác về “Hội câu Sài G̣n” là Phượng th́ xem như đă đứt bóng! Tuy nhiên, lần này tôi gặp may. “Nh́n anh chắc không phải Việt kiều?”. Tôi gật đầu. Cô gái – mà sau đó tôi biết tên là Nhi – nói tiếp: “Mọi bữa tụi nó đi cả hội nhưng bữa nay nó đi một ḿnh. Anh mà là Việt kiều th́ chắc con Phượng nó luộc anh rồi”.
Nhắm có thể t́m hiểu “Hội câu Sài G̣n” từ Nhi, tôi kể vắn tắt cho cô nghe chuyện Phượng quen David Chương, bạn tôi, rồi chuyện má Phượng bị ung thư, chuyện David Chương nhờ tôi đưa tiền cho Phượng. Nhi cắt ngang lời tôi: “Vậy anh đưa cho nó chưa?”. Tôi lắc đầu, tôi bảo sẽ cùng Phượng đưa má cô ta vào BV rồi tôi thanh toán toàn bộ viện phí, lấy hóa đơn gửi qua Mỹ cho bạn tôi th́ Nhi cười khẩy: “Má nó giờ này đang đánh bài tứ sắc ở nhà chứ ung thư ung trứng ǵ”.
Theo lời Nhi, “Hội câu Sài G̣n” của Phượng gồm 6, 7 người, đôi lúc lên đến 10 người, tất cả đều có học, nhiều người nói tiếng Anh như gió: “Em cũng tham gia với tụi nó…” nhưng có lẽ biết ḿnh nói hớ nên Nhi tḥng thêm: “Mà thấy kiểu này không thọ nên em rút lui lâu rồi”. Vẫn theo lời Nhi, những cô trong nhóm “Hội câu Sài G̣n” thường xuyên săn lùng con mồi trên các trang mạng kết bạn bốn phương như VietS, VietCute, Twoo, Badoo…
Hễ thấy ông Việt kiều nào cỡ từ 50 – 60 tuổi trở lên, lai lịch, nghề nghiệp coi được – nghĩa là khả năng có “đôla” là họ tạo hồ sơ làm quen: “Quá tŕnh làm quen th́ cũng y như ông bạn anh vậy – cũng bắt đầu từ email, cũng chat.. Con Phượng anh gặp hồi năy chẳng hạn, có thời gian nó quen 9 ông, có ông nó là em kết nghĩa, có ông nó là cháu tinh thần và có ông nó là người yêu bé bỏng. Anh mà thấy nó chat anh mới kính nể. Cùng một lúc, nó chat với cả… 9 ông nhưng ông nào cũng tưởng nó chỉ chat với một ḿnh ổng”.
Khác với gái mại dâm, gái chat sex kiếm tiền bằng cách cởi quần áo ra rồi kêu con mồi nạp thẻ cào điện thoại để được xem cởi tiếp, “Hội câu Sài G̣n” khi chat ăn mặc khá kín đáo và chỉ làm như vô t́nh để hở những chỗ cần hở, nói năng rất t́nh cảm, lịch sự. Khi biết chắc cá đă cắn câu, họ đột ngột không liên lạc nữa để tạo cho con mồi tâm lư lo âu, thắc mắc. Sau đó họ mới đưa ra lư do “má em bệnh”, hoặc “em bị mất xe”, hoặc “em bị giật cái túi xách, mất điện thoại, laptop, mất giấy tờ, mất hết cả tiền”, “em bị tai nạn”, “nhà em bị băo thổi sập”…
Và thế là không nhiều th́ ít, những đồng đôla bay về. Nhi kể có ông Việt kiều “7 bó” ở Mỹ, sau thời gian quen nhau trên mạng với một cô trong “hội”, ông về Việt Nam để gặp người t́nh trong mơ. Qua vài lần đi chơi, ăn uống với nhau, cô gái bé bỏng của ông than thở, rằng đi làm mà không có xe, phải đi xe buưt cực muốn chết. Ông hỏi chiếc xe gắn máy bây giờ khoảng bao nhiêu tiền, cô nói mua xe mới đắt lắm nhưng cô có người bạn đang muốn bán lại chiếc Dylan, hồi đó mua gần 100 triệu nhưng v́ là chỗ thân t́nh nên bạn cô “để rẻ” cho cô 60 triệu thôi.
Vậy là, ông Việt kiều móc túi đưa cô 3.000 “đô” mà không hề biết chiếc Dylan đó là hàng nhái của Tàu, chủ nhân của nó đă chạy đến rệu ră và rao bán với giá chỉ 6 triệu bạc. Thế đă hết đâu, trước khi mua, cô ta gặp chủ xe đặt điều kiện là sau 1 tháng cô ta sẽ bán lại với giá… 3 triệu đồng! Tới hồi ông Việt kiều về Mỹ hôm trước th́ hôm sau, chiếc Dylan Tàu lại hồi quy chính chủ!
Sống bằng nghề “câu” thông qua email, chat chit nên thường th́ đêm nào cũng vậy, các cô trong “Hội câu Sài G̣n” chat với những người t́nh già đến 2, 3h sáng. Gần trưa ngủ dậy, sau khi trang điểm, họ hẹn nhau tại một quán cà phê nào đó để trao đổi “kinh nghiệm nghề nghiệp”. Với các cô, con mồi lư tưởng nhất là những con “cá” già, vợ chết hoặc đă ly dị, càng già càng dễ câu. Nhi nói: “Nhưng cũng có số anh ơi. Có đứa gửi 10 thư th́ được trả lời cả 10 thư. Có đứa đêm nào cũng thức nhưng suốt năm bảy tháng mà chẳng có “cá” nào đoái hoài, túi lúc nào cũng “rỗng”.
Tôi hỏi trong “Hội câu Sài G̣n” có cô nào tên Giang, quen với một Việt kiều Mỹ tên Tâm?”. Nhi nhíu mày suy nghĩ rồi hỏi lại tôi: “Anh tả h́nh dáng nó coi”. Tôi lắc đầu không biết v́ tôi đă gặp lần nào đâu, chỉ biết Giang là tên thật trong giấy tờ. Nhi nói: “Tụi nó mỗi đứa có cả chục tên. Như con Phượng chẳng hạn, quen với bạn anh nó lấy tên Ái Liên, quen với Việt kiều Đậu nó lấy tên Hoài Thương, ngay cả tên Phượng cũng không biết có phải tên thiệt của nó không nữa”.
Câu chuyện càng lúc càng sôi nổi v́ dưới mắt Nhi, tôi và bạn tôi – David Chương suưt chút nữa là nạn nhân của “Hội câu Sài G̣n”. Năm ngoái trong hội này có một cô tên Yến trúng quả rất “đậm”. Số là khi lên mạng, Yến gặp được một ông Việt kiều xấp xỉ “7 bó” ở Ottawa, Canada. Chẳng hiểu cô ta tán tỉnh thế nào mà chỉ một thời gian ngắn “yêu nhau”, mỗi tháng ông “kiều” này đều đặn gửi về cho cô 2 “vé”. Được hơn nửa năm, ông bay về Việt Nam gặp Yến.
Nhi kể: “Mặc dù nó không kể nhưng cả hội đều biết nó câu được “con cá mập” qua việc nó mua chiếc xe Piaggio Liberty, mua điện thoại iPhone, đồng hồ Omega, dây chuyền vàng cùng một mớ quần áo, giày dép mới. Căn pḥng ở mướn của nó có tivi đời mới, tủ lạnh, bếp ga”.
Chưa hết, biết chắc 6 tháng mùa đông ông già này rất khổ sở v́ bệnh thấp khớp nên Yến đưa ông ta đến xem một lô đất rồi nói rằng đấy là đất của cô, chỉ v́ cô chưa có tiền chứ nếu không, cô sẽ cất một căn nhà rồi cứ đến mùa đông, ông về ở với cô cho ấm cúng!
Một tháng sau, ông Việt kiều trở lại Canada rồi chuyển cho Yến tổng cộng 60.000 USD để xây nhà, mà là chuyển “chui”. Nhưng sau nhiều lần giục cô gửi h́nh nhà cửa qua cho ông xem mà Yến vẫn cứ lờ đi như không biết, ông bèn nhờ một người quen đến tận nơi t́m hiểu. Lúc biết miếng đất đó là của người khác, c̣n cô người yêu bé bỏng th́ đă xóa hồ sơ trên trang web VietS, gửi email cô không trả lời, số điện thoại cũng không liên lạc được th́ ông “kiều” Canada mới té ngửa bởi lẽ phần lớn tiền dành dụm từ lương hưu, ông đă đổ vào căn nhà trong mơ cả rồi. Bây giờ “bắc thang lên hỏi ông trời, đem tiền cho gái có đ̣i được không”.
Mở điện thoại cho tôi xem h́nh ông già này và Yến vai kề vai, má kề má trong dịp Yến mời cả hội đi ăn lúc ông mới từ Canada về, Nhi nói: “Anh để ư quần áo nó coi, lèng xèng hết sức. Vậy mà chỉ vài tuần sau – Nhi cho tôi xem tiếp tấm h́nh Yến ngồi vắt vẻo trên chiếc Piaggio – nó lột xác y như chuyện thần tiên”.
Trong suốt cuộc nói chuyện, Nhi có vẻ rất ghét Ái Liên (Phượng) v́ mỗi lần nhắc đến cô này, Nhi lại nói bằng một giọng khá hằn học. Có lẽ v́ thế mà lúc thấy tôi ngồi với Phượng, Nhi đă hỏi về “lăo già Thụy Sĩ” một cách cố ư chứ chẳng phải vô t́nh. Chắp nối những t́nh tiết mà Nhi kể, tôi h́nh dung ra câu chuyện: Nhi câu được ông Việt kiều 71 tuổi, tên Đ., đi học bên Mỹ từ trước giải phóng rồi ở lại làm chuyên viên lắp ráp máy bay cho Hăng Boeing, giờ nghỉ hưu. Mỗi năm, ông Đ. chỉ ở Mỹ 6 tháng c̣n 6 tháng ông về Việt Nam ăn chơi nhảy múa.
Một bữa, ông cùng bạn bè đến một quán vọng cổ “hát với nhau” ở quận 5 th́ gặp Nhi, là “đào” của quán này. Thấy ông già “7 bó” mỗi lần vào hát lại vung ra vài ba triệu, Nhi chủ động tấn công. Đang trong giai đoạn thả mồi bắt cá, chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào mà Nhi lại mời ông Đ. đi ăn sáng với “Hội câu Sài G̣n” nên ông lọt vào mắt xanh của Phượng.
Do Phượng trẻ hơn, xinh hơn, lại khéo chiều chuộng hơn nên chưa đầy 2 tuần lễ, ông Đ. “bái bai” quán vọng cổ của Nhi rồi thuê một căn hộ trong khu Phú Mỹ Hưng, đưa Phượng về sống mặc dù ông vẫn c̣n một căn nhà to đùng ở mặt tiền đường Lạc Long Quân, quận Tân B́nh, do con trai và con dâu ông trông nom. Sau hơn 1 năm, số tiền dành dụm trong tài khoản của ông ở ngân hàng hầu như hết sạch. Nhi nói, giọng rất cay cú: “Con Phượng hốt của cha già đó không dưới 50.000 USD”.
Chưa xong, lúc gần hết tiền, chẳng hiểu có phải Phượng xúi hay không mà ông Đ. về kêu con… bán nhà, ông sẽ chia cho vợ chồng thằng con một nửa. Vẫn theo lời Nhi: “Nhà ổng kêu giá 11 tỷ mà không biết bán được chưa. Bữa nào rảnh anh ghé tới hỏi coi, ổng thường có nhà lúc 3, 4h chiều… Em nói thiệt chứ không nói xạo”.
Để kiểm chứng lời Nhi, 4h chiều Thứ tư tôi ghé địa chỉ mà Nhi đă cho, giả như người đang t́m mua nhà. Đúng như Nhi nói, ông Đ. ở trần, mặc quần short tiếp tôi. Ông hỏi ai giới thiệu mà biết nhà ông đang cần bán? Tôi trả lời “Dạ nghe… Hoài Thương nói”. Ông già “7 bó” trố mắt nh́n tôi: “Cậu quen Thương hả?” rồi mời tôi vào, dẫn đi coi từng pḥng: “Có người trả tôi 10,6 tỷ mà tôi chưa bán. Cậu là người quen nên tôi nói thiệt, chắc giá 10,7 tỷ, không bớt đồng nào. Nếu cậu OK th́ bữa nào đặt cọc rồi làm giấy tờ”.
Đến tối, lúc đang ngồi viết bài này th́ điện thoại tôi reo, trên màn h́nh là số của Phượng. Cầm máy lên, tôi nghe cô hỏi: “Bữa qua đến giờ anh có liên lạc được với anh Chương không?”. Tôi đáp: “Có email cho ảnh để kể về chuyện v́ sao chưa đưa em tiền”. Phượng nói: “Em gọi 3 lần mà ảnh không bắt máy. Mấy lần sau máy lúc nào cũng bận. Em email, nhắn tin cho ảnh cũng không thấy trả lời. Chẳng biết ảnh có đau ốm hay gặp chuyện ǵ không”.
Một lần nữa, tôi lại cố nín cười: “Không có anh Chương th́ vẫn c̣n… anh Đ., nghe nói ảnh sắp bán được nhà rồi mà”. Đầu bên kia im bặt một lúc rồi giọng Phượng rít lên: “Ê, tôi quen ai th́ kệ cha tôi chớ, mắc mớ ǵ đến mấy người…”.
Nửa tiếng sau đó, tôi vào lại trang web VietS th́ hồ sơ mang tên Ái Liên đă hoàn toàn biến mất.
Chúc vui vẻ
Posted by Việt Anh
http://www.thanhnientudo.com
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Page
1
2
Xem tat ca
- Xem Tung trang
|
|
rongchoi123
member
REF: 688719
11/26/2014
|
So What???
I guess,
Ototot would like to say that he could get married to a 25 year-old girl some day. Don't be surprised if that comes true!
|
|
taolao
member
REF: 688729
11/26/2014
|
Bác Rông!
Nuế 60, 70 mà trên bảo dưới nghe th́ it mấy ai có thiên phú. NV ḿnh ở vùng quê trên 60 th́ h́nh như tránh bớt. Tôi nghê phong phanh ở VN có một ông giỏi về bế tinh đại pháp, ổng khỏe re v́ đạn dược k bị hao ṃn. Thôi, tui dọt lẹ...
|
|
lynhat
member
REF: 688741
11/27/2014
|
"So What???
I guess, Ototot would like to say that he could get married to a 25 year-old girl some day. Don't be surprised if that comes true!"
- Rongchoi123
Everyone is doing it! Why not OTOTOT?
Ai cũng làm như vậy mà! Tại sao bác OTOTOT không làm được?
Another question. Why not now?
Câu hỏi khác đưa ra. Tại sao không bây giờ?
|
|
lynhat
member
REF: 688742
11/27/2014
|
Bác OTOTOT,
Cứ tưởng voi (chữ “tượng” là tên ông nội cháu, nên cử) mà coi, bác OTOTOT cứ theo ông Y Vân... “Em ơi, có bao nhiêu? Mấy mươi năm cuộc đời” …. th́ vui biết mấy?
|
|
ototot
member
REF: 688764
11/27/2014
|
Chu choa! Nói tiếng Việt theo kiểu người Mỹ, th́ tôi bảo "Các bác bỏ chữ vào mồm tôi!" ("You put words in my mouth"), c̣n nói theo kiểu người Việt, có vẻ hơi ác, là ... "Các bác gắp lưả bỏ tay người rồi!"
Thực ra, tôi có nói rằng tôi thích gặm hồi nào đâu! Tôi chỉ có ư nói ở Tây, dân nó "thông thoáng", chứ không "khắt khe" như ở Ta : ai thích gặm th́ cứ việc gặm! Tự do cá nhân mà!
Vậy nhá, các bác!
Thân ái,
|
|
sinnombre1
member
REF: 688776
11/27/2014
|
Wow! Not anyone can do it! Only Lynhat can, he he..!
Wow! Hong fải ai cũng nàm được! Chỉ có Lỳ Nhứt thui, ha ha..!
TB: Mến Bác Lynhat nh́u lém nên chỉ nà zởn thui. Bác đzừng có zận tui nhe Bác.
|
|
phuongtimhoang
member
REF: 688778
11/27/2014
|
Đă Biểu 80 tuổi là tuổi mới biết ui mờ
Bác OTO mắc cỡ ǵ mờ sợ hè ?
Biết đâu bác Tuantran,Taolao, rong choi và Lynhat
đang đi t́m cỏ non xanh tân..chân chời voi
sư Huutrinon...hí Sinte ?
|
|
huutrinon
member
REF: 688787
11/27/2014
|
--- Th́ chiện này cũng khg có ǵ để mà ầm ỉ ! Là 1 trong 4 khoái mà...Theo OT nói, bên Tây,tụi nó thoáng hơn ! Dư luận nó thoải mái hơn... Bên ḿnh th́ c̣n g̣ bó lắm,theo wan điểm Nho giáo đó mà !... Nhưng điều đó cũng đă wá độ rồi ! Giờ mấy thằng cán bộ kiếm ăn được,tụi nó chơi bạo lắm ! Thằng có tiền th́ nó chơi tchă láng !...Thằng có wuyền th́ nó bóc hốt !...Mới đây,trên c/t 'Đọc Báo Vẹm',họ đưa lên tin 2 thằng CA,mượn rượu,ôm hun 2 chị em nọ giữa thanh thiên,xong rồi mượn wuyền thế,bắt bớ 2 cô nọ,khi họ kháng cự !...
--- Mấy anh thanh niên trong DĐ nói kháy OT đó thôi ! V́ thật sự,họ cũng muốn hưởng khoái lạc đó lắm chớ ! Có fải vậy khg ,mấy cha nội ?... OT muốn xả stress,về SG,HTN hướng dẫn cho...Chỉ cần 1 chút US$ thôi... Đâu cần fải là đại gia...Bên Mỹ th́ fần đông người Việt tị nạn CS, khg có khả năng ăn chơi món khoái khẩu này ! Nhưng về Việt Nam th́ chút chút được ! Đâu cần fải cạnh tranh với mấy đại gia đâu ! Liệu cơm gắp mắm ! Với tiền Đôla hiện nay,c̣n ăn xài ở VN được... Chừng khi đời sống mắc mỏ cở như ở Nhật,ở Singapore bây giờ,th́ đuối sức rồi nghe...Khg c̣n mần ăn ǵ được nữa đâu !...
...Những hộp đêm ở Saig̣n(HCM)...
|
|
sinnombre1
member
REF: 688788
11/27/2014
|
huutrinon -REF: 688787 -Date:11/27/2014
--- Th́ chiện này cũng khg có ǵ để mà ầm ỉ ! Là 1 trong 4 khoái mà...Theo OT nói, bên Tây,tụi nó thoáng hơn !......
.......................................
.......................................
---
... OT muốn xả stress,về SG,HTN hướng dẫn cho...
Chu choa (: Chu choa (: Chu choa!!!
Bác Có Trí Non ń có khả năng ăn chơi món khoái khẩu ń wá cḥi nh́u he!!! Hi, hi, hi..!
Chúc Bác Có Trí Non nuôn khoẻ để nàm được chuyện thứ 3 (1=Ăn, 2=Ngũ .. 3="DZỤ"..) ń mà hong ai + cả gia đ́nh "Bác" từ bỏ "Bác" nhe!
Chu choa (: (: (:
|
|
rongchoi123
member
REF: 688797
11/27/2014
|
Ngẫm lại Nông Đức Strong xứng đáng làm tổng bí vua của một nước. Lăo đă về hưu rồi c̣n rước bạn gái của con về dinh. Kể ra cũng có bản lĩnh không như Ototot, xua tay: "hổng dám đâu, hổng dám đâu!"
Chọc ông ototot chơi hi,hi,.....
|
|
aka47
member
REF: 688801
11/27/2014
|
Đây là chiện 2 bên cùng có lợi , hà cớ chi bàn tán tùm lum.
Lăo Già về VN gặm cỏ trả tiền , gặm thui...gặp em nào no he th́ lăo chỉ nh́n cho đỡ thèm thui.
C̣n lăo nào về VN cưới con cháu qua làm dzợ th́ chưa chắc ai khôn hơn ai,.
AK chứng kiến khi cô nàng có quốc tịch th́ đá ông lăo cái bưng.. và ôm anh chàng cùng trang lứa , địa vị ngon lành.
C̣n không chịu đá cái bưng th́ chắc lăo ta giàu có tiền có nhà có cửa , dụ chả viết di chúc để lại xong rồi vét cho chả mau chết...để ôm hết tài sản.
Cho nên chưa biết chả khôn hay vợ trẻ khôn...nếu làm như cái ông ở santa ân...70 tuổi về VN cưới con vợ 22 tuổi... ngon chưa.
Khi qua đoàn tụ xong rồi , ông ta nói : Con có quyền ưng ai cũng được , ở nhà với ông săn sóc cho ông thôi , ông không có bà con họ hàng chi cả , nhà cửa gia tài tiền bạc ông để lại cho con hết.
Côn ta nghe rất xúc động , và săn sóc ông ta như người cha của ḿnh , dĩ nhiên cô ta có chồng khác hợp pháp sau khi li dị.
Ngày ông ta ra nghĩa địa cô ta khóc hết nước mắt , cô ta kể lúc c̣n ở VN cô ta nghèo lắm chỉ bán gánh cháo ḷng dạo trong xóm , ông này chợt nghĩ cưới cô này về lo cho ḿnh tuổi già.
Cô ta muốn đổi đời nên nhận làm vợ. Ông ta muốn có người săn sóc nên chấp nhận tiếng thị phi.
Giờ th́ ai cũng thấy ông ta cưới vợ trẻ có mục đích và một việc làm nhân hậu.
Hai bên cùng có lợi th́ không ai lên án cả.
hihii
|
|
thanhthien8
member
REF: 688852
11/28/2014
|
Hahaha .. Lần này bác OT bị hội cướp quyền tự do rượt
bác OT ơi, người Mỹ không dùng đũa nên họ không biết so đo
họ chỉ dùng muỗng, nĩa nên 2 cái gần như nhau, hehe.
Bác OT bữa nào ra mắt với bác RongChoi, bác Lưnhât, bác Hưu
bác TaoLao một lần cho mấy Bác ấy lé mắt chơi
Như .. " Xem đây nè tui lấy vợ dưới 25 tuổi nè
có Bác nào ngon hơn OT này hông?"
Hahaha
Bác OT từ từ hăy rượt .. nhường con chạy trước nhé
|
|
rongchoi123
member
REF: 688854
11/28/2014
|
Chuyện AK kể ông già với cô gái nghe sặc mùi tiểu thuyết ......ba xu quá.
Nhưng hy vọng ngày nào đó diễn đàn này cũng nghe được chuyện như tiểu thuyết đó với nhân vật chính là ototot (?).
Chỉ hy vọng thôi chứ biết làm sao.
|
|
aka47
member
REF: 688857
11/28/2014
|
Chuyện ccos thật mà 3 xu ǵ chứ.
Anh có 6 xu cũng khó mà t́m ra câu chuyện thật như vậy đâu nha.
Ở đó mà tiểu thuyết.
hihii
|
|
phuongtimhoang
member
REF: 688858
11/28/2014
|
Anh RONGCHOI , thay v́ " Chỉ hy vọng thôi chớ biết làm sao "
Th́ anh dấn thân đi t́m cỏ non cho bác ông OTO dùm đi !
|
|
sinnombre1
member
REF: 688861
11/28/2014
|
thanhthien8 -REF: 688852 -Date:11/28/2014
Hahaha .. Lần này bác OT bị hội cướp quyền tự do rượt
.......................
.......................
Hahaha
Bác OT từ từ hăy rượt .. nhường con chạy trước nhé
Bác Ototot ui!
Bác bay vào đây để rượt Thánh Thiện đi.., hi, hi, hi....
Thánh Thiện th́... "Elle a de beaux restes!!!" ("Già mà vẫn c̣n duyên!!!") wá chời nè!
Nhanh mờ bay vào nha Bác Ototot!!!
Bác Ototot và Chị Thánh Thiện từ từ hăy rượt .. nhường Té Giếng chạy trước cho đừng té giếng nha. Hahaha!
|
|
lynhat
member
REF: 688870
11/29/2014
|
Cụ Tú Xương tự thú mắc phải 3 cái tật (three bad habits) :
"Một chè, một rượu, một đàn bà,
Ba cái lăng nhăng nó quấy ta"
Các cụ mê gái tơ, gái đẹp là chuyện b́nh thường thôi.
I don't blame them!
Các bác phải ủng hộ chớ! Tại sao chỉ trích các cụ?
Nhưng không phải ai nghe gái tơ, gái đẹp đều thích đâu đấy! Có nhiều trai trẻ nghe xong phát khóc v́ đă bị bệnh "erectile disfunction" (= rối loán tai biến cương cứng dương vật / chứng x́u x́u ển ển từ khuya rồi).
|
|
rongchoi123
member
REF: 689023
12/01/2014
|
Báo nhà nước ở VN có cái chuyện bốc phét này. Tôi nói bốc phét v́ chẳng có nhân chứng đáng tin cậy nào cả. Tuy vậy, cho thấy cỡ ông ototot vẫn có thể có vợ và con với gái 25
(trích từ vietnamnet)
Kho rượu 7 tấn của lăo nông Ba V́
Nh́n cảnh ông lăo 84 tuổi uống cả chục bát rượu như uống nước ngọt, th́ ai dám không tin chuyện mỗi ngày ông vẫn chiều vợ đều đều.
Căn nhà chính và cả cái hiên trước sân nhà bác sĩ Nguyễn Hữu Trọng (thôn Yên Sơn, xă Ba V́, huyện Ba V́, Hà Nội), th́ thực sự… kinh hoàng. Có đến cả ngàn b́nh rượu, ngâm cả ngàn loại thảo dược, cả trăm loại con. Cao hổ, cao ngựa bạch, tay chân gấu cứ dập dềnh trong các b́nh rượu.
Ông Trọng khoe rằng, cả trong hầm, lẫn ngoài hiên, tổng cộng ông có 7 tấn rượu, tức là có 7.000 lít. Điều đặc biệt, là ông chế biến các loại rượu không phải để bán mà để... uống.
Uống rượu như nước lă
Tôi biết tửu lượng của cụ ông Nguyễn Hữu Trọng thực sự kinh hoàng thế nào. Đă có lần, cùng ông lên Yên Lập (Phú Thọ), nơi ông trông gấc và nuôi ngựa bạch, và tận mắt cảnh ông uống rượu.
Ông Trọng mổ một con ngựa bạch, mời cả xóm đến ăn nhậu. Có 30 mâm tất cả. Ông uống suốt từ trưa đến tối. Ông cứ xách chén đi từng mâm một, rồi lại từng mâm đến mời.
Ông vừa uống vừa đọc thơ, hát quan họ Bắc Ninh. Ông uống đến nỗi, cả 30 mâm cùng say ḅ càng, c̣n ông vẫn tỉnh như sáo, vẫn lái xe phăm phăm chạy về Hà Nội.
Ba-V́
Một phần số rượu ở pḥng ăn, để phục vụ bác sĩ Nguyễn Hữu Trọng và khách
Tôi từng hỏi ông Trọng: “Liệu có phải chú luyện được công phu khiến rượu chảy ra ngón tay như phim chưởng của Tàu không?”. Ông Nguyễn Hữu Trọng bảo: “Tớ có những bài thuốc khiến lá gan của tớ thành thép, nên rượu uống vào bao nhiêu cũng chẳng ảnh hưởng ǵ đến gan, thận cả. Uống rượu vào, tí lại tiểu ra rượu ngay. Cây cỏ kỳ diệu lắm, có thể hóa giải rượu thành nước ngay khi đổ rượu vào mồm”.
Chả biết điều ông Trọng nói có thật không, nhưng tôi phải thú thật rằng, ông uống rượu như nước lă, điều mà không thể có cụ già 80 tuổi nào trên thế giới này làm được như thế.
Và bây giờ, đă ở tuổi 84, tiếp tôi giữa sơn trang dưới chân núi Tản, ông không uống rượu bằng chén nữa, mà uống bằng… bát. Loại rượu chưng cất 2 lần, nặng tới 50 độ, đốt cháy đùng đùng, được ngâm với thảo dược đă 10 năm, ông rót ra bát sành và cứ chạm cái lại hết một bát.
Nh́n cảnh ông lăo 84 tuổi uống cả chục bát rượu như uống nước ngọt, th́ ai dám không tin chuyện mỗi ngày ông vẫn chiều vợ đều đều.
Ba-V́
Chị Bẩy, vợ ông Trọng
Cô vợ bưng b́nh rượu rót đầy bát cho tôi và ông Trọng. Nghe ông bô bô kể chuyện sinh lực sung măn như trai trẻ, cô vợ cũng không ngượng ngùng ǵ nữa, mà cười vui.
Có lẽ, ông coi chuyện này b́nh thường như cơm ăn, nước uống, kể với nhiều người trước mặt vợ trẻ, nên chị cũng quen rồi.
Tôi quay sang hỏi đùa chị Bẩy, vợ ông Trọng: “Đàn ông là chúa hay chém gió chuyện đó lắm. Ông xă nhà chị có chém tí nào không đấy?”. Chị Bẩy cười bảo: “Bố nó cũng có nổ, nhưng nổ quá một chút thôi”. Chị Bẩy nói thế, cả mâm nhậu cùng cười nghiêng ngả.
Ông Trọng chêm vào: “Mẹ nó chỉ được cái nói xấu tôi nhà nhanh. Tôi bằng này tuổi rồi, thế là tốt lắm đấy. Mẹ nó không chiều được tôi, tôi lấy vợ nữa th́ đừng có mà trách nhé”.
Con nhà Phật!
Tạm gác câu chuyện về thú vui giường chiếu, năng lực pḥng the, bác sĩ Nguyễn Hữu Trọng trầm ngâm bảo: “Ngày xưa, mấy ông thầy tướng gặp tớ, hay tṛn mắt giật ḿnh bảo rằng tớ không phải là người. Có ông bảo là Thánh, có ông bảo là ma, có ông bảo là người giời, có ông bảo con nhà Phật.
Thôi th́ các thầy phán đủ cả các thứ quái dị ǵ đó đang ẩn trong người tớ. Nghe phán thế, tớ cũng chẳng tin lắm. Nhưng giờ ở đây, về ở đất này với Thánh Tản, đầu óc thảnh thơi, nghĩ lại mới giật ḿnh, hay tớ là cái thứ ǵ đó khác người quá.
Cậu thấy đấy, bằng này tuổi vẫn không biết ốm đau, vẫn sinh con đẻ cái, vẫn đáp ứng chuyện giường chiếu, th́ đúng là cũng lạ, trái quy luật thật…”.
Ba-V́
Ông Trọng trong một lần hướng dẫn bà con cách trồng gấc năng suất cao ở Phú Thọ
Ông Trọng tổng kết cuộc đời ḿnh không ở những thành công này nọ, mà ở mấy chữ: “Trăn không quấn, rắn không cắn, hổ không vồ, gấu không tát, lũ không quét, súng đạn không giết, bệnh không chết…”. Ông bảo, nếu không có giời phật phù hộ, chắc ông chẳng thể sống khỏe mạnh đến giờ.
Bác sĩ Nguyễn Hữu Trọng sinh năm 1930, trong một gia đ́nh danh giá. Bố là ông chủ Hăng rượu Hải Dương, một đại tư sản thời Pháp. Mẹ làm thư kư cho nhà buôn Bạch Thái Bưởi.
Mẹ ông sinh hạ 2 lần đều không nuôi được con. Đi chùa cầu tự, nhà sư bảo đứa con tới phải gửi ở chùa.
Ông ra đời, mới 3 tháng đă phải cai sữa. Mẹ ông gửi ở một ngôi chùa hoang vu trong rừng Yên Tử đến năm 10 tuổi mới đón về. Trước khi rời chùa, vị trụ tŕ xoa đầu bảo: “Cậu là con nhà Phật nên sẽ được giời Phật phù hộ suốt đời”.
Cách mạng Tháng 8 thành công, cha ông được cử lên Lạng Sơn đánh đuổi Quốc Dân Đảng. Cha mang ông theo. Đó cũng là chuỗi ngày sống trong rừng thẳm, phải nếm trải nhiều biến cố cuộc đời.
Buổi trưa năm 1946, hai cha con đang ngồi ăn cơm trên đồn. Quân địch tấn công bất ngờ. Một viên đạn lạc găm trúng đùi Trọng. Tuy nhiên, viên đạn chỉ đi vào phần mềm nên vết thương không nặng.
Ba-V́
Ông Trọng đàn hát cùng 2 con
Cuối năm 1947, Pháp chiếm Lạng Sơn, cha con ông lại kéo nhau vào Mỏ Tuống, rồi B́nh Gia, Kéo Coong, sống giữa những cánh rừng hoang thẳm.
Cuộc sống ngày qua ngày chỉ có ngô, sắn, củ mài và rau rừng. Kỷ niệm lạ đời nhất mà ông Trọng gặp, đó là trong một lần đi câu ở suối Bắc Sơn.
Đang kéo con cá chạch chấu th́ dưới suối, ngay trước mặt xuất hiện một đôi rắn màu trắng, to bằng bắp tay, đang vờn nhau trên mặt nước. Trọng hoảng hốt vứt cả cần câu lẫn cá chạy về bản.
Kể lại sự việc, ông già bản bảo Trọng gặp “thần rắn” rồi. Ông già bản này khẳng định, nếu đêm nay không chết th́ “trời đánh, thánh vật” Trọng cũng không chết.
Ngẫm lại câu nói của ông già bản, rồi của vị trụ tŕ chùa Yên Tử, ông Trọng thấy cuộc đời ḿnh rất lạ. Sau này t́m hiểu, Trọng mới biết, thỉnh thoảng người dân vẫn gặp loài rắn lạ này. Đây là loài rắn có mào trên đầu, sống trong hang sâu ven con suối chảy qua xă Nhất Ḥa (Bắc Sơn).
Khi nước suối lớn, chúng ngoi lên nên mới có dịp gặp được. Người ta đồn rằng, những người gặp rắn trắng, đều chết bất đắc kỳ tử vào đêm đó.
Một lần, vào rừng chặt chuối về nuôi lợn. Mệt quá, Trọng vạch đám cỏ, ngồi lên một khúc gỗ mốc. Vừa ngồi lên, liền bị hất ngă chỏng chơ. Hóa ra, khúc gỗ mốc đó là một con trăn lớn. Nhưng không hiểu sao nó không siết găy xương cậu mà lại vội vă chạy vào rừng rậm.
Ba-V́
Khu vực nhà thờ Thánh Tản Viên và cụ Tuệ Tĩnh do ông Trọng xây dựng
Những ngày sống trong rừng xanh núi đỏ, ông gặp đủ các loại rắn độc. Kinh nhất là lần bị sốt rét rừng ở Mỏ Tuống. Ông bị sốt cực nặng. Đắp 7 lần chăn mà vẫn rét run cầm cập. Hết rét lại đến nóng.
Ông tung chăn ra, một con hổ mang chúa nằm cuộn tṛn ngay cạnh sườn. Trọng sợ xanh mắt. Nhưng con rắn không cắn, mà trườn qua người, rồi đi mất. Điều lạ là ngay lập tức ông hết sốt, khỏe lại như thường.
Những chuyện giáp mặt rắn, ngủ chung với rắn gặp nhiều rồi. Nhưng lạ nhất là lần rắn hổ chúa to bằng bắp chân, bành mang mổ bôm bốp vào đầu, để lại mấy vết răng nanh sâu hoắm, nhưng ông vẫn không sao, dù chẳng chạy chữa ǵ.
Số là lần ấy có giông lớn, khiến một cây tṛ chỉ đổ ngang suối. Trọng vác dao trèo lên giữa cây chặt cành khô lấy củi. Cứ chém một cái, lại thấy “cốp” vào đầu.
Tưởng có cành cây va vào đầu nên Trọng không để ư. Lúc ngửa mặt lên nh́n lại, Trọng há hốc khi thấy con rắn hổ mang chúa quấn trên cành cây, đang bạnh miệng ph́ pḥ nh́n Trọng. Nhưng lạ ở chỗ, khi Trọng nh́n nó không mổ nữa, mà hoảng hốt chạy mất.
Chuyện gặp gấu, gặp hổ th́ quá nhiều. Những ngày sống ở trại giam Lân Pháng, đêm đêm, hổ xông cả vào chuồng bắt trộm lợn. Cha Trọng là cán bộ trại giam, ông bắn được khá nhiều hổ để nấu cao, cung cấp dinh dưỡng cho các cán bộ, bộ đội đánh Pháp.
Có lần, trên đường đi từ Nhất Ḥa vào Lân Pháng, một con gấu rất lớn nhảy ra giữa đường, đứng lừng lững trước mặt. Nhưng nó chỉ ngó nghiêng nh́n Trọng một lát rồi lững thững bỏ đi.
Cũng trong lần đi bộ từ Bắc Sơn vào Nhất Ḥa, khi đến đoạn đường xẻ núi độc đạo, Trọng gặp con hổ lừng lững đi theo hướng ngược lại.
Nó gầm ghè, xả ra mùi hôi ŕnh. Trọng nh́n thẳng vào mắt nó, nó cúi đầu đi nép ven đường, rồi biến thẳng vào rừng.
Không biết có phải hổ sợ Trọng hay không, nhưng có một lần, khi Trọng cùng mấy người đàn bà đi chợ Tân Long về. Đêm khuya, vào mái đá như cái hàm ếch ngủ. Mọi người hoảng hốt khi thấy tiếng gầm ghè vọng lại.
Trông ra, thấy con hổ vằn vện lượn đi lượn lại. Hai mắt nó đỏ như hai ḥn than. Mấy bà sợ khóc ré lên. Nghĩ hổ, báo, gấu, rắn sợ ḿnh, nên Trọng liều đối mặt với nó.
Không ngờ, khi Trọng đứng ngoài cửa hang nh́n nó tṛng trọc, nó liền bỏ đi ngay. Từ bấy, người dân trong bản vừa nể, vừa sợ chàng trai này. Người ta cứ ṭ ṃ không hiểu Trọng là người hay là “ma”.
Chuyện kinh khủng cuối cùng trong cuộc đời bác sĩ Nguyễn Hữu Trọng, đó chính là lần “lũ không quét”. Cũng một lần theo mấy bà đi buôn về, Trọng sức yếu nên bị tụt lại phía sau, bèn ngồi nghỉ bên suối.
Bất chợt, tiếng ầm ầm dậy cả rừng hoang, rồi lũ ập đến. Trọng trèo tót lên một thân cây bằng bắp đùi bên bờ suối. Lũ cuốn gỗ phăng phăng lao trên mặt nước như tên bắn. Thân cây víu vó trước lũ lớn. Trọng cứ hai tay bám ngọn cây, quên cả đau đớn do những súc gỗ lớn thúc vào.
Quật cường như vậy suốt 2 tiếng th́ lũ ngớt. Điều kỳ lạ đến khó tin. Cây cối xung quanh không bị trốc rễ cuốn theo ḍng nước th́ cũng găy gập, duy có thân cây mà Trọng bám vào vẫn hiên ngang trước ḍng nước lũ.
(Theo VTC News)
|
|
hatlinhh
member
REF: 690230
12/21/2014
|
Chào Cả Nhà!
Cám ơn Cả Nhà ghé chơi và cám ơn bác RongChoi gửi vào bài viết trên
Ai nấy trêu làm bác OT nhà ta né tránh, hihic.
Mời Cả Nhà cùng đọc tiếp bài viết sau đây ..
--
Ham “gặm cỏ non”, Việt kiều Canada mất cả tiền lẫn t́nh
Ông Nguyễn văn Dung (thường gọi Dũng, SN 1950, Việt kiều Canada, ngụ khu phố Thuận Lợi, phường Ninh Hà, thị xă Ninh Ḥa, tỉnh Khánh Ḥa) liên hệ với ṭa soạn chia sẻ câu chuyện hồi hương cưới vợ chua chát và bị vợ và cán bộ địa chính xă lừa đất và nhà một cách ngoạn mục.
"Chồng" hơn "vợ" 31 tuổi
Nhiều năm xa quê hương, định cư làm ăn ở xứ người, nỗi nhớ quê cứ da diết trong ḷng. Cuối năm 2003, ông Dung từ Canada về Việt Nam. Thấy ông tuổi đă lớn mà c̣n độc thân, người bạn thân mai mối ông làm quen với bà Nguyễn Thị Hồng Phấn (SN 1981, ngụ thôn Đông Bắc, xă Đại Lănh, huyện Vạn Ninh). Lúc này, bà Phấn buôn bán cá ngoài chợ xă. Sau một thời gian ngắn t́m hiểu, hai người quyết định đi đến hôn nhân.
"Lúc đó, tôi chưa nhập tịch Việt Nam, chính quyền xă nói v́ tôi có yếu tố nước ngoài nên không làm thủ tục đăng kí kết hôn được, phải lên Sở Tư pháp tỉnh giải quyết. Thời gian c̣n lại không nhiều, lại thiếu một số giấy tờ cần bên Canada xác nhận, tôi với Phấn tính làm đám cưới trước rồi khi tôi nhập tịch xong sẽ đăng kư kết hôn" ông kể lại.
Tiệc cưới mời rất nhiều hàng xóm, bà con đến dự. ông Dung cho biết, trước khi đám cưới diễn ra, ông tính sẽ ở lại Việt Nam lâu dài, dùng tiền gom góp bao năm xứ người để tính chuyện làm ăn, làm kinh tế. Ông bàn với “vợ” mua đất, xây nhà để vợ chồng sau khi cưới có nơi ở, làm ăn. Biết dự định này, "mẹ vợ" ông gợi ư bán một lô đất diện tích 200m2 cho con rể giá 63 triệu.
"Mẹ vợ" tiếp tục môi giới cho con rể mua thêm lô đất diện tích 120m2 của một người khác giá 186 triệu, ông Dung cho biết, các giao dịch này có xác nhận của UBND xă. Tuy nhiên, ông là người nước ngoài nên chính quyền không xem xét để làm các thủ tục sang tên.
Sau khi tổ chức tiệc cưới, "vợ chồng" về chung sống với nhau tại căn nhà mới mua tại thôn Đông Nam. Ngoài ra ông Dung c̣n mua một lô đất của "cậu vợ" tại Phú Yên giá 34 triệu.
Chung sống chừng ba tháng, cuối tháng 10/2004, ông Dung về lại Canada lo giấy tờ, công việc. "Tôi tính đem theo các giấy tờ nhà đất tài sản. Nhưng Phấn nói nên để các giấy tờ lại để pḥng trường hợp tôi xa nhà lâu, cần việc chứng minh tài sản hợp pháp, có giấy tờ mà đưa ra. Lúc đó nghĩ t́nh cảm vợ chồng lâu dài với nhau, tin tưởng người vợ mới cưới, tôi xuất cảnh mà không đem theo giấy tờ đó".
Theo ông Dung, thời gian đầu 'vợ chồng" c̣n thường xuyên điện thoại hỏi thăm nhau, nhưng càng ngày càng thưa thớt rồi bặt tăm. Số điện thoại "vợ" không liên lạc được nữa, liên lạc người nhà "vợ" th́ không ai bắt máy. Linh tính có chuyện không hay, ông nhờ người quen ḍ hỏi, mới biết "vợ" đă có người đàn ông mới. "Nhưng v́ không thu xếp được công việc nên tôi chưa thể về Việt Nam. Công việc có phần khó khăn, tôi ở bên Canada hai năm để giải quyết"; ông nhớ lại.
Mất cả ch́ lẫn chài?
Theo ông Dung, đến tháng 10/2006 ông mới trở về được, không báo trước với ai mà về một cách bất ngờ. "Tới nơi, cửa nhà tôi đóng im ĺm. Tôi nhờ hàng xóm xung quanh gọi giúp. Bất ngờ, một lúc sau, đông đảo anh em phía Phấn ập đến cho rằng nhà này là của họ. Cả nhà đuổi tôi đi. Sau đó, phải nhờ công an đến, gia đ́nh cô ấy mới trả lại quần áo, hộ chiếu cho tôi" ông Dung nói.
Theo ông Dung, thời gian ông về Canada, "vợ hờ" ông đă kết hôn với ông Trần Duy Khoang (cán bộ địa chính xă Đại Lănh) và cùng chung sống trong căn nhà của ông. Ông Dung cho rằng "vợ hờ" đă cấu kết với ông Khoang lợi dụng chức vụ quyền hạn để huỷ toàn bộ các giấy tờ sang nhượng các lô đất ḿnh đă mua trước đó. Chưa hết, bà Phấn c̣n cấu kết với các chủ đất cũ để chuyển tên các lô đất?
Ông Dung gửi đơn "kêu cứu" các cấp vị b́ lừa đất một cách trắng trợn nhưng không có kết quả v́ không có bằng chứng, giấy tờ ǵ chứng thực theo đơn tŕnh bày. Chưa kể lúc này ông vẫn là người nước ngoài. Đến tháng 8/2012, ông Dung mới làm các thủ tục nhập tịch Việt Nam. Riêng lô đất ông mua của người cậu "vợ hờ" tại Phú Yên, chủ cũ chấp nhận trả lại cho ông 19 triệu.
Theo tố cáo của ông Dung, người t́nh đă lập lại giấy mới đứng tên căn nhà và giấy này sử dụng con dấu sai, lập lờ thông tin.
"Tôi mua căn nhà và đất trên của vợ chồng ông Huỳnh Văn Cửu và Trương Thị Xanh, giấy viết tay lập ngày 3/7/2004, có xác nhận của chính quyền xă Đại Lănh. Sau này, bà Phấn và ông Khoang lập lại giấy mới với chủ cũ, để cho khớp với việc đă có sao lưu xác nhận tại xă, họ cũng ghi ngày lập giấy như vậy (3/7/2004).
Trong giấy mới lập này, cũng có chữ kí xác nhận của Ban địa chính xă là ông Trần Duy Khoang kư ngày 5/7/2004, chữ kư của ông phó chủ tịch xă Đại Lănh cũng kư ngày 5/7/2004. Nhưng con dấu đóng trong giấy này không đúng con dấu năm 2004. Tôi t́m hiểu được biết, con dấu trong giấy này được khắc vào cuối tháng 9/2005 và được đưa vào sử dụng đầu tháng 10/2005. Tôi đă gủi đơn lên toà án, yêu cầu xác minh có sai phạm trong vấn đề này hay không?" ông Dung nói.
Cán bộ địa chính xă, đồng thời là người bị tố cáo "cướp vợ của Việt kiều" giải tŕnh sự việc ra sao? Trong giải tŕnh của ông Khoang trả lời toà án ngày 15/9/2010, ông này lư giải việc sử dụng con dấu không đúng là v́: Ngày 5/7/2004, ông Cửu đến xă để xác nhận đơn chuyển quyền sử dụng đất cho bà Phấn. Kiểm tra đơn xong, ông Khoang kí xác nhận, sau đó tŕnh lănh đạo xă kư xác nhận, nhưng lănh đạo bận họp, nên người xin xác nhận quay về nhà. Đến năm 2005 ông Cửu mới quay lại.
"Khi tôi tŕnh kư xong, tôi đóng dấu và điền ngày 5/7/2004. Ư nghĩa điền như vậy cho nó khớp với ngày ḿnh kư thôi. Cho nên mới có chuyện kư năm 2004 mà dấu th́ năm 2005" trích giải t́nh của ông Khoang.
Chính quyền địa phương th́ lư giải ra sao? Công văn số 171 của UBND xă Đại Lănh ngày 29/11/2010 gửi toà án cho biết: "Ư thức chủ quan của ông Khoang là điền ngày xác nhận như vậy, cho khớp với ngày mà ông Khoang kư xác nhận với chức danh công chức địa chính, nhưng ông không biết rằng con dấu của xă đă được thay đổi. Việc lănh đạo xă kư xác nhận vào giấy chuyển nhượng nhà ở năm 2005 nhưng khi đóng dấu ông Khoang ghi ngày 5/7/2004 là sai với thủ tục quy định về quản lư và sử dụng con dấu. Sai phạm này của ông Khoang là sai phạm ở mức độ xử lư vi phạm hành chính".
Đức Tài
(Xa lộ Pháp luật)
|
Page
1
2
Xem tat ca
- Xem Tung trang
|
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đă đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ư kiến |
|
|
|
|