pipen
member
ID 79216
11/11/2014
|
ĐIỀU BẠN T̀M LUÔN ĐƯỢC THẤY Ở NƠI CUỐI CÙNG BẠN NGHĨ TỚI
Tôi chắc không thể nhớ nổi những kư sự ḿnh viết, chúng luôn ngắn, luôn không quá dài, luôn không quá xa vời... chúng là tôi là bạn với cuộc sống của chúng ta. Với riêng tôi, cuộc sống không đáng được người ta phân chi, bản thân nó dù muốn hay không bạn cũng sẽ trọn đời. Nếu bạn chỉ đọc qua một đoạn thôi th́ đó cũng là hạnh phúc với Pipen này rồi
TÔI SẼ VIẾT TRỞ LẠI ?
...Cho tôi thấy một dấu hiệu đi !!! (tôi đă từng nó như thế, nhưng trong trường hợp này, thời khắc này tôi lại muốn một lư do, một động lực cho những việc tôi sắp làm và với việc bới tung những ǵ tôi từng nghĩ, từng viết ra, nh́n lại những con người mà tôi đă từng là họ dường như là việc tôi nên làm cho ḿnh). Tôi không sắp xếp chúng theo thứ tự thời gian v́ tôi đă từng ở những nơi mà khái niệm thời gian ở đó chẳng hề tồn tại, tôi ghi chép lại theo cách tôi nhớ. Hy vọng nó sẽ giúp tôi viết trở lại hoặc chí ít th́ cũng là những ǵ tôi đă nghĩ trong 5 năm nay.
Lại một tuần đă ở lại phía sau, lại một 7 ngày qua đi. Khi mặt trời lên bạn có bao nhiêu việc để làm? nhưng khi đêm về cả thế giới im lặng... bạn nhớ tới ai đó, bạn nằm xuống...ngồi dậy, cầm lên một quyển sách...đặt xuống, mở tủ lạnh...đóng lại, bật máy tính lên...tắt đi. Bạn đang ở đâu? bạn đang nghĩ ǵ? Có lẽ tôi đă chỉ nghĩ tới một giai điệu quen thuộc đă từ lâu lắm rồi... Không thể biết được là bạn có hay không nhận ra là ḿnh đang dần quên hoặc nhớ ra điều ǵ từng là tốt đẹp trong cái thế giới mà chúng ta ngày nay thường đánh giá rất cao sự ngạc nhiên. Bạn và tôi cùng đang cố t́m cho bằng được một Dấu hiệu... đấy!
Dấu hiệu (The Sign), nó đôi khi cũng chỉ đơn giản là những con số mà bạn có thể nhớ nhưng bạn lại không chắc ḿnh đă sẵn sàng để nhấc điện thoại lên. Bạn thậm chí c̣n chẳng thể h́nh dung nổi điều ǵ sẽ tiếp theo khi phía đầu dây bên kia lên tiếng. Đă nhiều lần tôi nghe câu nói này, người ta chỉ có thể dũng cảm khi có ít nhất một người chứng kiến. Có lẽ chính những người dũng cảm nhất cùng ít nhất một lần trong đời họ tự nói với ḿnh rằng Hoặc bây giờ hoặc không bao giờ... hay đại loại như; Ồ có lẽ ḿnh sẽ hối tiếc nếu không làm điều này... Mọi việc dù là đă, đang hay sẽ xảy ra đều có những dấu hiệu của nó, những dấu hiệu báo trước cho chúng ta biết điều ǵ sẽ đến và ở lại hay ở lại rồi ra đi như thế nào.
Có rất nhiều lúc tôi phát điên lên và muốn hét lớn những câu như là : "Cuộc nói chuyện kết thúc!", "Làm ơn đi, để tôi một ḿnh!"... Phải chăng cuộc sống của chúng ta thực sự có quá nhiều nỗi buồn hay chỉ là kém vui hơn người khác một chút? Một thực tế rất phổ biến là chúng ta luôn mong muốn những điều "Vượt ngoài sự mong đợi của ḿnh" nhưng lại nhận ra rất nhanh sau đó là ḿnh không thể sống chung với sự hoàn mỹ đó. "Không có ǵ là tuyệt đối cả, tất cả đều là tương đối, chỉ có câu nói này là tuyệt đối thôi" - Karl Marx, có nghĩa là trong hàng ngày sống của ḿnh, chúng ta luôn thiếu một cái ǵ đó, luôn đói một cái ǵ đó, những thứ mà chúng ta vẫn luôn đi t́m.... H́nh dung này nguy hiểm ở chỗ nó không có giới hạn, cũng không nh́n thấy được trong khi ta nhận thấy một cách dễ dàng cường độ lực tác động của nó đối với ḿnh. Có lẽ những lư thuyết của Newton và Einstein trong Vật lư hoàn toàn có thể áp dụng được với môn Tâm lư... Không thể tồn tại một dạng vật chất nào mà không chịu tác động của lực, và ư thức cũng thế. Bằng cách đó mọi người được dẫn dắt đến với nhau trên con đường của t́nh cờ hay định mệnh, bởi sự thôi thúc của trái tim hay khát vọng của lư chí. Điều đó sẽ dẫn tới điều ǵ?
Vâng..., Lần đầu tiên... chúng ta chọn những điều mà ḿnh thích, nhưng sẽ không bao giờ như thế nữa v́ sau lần đó chúng ta buộc phải chọn những thứ ḿnh có thể chấp nhận được. Có lẽ nhiều người trong chúng ta đă bối rối trong những lần đầu tiên, rồi tự hỏi không biết ḿnh phải làm ǵ hay đại loại như trông ḿnh sẽ như thế nào khi đó? Thực ra th́ điều quan trọng là chúng ta sẽ ra sao sau đó cơ. Và cho dù quyết định đó đă được bạn thực hiện như thế nào th́ chỉ ba điều này bạn nên nghĩ tới, 1 là bạn đă làm cái việc mà bạn nên làm, 2 là sẽ chẳng có ǵ thay đổi cả cho một điều tốt đẹp hơn sau đó nếu bạn chỉ dừng lại trong suy nghĩ, cuối cùng là bạn có thể tự hào về điều đó và sẽ có nhiều người tự hào về bạn. Vậy, hăy luôn là người đầu tiên như cách mà thông thường mọi người trong chúng ta đều muốn, luôn phải có một ai đó đầu tiên, một cái ǵ đó đầu tiên, một nơi nào đó đầu tiên... ngay cả khi sự đầu tiên đó là sự đầu tiên cuối cùng.
TRANG NÀO SẼ LÀ TRANG CUỐI?
Những ǵ ta làm trong cuộc đời không quan trọng hơn việc ta là ai trong cuộc đời đó, có những lúc ta đặt ra câu hỏi cho một người khác, đôi khi ta tự hỏi về ḿnh... ta thực sự là ai trong số những người ta từng,,, nhưng dù là ai th́ giờ ta cũng đă không c̣n là người đó nữa, một điều ǵ đó không thể... như thời gian đi qua không bao giờ trở lại và cứ thế con người của ngày hôm nay luôn thay v́ hỏi về ngày mai họ sẽ, vẫn muốn cái ngày hôm qua họ đă... một cách mănh liệt. Không phải là một người chỉ dành thời gian của ḿnh cho những cái đă qua, không phải là một người mà đối với những điều sẽ tới chỉ biết chờ đợi, không phải là một người không thể kiểm soát những ǵ đang diễn ra xung quanh và cả bên trong ḿnh,,, song nếu có cơ hội, một trong những điều tôi muốn là được phỏng vấn chính ḿnh, chắc chắn tôi sẽ hỏi, bao giờ tôi mới có thể trở lại, bao giờ th́ mọi chuyện mới chấm dứt và tôi không c̣n phải sống trong bản án do chính tôi kết tội và tự ngục ḿnh. Có người nói, đừng bao giờ hỏi câu hỏi mà ḿnh không muốn nghe câu trả lời và đừng bao giờ thay thế câu trả lời bằng một câu hỏi khác... Nhiêu năm trôi qua, nhiều thứ đổi thay, nhiều người đă rời đi... cái "khoảnh khắc" mà tôi đă từng ở trong đó vẫn giữ tôi "cũ kỹ". Nếu như tồn tại trên đời này một cái gọi là phiên bản của sự thật, tôi vẫn cứ là sự thật, tôi nhớ biết bao những nơi tôi từng tới, nhớ biết bao những người tôi từng gặp, những người tôi từng là, nhớ biết bao những việc ḿnh có thể đă hoàn thành hay c̣n dang dở, nhớ biết bao những vần thơ và giai điệu, những thứ giờ đây dù có muốn tôi cũng khó có thể... Như những con sóng, chúng đă có lúc đưa tôi về rất gần, rất gần, tưởng chừng có thể đặt chân xuống... nhưng rồi một con sóng khác lại mang tôi đến một nơi xa lạ nào đó với những câu hỏi về con người tôi sẽ phải thích nghi. Có lẽ tôi nên viết tiếp "Self Confine" cho tới khi nó được hoàn thành... (giờ sau gần 2 năm tôi cũng đă viết xong nó, ít nhất th́ cũng là trên bản viết tay. Thực sự sẽ khó khăn v́ phần lớn những trang viết đó lại chẳng phải thứ ngôn ngữ mà tôi đang sử dụng ở đây, bởi có lẽ tôi đă nghĩ như vậy sẽ càng ít người có thể hiểu và nếu có hiểu th́ tôi vẫn có thể vô tội chỉ bởi một cách giải thích "bạn đă hiểu sai ư tôi..."
Ah đă bao giờ tôi kể về những nơi tôi đă từng tới chưa nhỉ! có thể thấy nhiều h́nh ảnh, nhiều clips mà tôi đă dựng nhưng sẽ khó mà nhận ra được. Cái mà tôi gọi là "Khoảnh khắc" đó... nó đă từng đến vào một buổi sáng sớm, khi ta bước chân ra cửa, hướng về phía biển để cảm nhận được cái se lạnh của cơn gió mùa Đông mang theo những bọt nước li ti, chạy thật nhanh về phía mép nước, nhảy trên những con sóng, những dấu chân trên cát mịn phẳng lặng mờ dần rồi biến hẳn, chọn lấy một khuôn h́nh thật đẹp để bấm máy... nó đă từng đến vào thời khắc khi không phải nheo mắt lại mà ta vẫn nh́n ngắm được cái rực cháy của mặt trời êm dịu và khoan thai, thời khắc duy nhất trong ngày ta thấy mặt trời với kích thước lớn nhất, thả bộ dọc theo hàng cây cùng những câu chuyện dù ngớ ngẩn... ta b́nh yên bên ánh nến nhỏ đang đưa ḿnh theo những nốt nhạc du dương, cạn ly cùng cái mơn man của cơn gió mùa và hăy xem ta có ǵ nữa nào,,, Ồ, có một chiếc bánh kem thật đẹp trên bàn mà cô út đă vất vả t́m chọn cho chẳng là một ngày ǵ đặc biệt. Và đó là chiếc bánh kem duy nhất tôi từng có trong đời, lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, tôi không bao giờ c̣n ăn bánh kem sau đó... nó đă từng đến khi ta giảm ga, về số, vượt qua con dốc đứng, đoạn đường ngoằn nghèo, liên tục cua gấp, hai bên là xanh thẳm ngút ngàn tầm mắt, ta lên cao, lên thật cao, vượt lên trên tất cả, để cảm nhận cái giây phút mọi thứ âm thanh ầm ĩ và đục ngầu của đời sống cứ xa dần, nhỏ dần rồi câm bặt khi thiên nhiên lên tiếng, đó là những ngôn ngữ sạch sẽ, trong trẻo và hồn nhiên nhất trong đời ta từng biết, mở rộng hai cánh tay, nhắm mắt vào và hét lên thật lớn... Woah! I'm coming...!!!,,, Thật sung sướng lắm sao
Ở đời có cái gì là quý giá, là dài lâu và sâu sắc? Thực tế không có một đáp án chung cho tất cả mọi người. Nó tùy thuộc vào những thứ mà người ta đã có hoặc chưa có. Vì vậy ra đời một cách định nghĩa hết sức đơn giản được hiểu rằng, bất cứ thứ gì người khác có mà mình không có hoặc có không đủ nhiều như mong muốn, chính cái thứ mà người ta thiếu là quan trọng. Người có bệnh thì coi sức khỏe quý giá, người nghèo khó xem đồng tiền là tất cả, người sống trong đợi chờ thì nghĩ thời gian là vàng... duy chỉ "một tấm lòng" là đến sau cùng nhưng để làm gì thì người ta không mấy khi nhớ tới vế còn lại trong câu hát nào đó... cuối cùng cũng chỉ là để gió cuốn đi...,,, để gió cuốn đi... như vậy có hay không có, quan trọng hay không quan trọng, một hay vạn tấm lòng... há chẳng phải là hư vô, ảo ảnh đó sao. Nhiều thứ mà khi người ta có nhưng bản thân họ không nhận ra cho tới khi quá muộn, nhiều điều mà khi không thể có được người ta cho rằng thế là hết, cuộc sống hẳn sẽ khó khăn lắm và hoang mang không biết phải đối diện với thực cảnh đó như thế nào... nhưng ngay cả khi buông xuôi chẳng có một ai chết, mọi người vẫn sống nhăn răng trong thiếu thốn và bất công, thậm chí là bị đàn áp... bằng một cách nào đó mà cuộc đời vẫn tiếp tục nhịp sống, bằng cách nào đó không hề mang một chút dấu hiệu nào của một phép màu hay là sự kỳ diệu thần thánh, bằng một cách nào đó rất thật, trần trụi và đôi khi đầy khắc nghiệt, tàn nhẫn... nhưng cũng là tự nhiên, hưng phấn như chưa hề tồn tại một tiền lệ... những trang sách sau vẫn lật mở khi kết thúc một trang trước cho tới tận trang cuối cùng...
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Page
1
2
Xem tat ca
- Xem Tung trang
|
|
pipen
member
REF: 691320
01/11/2015
|
Nền kinh tế của chúng ta xưa nay vốn đă chẳng theo một mô h́nh kinh tế nào từng được biết tới trong lịch sử phát triển của nhân loại. Mọi thứ quy tắc, nguyên lư vận động, mối tương quan về sản xuất và tiêu dùng, về quy luật cung cầu...,,, càng nhồi nhét vào đầu bao nhiêu những thứ, nào là Kinh tế Chính trị, Địa Kinh tế, Kinh tế Lượng, Kinh tế Vi mô - Vĩ mô, Kinh tế Tài nguyên - Môi trường, Tâm lư học Đại cương bao gồm không thiếu một ngành học, một bộ môn nào ví như Quan hệ Lực lượng - Tư liệu sản xuất, Lư thuyết Lưu thông Tài chính - Tiền tệ, Phân tích Tài chính, Quan hệ Công chúng (PR), Marketing, Kế toán - Kiểm toán, Kinh doanh Quốc nội - Quốc tế, Quản lư Chiến lược - Kế hoạch Doanh nghiệp, Kế toán Quản trị - Chi phí - Giá thành - Thuế, Tài chính - Kế toán Công, Quản trị Doanh nghiệp - Nhân lực - Hành chính Sự nghiệp - Đầu tư... Đấy chỉ là sơ sơ những thứ hổ lốn trông giống một chảo Thắng Cố hơn là một nồi Lẩu Thập cẩm...,, dù là ǵ th́ cả hai cũng nghi ngút và dậy mùi của một Đại Tri thức thời đại mới, một kỷ nguyên mà cũng chẳng hiểu nổi điều ǵ sẽ là thống trị. Chẳng hay mấy người thành đạt có c̣n nhớ hay phải sử dụng một cách thường xuyên những phép toán cao cấp như Xác suất - Thống kê, Đại số Tuyến tính, Giải tích... hay thực tế chỉ duy nhất hai phép toán mà ai cũng đă học từ vỡ ḷng "CỘNG & TRỪ". Có cô Hoa hậu nào cần đến cả núi sách vở, tài liệu ấy hay chỉ cần quan tâm tới khẩu phần dinh dưỡng để đủ nuôi ba cái kích thước... Có vị Đại biểu của Dân nào cần thuộc sử của đất nước quá 50 năm? Có ai ngồi sau Vô lăng những chiếc xe hơi tiền tỉ cần phải am hiểu...,,, đang định viết ǵ tự nhiên chữ nghĩa bay biến sạch sẽ... (hiện tượng đảo chiều từ trường gây chỉ dẫn sai về không gian lẫn thời gian đồng thời gây rối loạn khả năng tập trung, mất trí nhớ tạm thời nếu thông tin thu nhận rơi vào đúng địa chỉ xủa Hố Đen đó, tất cả hoặc một phần thông tin sẽ bị sai thiếu hoặc sai nguồn... là nó đó). Và khi mọi thứ ra đi như cái cách chúng bước chân vào cuộc sống của chúng ta, chúng như một dạng sống kư sinh, chúng cần một vật chủ hoàn hảo theo mọi nghĩa để tồn tại, sinh sôi, nhân rộng...,,, cho tới khi cuộc đảo chính mang tính tất yếu không thể tránh khỏi...,,, chính chúng ta tự biến ḿnh thành một trong số chúng, chúng ta đă thành ra một kẻ sống kư sinh trên chính vật chủ sau cuộc chính biến đă phải đầu hàng vô điều kiện và bàn giao quyền kiểm soát cho những kẻ xâm lược, chúng đă học cách ngụy trang để đánh lừa hệ thống miễn dịch, vốn là bức tường lửa giúp bảo vệ chúng ta trước mọi kẻ thù. Và khi giới tuyến pḥng thủ cuối cùng bị xuyên thủng, không một tế bào sống nào dù nhỏ nhất c̣n được an toàn nữa.
Các bạn có muốn biết câu chuyện về bản Luận văn Tiến sĩ Khoa học đầu tiên trong đời của tôi là ǵ không? Tôi đă làm nó trước cả khi tốt nghiệp Đại học, một câu chuyện hoàn toàn có thật và là h́nh mẫu của một thời cả thiên hạ chạy theo Bằng cấp, những người mà nếu Lă Bất Vi của ngàn năm trước có sống lại cũng phải bái sư học đạo. Thực sự, cho tới tận bây giờ đó vẫn là một bí mật, bí mật của một tượng đài đang nắm giữ địa vị quyền lực tối cao và cũng là bí mật của tôi. H́nh dung về điều đă, đang và sẽ không bao giờ có thể thay đổi được tô chỉ mừng v́ ḿnh đă chọn con đường nằm ngoài lối đi của họ, nếu không chắc tôi đă trở thành chiếc điện thoại thông minh mỏng nhất thế giới mà loài người từng tạo ra...!?
Ai có ơn với ta, thậm chí là có ơn với những người ta quan tâm như người thân, bạn bè của ta, th́ cho dù là nhỏ nhất cũng tuyệt đối không bao giờ được phép quên, và bằng mọi cách đền đáp ngay khi có cơ hội, dù điều đó chỉ là từng ngày cầu phúc lành đến với họ, mong cho họ gặp tai họa cũng hóa an lành. Người gây oan nghiệp, phản lại ta, bỏ rơi ta cho dù v́ bất kỳ nguyên nhân nào cũng là bởi họ không thể có lựa chọn khác, việc họ làm với ta đă là một giải pháp ít tàn nhẫn nhất nên ta mới không bị diệt vong, nên cho dù thế nào cũng phải báo đáp, và cũng phải là luôn và ngay khi có cơ hội.
|
|
pipen
member
REF: 691325
01/12/2015
|
TỔNG HỢP MỘT SỐ CÁI NH̀N VỀ FACEBOOK
FACE VÀ BOOK - THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ
Đọc nhiều, xem nhiều những cái mà người ta đưa vào BOOK của ḿnh một cách đầy tự hào và hào sảng...,,, bất kỳ thứ ǵ có thể viết sau một SỞ HỮU CÁCH!!! Bất giác, hoảng loạn khi chợt nhận ra một sự thật quá rơ ràng mà không phải ai cũng nh́n ra...,,, đó chính là sự tồn tại của một thứ...,,, (khó t́m cách nào dễ dàng để h́nh dung cho mọi người hiểu nhỉ !!! Không biết có bao nhiêu người ở đây từng nghe về khái niệm "PHI VẬT CHẤT" hay "NĂNG LƯỢNG TỐI" trong lĩnh vực Khoa học Vũ trụ được giới thiệu rất thường xuyên trên Kênh Địa lư Quốc gia hay VTV2... chưa nhỉ, nó không được nh́n thấy bằng quan sát nhưng ta biết đến sự tồn tại của nó, ta biết nó lấp đầy cả vũ trụ bao quanh chúng ta, ta biết nó ở đây, nó ở kia, nó là ở mọi nơi giữa chúng ta, nó vô cùng quan trọng và là nguồn gốc của tất cả...). Là tương tự như thế đấy, giữa FACE và BOOK, ranh giới giữa một THIÊN THẦN và ÁC QUỶ chỉ là... Có quá nhiều thứ mà "LỰC HẤP DẪN" của nó quá lớn, không một thứ ǵ có đủ lực chống lại sức hút của nó...,,, và kết cục là thế nào th́ chẳng cần thêm lấy dù chỉ một nửa h́nh dung nữa... Thật buồn lắm!!!
BẠN ĐANG NGHĨ G̀?
Hăy cứ cho rằng Facebook là ngôi nhà ảo của bạn, mà có lẽ cũng chẳng c̣n khái niệm ảo đâu khi 99.99% người dùng coi nó c̣n thật hơn cả một ngôi nhà đúng nghĩa... Vậy th́ đă đến lúc chúng ta cần nghiêm túc ngồi lại và bắt đầu nên tự đặt câu hỏi mà tôi nghĩ nhiều người cũng đă không ít hơn một lần băn khoăn về việc chúng ta làm hàng ngày với những bức tường trắng phau (giờ th́ chắc người nào kiệm lời hay vụng về lắm th́ cũng chằng chịt như ma trận rồi), chúng ta viết, vẽ, chúng ta cắt, dán, chúng ta treo, chỉ trỏ (sharing links) đủ thứ...,,, đôi khi với một số người chúng được bố cục có chủ đích, một vài th́ đơn giản là trả lời cái câu hỏi mà máy tính mọi khi bạn bật lên nó lại xuất hiện ở đúng chỗ cũ... "Mày đang nghĩ cái quái ǵ thế?"... một cách Again... and... Again ... and... Again... and... Again... Số c̣n lại... mà thôi,,, có lẽ việc cố gắng liệt kê hết sẽ là một việc làm ngớ ngẩn nhất...
Vậy ở một khía cạnh khác, một cách nh́n khác mang hơi huớng của kiến trúc, thiết kế, của xây dựng, nghệ thuật... Có khi nào việc này đồng nghĩa với công việc trang trí nội, ngoại thất hay giả như một loại h́nh nghệ thuật sắp đặt có nội dung cụ thể hoặc trừu tượng...,,, hoặc bất cứ thứ ǵ khác...
Và là bạn, bạn thử nghĩ xem ḿnh đă, đang và sẽ... đối xử như thế nào và bằng cách ǵ trên tường nhà ḿnh...,,, kẻo chuyện nhà chưa hay, đầu ngơ đă tường, chứ chưa nói tới chuyện có ư định đó với tường của nhà người khác,,, v́ dù với bất kỳ mục đích ǵ, là "Tích cực" đến đâu đi chăng nữa, là hay dở ra sao, nội dung như thế nào...,,, th́ cũng có thể lắm chứ mọi sự kỳ công sẽ chẳng tránh khỏi một kết cục ngoài ư muốn, mà chúng ta thường có cách gọi chung cho một hành vi... "viết, vẽ bậy", thậm chí đôi khi vi phạm cả mớ quy định, pháp luật mà không hay biết ǵ cứ nghĩ tường nhà ông (hay bà) th́ ông (hay bà) mày thích vẽ hươu vẽ vượn ǵ chẳng được... 😱 Mà kể cả là tường hàng xóm đấy...,,, đây cứ viết đấy có sao không? Ai bảo đặt tên là Facebook, Book không để đọc, để viết th́ để gói xôi đấy chắc !!! hay là để... 😷
P/S: Trong một bài viết khác chúng ta sẽ bàn tới cái sự giống và khác nhau giữa hai ngôi nhà, Real Home & Cyber Home cùng những tài sản bên trong chúng.
(Ghi chép tổng hợp)
COMMENTS
Facebook sẽ có ư nghĩa và đáng để đọc hơn nhiều nếu người ta hiểu đúng nghĩa của từ COMMENT và không quá lạm dụng các chức năng CAMERA, PHOTOS... Thay vào đó là một định dạng đơn giản hơn rất nhiều, TEXT ONLY! Người ta đọc TEXT chứ ai đọc ảnh hay Clip ghi h́nh, những thứ đó chỉ sử dụng cho việc minh họa, làm cho nội dung của đoạn văn, những điều bạn nghĩ thực sự, trở nên dễ h́nh dung, dễ tiếp cận...,,, giống như chức năng của các Phó từ đối với các Động từ, các Tính từ đối với các Danh từ. Chứ cứ mở ra là thấy nếu không là hai cái ngón tay trỏ và ngón giữa th́ là đủ mọi góc mà tay người ta có thể vặn vẹo, vươn tới...,,, đôi khi, ứng dụng vừa khởi động lên,,, giật cả ḿnh... v́ ai đó đang chỉ thẳng vào mặt ḿnh hay đang trợn mắt, trợn môi...,,, có lúc th́ lại mờ ảo, nhập nhoạng... như đang... "COME HERE ! ...,,, DOWN... BOY!" KKKK h́nh ảnh những chiếc túi ni-lon đủ loại màu sắc, kích cỡ nằm la liệt thật đúng với những ǵ thường thấy trên Facebook hiện nay.
(Ghi chép tổng hợp)
NGHI THỨC CHÚC NGỦ NGON CỦA NGƯỜI VIỆT
Tự dưng rút điện thoại ra...,,, đôi khi thay mấy bộ cánh đủ loại chất liệu lẫn chất lượng...,,, đôi lúc không quên cả trang điểm kỹ càng...,,, VÀ... tự chụp chân dung như kiểu đứng trước gương...,,, và bắt đầu diễn xuất... Khóc,,, Cười,,, Mếu,,, Mỉm,,, Tủm Tỉm,,, Chúm Chím,,, Trợn Mắt,,, Lim ZDRim,,, Mơ Màng,,, Nhe Nanh,,, Vén Môi,,,, Ngây Ngô,,, Hồn Nhiên,,, Khát Vọng,,, Tan Chảy,,, Băng Giá,,,... tóm lại là đủ mọi kiểu dáng chỉ để xem khi ấy trông ḿnh... Có đẹp không!? Tiện tay bên cạnh có chữ F màu xanh...,,, Gơ thêm mấy chữ "Chúc cả nhà ngủ ngon !" Chẳng biết nên xác định vị trí của môn này vào thứ tự thứ mấy trong các ngành nghệ thuật tŕnh diễn "Hướng Đối Tượng" một cách rất cụ thể như thế này...😮
- Là người thi lên Đại học đạt điểm cao nhất toàn Khóa, gọi là THỦ KHOA.
- Là người bảo vệ trong khung thành môn thể thao Bóng Đá, gọi là THỦ MÔN.
- Là người trông coi tư liệu, sách, truyện, giấy tờ, văn tự... trong Thư viện, gọi là THỦ THƯ.
- Là người âm mưu hành sự hại người v́ quyền lợi cá nhân, gọi là THỦ ÁC.
- Người THỦ ÁC bất chấp mọi h́nh thức, không từ bất kỳ một ai, gọi là THỦ ĐOẠN.
- Người chỉ biết Nhận mà không bao giờ Cho, gọi là THỦ LĨNH.
- Người có năng lực biến của Công thành của Tư, gọi là THỦ CÔNG.
- Tâm sự, chuyện tṛ nói nhỏ, không nghe rơ thành tiếng, gọi là THỦ THỈ
- Là người Tự Sướng nhiều nhất, gọi là THỦ... FACE
* Người làm được tất cả mọi việc trên, là CAO THỦ.
* Nhiều CAO THỦ tập hợp lại, thành một BIỂN THỦ.
* Nơi họ tụ tập trở thành THỦ PHỦ.
P/S. Nghĩ măi mới ra những câu nói BẤT HỦ - ĐẦY ĐỦ - TRÚNG TỦ, làm ối người MẤT NGỦ... Bây giờ muộn rồi, xin phép ... ĐI NGỦ.
|
|
pipen
member
REF: 691665
01/25/2015
|
NHỚ LẠI...,,, ĐỌC LẠI những ǵ mà chính ḿnh đă viết ra là một cách để hoàn thiện khả năng viết cũng như phong cách Văn riêng của từng ng̣i bút. Phải viết làm sao để dù bao nhiêu thời gian, dù bao điều thay đổi nhưng khi đọc lại, tự ḿnh cảm thấy vẫn "ngửi" được :) Sợ nhất là khi đọc lại, có một giọng nói từ bên trong, "Tiên sư, văn thằng nào mùi thế mà nó cũng viết ra được" hay như "Sao ḿnh lại có thể từng có những suy nghĩ và cách viết mà chính ḿnh cũng không sao chấp nhận được huống chi người khác"
Có một thực tế rất thường xảy ra với tất cả chúng ta khi bất chợt nhận được một câu hỏi "Bạn có yêu người ấy không?". Theo bạn liệu có bao nhiêu người đưa được ngay ra câu trả lời và bao nhiêu người do dự? Câu trả lời đúng được xác định chính bởi thái độ "DO DỰ" khi bạn trả lời. Một tình yêu thực sự không có chỗ dành cho sự do dự, hay nói một cách khác, chỉ cần nó khiến bạn phải lưỡng lự suy nghĩ về đáp án thì dù câu trả lời là CÓ hay là KHÔNG cũng đều vô nghĩa và tại thời điểm đó câu hỏi dạng CÓ - KHÔNG trở thành dạng ĐÚNG - SAI. Tôi không nhớ ai đã nói câu này hay chính mình đã... Đôi khi trong cuộc sống, việc mang một món đồ không hề hỏng đi sửa chưa hẳn đã là một hành động vô ích.
Lại nữa rồi...có lẽ tôi cần biến một thứ gì đó trở nên lộn xộn hay hư hỏng để làm cho nó sống lại sau đó.
|
|
pipen
member
REF: 691666
01/25/2015
|
BẠN SẼ LÀM G̀ KHI PHẢI SỐNG TRONG SỢ HĂI?
Có lẽ đă đến lúc phải đặt ra một câu hỏi "Tại sao?" và nghiêm túc suy nghĩ về một thực trạng đang trở nên rất thời sự ở mọi lúc, mọi nơi, bằng mọi phương tiện truyền thông có thể sử dụng được, người ta cố ư dành ra một thời lượng chương tŕnh ngày càng nhiều với tần suất cao dần và đều đặn. Tất cả đều chỉ nhằm một mục đích là làm cho người xem sống trong lo sợ, trong nỗi bất an thường trực khi cứ hễ bật chiếc vô tuyến lên là nghe thấy những tin khiến ai cũng nổi da gà... (chắc một vài thống kê sẽ là không cần thiết v́ có ai nằm ngoài lượng người xem đâu), chỉ hài hước ở một điểm là chính chúng ta tự ḿnh vui vẻ bỏ tiền túi ra để mua lấy nỗi lo lắng cho bản thân và gia đ́nh, nào là Truyền h́nh KTS, nào là Truyền h́nh Cáp, nào là HD...,,, thôi th́ đủ cả...,,, kể không hết! Và khi may mắn không là những phút giây cảnh giác ấy th́ tất cả mọi thứ c̣n lại là một bữa tiệc Quảng Cáo thịnh soạn với đủ loại Sơn Hào - Hải Vị... luôn sẵn sàng phục vụ, hết ngày này sang ngày khác, hết món này qua món khác... không hề biết mệt mỏi, máy tính th́ có biết mệt bao giờ, chỉ có người xem phải hứng chịu cái mà tôi tạm gọi là "HỘI CHỨNG LO ÂU, SỢ HĂI DO CẬP NHẬT QUÁ TẢI THÔNG TIN ĐA PHƯƠNG TIỆN GÂY RỐI LOẠN MĂN TÍNH MẮC PHẢI Ở NGƯỜI".
Nào trở lại với câu hỏi đặt ra từ đầu, ai hoặc những ai sẽ là người được hưởng lợi từ hậu quả của truyền thông. Ai sẽ vui mừng khi ta phải sống trong sợ hăi và nghi ngờ tất cả... Để t́m được câu trả lời thuyết phục, chỉ có thể đưa ra một gợi ư, chúng ta hăy thử đặt ḿnh vào hoàn cảnh và điều kiện cuộc sống hàng ngày giữa bộn bề lo lắng, sợ hăi khi bước chân ra đường, bồn chồn khi bật điện thoại lên hay mở ḥm thư điện tử...,,, WHAT'S COMING UP NEXT là tên một chương tŕnh rất hay để khám phá và rèn luyện kỹ năng vận dụng tư duy Logic của con người. Chúng ta pehần đông sẽ nghĩ ǵ, làm ǵ để giải tỏa, để GETTING BETTER? Hăy luôn nhớ một mẹo nhỏ, Càng thanh toán được càng nhiều hóa đơn TẠI SAO?, ta sẽ càng giảm thiểu được đống hóa đơn NHƯ THẾ NÀO? tương ứng.
(Ghi chép>>>Đầy tháng>>22/01/2015>21:30)
|
|
pipen
member
REF: 691844
02/03/2015
|
SỰ SUY THOÁI TIẾP THEO SUY THOÁI
Nói thật với các út là CẦU đang vượt quá khả năng CUNG. Mặc dù anh đă chính thức được vào danh sách VIP nhất của "The Mobile World" và Home Center, nơi các bạn có thể t́m thấy tất cả mọi thứ trong gia đ́nh mà phải dùng đến nguồn điện xoay chiều, từ những cái có công suất cực lớn hay từ những viên Pin Lithium, Li-on bé tí xíu... Vâng! Tất cả chúng đều có mặt ở đây, trên kệ hàng, trên giá treo tường hoặc trong những chiếc tủ kính... Với sự có mặt của chúng trong nhà, ban đầu chỉ đơn thuần là cuộc cách mạng giải phóng sức lao động cho con người để có thể dành thời gian cho những công việc khác có kỳ vọng mang lại nhiều lợi ích hơn cả và chẳng lẽ không ai lên tiếng?
Nhưng sau rồi, dần dần theo thói quen, một thứ phản xạ có điều kiện diễn ra vô thức, phải thừa nhận một thực tế tương đối rằng hầu hết chúng ta đă bắt đầu bị chung một căn bệnh, không di truyền, không phơi nhiễm theo cách ta từng biết... Hội chứng Google, Facebook, Tự Sướng (mà gọi mẹ nó là Thủ Dâm đi cho rồi c̣n bày đặt Tự...Sướng, c̣n cách định nghĩa khác nữa về Tự Sướng sao?, c̣n nếu không mang cái nghĩa đó th́ xin quư chư vị chấm dứt ngay hành vi lạm dụng sai từ ngữ ấy đi để trả lại cho tiếng Việt vẻ đẹp vốn dĩ đă từng và luôn là như vậy...).
Một hiện tượng mà ban đầu, có thể không phải ai cũng sẵn sàng đón nhận sự hiện diện của nó giữa cuộc sống hàng ngày của ḿnh. Thậm chí không ít người đă không thể thích nghi được với cái gọi là "Tiện Nghi Sinh Hoạt" cao cấp đó và nghĩ chẳng có lư do ǵ phải thay đổi từ những chuyện tế nhị nhất thường xuyên xảy ra khi sử dụng các thiết bị vệ sinh "Thông minh" đến những nào là đủ thứ thao tác việc bếp núc, dọn dẹp, giặt giũ được lập tŕnh đầy rắc rối... Nhưng ngày này qua ngày khác, bạn cũng là một con người với bản thể vốn có là quan tâm đến đủ thứ, chỉ là h́nh thức khác nhau so với trước đây thôi...,,, và bạn thấy thời gian cũng dần quư báu hơn. Bạn đă từng chẳng mấy bận tâm đến chuyện trông ḿnh như thế nào...,,, có lẽ chỉ bởi ngày đó ở ngôi nhà cũ chẳng hề có một chiếc gương cho ra hồn. Những lần hi hữu bạn bắt gặp chính ḿnh đều trong bộ dạng ống thấp, ống cao, mà ngay cả cái chân dung ấy cũng ṣng sánh và đầy bọt xà pḥng... Nay th́ khác, người ta chỉ c̣n duy nhất một chỗ không thể lắp đặt những tấm gương, đó là dưới sàn và trần nhà. Bạn bắt gặp bản thân ḿnh nhiều hơn bất kỳ ai khác trong một ngày, thậm chí ngay cả khi... ấy...,,, :) và dù có là người vô tâm đến đâu th́ ai cũng sẽ không khỏi đặt ra những sự so sánh. Mọi ngày vẫn trôi qua như thế và từ lúc nào đó không hề hay biết bạn bắt đầu trở nên gần gũi với những thứ từng là xa lạ...,,, quá tŕnh đó gọi là sự "THỂ CHẾ HÓA", từ chỗ e ngại, sợ hăi bạn giờ đây lại phụ thuộc vào chúng, đến nỗi nếu một ngày nào đó, chúng hay chỉ một vài trong số chúng biến mất, bạn sẽ rơi vào hoảng loạn, và một lần nữa, bạn cảm giác sợ hăi v́ không c̣n an toàn nữa...,,, bạn không biết rằng liệu ḿnh có thể tiếp tục được không và bằng cách nào!? Nhưng sự SỢ HĂI lúc này của bạn trái ngược cách đây ít phút, nó đă bị "THỂ CHẾ HÓA"
Tôi muốn viết nhiều hơn những ǵ tôi nghiên cứu...,,, những ứng dụng kỳ quái của ḿnh mà hầu hết chúng đều đă được chứng minh bằng thực tế diễn biến của đời sống thực và không ít người biết chúng đă có thành tựu, những thứ mà bạn có thể đếm được :) Nhưng chúng chỉ có thể ở nơi an toàn, ở củng với những ai xứng đáng được quan tâm và yêu thương chứ không phải dành cho những người thừa thăi của cải nhưng lại thiếu thốn chia sẻ, thậm chí có những tỉ phú thành đạt nhưng đồng tiền chưa bao giờ là thước đo một người giàu có thực sự, chính cái cách mà những đồng tiền đó được sử dụng mới nhận dạng cho ta thấy ai là người giàu có đích thực, phần c̣n lại, âu tất cả đều được gọi là VẬT CHẤT mà thôi... Với những con người này, câu nói đáng lắng nghe nhất là, "Hăy tiêu tiền đi, tiêu thật nhiều vào cho ḿnh khi c̣n có thể, v́ chắc chắn kết thúc đă quá rơ ràng rồi, chẳng là quá sớm th́ cũng không muộn lắm đâu, nụ cười sẽ vĩnh viễn biến mất trên gương mặt Thành Đạt ngày nào, ánh mắt vẫn không rời màn h́nh VTV đang chiếu lại "NHỮNG NGƯỜI SỐNG BÊN TÔI" của Đạo diễn Đặng Tất B́nh...,,, một bộ phim vừa mới đây được giới thiệu trên "Cuộc Sống Thường Ngày" với hai nhân vật là khách mời và cũng là hai diễn viên chính làm nên thành công của phim, Thu Hương và Quốc Tuấn...,,, có cái ǵ đó đă làm đôi mắt ứa lệ...
|
Page
1
2
Xem tat ca
- Xem Tung trang
|
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đă đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ư kiến |
|
|
|
|