Không biết từ bao giờ mình có thói quen đi chợ mua bất kỳ món đồ nào cũng tìm mua của các bà cụ già hoặc các em nhỏ. Nhìn các cụ gần 70, 80 tuổi ngồi lọt thỏm giữa chợ đông đúc, mồ hôi nhễ nhại thật thương biết bao. Các em nhỏ tranh thủ giờ nghỉ học ra chợ bán hàng giúp bố mẹ. Đằng này là một cụ già đang ngồi bán rau, trước mặt cụ là một thúng rau mồng tơi, khoai lang và mướp đầy ắp. Cụ đang lấy nón quạt quạt cho khỏi nóng. Mình chọn mua mấy mớ rau hết 4.000đồng lẻ, đưa cho cụ tờ tiền chẵn và nói với cụ: Cụ không phải trả lại đâu. Vòng ra chỗ kia lại thấy một cụ già lưng còng đang ngồi giữa chợ với một cái mẹt trước mắt. Trong mẹt có các đồ linh tinh: Bao diêm, gói tăm, đôi đũa, cái quạt tre, cuộn dây chun quần áo, kim băng …Cụ đưa tay quẹt nhẹ lên trán thấm mồ hôi. Mình mua một miếng dưa mời cụ ăn cho mát. Cụ ngẩng lên và nói: Thôi, cô cho cháu bé ăn đi. Mình vội trả lời: Cháu bé có rồi, cụ cứ ăn đi cho mát. Cụ già lại lật đật lấy hai gói tăm đưa cho mình và nói: Cô mang về nhà dùng. Mình cám ơn Cụ và hai mẹ con dắt xe đi về. Con gái mình hỏi mẹ: Mẹ ơi, da của cụ làm sao sao ấy, sao Cụ cứ nhìn xuống đất mà không ngẩng lên vậy mẹ? Mình trả lời với con: Con ơi, tại vì Cụ già rồi nên da nhăn nheo như vậy đấy, Cụ bị còng lưng lên chỉ nhìn xuống đất thôi con ạ.
Cụ Tân, 78 tuổi bên sạp rau thơm, cà chua, chanh, hành, tỏi, ớt,… của mình
Cụ Hai Muôn, 83 tuổi cạnh mẹt hàng diêm, tăm, quạt, …
Cụ Ba, 75 tuổi với thúng rau bí
Cụ Dợi, 79 tuổi đang kiểm lại tiền sau một buổi bán hàng
Các Cụ già nông thôn vất vả vậy đấy. Dù tuổi đã gần đất xa trời rồi nhưng vẫn cặm cụi trồng rau rồi hái mang ra chợ bán để kiếm sống. Các cụ sống một mình nên phải bươn chải rất vất vả.
Cho dù hôm đó cả nhà phải ăn bữa rau hơi già hơn một chút, xấu hơn một chút và dai hơn một chút nhưng mình vẫn thấy vui, hihi.
Ngày lễ Vu Lan sắp đến rồi, chúc các Mẹ, các Cụ luôn mạnh khỏe!
Những cảnh đời như dầy ở Việt Nam thiếu gì chị bimbim ơi . Chỉ cần khi mua hàng chị đừng xin thêm cọng hành, thêm tí rau mùi nêm canh cũng là giúp đỡ cho họ nhiều rồi đó . nếu phải giúp đỡ cho tiền thì bao nhiêu tiền cho đủ đây ?
bimbim118
member
REF: 478895
08/26/2009
Đúng vậy bạn tuutii à, những bà Mẹ như vậy trên khắp đất nước ta còn nhiều lắm!
taolao
member
REF: 478929
08/26/2009
Cảm ơn BB chia sẻ
thannui1
member
REF: 478931
08/26/2009
em khong noi duoc gi het.
ladieubongg
member
REF: 478964
08/27/2009
Mẹ
Cành bàng thả lá heo may
Mẹ gầy,cái dáng khô gầy càng tre
Gót chai nứt nẻ đông hề
Ruộng sâu bấm mãi đã tòe ngón chân
Mẹ ngồi vá áo trước sân
Vá bao mong ước, tay sần mũi kim
Bát canh đắng lá chân chim
Lẫn vài con tép Mẹ tìm dành con
Co ro một mảnh chăn mòn
Tàn đêm giấc ngủ hãy còn ngoài chăn
Mẹ gom giẻ rách, giấy manh
Mặc đôi quang thủng giữ lành tiếng rao
Áo nâu phơi vẹo bờ rào
Cái phận đã bạc còn cào phải gai
Quả cà cõng mấy củ khoai
Con thút thít, Mẹ nghẹn hai ba lần
Tối về đến lớp bình dân
I tờ nhặt được đôi vần lại rơi
Cha con trời gọi về trời
Chái nhà mưa dột, ướt lời ru thương
Tiễn con ra chốn chiến trường
Gạt thầm nước mắt mong đường con khô
Hai tay hết sẻ lại cho
Còn phần Mẹ- một thân cò qua sông...
Tác giả:Nguyễn Ngọc Oánh
thanbsysi
member
REF: 478976
08/27/2009
Đúng đó bạn Bimbim! Họ là những người Mẹ hiền, những người Mẹ Việtnam thân yêu. Những người bạn Âu-Mỹ của tys cũng có cảm nhận như thế. Tys đã từng gặp những người Mẹ quê hay nông thôn Việtnam qua những chuyến từ Sài Gòn về Miền Tây, đến Miền Trung, và Miền Bắc...đâu đâu tys cũng thấy những khuôn mặt chỉ thấy một lần sẽ không bao giờ quên được...đầu đội nắng, mưa, gió chịu khó chịu cực; chân tay làm lụng để lo cho gia đình và con cái có cơm ăn áo mặc, và còn nhiều nữa.
Có lần tys đã rơi lệ khi một người mẹ quê nghèo đang ôm đứa con thơ bệnh hoạn, đi đến xin tiền để mua thuốc cho con. Trên đường về, tys đã tưởng tượng nếu người mẹ ấy là mẹ của mình và đứa con ấy là tys thì sao? Có ai sẽ giúp hai mẹ con họ hay chăng? Hai mẹ con họ bây giờ cũng đã yên ổn.
Xin chia sẻ!
tys
ototot
member
REF: 478980
08/27/2009
Tôi xem ảnh những bà mẹ Việt Nam đăng trên tiết mục này, với một cảm xúc lạ lùng!
Tôi có cảm tưởng như nó được trích đăng từ những chứng tích đang trưng bày ở những viện bảo tàng, nói đến những cảnh nghèo khổ lam lũ cuả những ... nạn nhân, thời đất nước ta dưới quyền cai trị cuả thực dân Pháp, rồi phát xít Nhật...!
Tôi cứ tưởng là những hình ảnh này là cuả khoảng ... nưả thế kỷ về trước đấy!
Cảm ơn chủ nhà đã cho xem, và trông chờ , sau những "bà mẹ nông thôn Việt Nam", sẽ còn được xem nhiều giới khác ở nông thôn Việt Nam nưã, để thấy được thực trạng cái hố ngăn cách giàu nghèo ở nước ta như thế nào.
Thân ái,
lynhat
member
REF: 479100
08/27/2009
Có những bà mẹ hy sinh tuổi thanh xuân giúp cho những cuộc kháng chiến thành công. Nay họ già, không bà con, không người thân thích, cũng như những bà mẹ ở trên.
Tại sao xã hội không chăm sóc họ khi họ về già? Hay là bổn phận của họ phải giúp cho đất nước, chẳng mong gì đất nước giúp họ về già?
bimbim118
member
REF: 479151
08/27/2009
Cám ơn pác taolao đã ghé thăm, nhân tiện cũng cám ơn pác về mấy món ăn của pác nhé! hì
bimbim118
member
REF: 479152
08/27/2009
Núi ơi, chị đang nghe bài hát của em nè! Thấy xúc động quá!
bimbim118
member
REF: 479155
08/27/2009
Chị Bông ơi, cái hình đó thấy thương Cụ quá! Dòng người thì vẫn tấp nập đi lại chỉ có Cụ một mình lặng lẽ bên gánh rau của mình. Cám ơn chị về bài thơ "Mẹ"!
bimbim118
member
REF: 479163
08/27/2009
Cám ơn bạn thanbsysi đã cùng chia sẻ. Những người Mẹ nông thôn Việt Nam thường là thế đó, họ rất chân chất, thật thà và khắc khổ. Họ hy sinh và làm lụng vất vả tất cả vì chồng, vì con. Tới lúc về già, nhiều người cô đơn sống một mình, tự bươn chải kiếm sống nuôi bản thân. Cả đời không biết một chút an nhàn và thảnh thơi.
bimbim118
member
REF: 479165
08/27/2009
Bác Ototot ơi, những hình ảnh như thế này xung quanh bây giờ vẫn còn nhiều lắm! Họ không ở đâu xa cả, có thể họ sống ngay bên cạnh mình, hoặc tình cờ bắt gặp ngoài đường, ngoài chợ. Những người Mẹ như vậy thật đáng trân trọng!
bimbim118
member
REF: 479168
08/27/2009
Anh Lynhat à, những người cán bộ công nhân viên đi làm, khi về già thì sẽ được hưởng lương hưu. Hoặc những người già sống ở thành phố có các nhà dưỡng lão để các Cụ có thể về đó sinh sống. Còn ở những vùng nông thôn, miền quê nghèo những người Mẹ như thế này không có một chế độ nào đặc biệt cả, họ vẫn phải hàng ngày bôn ba đi kiếm sống như vậy đấy!
huongnui8380
member
REF: 479182
08/27/2009
Chị Bimbim ui, đọc xong bài viết của chị, huongnui thấy nhớ bà nội và mẹ của huongnui quá. Họ cũng là những người mẹ nông dân Việt Nam, cũng đầu tắt mặt tối từ khi còn nhỏ cho đến tận bây giờ dù tuổi cao sức yếu.
Huongnui thấy buồn và chán quá, từng này tuổi đầu rùi mà chẳng giúp gì được nhiều cho bà và mẹ, cho dù bà và mẹ không đòi hỏi gì, cứ an ủi huongnui rằng huongnui tự lo cho bản thân huongnui cũng là giúp bà và mẹ rồi.
Theo huongnui thì có 2 lý do chính mà các bà mẹ dù tuổi đã cao vẫn đi bán hàng, hái rau hay lượm củi:
1, Để mưu sinh.
2, Thói quen hay lam hay làm từ nhỏ của các bà, các mẹ, ở không không chịu được, thấy bức bối, khó chịu
thelostmayor
member
REF: 479188
08/27/2009
Thân chào tất cả. Đúng như bác OTO nói, những cảnh như trên về 1 người phụ nữ VN đúng ra nó phải thuộc vào thời Pháp thực dân hay Phát Xít Nhật ... Nhưng nó đã trải qua bao nhiêu thế hệ rồi nhỉ ?
Nhưng không!
Nó còn tồn tại cho đến ngày nay, dưới chế độ XHCN và trên chính đất nước của mình.
Hai tuần qua, tôi đã thấy và được tiếp xúc bằng chính mắt và tay của mình. Tôi trao cho họ những giấy 5, 10 Dollar xanh chỉ để mua từ họ 1 món đồ chỉ trị giá 200 đ VN. Rất tiếc là tôi không có thời gian nhiều để ở lại mà đi khắp mọi miền đất nước.
Ngôi chợ lớn của thành phố Buônmathuột quá là đẹp, rộng rãi, sạch sẽ và sa xỉ ... Đó là 1 tiến bộ rõ nét của xã hội. Nhưng ... những bà mẹ VN đã trên 70 - 80 tuổi vẫn phải tự mình sinh sống trong những hơi thở cuối của đời mình bằng những gánh rau, những cây chổi, tấm khăn đan với đôi mắt kèm nhèm, với tấm lưng còng, đôi tay run rẩy.
Tôi chỉ có 1 ngày thời gian để ở lại quê vợ BMT, nhưng Pleiku của tôi cũng chẳng khác gì. Kẻ giàu thì quá giàu, kẻ nghèo thì lại quá cơ cực và nghèo thêm.
Đúng ra tôi phải vui vì khi trở về sau 25 năm xa cách, nhưng cái cảm giác vui mừng đó chỉ chợt loé lên và tắt lịm bởi vì xã hội và cuộc sống quá ư bất công vẫn đang hành hạ trên con người VN thương yêu.
Tôi chỉ góp ý khách quan vậy thôi, chứ thực sự tôi chưa có cơ hội để đi sâu vào lòng người ở trong nước. Có lẽ tôi còn phải chờ 1 ngày nào đó cái nơi gọi là Hòn Ngọc Viễn Đông được sống lại.
Thân ái
annguyen1
member
REF: 479192
08/27/2009
Thật sự chuyện này, do em BB nêu ra, mỗi lần về VN thăm,là mình cũng không cầm được cảm xúc,khó tả,và rất buồn.
Những cụ già,bán hàng, đôi lúc còn phải nuôi cháu nữa ! vì cha mẹ chúng bỏ đi,bỏ nhau vì hoàn cảnh ..! Rồi những trẻ thơ bán vé số....
Cũng chỉ biết mua và giúp đỡ thôi ,chứ không thể làm gì được hơn, vì quá nhiều .!
Vì nghĩ đến những người đó cũng bằng tuổi cha mẹ mình, mà phải sống như thế.
Rồi nghĩ đến mẹ mình bên đây được may mắn hơn,vì có nhà nước lo hết. mà mừng cho mẹ mình.
Chắc mỗi người đều có một phần số nào đó.
luudan80
member
REF: 479226
08/28/2009
Xin hỏi ở việt nam Mr thelostmayor đã mua được món hàng nào trị giá 200đ vậy? theo luudan biết thì hiện nay không thể mua gì vớisố tiền 200đ dù là cục kẹo. Đả nói thì nói cho đúng sự thật. Và cũng không ai dại gì khi về VN mà không đổi tiền để chi xài .
5 USD gần bằng 90.000VNĐ ,có giá trị bằng gấp 450 lần con số 200VNĐ. nếu Mr Mayô chi 5 USD cho món hàng chỉ có 200đ thì ông xài sang hơn cả tỷ phú xài đó.
Chào.
thelostmayor
-REF: 479188 -Date:08/27/2009
Hai tuần qua, tôi đã thấy và được tiếp xúc bằng chính mắt và tay của mình. Tôi trao cho họ những giấy 5, 10 Dollar xanh chỉ để mua từ họ 1 món đồ chỉ trị giá 200 đ VN.
bimbim118
member
REF: 479238
08/28/2009
Có lẽ bạn huongnui đã nói đúng đó. Bản chất của những người Mẹ Việt Nam thường chịu thương chịu khó, vất vả vì chồng vì con vậy đó!
Cám ơn anh Ngò đã vào cùng chia sẻ. Chúc chuyến đi của anh thật vui vẻ!
Anh annguyen1 ơi, nhìn những bà Mẹ này mới thấy mình thật may mắn làm sao. Và càng yêu thương, quý trọng bố mẹ mình hơn anh à.
Chúc bạn luudan80 luôn vui nhé!
bienhong
member
REF: 479358
08/28/2009
Cám ơn BimBim đã chia sẻ cảm nghĩ và cảm xúc về
Những Bà Mẹ VN thân thương của chúng ta. Tuổi già của Mẹ đáng lẽ
ra phải được hưởng phước nhàn hạ cùng con cháu, Than ôi !
Chúc Bimbim và gia đình vui.
thelostmayor
member
REF: 479463
08/28/2009
Lựu Đạn ơi ... đúng là lựu đạn thiệt nghe bạn hì hì (người làm sao của chiêm bao làm vậy)
Tui thì không sướng như như những ông pà Việt Kìu khác đâu. Lần đầu tiên tui về VN sau 25 năm thì dĩ nhiên tui mù tịt ráo trọi. Chi tiêu gì cũng cũng nhờ thằng cháu bên vợ là tài xế Taxi. Nhưng khi nó bận lấy xe thì tui mới có cơ hội xà bát vậy thôi. Tui chẳng biết làm sao để dùng đồng tiền VN cả. Họ nói tui 200 hay 2000 tui cũng chỉ biết móc túi kiếm tiền lẻ thôi
Tui mua được từ 1 bà cụ 1 con voi, 1 con heo, 1 con gà, 1 cái gùi của người Thượng, 1 cây sáo trúc, 1 cây Thánh Giá, 1 tượng Đức Mẹ, 1 dây đeo thẻ bài của lính Mỹ hay VNCH. 1 cái quạt xếp bằng giấy, 1 túi 5 cái nút áo có đóng chữ Daklak (mọi thứ đều được gọt thủ công bằng tay từ gỗ và tre)với số tiền bà cụ nói là 2 nghìn hay 20 nghìn thì tui pó tay vì bây giờ họ dùng chữ nghìn thay cho chữ ngàn. Tui phải làm sao khi thằng cháu không có đó? Chỉ biết đưa cho bà cụ tờ giấy 20 USD và nói còn lại cho cụ tuốt để ăn trầu. Bà cụ bên cạnh thấy vậy liền tặng không tui cái gậy gỗ có chạm cái đầu voi thiệt đẹp. Bà còn bảo " Ngắm giáng cậu chắc từ xa tới mà khập khiễng mang chân giả, thôi bà cho cậu cái gậy này luôn" Lựu đạn nghĩ thế nào khi 1 cụ bà đã trên dưới thất thập và chưa hề quen biết cho bạn 1 món quà như vậy hả? Ngò tui chỉ biết cám ơn và mua 1 cái nón mây của cụ với giá chỉ có 2000 đVN, nhưng tui trả cụ với 1 tờ USD khác. Tui không có đồng bạc VN nào trong túi vào lúc ấy. Cô bé bán nước mía cũng vui vẻ tặng tui 1 bịch nilon (hình như họ không dùng ly nhựa) nước mía với 1 nụ cười thật tươi. Tui phải làm gì đây? Chỉ biết cám ơn và nhờ cô ta ép cho tui 1 bình lớn 2 lit và tui chỉ biết cuốn nhỏ giấy 20 đô lại dúi vào tay cô ta khi xe của thằng cháu trờ tới.
200 đVN không làm gì được sao luudan? Bạn ở VN mà bạn phán 1 câu xanh rờn vậy sao?
Tui hỏi 1 thằng bé tui gặp ở Pleiku khi nó đứng chờ tui uống xong chai nước lạnh và xin tui cái chai không. Nó nói 1 kg chai nhựa nó bán được 600 đVN thử hỏi luuđan là bao nhiêu cái chai nhựa như vậy thì thằng bé mới có được 1 kg?
Tui có thể giúp gì co thằng bé khi trong túi không có tiền Hồ mà thằng cháu đang ôm đt nói chuyện với công ty? Thôi thì lì xì nó five bucks
Bạn là con người mà, bạn có bao giờ thấy giá trị của cuộc sống trên 1 con người cơ cực chưa? Bạn đừng hỏi tui những câu hỏi xốc gan như vậy, tui sẽ tránh mặt bạn đấy.
Cám ơn bạn đã nhắc nhở, lần sau nếu có dịp trở về VN, tui sẽ đổi tiền và mang trong mình để dùng khi cần thiết.
Chúc bạn vui
Xin lỗi BB vì phải đối đáp với những người tào lao trong topic cua em. Chúc em và gia đình luôn khoẻ
lynhat
member
REF: 479469
08/28/2009
Nghe anh Thelostmayor về Việt Nam chơi. Lúc trước tôi cũng về qua một lần. Tánh của tôi là không thích cờ bạc. Ngồi uống cà phê ở góc đường, tôi thật là khổ gặp các cô từ miệt Miền Trung xuống Sài Gòn làm ăn cứ mời mua vé xố hoài hà.
Phải công nhận, không biết các cô ăn cái giống gì mà sao đẹp gái thế! Nếu tôi còn độc thân tôi sẽ trổ tài bốc phét cho các cô mê tôi.
luudan80
member
REF: 479480
08/29/2009
Thưa ngài Mayô , tui chỉ hỏi một câu thôi . Bây giờ ngoài việc đi siêu thị và bưu điện, ở diển đàn này có ai ở Việt Nam cho tui biết là có thể dùng 200đ để mua món gì hay không?
Thằng bé đó trả lời ông như vậy là phải , nhưng để có thể xài được số tiền đó nó cần phải bán ít nhất là hơn 2kí tức là được 1.200 đ thì nó sẽ xài được 1 ngàn đồng đó thưa ông. Ông hỏi ngay bà chủ nhà bimbim này đi xem thử bà ta có mua được 200đ với món gì không?
Còn chiện ông xài tiền như thế nào là tuỳ vào hầu bao và tánh người của ông. Tôi chỉ có góp ý khi ông nói mua món hàng 200 đ mà đưa 5 đô thôi.
Pi sết cho ông thêm : bình nước mía 2 lít giá khoảng 30 ngàn, ông đưa 20đô trị giá khoảng 350 ngàn .Ông cũng sộp với cô bán hàng lắm, boa cho ẻm gấp 10 lần đó
Còn bà già cho ông cây gậy mà ông hỏi tui thì ông lại tặng có 1 usd chỉ gấp 8 lần trị giá món hàng. Suy ra già không có gíá boa bằng trẻ.
Ông tránh mặt lựu đạn tui cũng tốt vì nếu tui nổ một phát nữa thì ông hết chân đứng àh....hêhêhêehê
bimbim118
member
REF: 480242
09/01/2009
Anh Ngò à, anh cứ việc tranh luận với bạn luudan80 nhưng mong mọi người thật nhẹ nhàng nhé! Không biết giờ này anh đang ở khu vực nào của Việt Nam rồi, anh có đi nhiều nơi không?
Thiệt là may khi anh Lynhat không còn độc thân nữa, hì.
Bạn luudan80 ơi, Bimbim không muốn can thiệp vào việc tranh luận của bạn. Nhưng bạn đã hỏi thì Bimbim cũng xin được nói với bạn rằng. Ở vùng thôn quê hiện Bimbim sinh sống và nhiều vùng quê khác nữa vẫn có thể mua được một món hàng với giá 200 đồng. Hiện nay vẫn còn nhiều chõng tre của các Cụ ngồi bán hàng trước cổng nhà mình với vài ba loại kẹo, hoa quả và một vài thứ lặt vặt. Một gói kẹo giá 4.000đồng với hơn 20 chiếc kẹo, được người bán hàng bóc ra để bán từng chiếc kẹo với giá 200đồng/1chiếc cho tụi nhỏ. Một bao thuốc lá Thăng Long giá 3.500đồng với 20 điếu thuốc, người bán hàng cũng bóc ra để bán từng điếu thuốc một với giá 200đồng/1điếu.
Nhưng không hiểu sao hiện nay tờ 200đồng rất ít được lưu thông, chủ yếu dùng để đi lễ chùa mà thôi.
Chúc bạn luôn vui nhé!