gockhuat
member
ID 37225
02/21/2008
|
T́nh yêu t́m lại
Tôi quen biết anh lúc độ tuổi trăng tṛn, t́nh yêu giữa anh và tôi lớn dần theo năm tháng. Ngày ấy, tôi chỉ là con bé con 16 tuổi, c̣n anh 19. T́nh yêu đầu đời trong sáng, thơ ngây …và cả hai đều nghĩ rằng “ Chúng ḿnh sinh ra là để cho nhau”. T́nh yêu của chúng tôi luôn được gia đ́nh anh ủng hộ. Cha tôi mất sớm và tôi có người anh trai 18 tuổi. Sống trong thời ấy, thanh niên đến 18 tuổi phải đi lính sang Cam-pu-chia mà mấy người ra đi được trở về c̣n nguyên vẹn. Mẹ tôi lo sợ cho người con trai ḿnh xấu số phải trở về trong đôi nạng gỗ, bà t́m mọi cách để chính quyền ưu tiên xem xét đặc biệt.
Anh tôi có một người bạn tên Q có chân trong chính quyền xă, thời ấy Q là người có chút địa vị và uy quyền ,và cũng từ đó, t́nh yêu của tôi và anh xoay chuyển theo hướng khác. Q hay đến nhà tôi chơi và ra sức lấy ḷng mẹ tôi, mẹ tôi luôn tạo mọi điều kiện để Q gần gũi, tiếp xúc với tôi kể cả việc bà sẵn sàng tạo điều kiện để Q và tôi có thể nằm chung giường. Tôi bắt đầu cảnh giác với mọi hành vi của Q. Mỗi lúc Q đến nhà , tôi đều tránh mặt và mỗi lần Q ra về tôi đều nhận được sự thuyết phục, đay nghiến của mẹ tôi. Sau cùng, mẹ bắt tôi phải lấy Q làm chồng. Tôi nhất quyết không nghe lời mẹ dẫu bà nặng nhẹ hết lời. Có hôm, v́ thuyết phục tôi mà bà nằm xuống đất lăn từ cửa ngơ ra đường …. Thế là tôi bỏ nhà đi theo tiếng gọi của t́nh yêu, anh dẫn tôi đi đến một nơi xa lạ và dựng xây tổ ấm, trong suốt mấy tháng bên anh là quăng thời gian tôi hạnh phúc với t́nh yêu của chính ḿnh.
Băo tố bắt đầu đổ xuống đầu hai đứa chúng tôi. Q cậy thế nhờ Công an bắt anh và tôi trở về, anh vào nhà giam và tôi bị đưa trở về với mẹ, mẹ nhốt tôi vào nhà và canh chừng tôi, bà lại tiếp tục ép tôi lấy Q và Q tiếp tục đến nhà…..Tôi không hiểu v́ áp lực ǵ mà cuối cùng tôi đành mặc áo cô dâu khi tôi tṛn 17 tuổi, Q lúc này 27 tuổi và Q ở rễ ,và chúng tôi không làm giấy hôn thú.
Tôi lấy chồng, anh tuyệt vọng buồn bă cũng rời quê hương đi xa. Chúng tôi đă thật sự bị chia cắt, t́nh yêu và bao nhiêu mơ mộng cho một hạnh phúc vuột khỏi tầm tay. Tôi chỉ biết tin tức anh qua những người nhà của anh.20 năm sống với chồng nhưng tôi luôn nhớ về người yêu của ḿnh. Chồng tôi từ lúc làm đám cưới về luôn tỏ ra là người gia trưởng, hay uống rượu rồi về dằn vặt tôi . Được vài năm, tôi thấy cuộc sống của ḿnh như chôn vùi vào tuyệt vọng, tôi định ôm con trốn đi một lần nữa nhưng lần này tôi không biết nương tựa vào ai khi con ḿnh c̣n bé dại.Thời gain sau, chồng tôi bắt đầu bị mù mắt , đi bao nhiêu bệnh viện chạy chữa cũng không khỏi và đến nay Q đă thật sự bị mù loà. Bao nhiêu việc mưu sinh lại đè nặng trên đôi vai tôi. Anh tôi đă đi lập nghiệp ở nơi khác c̣n tôi buôn bán tảo tần nuôi chồng, nuôi con và nuôi mẹ già. Tôi đă thật sự không thể bỏ Q nữa rồi v́ bây giờ Q là người tật nguyền, nếu tôi ra đi là mang tiếng bỏ chống v́ chồng tàn tật .Gia đ́nh chồng tôi vẫn thường hay lui tới và tôi đă đối xử đúng mực với họ như một nàng dâu ngoan. Mười mấy năm tảo tần việc nặng nhọc tôi đều cán đán. Niềm vui của tôi là nh́n thấy con khoẻ mạnh và khôn lớn. Bây giờ hai con tôi đă học cấp 3, chúng nó đều học giỏi và chăm ngoan. T́nh yêu của tôi đă chết từ khi tôi mặc áo cô dâu. Những lúc làm việc vất vả và chỉ thui thủi một ḿnh, tôi đă khóc âm thầm. V́ tính chất công việc ,tôi hay đi ra ngoài, và tôi ngán ngẫm khi trở về ngôi nhà của ḿnh sau một ngày lao động vất vả, nhưng ở đó c̣n mẹ và hai con tôi…. Một ngày như mọi ngày lại trôi qua.
Con Tảo xoay ṿng, từ dạo tôi mặc áo cô dâu, anh đă lập nghiệp ở đất Sài thành, anh cũng đă có vợ và hai con, cuộc sống của anh cũng như tôi, chỉ sống cho qua hết ngày tháng. Thế rồi anh đă li hôn và vợ con anh đă xuất cảnh sang Mỹ. Anh đă trở về với cuộc sống độc thân. Anh về quê thăm mẹ và anh đă t́m thăm tôi vào một chiều mưa. Vẫn ánh mắt đắm đuối ngày xưa nh́n tôi nhưng bây giờ trong ánh mắt ấy nặng trĩu nỗi xót xa. Chúng tôi ôm nhau, nức nở nghẹn ngào. Thời gian 20 năm quay ngược trở lại. Bây giờ, anh đă về lại gần tôi, lập nghiệp trên mảnh đất quê hương. Anh chỉ một ḿnh và tôi đă hôm sớm đến thăm anh. Tôi lo lắng cho anh từng miếng ăn, giấc ngủ, chăm sóc anh như bù đắp lại khoảng thớ gian xa cách. Anh vẫn yêu tôi như ngày nào và t́nh yêu của tôi đă sống lại. Mọi người biết chuyện xuề xoà: “ tưởng ai chứ thằng đó mà nói ǵ” . Hai con tôi biết chuyện, chúng cũng thông cảm cho tôi. Mẹ tôi biết chuyện, bà lại càu nhàu: “Con phải biết an phận thủ thường lo cho chồng con , con không được qua lại với nó người ta sẽ chê cười con”. C̣n tôi th́ bất chấp tất cả để đến với anh, giữ lấy t́nh yêu của ḿnh bởi chúng tôi sinh ra là để cho nhau…. Tuy vậy, tôi cũng không biết giải quyết cách nào để danh chính ngôn thuận mà đến với anh. Tôi phải giải quyết chuyện gia đ́nh ra sao đây? rất mong các bạn hăy cho tôi lời khuyên chân t́nh nhất.
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
|
ototot
member
REF: 304618
02/21/2008
|
Đọc chuyện do góckhuất đăng, tôi tin là có thật, nhưng cũng liên tưởng đến những chuyện t́nh bi thảm khác trong văn học phương Tây và Việt Nam cận đại.
Thật vậy, những ai c̣n đang trong tuổi yêu đương ai mà chẳng biết "Romeo and Juliet" cuả văn hào Anh Shakespeare, "Le Cid" cuả kịch gia Pháp Corneille, chuyện dă sử La Mă làm nên Lễ Hội Valentine (14 tháng 2 vưà qua), và trong văn học cận đại Việt Nam th́ có chuyện t́nh "Lan và Điệp" phỏng theo cuốn tiểu thuyết bất hủ "Tắt Lưả Ḷng" cuả Nguyễn Công Hoan...!
Nói chung, đây toàn là những chuyện t́nh bi thảm, và tất cả những người đau khổ trong cuộc đều là nạn nhân cuả những sức ép cuả gia đ́nh và xă hội, mà đạo lư cổ truyền Á Đông lại không cho phép chống đối.
Theo tôi, chỉ c̣n một cách là những ai đă từng là nạn nhân, th́ hăy làm "một cái ǵ đó" cho chính con cái cuả ḿnh! (Hăy chia sẻ những khổ đau cuả bản thân ḿnh cho chúng biết! Hăy hướng dẫn chúng chọn lưạ t́nh yêu cuả chúng, và hăy sống chết với lưạ chọn đó! Hăy dạy chúng sống có trách nhiệm với bản thân ḿnh, và với người bạn đường cuả chúng...!)
Nhưng coi chừng, đừng phản ứng quá mức, khi xoá bỏ một bất công, để tạo ra một bất công khác!
Tôi sống ở phương Tây, nơi tự do cá nhân được coi nặng, đến mức ... quá khích, và đă được nghe không ít đồng hương cuả tôi than thở:
Ngày xưa ở Việt Nam, người ḿnh có câu "Cha mẹ đặt đâu, con ngồi đó!" C̣n bây giờ, người Việt sống ở phương Tây th́ than : "Ở nơi này, con cái đặt đâu, cha mẹ ngồi đó!"
Thân ái chúc vui, trong chia sẻ chân t́nh với những người trong cuộc!
|
|
gockhuat
member
REF: 305016
02/22/2008
|
|
1
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đă đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ư kiến |
|
|
|
|