tranquocdu1983
member
ID 22378
04/09/2007
|
Tự truyện-nước mắt cuộc đời!
Nó! Đă mấy năm nay Nó không có một giấc ngủ ngon mà đáng lẽ ra Nó phải có, đây là nhu cầu tối thiểu và rất dỗi b́nh thường nhưng với Nó diều đó thật khó khăn vô cùng. Đă gần hai giờ sáng, ngoài trời hoang vắng, ánh trăng len lói qua các khe của sổ càng làm nó thấy chạnh ḷng và nước mắt nó cứ tuôn rơi như một đứa trẻ đang đói, đang chờ Mẹ ban cho những ḍng sữa ngọt ngào. Tại sao nó lại khóc? Khó ai mà hiểu nổi Nó, nhưng đó là chuyện thường bởi Nó khóc rất nhiều và rất nhiều, không biết bao nhiêu nước mắt của Nó đă tuôn ra.
Gia đ́nh nó nghèo. Nhưng nó sống và lớn lên trong sự sung sướng và đùm bọc của một gia đ́nh có trách nhiệm và hết ḷng v́ con cái. Nó c̣n nhớ như in khi nó c̣n đang học lớp 1 trường làng khoảng năm 1990 hay 1991 ǵ đó, lúc đó không chỉ gia đ́nh Nó mà cả xóm, cả huyện thậm chí cả nước c̣n rất nghèo đói, cái ăn quư hiếm và không phải ai cũng được ăn. Gia đ́nh nó cũng không ngoại lệ, buối sáng ăn khoai buổi chiều ăn cháo, và nếu hôm nào khá hơn th́ có khoai trộn cơm mà ăn. Một hôm nọ, Nó đi học về do quá đói nó nó đă ăn biết bao nhiêu là khoai ḿ, một lát sau tự dưng nó nằm bất tỉnh, Ba Nó cứ tưởng nó ngủ say, nào ngờ khi sờ vô trán nó th́ thấy nóng lạnh bất thường. Nhà Nó ở vùng sâu cách trung tâm Huyện khoảng 10 cây số. Mẹ nó phải bế nó ra trung tâm huyện nhưng chỉ đi bộ thôi v́ đâu có xe đẹp như bây giờ, trong khi trong túi không có tới 1 đồng...
Mẹ Nó khi c̣n nhỏ cũng trải qua biết bao nhiêu là nước mắt. Cuộc sống cứ xảy ra hết biến cố này rồi đến biến cố khác. Mẹ nó phải mồ côi khi c̣n ở lứa tuổi 15, lứa tuổi c̣n quá thơ dại và biết bao nhiêu mộng đẹp đang ấp ủ trong đầu. Bà nó ra đi bỏ lại 3 đứa con thơ dại, cả 3 người đều là nử, D́ nhỏ nhất của nó lúc đó chỉ mới 6 tuổi đầu. Từ đây ba chị em phải dựa vào bản thân ḿnh để đương đầu với cuộc sống khắc nghiệt đang chờ đón phía trước, bao chông gai và nước mắt sẽ đến với họ đây. Không cha không mẹ, không người thân quen, nếu có cũng không ai giúp ǵ v́ ai cũng khổ mà. Hai bàn tay trắng ba chị em cùng bước vào đời. D́ Út của Nó từ đây không c̣n được đến trường nửa, như bao bạn cùng trang lứa, bao thơ ngây của tuổi thơ từ đây sẽ chấm dứt và suốt cuộc đời về sau sẽ không bao giờ biết đến.Không cha không mẹ, không người thân quen, nếu có cũng không ai giúp ǵ v́ ai cũng khổ mà. Hai bàn tay trắng ba chị em cùng bước vào đời. D́ Út của nó khi lên 10 tuổi v́ ba chị em đă quá khó khăn, D́ Út nó đă nghẹn ngào thốt lên một câu mà đến bây giờ nghe lại thật xót xa:
"Hai chị cho em đi ở cho người ta đi"
Thương em ḿnh nhưng hoàn cảnh này đành gạt nước mắt chấp nhận cho em ḿnh đi.
(c̣n nửa rảnh viết tiếp!)
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|