Giang Châu vọng Thông Châu
Thiên nhai dữ địa mạt
Hữu sơn vạn trượng cao
Hữu giang thiên lư khoát
Gián chi dĩ vân vụ
Phi điểu bất khả việt
Thùy tri thiên cổ hiểm
Vị ngă lưỡng nhân thiết?
Thông Châu quân sơ đáo
Uất uất sầu như kết
Giang Châu ngă phương khứ
Thiều thiều hành vị yết
Đạo lộ nhật quai cách
Âm tín nhật đoạn tuyệt
Nhân phong dục kư ngữ
Địa viễn thanh bất triết
Sinh đương phục tương phùng
Tử đương ṭng thử biệt!
Dịch Nghĩa
Gửi Vi Chi
ở Giang Châu ngóng sang Thông Châu
Một nơi chân trời, một nơi cuối đất
Có núi cao muôn trượng
Có sông rộng dài ngh́n dặm
Xen vào đó là mây mù bao phủ
Chim bay không thể vượt qua
Ai ngờ nơi hiểm trở ngh́n đời ấy
Lại là nơi xếp đặt cho hai chúng ta?
Bác vừa đến Thông Châu
Nỗi buồn như c̣n uất thắt
Tôi đang đi đến Giang Châu
Đường xa thăm thẳm, chưa hề nghỉ chân
Ngả đường mỗi ngày một xa cách
Tin tức mỗi ngày một vắng tanh
Muốn mượn gió gửi lời
Xa xôi tiếng không tới
C̣n sống th́ c̣n gặp lại nhau
Nếu chết th́ từ nay là vĩnh biệt!
Vi Chi: tên tự của Nguyên Chẩn, bạn thân của Bạch Cư Dị
Giang Châu: ở vào khoảng giữa tỉnh Hồ Bắc và tỉnh Giang Tây ngày nay. Năm Nguyên Ḥa thứ 10 (815) Bạch Cư Dị bị giáng chức ra làm tư mă tại đó
Thông Châu: thuộc tỉnh Tứ Xuyên ngày nay. Năm Nguyên Ḥa thứ 5 (810) Nguyên Chẩn bị giáng chức ra làm quan tại đó
Dịch Thơ
Gửi Vi Chi
Châu Giang mà ngóng châu Thông,
Chân trời cuối đất mênh mông thấy nào?
Núi đâu muôn trượng ḱa cao,
Sông sâu ngàn dặm, rộng sao rộng mà!
mây che mù tỏa bao la,
Chim bay cũng chẳng vượt qua khỏi tầm.
Hiểm xưa c̣n đó ngàn năm,
Ai hay trời để chơi khăm đôi người.
Châu Thông bác mới tới nơi,
Mối sầu như thắt ngậm ngùi chiếc thân.
Châu Giang tôi mới đi dần,
Nẻo đi xa lắc chưa phần đă ngơi.
Quan hà ngày một chia khơi,
Tăm hơi ngày bẵng tăm hơi một ngày.
Gió đưa muốn gửi câu này,
Tiếng không suốt đến v́ mày đất xa!
Sống c̣n gặp gỡ đôi ta,
Ví chăng chết mất thôi là biệt nhau.
Tản Đà dịch
Gửi Vi Chi
Châu Giang ngóng châu Thông,
Chân trời cùng cuối đất.
Có núi cao muôn trùng,
Có sông dài dằng dặc.
Mây che cùng khói tỏa,
Chim bay không thể vượt.
Ai hay hiểm ngàn xưa,
V́ đôi ta bày đặt?
Châu Thông bạn mới đến,
Uất ức sầu như thắt.
Châu Giang đường tôi đi,
Không ngưng, xa lắc đắc.
Đường sá ngày một xa,
Tăm hơi ngày một bặt.
Cậy gió nhắn đưa lời,
Đường xa lời chẳng đạt.
Sống c̣n lại gặp nhau,
Chết hẳn từ đây hết.
Khương Hữu Dụng dịch
|