Ta ném qua cửa sổ
cành Violet quá buồn
có những ngày vắng quá
hoa cúc vàng ngoài dậu
vẫn cứ màu hoàng hôn
Có những ngày vắng quá
h́nh như không c̣n ai
đành gơ cửa một người không muốn gặp
vu vơ vài lời đầu môi
ta nói thầm với nắng
trôi mau đi những chiều không người
Có những ngày vắng quá
em làm ǵ trên văn pḥng nh́n xuống lá me ?
ṿm trời màu ngọc bích
bao giờ chia cho ra
Có những ngày vắng quá
về lại chỗ quen ngồi
quán lạnh, kính mờ buồn phố nhỏ
ḷng ta c̣n sợi tóc ai rơi . . .
|