Ngh́n buổi sáng, b́nh minh xe chỉ thắm
Đem ḷng tôi ràng rịt với xuân tươi.
Thuở xưa kia là con của mặt trời,
Tôi có lửa ở trong ḿnh nắng đọng.
Đời muốn chữa cho tôi lành bệnh sống,
Đem tuyết sương lời lẽ buốt vào gan;
Tuyết sương ṃn, bǎng giá phải trôi tan,
Tôi là lửa chẳng bao giờ biết nguội.
Tôi đă yêu từ khi chưa có tuổi
Lúc chưa sinh, vơ vẩn giữa ṿng đời ;
Tôi đă yêu khi đă hết tuổi rồi,
Không xương vóc, chỉ huyền hồ bóng dáng.
Vào đêm tối tôi sẽ làm đuốc sáng
Rọi u minh tỏ rạng ánh hồn sâu;
Đến ru thơ bao kẻ hăy buồn đau;
T́m ấp mộng những hồn sầu ră mục.
|