banglanghp
member
ID 76975
01/09/2014
|
GẤU ANH SAI RỒI ( P1-C)
- Có liên quan đấy v́ cô sẽ là đối tượng tôi dẫn về nhà ra mắt nội tôi.
Hạ Vy khó hiểu:
-Tại Sao? Tôi nghĩ với gia thế của anh th́ t́m đâu không đươc ban gái kư hợp đồng mà lai là tôi.
Quân Bảo nh́n một lượt từ trên xuống dưới trên người Ha Vy mà thẳng thắn đánh giá:
- Đúng cô là một đứa con gái có ngoại h́nh dưới mức trung b́nh, vừa lùn vừa xấu da ngăm ngăm đen. Không có chỗ nào mà tôi cảm thấy ưng ư, nếu b́nh thường th́ loại phu nữ như cô đến liếc một cái tôi cũng không muốn.
Hạ Vy giận đỏ mặt, nếu như đây không phải địa bàn của hắn th́ cô đă nện cho hắn vài cái bạt tai. Nhưng bây giờ cô giống như nằm trong miệng cọp Hạ Vy chỉ có thể lầm bầm nguyền rủa: “ Anh không đi chết đi tên thối tha, cục tức này tôi nhất định ghi số sẽ trả lại anh gấp trăm à không gấp ngàn lần”. Tuy luôn ư thức được bản thân ḿnh không đẹp nhưng qua lời miêu tả của Quân Bảo th́ đúng là thật thê thảm. Hạ Vy có nén giận đáp trả:
- Ồh, thế th́ tốt nhất anh và tôi không cần hợp đồng hôn nhân ǵ hết. Người con gái xấu xí như tôi anh cũng không cấn phải bận tâm anh có thề vui ḷng nói cho tôi cửa ra ở đâu tôi xin phép được cáo từ.
Quân Bảo hừ lạnh:
- Cô nghĩ tôi muốn lắm sao phải chung nhà với cái đồ xấu xí nhưng mà khổ nỗi nội tôi lai rất thích loại người như cô.V́ tự do muôn năm tôi phải cố gắng chịu đựng.
Hạ Vy cười khinh bỉ:
- Đó là chuyện của anh không liên quan tôi, với lại tôi rất tiếc tôi không phải loại người làm trái sở thích của ḿnh. Tôi không thích ở chung với loại người ngao mạn như anh, thương lượng đến đây chấm dứt. Anh không chỉ lối ra tôi tự t́m vậy.
Quân Bảo xẵng giọng:
-Cô khôn ngoan th́ ngồi im ở đó, cô nghĩ tôi tốn công sức đưa cô đến đây mà có thể dễ dàng để cô về sao.
Hạ Vy trừng mắt:
- Tôi đă nói là không có hợp đồng ǵ ở đây cả anh đi t́m người khác đi.
Quân Bảo nhếch mép:
- Tôi tin chắc cô sẽ đồng ư với đề nghị của tôi, Quân Bảo này đă muốn có thứ ǵ th́ nhất định phải có.
- Tôi e lần này khiến anh phải thất vọng rồi.
Quân Bảo nh́n Hạ Vy khinh thường:
- Cô chắc chứ, tôi tin cô không c̣n có thể tự đắc được bao lâu nữa.
- Lư do?
Quân Bảo lạnh lùng:
- Thứ nhất khi kư hợp đổng hôn nhân với tôi cô chỉ có lợi.
- Lợi ǵ? Hạ Vy coi thường nh́n anh.
- Cô sẽ không phải bán quán ở cái nơi khỉ ho c̣ gáy ấy nữa. Coi như đền bù danh dự cho cô tôi sẽ mở cho cô một quán trà sữa ngay ở trung tâm quận nhất đó là địa điểm vàng. Cô không lo không co tiền tiêu sài và có thể ngẩng cao đầu mà nh́n bạn bè, tôi nghĩ nhiều người mong muốn được như vậy mà không có cơ hội. C̣n cô chả nhẽ chê tiền, cơ hội kiếm tiền dến tay mà lại bỏ qua.
Nh́n Quân bảo tự đắc thao thao bất tuyệt Hạ Vy thấy thật ngứa mắt:
- Anh nói song chưa rất tiếc tôi không nằm trong số nhiều người mà anh nói tôi bằng ḷng với cuộc sống hiện tại. Nếu anh đă nói song tôi có thể xin phép ra về được chưa?
Lửa giận trong đáy mắt của Quân Bảo:
- Cô thực sự rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt, tôi nghĩ chắc cô không muốn v́ cô mà hai anh trai của cô trở thành người thất nghiệp chứ. Tôi nhớ không lầm hai anh trai của cô đang làm tại một công ty chi nhánh của tập đoàn Hưng Thịnh. Một người sắp được cất nhắc lên trưởng pḥng, c̣n một người đă có quyết định bổ nhiệm làm phó giám đốc maketting. Nhưng chỉ cần cô từ chối đề ghị của tôi ngay ngày mai hai anh trai của cô sẽ mất việc làm. Cộng thêm với mối quan hệ của tôi th́ e rằng hai anh của cô khó có thể t́m được việc.
Hạ Vy đứng phắt đậy trên tay đang cầm ly nước hất thẳng vô mặt Quân Bảo:
- Anh thật bỉ ổi, tiểu nhân, đê tiện vừa thôi. Tôi thật không ngờ người đàn ông được nhiều nhiều cô gái trên đất nước này ngưỡng mộ tôn sùng th́ ra cũng chỉ là một Mă Giám Sinh không hơn không kém.
Quân Bảo giận tím mặt:
- Cô dám.
Hạ Vy kênh mặt:
- Tôi nghĩ anh hợp với h́nh tượng đó lắm.
Quân Bảo đơ tay định tát, Hạ Vy nhắm nghiền mắt đón chờ cái tát như trời giáng của Quân Bảo nhưng khuôn mặt vẩn ngẩng cao bướng bỉnh. Chờ khá lâu mà vẫn chưa co cảm giác đau, Hạ Vy he hé mở mắt th́ thấy Quân Bảo đang nh́n cô như muốn an tươi nuốt sống. Thấy Hạ Vy mở mắt vẫn không chuyển ánh mắt muốn giết người của ḿnh đi nơi khác hằn giọng hỏi Hạ Vy:
- Bây giờ cô có kí không th́ bảo, nếu không th́ mai cứ đón nhận món quà tôi tặng gia đ́nh cô đi.
Hạ Vy cắn môi ánh mắt căm thù nh́n lại Quân Bảo, cô chỉ hận không thề lột da hắn đem cho chó nó ăn. Nhưng cuối cùng cô cũng đành thu ánh mắt của ḿnh lại trước anh mắt áp đảo của Quân Bảo noi:
- Tôi c̣n đường từ chối sao, nhưng tôi tin sẽ có ngày tôi làm anh phải hối hận khi chọn tôi.
Quân Bảo cười mỉa:
- Tôi hận hạnh chờ đón điều đó trước tiên cô tự lo cho cuộc sống sau này của cô trước đi.
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat