hoasenhanoi99
member
ID 76665
11/15/2013
|
Những Linh hồn Qụa tha ( tiếp theo phần 31 )
HỌP LỚP
Bẵng đi mấy ngày ,chuyện cà phê với bạn Hà Quản ca vẫn c̣n khiến Mr Bê bực bội th́ chàng lại nhận được một cuộc gọi của một cô bạn học khác.
Cô này tên Tràm.Tràm kêt hôn với Ṭng.Đây là cặp đôi duy nhất trong cùng lớp phổ thông trung học ngày xưa.
Tràm bây giờ nh́n khác xưa nhiều quá,người ta có câu:
THỜI GIAN LÀ KẺ THÙ CỦA NHAN SẮC PHỤ NỮ.Điều này quá đúng , nhất là với Tràm. Nàng và Ṭng có với nhau một thằng con trai.Thằng này suốt ngày lêu lổng chẳng chịu học hành làm ăn ǵ , đă thế mới ngoài hai mươi tuổi nó đă đ̣i cưới vợ.Cực chẳng đă ,hai vợ chồng họ đành phải đứng ra tổ chức làm đám cưới cho tụi nhỏ.
Trong điện thoại nghe giọng Tràm hốt hoảng không hiểu có chuyện ǵ xảy ra chỉ nghe được rơ câu;
-Bê ơi ! Tràm đang ở cổng bệnh viện tim thành phố, hic hic...Bê tới ngay nhé ! huhuhuhu.....
Đoán rằng Tràm đang gặp chuyện khó khăn ǵ đó.Với cái bản tính thương người bị trời bắt tội của minh, dù đang trên đường đi có công việc Mr Bê liền dời lại phóng thẳng xe máy đến cổng viện Tim mạch.Vừa tới nơi đă thấy Tràm đúng chờ sẵn đang lấy tay lau nước mắt.Bê liền hỏi:
-Ṭng đâu? bà có chuyện ǵ mà đứng ngay giữa đường , giữa chợ khóc lóc thảm thiết như thế này.
-Bê ơi ! Cậu không biết đâu.Tràm khổ lắm! Ṭng nó lấy vợ hai từ lâu rồi.huhuhu....
Tràm khóc nấc lên.
- Thế bà bị sao? Mà nó lấy vợ hai hồi nào? Thằng này tệ thật.Để tôi điện thoại cho nó.
Bê giận dữ nói.
-Đừng Bê ơi ! cậu mà điện thoại cho nó, nó chửi ḿnh chết.Bọn tớ đă ly thân từ lâu rồi.Thỏa thuận với nhau.Việc ai nấy lo, hồn ai nấy giữ, không dính dáng ǵ tới nhau nữa cậu ạ!
Tràm vội cắt lời Bê
-Thế bà gọi tôi đến đây làm ǵ? cứ đứng nói chuyện thế này à? Thôi ghé tạm quán cà phê góc phố kia ngồi đỡ đi.
Bê nói.Hai người bọn họ dắt xe qua đường vô quán cà phê gọi ra mỗi người một ly cà phê đen đá pha phin.
-Bê ơi ! ḿnh biết nói ra việc này với cậu, ḿnh cũng hổ thẹn lắm, mấy chục năm trời mới gặp lại được nhau.Thấy cậu thành đạt ḿnh cũng mừng cho cậu.
Tràm ḍ xét nói, mắt nàng chăm chú theo dơi phản xạ của Bê.Ngừng một chút rồi Tràm nói tiếp:
-Mẹ ḿnh bị cấp cứu đêm qua.Bệnh viện bắt nộp ngay mười năm triệu mà ḿnh th́ cậu biết đấy, lương công chức nhà nước làm đến đâu tiêu hết đến đấy có dư đâu mà để dành.....Cậu cậu có thể cho ḿnh mượn tạm mười triệu được không? Ḿnh sẽ không quên ơn cậu đâu.Ḿnh sẽ thu xếp để dành tiền lương hàng tháng để trả lại cho cậu,khoảng sáu tháng là ḿnh đủ tiền trả thôi, giúp ḿnh với! Bê ơi ! híc híc híc híc.....
Tiếng giọt cà phê rơi chầm chậm từng giọt buồn lẫn trong tiếng nức nở của cô bạn học khiến cho Mr Bê dấy lên trong ḷng một niềm thương cảm xót xa cho phận đàn bà của nàng.Chàng thầm nghĩ trong ḷng :Thằng Ṭng tệ thật , để lúc nào đó chàng sẽ nói chuyện với nó về việc này. Là cái thằng đàn ông mà đối xử với vợ cái con cột như thế này là không ổn chút nào. Nh́n cô bạn vật vă khóc lóc cầm ḷng không đặng, Mr Bê lên tiếng:
- Khi nào bà cần?
Nghe tiếng của Mr Bê, Tràm tỉnh táo hẳn ra , giọng nàng nghe ráo hoảnh:
-Ḿnh cần ngay bây giờ , cảm ơn cậu nhé! ôi cậu tốt quá ! Đúng chỉ có cậu là bạn tốt của ḿnh thôi!
Mr Bê móc ví ( bóp) ra, chàng đếm số tiền trong đó có được hơn năm triệu.Bớt lại mấy trăm lẻ, chàng cầm năm triệu đặt vào tay bạn:
-Hiện tại, ḿnh chỉ có bây nhiêu thôi, cậu cầm tạm nhé !
Tràm cầm tiền Bê đưa , mắt nàng kém vui hẳn đi nhưng Mr Bê không nh́n thấy bởi chàng đang c̣n rất nhiều việc ở công ty đang đợi chàng về giải quyết.
Tạm biệt cô bạn học có một số phận hẩm hiu.Mr Bê chạy xe về công ty .Lúc đó cũng đă cận giờ ăn trưa.Vừa vào trong văn pḥng th́ đă nghe bảo vệ báo có người t́m gặp.
Tưởng ai, hóa ra là ông bạn Thêm.Cậu này đến rủ Mr Bê đi ăn trưa.Không nỡ từ chối bạn cũ lâu ngày mới gặp ,vả lại cũng hơi đói bụng nên chàng đồng ư ngay.
Hai gă đàn ông đang ăn uống cùng nhau,chuyện trên trời dưới bể nở như bắp rang, v́ có chút men bia nên tinh thần cũng có đôi phần kích động.Đang lúc cao trào th́ Thêm nhận được một cú phone của ai đó.Nghe điện thoại xong , Thêm nói :
-Tôi có việc này cần lắm ! Ông , ông phải giúp tôi mới được.Tôi phải trả ngay tiền hàng cho người ta.Hiện bây giờ tôi c̣n thiếu mười bốn triệu nữa. Ông giúp tôi nhé .Vài ba ngày nữa thu được tiền hàng tôi hoàn lại cho ông ngay.
Sẵn có chút hơi men , lại thấy thằng bạn có vẻ đàng hoàng nên Mr Bê móc ví chẳng chút nghi ngờ.Không có sẵn tiền mặt, chàng rút ra bảy tờ một trăm đô la Mỹ đưa ngay cho bạn không một chút đắn đo .
Chia tay ông bạn về lại chỗ làm mà đầu óc Mr Bê vẫn c̣n lơ ma lơ mơ.
Kư vội mấy bộ giấy tờ thư kư đưa rồi chàng nằm vật ra ghế Sopha ngủ thiếp đi một giấc.Áng chừng được khoảng nửa tiếng đồng hồ th́ nghe tiêng chuông điện thoại réo rắt reo vang.Đă cố t́nh làm biếng không muốn nghe mà chẳng được v́ tiếng chuông cứ réo măi chẳng ngưng.
Mr Bê đành mắt nhắm , mắt mở với tay bấm điện thoại áp vào tai:
-A lô !
-A lô ! Bê hả? Tràm đây , Bê ơi ! Cậu cho ḿnh mượn thêm năm triệu nừa đi.Thiếu tiền nộp viện phí cho mẹ người ta không cho nằm lại.....
- Được rồi, chờ tôi chút, tôi sẽ qua ngay.
Bê ngái ngủ trả lời rồi cúp máy.Chàng vươn vai một cái, chỉnh đốn lại trang phục.Lúc vào pḥng wc chàng vă nước lạnh lên mặt, nước lạnh ngấm vào thịt da khiến chàng tỉnh táo hẳn lên.Bỗng nhiên chàng thấy có một cái ǵ đó không ổn sau những sự việc đă và đang xảy ra từ sáng đến giờ.H́nh như sau những câu chuyện này có một cái ǵ đó giả tạo, khuất tất mà nhất thời chàng chưa thể nghĩ ra được.Trót hứa với Tràm rồi nên chàng xuống cổng , dắt xe máy chạy thẳng đến cổng bệnh viện Tim thành phố.Trước khi đi không quên mở két lấy ra mười triệu đồng bỏ thêm vào ví và sắp riêng năm triệu để vào một chiếc phong b́ bỏ trong cặp táp.
Đến nơi , chẳng chút dài ḍng, gặp cô bạn Tràm là Mr Bê rút phong b́ ra đưa liền rồi quay đầu xe chạy luôn.Cô bạn ngớ ra cầm tiền rồi vội nói với theo:
-Cám ơn cậu nhiều...............
Chẳng biết mr Bê có nghe thấy không nhưng chàng thấy bực bội trong ḷng.Có một cái ǵ đó không đúng , không phải mà chàng chưa nghĩ ra.
Cuối cùng chàng quyết định ghé quán cà phê nằm sau nhà hát lớn mà hôm bữa cả lớp đă tụ họp gặp mặt nhau sau ba chục năm trời có lẻ.Chàng lấy điện thoại di động của ḿnh ra gọi cho Ṭng hẹn ra quán cà phê nói chuyện.Ṭng vui vẻ đồng Ư ngay.
Nhớ lời Tràm dặn, khi Ṭng ra đến nơi chàng không nhắc ǵ đến chuyện tiền nong mà chỉ hỏi về cuộc sống của thằng bạn cũ hiện nay ra sao mà thôi.
-Ông dạo này thế nào?
-B́nh thường.
Ṭng trả lời.
-Ông với Tràm không sống cùng nhau à?
Bê hỏi.
-Không, chuyện dài lắm ông ạ.Khi nào tôi kể sau.Tôi lấy vợ khác rồi.Nhưng tôi và Tràm vẫn chưa chính thức li dị v́ nghĩ cũng thương hai mẹ con nhà nó,nên cứ để đó .Bỏ th́ thương vương th́ tội, tuy không sống chung nhà nhưng hàng tháng tôi vẫn chu cấp cho mẹ con cô ấy đấy ông ạ!
Ṭng trả lời đúng vào cái câu Bê muốn biết.Th́ ra Tràm đă nói với ḿnh những điều không trung thực đúng như linh cảm của chàng khi năy.Có một cái ǵ đấy vữa găy vụn ra trong ư thức mơ hồ của chàng về phụ nữ sau những dối gian mà chàng đă nhận được từ họ trong cuộc sống của ḿnh.
Bê hỏi tiếp:
-Các cụ hai bên nội ngoại vẫn khỏe cả chứ?
-Ơn trời , các cụ c̣n khỏe cả.Mới chiều hôm qua tôi c̣n đi ăn giỗ ở nhà bố vợ, ông nh́n ǵ tôi thế?
Ṭng vừa nói vừa hất hàm hỏi Mr Bê khi thấy anh chàng này cứ chăm chăm nh́n vào mặt ḿnh.
- Đó là tôi đang nói về bố mẹ của Tràm ấy.Hai cụ vui lắm! Tôi c̣n biếu ông bà mỗi người hai trăm ngh́n nữa đó.Ḿnh sống có trước có sau cho đàng hoàng ông ạ.Vợ chồng sống với nhau, hết t́nh th́ cũng c̣n chút nghĩa.
Ṭng nói với Bê mà như tự nói với ḿnh khiến cho Bê đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.Miệng chàng như bị gắn keo muốn nói ra chuyện chàng vừa cho Tràm vợ của Ṭng mượn chục triệu đồng mà không cách nào mở ra cho được nên đành ngồi đó gặm nhắm nhân t́nh thế thái.
Một lúc sau,sẵn cảm t́nh dành cho thằng bạn cũ, Mr Bê hỏi luôn về một số người bạn khác trong đó có Thêm.Cuộc sống hiện tại và quá khứ của đám bạn cũ thời phổ thông trung học lần lượt hiện lên qua lời kể của Ṭng.Có người thành công , có người thất bại nhưng tựu chung là cũng ổn cả.Có một điều khi nói về Thêm , Ṭng cứ ấp úng măi như có điều ǵ khó nói.Mr Bê phải gợi ư một câu:
-Lúc trưa nay, Thêm có ghé cơ quan tôi rủ đi ăn trưa?
-Thế ông có đi không?
Ṭng hỏi.
-Có , hai đứa dắt nhau ra Phùng Hưng làm một nồi lẩu.
Bê trả lời.
-thôi chết ! Thế nó có hỏi mượn tiền ông không? Thằng này tính nó nhiệt t́nh nhanh nhảu nhưng chơi th́ được chứ mắc vào tiền bạc hay chuyện làm ăn th́ chớ!
Ṭng lên tiếng nhắc nhở.
-Sao thế?
Bê cẩn thận hỏi lại.
Ṭng nói luôn:
-Thằng này bầy hầy lắm ! trong lớp ḿnh có hai chục đứa th́ nó hỏi mượn tiền tới cả hai mươi.Đứa nào không có tiền cho nó mượn th́ may mắn, c̣n có cả chục đứa lỡ cho nó mượn tiền, chưa có đứa nào đ̣i được cả ! Tôi cũng bị dính cả chục triệu với nó đây này. M....kiếp,Chó má thật.Thế mà cái mặt nó cứ nhơn nhơn ra, không biết mắc cỡ là ǵ !
Nghe Ṭng nói xong Mr Bê mới thực sự ngă ngửa người ra.Chẳng biết ngày hôm nay chàng bị Ma xui Qủy ám thế nào mà dính liền một lúc mấy vụ mất tiền trời ơi đất hỡi như thế này.Vừa mất thời gian, tiền bạc, vừa thấy bức xúc trong ḷng.Tiền mất c̣n có thể kiếm lại được, ḷng tin một khi đă mất đi rồi hỏi làm sao thu lại được. V́ thế, trong suốt thời gian c̣n lại chàng chỉ nghe Ṭng nói, không tham gia thêm một lời nào nữa.Bởi có nói ra ,bây giờ cũng chẳng văn hồi được , vậy th́ nói ra nào có ích chi.....
Chàng thấy buồn về nhân thế !!!!!!!!!! BUỒN cho sự khốn nạn của t́nh bạn trong cái xă hội đầy rẫy những dối gian lừa đảo này !!!!!!!!!!!!
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat