hoasenhanoi99
member
ID 76618
11/07/2013
|
Những Linh hồn Qụa tha ( phần 19 )
Dông băo cuộc đời
Bữa đó là ngày Lễ thánh Nô en năm ngoái.Hội bạn mấy cô Mai, Thư, An, Hoa... hẹn ḥ tụ tập ở quán Highlands Coffee phố Nhà thờ Hà nội.Cô nào cô nấy áo khăn lộng lẫy.Kẻ chín lạng người một cân , ngang tài ngang sức.
Thư xúng xính trong chiếc áo khoác dạ màu vàng rơm , khăn màu vàng,giỏ xách cũng màu vàng luôn. An lộng lẫy trong áo dạ đỏ chót, bốt cũng màu đỏ , chói lọi toàn thân. Mai th́ nền nă hơn với áo , khăn giày chung một màu trắng toát, nh́n cũng khá trẻ so với tuổi năm mươi mấy của nàng.So với các đàn em nhan sắc của nàng cũng chẳng hề kém cạnh.
Hoa có mặt sau cùng, chẳng có ǵ đổi khác.Nàng ta vẫn như mọi năm, áo khoác ngắn liền mũ, áo len cổ lọ bên trong và quần jeans cũ .Trông nàng bụi bặm phong trần khác biệt hẳn với các quí bà sang trọng bạn của ḿnh.
Mấy bà chị xinh đẹp nh́n cô cười rú lên .
An bảo
-Nh́n mày giống như con nhà báo ư, quần áo coi ḱa nhí nha nhí nhố, ế chồng là phải...
Thư có vẻ đồng cảm hơn nói :
- Sao mày lại trù ẻo em nó như thế! ở một ḿnh cũng vui chứ em nhỉ? muốn làm ǵ nào có ai cấm đoán, khỏi báo cáo , báo cầy cũng có cái hay của nó chứ em nhể?
Mai nói:
-Em mặc đồ như thế này nh́n không nữ tính, để hôm nào rảnh chị đưa mày đi lựa đồ nhe ?
An bữu môi :
-Thôi đi bà , ốc chưa mang nổi ḿnh ốc c̣n đ̣i mang cọc cho rêu.
Mai đáp trả;
-Con nhỏ này, miệng mày có đinh , có mỏ à, nói khó nghe quá.
Lời qua tiếng lại thành ra căi lộn , chê bai, dè bửu lẫn nhau .Ầm ĩ đến nỗi nhân viên phục vụ quán phải chạy tới nhắc nhở các cô mới chịu hạ nhiệt.
Lúc này Hoa mới buồn bă báo tin :
-Bố em mới mất.Mắt nàng đỏ hoe.
Mấy người bạn hích nhau ra chiều có lỗi lắm.Thư lên tiếng:
- Trời ơi ! Bố em mất hồi nào ,sao không báo tin cho các chị đến viếng?
Hoa cười buồn:
-Cụ đi vào tháng trước,bị ngồi máu cơ tim.Do cụ mất đột ngột quá,với lại nguyện vọng của cụ là hỏa thiêu và làm đám tang đơn giản để không phiền đến mọi người nên em cũng chẳng báo tin cho nhiều người biết.
Không khí bỗng trầm hẳn xuống.Một lát sau An thông báo nàng đă khai trương tiệm Cà phê mới.Khách khứa rất đông,mỗi ngày kiếm dăm bảy triệu là b́nh thường.Ai cũng mừng cho nàng.An xin lỗi do bận quá nên nàng quên không nhớ ra mời các bạn đến hôm khai trương.Mai nói;
- em có mời th́ chị mày cũng chịu.Mấy bữa đó chị mắc đưa sinh viên đi thực tập măi tận B́nh dương lấy ǵ mà tới dự được.Thôi để rồi mai ghé.
Hoa bảo :
-Thôi bà không cần phải áy náy làm ǵ, mỗi người mỗi cuộc sống.Rảnh th́ :a lô.Không th́ việc ai nấy làm, cũng chẳng cần câu nệ làm ǵ cho nó mệt.
Thư nghe xong cũng gật gù:
- Để rồi chị sẽ rủ bạn bè ghé qua uống ủng hộ cô em xinh đẹp nhé !
Nghe được câu này An sướng cười tít cả mắt,nàng tiện đà đưa đẩy;
-Khách đến uống cà phê mấy bà biết không, chủ yếu là đàn ông, họ tới h́nh như chỉ để được nh́n thấy cô chủ quán xinh tươi đó nhe...
Các cô cùng nhau cười ngất.Cô nào cô ấy rũ rượi cả ra , cười sặc sụa.
Bữa đó đi cùng An c̣n có một cô em nhận cùng quê Thanh hóa mới bỏ chồng ra Hà nội.Cô này năy giờ ngồi im không dám tham gia câu ǵ bỗng nhiên lên tiếng;
-Đàn ông họ đểu lắm , chị đừng có tin.Em nghe đâu họ nhắm vào tài sản của chị là chính chứ đàn bà hai con rồi lại bị chồng bỏ như chị em ḿnh bọn đàn ông tử tế chẳng ma nào thèm nh́n ngó chân t́nh đâu chị ạ!
An thoáng đỏ mặt, quát lên :
- Con ranh , ai cho mày tham gia. Tao đưa mày đi cùng là để xách đồ cho tao nghe chưa?
Cô em cùng quê Thanh hóa của An xấu hổ cúi gằm mặt lí nhí:
-Vâng ạ ! Em xin lỗi chị.Vừa nói, cô nàng vừa rơm rớm lau nước mắt.
Quán cà phê này, nằm ngay gần nhà Thờ lớn nên rất đông khách.Nhiều gia đ́nh đông đủ ba thế hệ, cả trẻ con và người lớn tuổi cùng góp mặt để chào đón Nô en .Ngày lễ này, bây giờ không c̣n là của riêng những người theo đạo Thiên chúa giáo nữa, mà nó h́nh như được dành cho toàn nhân loại.Ai cũng vui mừng hào hứng mong chờ để được tặng quà và cũng để được nhận quà.Coi như những mối thâm t́nh được gói gọn trong đó.
Các cô sau một hồi chuyển đề tài xă hội con người Việt nam rồi đến chuyện riêng cá nhân của từng người một.Được biết Mai vẫn ngày ngày đi lên giảng đường và nàng vẫn c̣n ôm mộng kiếm chồng đai gia để về già chẳng phải lo toan chuyện bạc tiền.Thư đă thăng tiến lên vài bậc trong nghề bảo hiểm của nàng, cái nghề mà theo nàng nhiều người ghét , ít người thương.Gă chồng sau của nàng vẫn làm nghề xây dựng và mỗi tháng nộp cho nàng sáu triệu dồng không hơn không kém.An th́ mỗi tháng kiếm được cả trăm triệu từ quán cà phê của nàng và có cả đống đàn ông vẫn cứ ngày ngày lượn lờ ve văn mong được nàng đoái thương.
Hoa th́ vẫn yêu say đắm anh chàng tên B sinh năm Nhâm dần của nàng.
Các cụ nói cái ǵ cũng chuẩn không cần chỉnh:
NÓI DÀI NÓI DAI THÀNH RA NÓI DẠI
Qua những câu chuyện nói xấu ngươi xưa không đầu không cuối của mấy nàng.Sau khi kết nối những thông tin đó lại, Hoa đă giật ḿnh thảng thốt khi phát hiện ra một bí mật động trời khiến cho nàng thoáng chốc bỗng thấy rụng rời chân tay, tim không muốn đập nữa.Chu choa ! Mẹ ơi ! Từ nay cuộc sống của con không biết có c̣n những ngày Hạnh phúc nữa không đây hả trời??? Nàng nghĩ.
Bí mật này thật là kinh khủng quá mức không thể nào nói ra ở đây được.Hoa cáo từ ra về , mặt nàng vẫn c̣n xây xẩm khi rời khỏi ghế.Lần đầu tiên trong đời, nàng quên cái việc quan trọng là tính tiền cho cả nhóm.
Lại nói về mấy cô bạn c̣n lại.Cô nào cô nấy đều kêu có đến vài ba món nên nhẩm tính qua cũng biết, cái hóa đơn tính tiền chắc không hề nhỏ. Thư bâng quơ:
- Con Hoa bữa nay , nó làm sao thế nhỉ? chẳng nói chẳng rằng, bỏ về ngang xương.
Mai ra chiều thông cảm nói:
- Bồ quên à ! Bố nó mới qua đời, nên em nó buồn là lẽ đương nhiên, có ǵ đâu mà thắc mắc chi cho mệt.
Đồng hồ đă chỉ đến giờ đóng cửa.Nhân viên phục vụ đưa bill tính tiền.An nhanh nhảu coi, xong nàng tỉnh bơ nói:
-Một triệu năm trăm ngàn, mỗi người năm trăm.
Nói xong nàng rút trong cái bóp màu đỏ thời thượng của nàng ra một tờ năm trăm mới cứng đặt xuống bàn rồi kéo cô em cùng quê zdọt lẹ.Đến cửa c̣n vẫy vẫy tay, trong lúc hai bà chị đang ngẩn cả người ra, bỗng vội vàng vẫy tay chào lại cho phải phép.
Mai chưa bao giờ bị rơi vào t́nh huống này nên nàng hơi hoảng hốt.Cả cuộc đời nàng đi cà phê bao giờ cũng có người trả tiền.Trong chiếc ví đầm màu trắng tinh của nàng chỉ có ba trăm tám chục ngàn và đồ trang điểm.Nàng run run mở ví ra ch́a cho Thư xem mong được thông cảm.Thư bấm bụng xỉa ra bàn thêm bảy trăm ngàn trả tiền cho quán.Nhân viên phục vụ nh́n hai nàng như nh́n người đến từ hành tinh khác khiến cho một người ưa sĩ diện như Thư thấy nhục nhă vô cùng.Nàng thầm nhủ trong ḷng : Từ nay sẽ không ...
Thư trả lại tám chục ngàn vào ví của Mai rồi khẽ nói :
-chị cũng nên giữ lại một chút pḥng khi....... Câu nói bỏ lửng khiến Mai thấy áy náy lắm .Mai nói :
-Cảm ơn Thư, chúc Nô en vui vẻ.
Thư cũng nói :
- Nô en vui vẻ
Nhưng kỳ thực trong ḷng nàng hậm hực, bất măn lắm v́ cái khoản chi ngoài kế hoạch này.Tiệc Nô en của mấy cô nường xinh đẹp tan ră mà chẳng có một tiếng cười vui nào khác hẳn những năm trước.
C̣n Hoa , sau khi chia tay đám bạn , nàng bỏ ra bờ hồ ngồi thức trắng suốt một đêm.Nàng thầm ước giá như B không phải là chồng cũ của cả Thư và An th́ có lẽ nàng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.Chẳng lẽ cuộc đời mỗi con người đều đă được định trước như người ta vẫn nói: Ai cũng có số cả???
Dông băo cuộc đời từ nay liệu có phũ phàng đổ ập xuống số phận của nàng không? Đó là câu hỏi lớn nhất đang lởn vởn trong bộ năo nhỏ bé của nàng.Liệu ngày mai trời có sáng???
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat