Vietnam Single Tim Ban Bon Phuong  


HOME  -  FORUM  -  REGISTER  -  MY ACCOUNT  -  NEW  PHOTOS  -  BROWSE  -  SEARCH  -  POEM  -  ECARD  -  FAQ  -  NCTT  -  CONTACT

Sponsored links


Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ư mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ư

 
NCTT Những chủ đề mới nhất

NCTT Những góp ư mới nhất
NCTT Website


Who is Online
 

 

Forum > Truyện ngắn >> NÚI RỪNG TÂY BẮC

 Bấm vào đây để góp ư kiến

1

 phovang11
 member

 ID 75562
 06/01/2013



NÚI RỪNG TÂY BẮC
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email -goi thu   Thong bao bai viet spam den webmaster  edit -sua doi, thay doi edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien
I. Chợ t́nh Sapa.

 photo sapa1_zps1bbbe619.jpg


Phi trường Tân Sơn Nhất rồi cũng hiện ra trước mặt với cái nóng hầm hập của buổi chiều hè. Bước vội xuống máy bay để lên xe buưt đi vào ga. Không đông người nhưng cũng chẳng nhanh chóng ǵ, cuối cùng rồi tôi với chiếc valise cũng thoát được ra ngoài.



Sài G̣n về đêm khá là dễ chịu, ôi, những con đường quen thuộc ngày nào. Gần mười lăm năm cách xa, thành phố vẫn chưa thay đổi ǵ nhiều ngoài những chiếc Honda và người nhiều hơn trước, màu mè hơn trước.

Chọn một khách sạn trung b́nh gần chợ Bến Thành, tắm rửa rồi dạo một ṿng. Đây không phải lần đầu về nước nên tôi cũng không bỡ ngỡ lắm. Quanh chợ BT, những gian hàng ăn ngoài trời bao bọc vào buổi tối. Xích ra Lê Lợi, phố xá đông đúc, rộng răi, thoáng mát với những cơn gió từ sông SG thổi vào.



Tôi có một tuần ở SG để thăm bạn bè, người quen ở đây rồi sau đó sẽ vù ra Qui nhơn, gặp thằng bạn thân ngày trước để cùng nhau đi Hà nội, lang thang lên miền thượng du . Một tuần lễ ở SG qua nhanh như thổi với những buổi tối rông rông những con phố đêm. Tôi h́nh như chỉ cảm được SG lúc trời đă về khuya, khi những con đường đă được trả lại sự b́nh yên của hàng lá me bay êm đềm một thuở.



Tôi và Thông, thằng bạn nối khố ngày xưa và cũng chỉ mới gặp lại gần đây, lấy vé tàu đi Hà nội. Chả là tôi với nó có cùng cái máu thích phiêu lưu từ ngày c̣n đi học. Có lần, hai thằng ḷ ṃ ra Hải Minh rồi cứ thế bơi ṿng ṿng theo hết băi biển này qua băi biển khác ( v́ ở đây có nhiều băi cát nhỏ rồi tới núi xen lẫn nhau). Ham vui, tới lúc đă xế chiều rồi hai thằng mới nghĩ đến chuyện về. Ráng sức, vừa băng núi, vừa băng biển về lại được băi 1 đă hơn 7h tối, lại con phải leo núi để trở về bến tàu. Mà tàu nào giờ đó c̣n nữa, may là có một chị kia thấy tội nên lấy ghe chèo đưa hai thằng về lại Qui nhơn, hú vía .



Chuyến du hành Nam- Bắc bằng tàu lửa cũng thật thú vị. Xứ dừa Tam Quan ngút ngàn với những cây dừa cao vút, những bánh xe nước đẹp tuyệt vời trên sông Trà Khúc như muốn cuốn ta vào lồng ngực quê hương lồng lộng. Rồi tàu qua đèo Hải Vân, chập chùng mây nước, cảnh đẹp như tranh không hổ danh là "Thiên hạ đệ nhất hùng quan. "

Đến Hà nội, chúng tôi chỉ ở lại một ngày rồi lại lấy tàu đi lên Lào cai, để đi Sapa như đă dự tính.



Đường xe lửa Hà nội- Lào cai được làm từ thời Pháp thuộc nên giờ cũng èo uột lắm. Từ Hà nội đến Vĩnh Phúc- tức là vùng trung du th́ cũng không đến nỗi nào. Nhưng khi tàu bắt đầu lên miền thượng du mới thấy

những khó khăn của đoạn đường trăm năm cũ kỹ nầy. Con đường sắt như một bà lăo 80 đang phải leo núi với một gùi bắp trên vai. Nhiều đoạn đường quanh co với những khúc quanh rất gắt dọc theo triền núi làm thắt cả tim hành khách, nhất là với những người đi lần đầu tiên như chúng tôi. Tuy nhiên, như để bù lại sự lo lắng về đoạn đường gian truân nầy, phong cảnh miền thượng du rất tuyệt vời với đồi núi trùng điệp, thỉnh thoảng hiện ra những thửa ruộng bậc thang đẹp mê hồn dưới ánh chiều tà.



Ngồi kế bên chúng tôi là một người đàn ông khoảng 50 tuổi, nh́n ông ta cũng có vẻ vui và hiền. Tôi bắt chuyện th́ được biết ông là người Dao ở ngoài ŕa của thị trấn Sapa, huyện Sapa. Tôi th́ đang muốn t́m hiểu về vùng đất lư thú nầy nên hỏi ông đủ thứ chuyện mà tôi muốn biết. Ông ta rất vui vẻ trả lời tôi và c̣n kể thêm nhiều chuyện rất là lư thú. Khi tôi hỏi ông về chợ t́nh Sapa, ông nói là vài năm gần đây, chợ t́nh Sapa đă bắt đầu thương mại hóa dù là nét chính vẫn c̣n. Nếu như chúng tôi thật sự muốn khám phá những truyền thống của người Dao th́ hãy đến ở nhà ông, gia đ́nh ông rất sẵn sàng đón tiếp và hướng dẫn. Tôi cùng Thông hội ư rồi chấp thuận theo đề nghị của ông ta.


Tàu đến Lào cai khi trời đă xế chiều, tuy đang giữa hè nhưng không khí d́u dịu chứ không nóng bức như ở Hà nội. Tôi hơi đói nên mời ông Niệm vào quán ăn ḿ. Trong lúc ăn, ông nói nên cố gắng lấy xe về Sapa để kịp dạo chợ t́nh tối nay, v́ sau đó sẽ c̣n phải đi về nhà ông khá xa.



Chúng tôi về đến Sapa khi trời chập choạng tối. Dù đă nghe tiếng Sapa nhưng tôi cũng không khỏi giật ḿnh v́ vẻ đẹp hoang sơ, trầm tịch của núi đồi bao bọc quanh thị trấn. Sapa là huyện lỵ của huyện Sapa, tỉnh Lào cai. Thị trấn Sapa, cũng giống như Đà lạt, đă được người Pháp t́m ra và xây dựng nên để phục vụ cho viên chức Pháp ở Việt nam. Sapa đă từng là một thị trấn mang dáng dấp châu Âu với khoảng 300 biệt thự kiểu Pháp, với hồ nước, vườn hoa ...Nhưng tất cả chỉ c̣n là quá khứ, con người xây dựng và rồi cũng chính con người tàn phá. Sau những cuộc chiến, với Pháp, phong trào tiêu thổ kháng chiến được áp dụng đă phá hủy khá nhiều các công tŕnh và cách đây không quá lâu, quân Trung Quốc đă san bằng tất cả những ǵ c̣n lại khi tràn qua biên giới xâm lược Việt nam.



" Dấu xưa xe ngựa hồn thu thảo

Nền cũ lâu đài bóng tịch dương " (BHTQ)



Thật chúng tôi đă may mắn có được một hướng dẫn viên tích cực như ông Niệm. Ông dẫn chúng tôi đến khu chợ t́nh nổi tiếng Sapa khi những v́ sao đêm bắt đầu lấp lánh trên bầu trời. Khu chợ đă khá đông người. Giờ nầy, phần nhiều những du khách như chúng tôi lo ăn tối để chuẩn bị tham gia vào những cuộc vui của chợ đêm. Ông, Niệm hỏi chúng tôi có muốn ăn "thắng cố" không ?



- Thắng cố ? Là ǵ nhỉ ?



Tôi và Thông cùng xoe mắt ngạc nhiên với cái tên món ăn lạ lùng nầy. Ông Niệm cười :



- Đó là một món đặc sản của chúng tôi. Các anh dùng thử đi, đảm bảo sẽ không thất vọng đâu.


Tôi và Thông, chủ trương đi du lịch là để khám phá không những cảnh vật, mà chính yếu c̣n là t́m hiểu về những nét văn hóa mà ḿnh chưa biết tới nên ok liền .



Chúng tôi tới một gian hàng ngoài trời với hai cái bàn dài cùng băng ghế bằng gỗ. Một người phụ nữ mặc váy đen đang săm soi một chiếc chảo lớn nghi ngút hơi thơm bát ngát trên bếp, giống như một ḷ tráng bánh của người miền trung. Thấy ông Niệm, bà ta cười vui vẻ :



- Chào bác.



- Hôm nay tôi có khách cho cô đấy nhé .



- Ồ, tôi phải mời bác uống rượu mới được. Dùng thắng cố nhé .



Ông Niệm nói một câu ǵ đấy bằng thổ ngữ Dao với người đàn bà, bà ta gật đầu rồi múc ra cho chúng tôi mỗi người một tô thắng cố, cùng chiếc muỗng cũng bằng gỗ .



Nh́n vào tô, tôi thấy đó là có vẻ là thịt hay lòng ǵ đấy, được cắt miếng bằng đầu ngón tay cái và hầm trong nước. Tôi và Thông nh́n nhau rồi múc một miếng nhai thử. Một mùi vị thật là đặc trưng của lòng ḅ với gia vị. Hơi khó ăn một chút v́ chưa quen, nhưng tôi không chịu thua, múc thêm một muỗng nữa vừa nước vừa cái, cùng một miếng ớt đỏ tươi. Lần này, tôi không c̣n thấy khó chịu nữa mà lại thấy ngon. Thông cũng vừa hít hà vừa khen :



- Ngon thật đó. Món này không có rượu không được .



- Lấy rượu Khưa Quang đi cô. - Ông Niệm bảo bà chủ hàng.



Người đàn bà lấy cái bát sành rồi nghiêng một b́nh rượu rót ra, mang lại cho chúng tôi.



Ông Niệm giải thích :



- Rượu Khưa Quang là một loại rượu ngon nổi tiếng của người Mông. Men rượu rất cầu kỳ, được làm bằng cả trăm thứ thảo dược. Rượu rất thơm ngon và dù có uống say cũng không bị nhức đầu như nhiều thứ rượu khác. V́ tôi là người địa phương nên tôi xin phép uống trước nhé.



Ông nói rồi đưa bát rượu lên uống một ngụm rồi chuyền qua cho tôi. Tôi cũng làm một hớp rồi đưa cho Thông. Rượu thật thơm, cay nồng nhưng hậu lại d́u dịu, thật là tuyệt vời.



Chợ lúc này đă nhộn nhịp, tiếng khèn, sáo vang lên tạo không khí sôi động, háo hức cho mọi người. Ông Niệm vừa uống rượu vừa nói về món thắng cố mà chúng tôi đang ăn. Thắng cố gốc là của người Mông, rồi truyền qua người Dao, người Giáy. Khi người ta mổ ḅ, ngựa, dê, lợn...th́ phần thịt để riêng. C̣n phần nội tạng như lòng, tim, gan, cật...th́ được xắt bằng đầu ngón tay cái rồi ướp gia vị gồm sả, quế, dổi, thảo quả, địa điền, lá chanh...Sau đó, cho vào một cái chảo lớn, chảo phải là chảo cũ, để xào. Người ta chỉ dùng mỡ của thịt để xào lăn theo kiểu " mỡ ngựa rán ngựa " . Khi lòng xào đă se se rồi th́ đổ nước lèo hầm từ xương vào ninh . Khi ăn th́ có thêm muối và ớt đỏ tùy theo khẩu vị mỗi người.

Lát sau, những cô gái Dao tụ tập gần chỗ chúng tôi để bắt đầu tham gia vào việc bắt t́nh. Vài cô c̣n liếc mắt đưa t́nh cả với chúng tôi và khi tôi mời rượu th́ các cô cũng bưng uống rất tự nhiên, chẳng ngại ngùng ǵ cả. Đối với người dân tộc Tây Bắc th́ trai gái có thể vui say cùng nhau một cách rất tự nhiên không có ǵ phải nói.



Những chàng trai Dao đỏ, với quần áo bằng thổ cẩm đen viền đỏ, đầu đội khăn đỏ đang thổi khèn. Tiếng khèn lá, khèn môi trầm bổng như cuốn hút những bước chân của các cô gái Dao nhập bọn nhảy múa bên các chàng trai. Các chàng trai, vừa thổi khèn vừa nhảy múa liếc mắt đưa t́nh và khi t́m được một cô gái ưng ư th́ chàng trai vờn quanh cô gái như một vũ khúc " Phụng cầu kỳ hoàng ". Nếu cô gái đó bằng lòng th́ sẽ dúi vào tay chàng trai một vật ǵ đó. Chàng trai ngửa khèn lên thổi một hơi dài hớn hở, cả đám đông cũng vỗ tay reo ḥ theo. Rồi cô gái sẽ ngưng nhảy để trở về cùng các bạn.


Khi trời về khuya, sự yên tĩnh trở lại, cô gái sẽ được các bạn "hộ tống" tới gởi gắm cho chàng trai mà cô đă chọn. Sau đó, những cặp trai gái sẽ cùng nhau mất hút vào màn đêm, đâu đó chỉ c̣n tiếng thông reo xào xạc ...


(c̣n tiếp)



Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 

 phovang11
 member

 REF: 656299
 06/03/2013

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai


 photo taybac8_zps102de550.jpg




Đêm đó, sau bữa rượu say lúy túy, chúng tôi ngủ lại ở một căn nhà nghỉ gần chợ . Khi tôi thức dậy, trời vẫn c̣n tối nhưng ông Niệm đă ngồi uống trà ngoài pḥng khách cùng vài người đàn ông Dao. Sáng hôm đó, chúng tôi ăn sáng rồi dạo xem chợ phiên, chợ này họp vào sáng ngày chúa nhật và chợ t́nh th́ vào đêm thứ bảy. Chợ rất đông đúc, bán nhiều thứ hàng đặc sản như các loại rượu, các thứ vật dụng bằng tre nứa, các loại gia vị, hương liệu như hạt dổi, mắc khén, địa điền... Tôi thích nhất là các loại thổ cẩm. Thổ cẩm của mỗi dân tộc mỗi khác, của người Mông th́ màu sắc rực rỡ vàng đỏ, của người Dao đỏ th́ màu đỏ hoặc đen viền đỏ, Dao Thanh y th́ lại có màu xanh nhẹ nhàng...


Sau khi dạo chợ, chúng tôi đi bộ theo ông Niệm về bản Tả Ph́n. Đường quanh co trên đồi núi thật đẹp. Sương mù như những giải lụa trắng vắt ngang sườn núi xanh ŕ. Những thửa ruộng bậc thang lúa chín vàng trông thật ngộ nghĩnh và xinh xắn. Chúng tôi có cảm giác như đă xa lánh phàm trần, lạc vào cảnh tiên giới nào đó.

Sau gần bốn tiếng đồng hồ trèo đèo lội suối quanh co, chúng tôi tới bản khi trời xế chiều. Bản tuy nằm giữa rừng núi nhưng cũng có vẻ khá đông đúc với cả trăm căn nhà sàn nhấp nhô cao thấp trên sườn núi. Nhiều người trong bản thấy chúng tôi đi với ông Niệm th́ ra cửa nh́n. Mỗi lần như vậy th́ ông lại giới thiệu chúng tôi và người dân bản chào rất vui vẻ, chúng tôi cảm thấy rất yên tâm và phấn khởi với sự hiếu khách của người dân miền sơn cước.


Căn nhà sàn của gia đ́nh ông Niệm có vẻ lớn và tốt hơn nhiều nhà khác trong bản. Vợ và con trai ông Niệm tiếp chúng tôi rất niềm nở. Tôi nghĩ phần nào v́ ông là trưởng thôn, làm việc bên chánh quyền nên thỉnh thoảng cũng có đón cán bộ về công tác và gia đ́nh cũng quen với việc tiếp khách.


Tối hôm đó là một bữa tiệc rượu ở nhà ông Niệm với khá đông người tham dự ở đủ mọi lứa tuổi. Những người bạn của ông Niệm, những chàng trai trẻ bạn của con ông, có cả bốn năm cô gái trẻ cùng tham dự. Ai đến cũng đều xách rượu và món nhắm tới.


Mọi người uống rượu nói chuyện vui vẻ, thân mật mà tâm điểm hôm đó là tôi với Thông, hai người khách miền xa. Theo ông Niệm, th́ trước giờ ông cũng có khách đến chơi và ở lại nhưng đó chỉ là những người cùng làm việc ở xă, huyện. Chỉ có lần nầy, tụi tôi mới là khách miền xuôi mà lại ở tận miền nam chứ không phải người miền bắc nên mọi người đều tỏ vẻ quư trọng chúng tôi đă đến với họ.


Một cô gái ngồi gần bên tôi, cứ sau mỗi lần tôi được mời rượu th́ cô lại lấy thức ăn cho tôi, và tôi cũng mời rượu lại cô để cám ơn. Có thể nói là nh́n vào th́ chúng tôi có vẻ như là một cặp t́nh nhân mặn nồng. Tôi nh́n sang bên kia, Thông cũng đang được một cô gái chăm sóc tận t́nh, thấy tôi nh́n, Thông nheo mắt cười, cái thằng này thiệt...


Đêm đó, sau chầu rượu, khi mọi người đă ra về, tôi và Thông nằm lăn ra sàn nhà sàn ngủ. Trời khá lạnh, lại thêm rượu nên nằm xuống là chúng tôi dễ dàng đi vào giấc ngủ . Đang ngon giấc nồng th́ tôi nghe có ai kéo vào tay làm tôi thức dậy. Trong màn đêm mờ mờ tôi nhận ra một người con gái nhờ vào mái tóc, tôi giật ḿnh chưa kịp hiểu chuyện ǵ th́ người đó đă nói vào tai tôi :


- Anh ơi, ra đây với em đi. Ḿnh "coong tŕnh " nhé.


Tôi hết hồn nhận ra đó là cô gái đă uống rượu với tôi lúc năy. Nhưng sao giờ cô lại ở đây và lại nói ǵ thế ? Tại sao lại kêu ḿnh đi đâu, " coong tŕnh " là ǵ ? Tôi quả thật lo ngại v́ không hiểu chuyện ǵ đang xảy ra, liệu có phải là một cạm bẫy không ? Tôi vờ nhắm mắt ngủ cho xong, mặc cho cô gái lay kéo.

Nhưng tôi đă lầm, cô nằm xuống bên cạnh rồi ôm hôn tôi. Trời ơi , một cơ thể đôi mươi căng tràn nhựa sống đè lên người tôi làm sao chịu nổi hả trời. Người tôi nóng lên hừng hực, tôi chuẩn bị đầu hàng con quỷ trong tôi rồi. Bỗng nhiên thằng Thông cựa ḿnh rồi ngồi dậy, cô gái vội buông tôi ra. Thông h́nh như chưa kịp hiểu chuyện ǵ nên giật ḿnh la lên một tiếng, không lớn lắm nhưng cũng đủ để thức tỉnh tôi. Tất cả lại rơi vào yên lặng. Tôi th́ như vừa tỉnh cơn mê. Cô gái Dao như vừa bị ai dội trúng thùng nước lạnh c̣n Thông th́ đang cố xem chuyện ǵ xảy ra. Một lát, có lẽ thấy không c̣n hứng thú ǵ nữa nên cô gái đứng dậy đi ra cửa, trả lại sự yên tĩnh cho màn đêm.


Buổi sáng thức dậy, trong lúc uống trà tôi hỏi ông Niệm về sự việc kỳ lạ đêm hôm rồi. Tôi cứ ngỡ ông sẽ ngạc nhiên nhưng tôi đă lầm, ông cười rồi nói :


- Ồ. Cô này muốn coong tŕnh với anh đó mà.


- "Coong tŕnh " ? Là ǵ vậy, đúng là tôi có nghe cô đó rủ tôi làm vậy .


- Coong tŕnh là một tập tục của người Dao. Đối với người Dao, th́ về chuyện gối chăn, đời sống vợ chồng, nam nữ họ rất thoáng. Người con gái Dao, dù đă có chồng, mà nếu thích một người đàn ông nào đó th́ vẫn có thể rủ người đàn ông đó ngủ với ḿnh.


Tôi và Thông cùng trố mắt, thật là lần đầu tiên chúng tôi mới nghe một tập tục lạ như vậy.


- Người chồng không ghen à ? Cô đó không sợ chồng bắt gặp sao ? Thông không nén nổi tò ṃ .


- V́ quan niệm thoáng nên nếu lỡ bị người chồng bắt gặp th́ người đàn ông kia chỉ phải chịu phạt hai con gà và hai lít rượu thôi.


- Trời ơi, sao mà dễ thế nhỉ. Gặp các dân khác th́ có chuyện lớn rồi.


Tôi nghĩ gặp người kinh ḿnh th́ anh kia chỉ có nước ăn dao mà sống. Thông th́ nh́n tôi cười mỉm :


- Ê, phải chi biết trước nhỉ. Giờ tiếc hùi hụi phải không ?


- Tối nay tới phiên mầy bây giờ đấy, chuẩn bị đi. - Tôi bảo nó.

̣
- Nhưng như vậy nếu như có con th́ biết là con ai ?


Tôi vẫn thắc mắc nên hỏi ông Niệm.


- Hề, cô vợ đẻ con ra th́ đứa bé sẽ kêu người chồng của cô bằng cha, chứ có kêu anh bằng cha đâu mà ông ta sợ dù cho anh có ngủ với vợ ông ta đi nữa.


À, th́ ra quan niệm của người Dao là vậy, phải công nhận là họ có suy nghĩ rất thoáng, mà cũng không phải là dở nếu xét về một phương diện nào đó. Nếu nói về mặt nhân chủng học hoặc di truyền học th́ những bản làng người Dao không lớn, dân số không nhiều. Nếu chỉ lấy vợ chồng ḷng ṿng với nhau trong bản th́ rồi sẽ bị hiện tượng trùng huyết, không tốt cho sự phát triển con người. Có phải v́ vậy mà người Dao có tập tục nầy để pha trộn những dân tộc khác với mục đích phát triển ṇi giống không ?


Ông Niệm nh́n chúng tôi vừa cười vừa nói tiếp :


- Đó là các anh c̣n chưa biết tục " ngủ thăm " của chúng tôi nữa.


- " Ngủ thăm " là ǵ nữa vậy, cũng giống "coong tŕnh" hả ?


- Không phải đâu, tối nay, nếu hai anh muốn biết " ngủ thăm " là thế nào th́ cứ việc theo thằng Chải nầy là biết thôi.


Ông Niệm không giải thích "ngủ thăm " là thế nào mà chỉ nói vậy. Trời ơi, hết "coong tŕnh" rồi đến " ngủ thăm", sao mà nhiều tập tục kỳ lạ thế nhỉ !


(c̣n tiếp)



 

 shiranai
 member

 REF: 656336
 06/03/2013

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai

Anh Phovang kể chuyện hấp dẫn quá!

Khám phá những phong tục văn hóa của mỗi vùng, miền cũng là một sở thích của Sh.

Ghé Sapa một lần vào dịp Tết, mưa bay bay, sương mù giăng kín.. Sh chỉ ở đó 1 đêm, trải nghiệm tắm thùng lá thuốc rùi hôm sau phải đi luôn nên không có được nhiều h́nh ảnh về Sapa. Cũng từng được nghe về món thắng cố nhưng chưa được thử.. Hẹn ḷng sẽ đi , sẽ thử..., nhưng riêng vụ "cong tŕnh" th́ chắc chắn là never rùi ..Hổng dám... ^^

Mong sớm được đọc các phần tiếp theo của anh.



 

 phovang11
 member

 REF: 656411
 06/05/2013

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Chào Shiranai,

Cám ơn Shiranai đă đọc và khích lệ nhé.


 

 phovang11
 member

 REF: 656564
 06/07/2013

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
NÚI RỪNG TÂY BẮC

(tiếp theo)


 photo dao_zps99a9008b.jpg


3. NGỦ THĂM.


Chúng tôi nh́n qua Pù Chải, hắn ta đang xoe xoe điếu thuốc rồi bật quẹt đốt. Cái bật quẹt cũ kỹ bằng nhôm với đá lửa và bông g̣n dở chứng không chịu cháy. Thấy vậy, tôi móc cái zippo ra bật lửa cho hắn, tiện thể cũng làm cho ḿnh điếu thuốc cho thơm râu luôn. Pù Chải ngắm nh́n cái zippo như một vật thần kỳ mà hắn mơ ước. Tôi biết hắn đang nghĩ ǵ mà.


- Thích không ? Cầm xài đi, tui cho đó .


Pù Chải chụp lấy, hắn cầm cái zippo có h́nh cô gái lơa thể, vuốt nhè nhẹ như một bảo vật rồi mở nắp bật một cái. Ngọn lửa xanh bùng lên nhẹ nhàng làm hắn cười toe toét, hắn quay sang tôi :


- Cám ơn anh đă cho tao cái thần lửa này, nó hay quá.


Từ lúc đó, chúng tôi muốn ǵ hắn cũng sẵn sàng giúp rất vui vẻ, sốt sắng. Tôi hỏi Pù Chải về chuyện " ngủ thăm" th́ hắn giải thích như thế này : Trong bản làng người Dao, những cô gái mới lớn chưa chồng, buổi tối để một cây đèn sáng trong pḥng để ...chiêu phu. Nếu một chàng trai để ư cô gái đó th́ tới nhà cô cạy cửa vào nhà, vô pḥng của cô. Hai người sẽ nằm bên nhau nói chuyện tâm t́nh, nhưng không được đi quá giới hạn. Sau nhiều lần "ngủ thăm" như vậy, nếu cô gái bằng lòng th́ chàng trai sẽ cho cha mẹ biết để đem lễ vật tới nhà gái. Từ đó, chàng trai sẽ được "ngủ thật " nhưng phải ở nhà cô gái, làm việc cùng gia đ́nh cô và chỉ được về nhà khi cô gái cho phép.


Tối hôm đó Pù Chải dẫn chúng tôi đi "ngủ thăm". Pù Chải nói hắn ta biết nhiều cô gái chưa chồng đang chiêu phu và chúng tôi cũng có quyền vô, hắn sẽ chỉ cách cho chúng tôi cạy cửa nhà.


Nhà của hai cô gái mà hắn đưa chúng tôi tới ở khá xa tận cuối bản, hai nhà này ở gần nhau, c̣n Chải , hắn cũng vào một nhà không xa đó mấy. Tôi và Thông bước lại căn nhà sàn có ánh sáng từ phía căn pḥng bên phải, tôi bảo Thông :


- Giờ tao với mầy mở cái cửa nầy nghe.


Thật ra, phải nói là tôi với nó hai thằng đều cảm thấy sờ sợ khi lần đầu làm cái công việc có vẻ như ...đạo chích nầy. Hai thằng ráp lại, h́ hục cạy cửa, vừa làm vừa run. Nếu lúc đó có ai quát một tiếng chắc chúng tôi chỉ có nước tuôn chạy bán mạng . Loay hoay một hồi cái chốt cửa bên trong mới chịu bung ra, tôi kêu Thông :


- Mầy vô đi, tao qua bên kia. Có ǵ th́ gọi nhau nhé.


- Sao tao run quá mầy.


Tôi hiểu tâm trạng nó v́ tôi cũng vậy thôi. Trước giờ yêu cũng không ít nhưng mà có khi nào dám nghĩ tới cái kiểu yêu " đạo chích" như thế nầy bao giờ.


Khi thấy Thông đă vào nhà, tôi cũng bước lại căn nhà kế bên, đèn trong pḥng vẫn c̣n sáng. Tôi lại h́ hục cạy cửa, lần này đỡ hồi hộp hơn. Khi chốt cửa bật ra, lúc nầy tôi mới thực sự có cảm giác vừa hồi hộp vừa ṭ ṃ, thích thú của một cuộc phiêu lưu, khám phá. Căn nhà nầy là loại nhà nửa sàn nửa đất, sàn nhà chỉ cao khoảng hơn mét.


Tôi đẩy cánh cửa bước vào trong nhà . Ánh sáng từ căn pḥng bên phải nhè nhẹ, vàng vọt hắt ra như muốn tăng thêm cái vẻ huyền bí " ngủ thăm" nầy. Tôi bước nhè nhẹ lại ngay cửa pḥng, sau những khe hở của cánh cửa nhẹ bằng nứa, một cô gái đang nằm quay mặt vào trong. Tôi cảm thấy yên tâm, kéo cánh cửa sang một bên bước vào. Cô gái, có lẽ đă chờ đợi từ khi có người cạy cửa, cô nhẹ nhàng xoay người lại và ngước mắt nh́n tôi.

Đôi mắt cô mở to khi thấy một người kinh như tôi xuất hiện, có lẽ đây là điều mà cô không bao giờ nghĩ tới. " Cô bé thật dễ thương ", tôi thầm nhủ và cảm thấy hết ngại ngùng, lúc nầy ḿnh phải chủ động mới được, dù sao cô bé nầy cũng chỉ đáng tuổi em út ḿnh mà.

Tôi nh́n cô, cười rồi nói :


- Chào em. Anh vào nhé. - V́ đă được Pù Chải hướng dẫn nên tôi bạo dạn.


Cô gái sau phút bỡ ngỡ lúc đầu cũng đă tự nhiên :


- Anh nằm xuống đi. - Nói rồi cô gái vặn cây đèn dầu thật nhỏ lại.


Qua ánh đèn mờ mờ tôi thấy cô gái nầy thật đẹp. Da cô trắng muốt, khuôn mặt thanh tao với cặp mắt to đen láy. Tôi nằm xuống bên cạnh cô gái. Mùi tóc thơm chanh thoang thoảng làm tôi ngây ngất, tôi bắt đầu câu chuyện với cô gái trẻ. Cô hỏi tôi ở đâu, sao biết cô ở đây mà tới. Tôi cũng nói thật là đi chơi rồi gặp ông Niệm và được con trai ông hướng dẫn ra sao. Cô gái trẻ nghe rồi cười, nói nhỏ vào tai tôi :


- Vậy nếu anh yêu em rồi th́ anh sẽ ở lại với em chứ ?


Thiệt là một câu hỏi đơn sơ, mộc mạc nhưng cô gái trẻ đă làm một thằng già ngang dọc như tôi không biết đường trả lời.


Tôi đành phải hoăn binh :


- Nhưng mà ḿnh phải yêu nhau, rồi c̣n phải hạp tuổi nữa mà phải không ?


Tôi nói thế v́ biết người Dao rất quan trọng chuyện tuổi tác. Nhưng mà tôi không ngờ khi cô liếc tôi rồi nói :


- Không hạp tuổi cũng có cách giải mà anh, thầy mo cúng giải hạn là được à.


Thật là cứng họng, tôi không biết đường nào khác mà né nữa, thôi tới đâu th́ tới đi.


Cô cho biết cô đă mười sáu tuổi, tên là Ni Sa và cũng chỉ mới "chiêu phu" thôi. Cách đây mấy ngày, có một chàng trai Dao cũng tới "ngủ thăm" nhưng cô không ưng ư nên anh ta không tới nữa. Cô c̣n bảo tôi cứ ngủ lại với cô tới sáng, rồi cô sẽ dẫn đi xem thác Nàng hô, một thác nước đẹp có tiếng ở vùng nầy. Thật là khó mà từ chối một lời đề nghị dễ thương từ một người con gái đẹp như vậy. Tôi bảo nàng :


- Anh c̣n một người bạn nữa, đang ở nhà bên cạnh.


- Ồ, không sao đâu, em sẽ nói với bạn em và bạn anh cùng đi chơi luôn.


Nói chuyện tới khuya tôi cũng buồn ngủ nên nằm yên nhắm mắt một lát thì đă nghe tiếng ngáy nhè nhẹ của Ni Sa bên cạnh. Tôi nh́n qua, khuôn mặt ngây thơ trong sáng làm tôi chạnh lòng. Khung cảnh nầy làm tôi nhớ lại những tháng ngày gian khổ nằm rừng trước kia, lúc c̣n ở vùng kinh tế mới Đồng ban, Tây ninh. Giấc ngủ huyền diệu rồi cũng đến với tôi trong cái lạnh rừng núi, bên hơi thở ấm nồng của nàng sơn nữ thơ ngây.


Một đêm yên b́nh trên vùng thượng du êm ả. Thật tôi chưa bao giờ được ngủ ngon như thế. Khi tôi mở mắt, trời đă mờ mờ sáng, một cái chăn đắp ngang người tôi từ bao giờ, Ni Sa không c̣n bên cạnh nữa.


Tôi bước ra pḥng bên ngoài, Ni Sa xuất hiện với chiếc ấm đất và hai bát sành. Nàng cười tươi như hoa , đôi mắt long lanh :


- Anh uống trà vối nhé .


Ni Sa rót trà ra bát, trà nóng màu nâu đỏ, lên hơi nghi ngút tỏa mùi thơm thật dễ chịu. Tôi uống thử một ngụm, trà vối thật ngon, một bên là Ni Sa duyên dáng trong bộ y phục sơn cước đen viền đỏ làm tôi chợt nhớ mấy câu thơ của Nguyễn Trọng Định :



" Tháng năm rồi vối trong vườn kết nụ

Cô láng giềng c̣n hái giúp mẹ không?... "


Ni Sa lại xuống bếp, lần này nàng mang lên những ống nứa xanh dài khoảng ba tấc. Tôi c̣n chưa hiểu chuyện ǵ th́ nàng đă bảo :


- Anh mang giúp em xuống dưới đất nhé.



Tôi cầm những ống nứa mang xuống đất, cảm thấy nằng nặng nên hỏi Ni Sa :


- Ống ǵ vậy em ?


- Anh biết cơm lam không ? - Nàng không trả lời mà hỏi ngược lại tôi.


- Cơm lam ? Anh nhớ có nghe rồi nhưng mà ra sao th́ quên mất.


- Giời ơi . Ǵ mà nhớ nhớ quên quên thế nhỉ ? - Nàng nh́n tôi cười ngặt nghẽo.


- Thế anh cầm ǵ trên tay đấy.


Câu nói của Ni Sa làm tôi chợt tỉnh :


- À, anh biết rồi. Là cơm nấu trong ống nứa phải không. Nhưng ...mấy cái nầy ...chưa nấu phải không em ?


- Đúng rồi, đây là cơm nếp, giờ anh giúp em nấu nhé .


- Được, anh cũng đang muốn học nghề đây. Nhưng mà...cha mẹ em đâu rồi ? - Tôi hỏi nhỏ nàng.


- Đi nương từ sớm rồi, c̣n có ḿnh em thôi.


Tôi nh́n những ống nứa, thấy một đầu kín là mắt nứa, c̣n một đầu trống. Nh́n vào th́ thấy lá chuối bịt kín gạo bên trong. Ni Sa lấy củi xếp lên rồi đốt, chẳng mấy chốc đă có một đống than đỏ hực. Lúc nầy, nàng mới sắp những ống nứa lên than lửa như nướng bắp vậy. Ni Sa dặn tôi cứ khoảng năm phút lại trở để cơm chin đều, thật ra cách nấu nầy th́ phải gọi là cơm nướng th́ đúng hơn.


Trong lúc tôi "nướng" cơm nứa th́ Ni Sa qua nhà bạn bên cạnh. Một lát sau, tôi thấy Thông cùng "người yêu " xuất hiện. Hắn ta vừa bước xuống đất, thấy tôi lui hui bên đống lửa th́ la lên :


- Ê, bộ lạnh lắm sao mà đốt lửa hơ dzậy sếp ?


- C̣n mầy sao, ok chứ ? - Tôi không trả lời mà hỏi lại nó.


- Ok, cô bé cũng dễ thương như mầy thấy đó, nói chuyện cũng ok lắm. Nhưng mà tao hơi ngán đó mầy.


- Ngán ǵ ?


- Th́ ḿnh du lịch thôi mà. Lỡ mà đi sâu quá th́ khổ ...cho người ta. Bây giờ c̣n đi chơi thác nữa.


- Chứ không phải khổ ...cho mầy sao ? hihi . Ḿnh đi du lịch mà, dễ ǵ có cơ hội như vầy, miễn sao ḿnh không làm ǵ quá th́ thôi chứ, ai trách ḿnh được. Ḿnh sẽ đền ơn cho người ta mà.


- Ok, tao cũng liều theo mầy một phen xem sao.


Khoảng một giờ sau, mùi cơm thơm ngào ngạt. Ni Sa bảo cơm đă chín, tôi gắp những ống nứa đă đổi sang màu chàm ra khỏi lửa. Khi ống nứa đă nguội, nàng lấy con dao nhỏ và tách ra. Lớp vỏ nứa bên ngoài rơi hết, chỉ c̣n một lớp vỏ mỏng màu trắng bao bọc phần cơm. Trông những ống cơm lam nầy giống như cỡ những cái gỏi cuốn nhưng dài gần gấp đôi. Ni Sa lấy ra bốn cái, rồi cắt mỗi cái thành bốn khúc ngắn. Cả bốn chúng tôi cùng ăn, khi ăn, chỉ việc gỡ lớp vỏ nứa trắng rồi chấm muối vừng. Hương vị cơm nếp thơm cộng với mùi nứa đặc trưng thật hấp dẫn. Chấm vào chén muối vừng đưa lên miệng, thật là chưa từng thấy loại muối vừng nào ngon như vậy.


- Muối vừng nầy sao mùi vị ngon vậy nhỉ ? - Tôi hỏi.


- Đây không phải vừng mà là mắc khén đó anh.


- Mắc khén ? Là ǵ vậy ?


- Là hạt cây khén, rang lên rồi giă ra thêm bột thịt lợn rừng khô nữa cho ngon hơn.


Phải công nhận là người dân tộc có những món ăn và gia vị độc đáo thật. Ăn sáng rồi, c̣n lại Ni Sa gói rồi đưa cho tôi bỏ vào ba-lô mang theo, cùng mấy chai nước. Lúc năy, Pù Chải có lại t́m th́ tôi cho biết sẽ đi chơi thác cùng với Ni Sa và cô bạn. Tôi cũng có rủ hắn đi nhưng hắn không đi mà c̣n dặn chúng tôi :


- Hai anh đi nhớ cẩn thận nhé . Nhớ đừng rời xa hai cô ấy đấy.


Chúng tôi ậm ừ nhưng thật không hiểu lắm câu nói của Pù Chải. Tại sao đừng rời xa hai cô, sẽ dễ bị lạc đường phải không ? Chắc là vậy chứ c̣n lư do ǵ nữa bây giờ.



(c̣n tiếp)









 

 shiranai
 member

 REF: 656567
 06/07/2013

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai

Anh Phovang viết hay quá ! Cứ háo hức đọc phần tiếp theo như truyện kiếm hiệp ấy..^^

Cơm lam Sh cũng được ăn nhiều nhưng qua cách tả của anh thấy như ngon hơn.. ^^

Muối mắc khén chấm xôi, thịt, ướp nướng đều ngon .. đặc biệt là măng luộc...

Đọc xong phần này bỗng thấy đói... da diết.. ^^ phải đi kiếm đồ ăn thôi..

Để xem hai anh có giữ được hai cô ấy không nhé!


 

 phovang11
 member

 REF: 657419
 06/19/2013

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
NÚI RỪNG TÂY BẮC .

( Truyện hoàn toàn được hư cấu, xảy ra vào khoảng giữa thập niên 90)


 photo K__b__con_su_i_ng__c-7b42b5cf30472197438271bed27eb4aa_zps4d044892.jpg

Chúng tôi ậm ừ nhưng thật không hiểu lắm câu nói của Pù Chải. Tại sao đừng rời xa hai cô, sẽ dễ bị lạc đường phải không ? Chắc là vậy chứ c̣n lư do ǵ nữa bây giờ.
Trước giờ tôi cũng đă rất nhiều lần đi dă ngoại, từ thời học sinh, hướng đạo sinh hay khi ra đời đi chơi với bạn bè, nhưng phải nói chưa có lần nào đặc biệt như lần nầy. Đặc biệt v́ chưa bao giờ chúng tôi đi chơi vào một vùng rừng núi lạ lẫm mà lại đi với hai cô gái trẻ người dân tộc như vậy. Nhưng cũng phải nói rằng, cũng chính v́ vậy mà chúng tôi lại cảm thấy rất vui, rất phấn khởi như người đi khám phá vùng đất mới.
Hai nàng sơn nữ, Ni Sa và Liu Chi nhí nhảnh, nói chuyện líu lo như hai con chim vành khuyên làm chúng tôi quên cả nhọc mệt khi phải leo những con dốc dài. Phải nói là hai cô rất khỏe, dù chúng tôi cũng không tệ nhưng vừa leo dốc vừa thở ́ ạch c̣n hai cô th́ nói cười huyên thiên, có lẽ leo núi đối với hai cô là "chuyện thường ngày ở huyện" rồi.
Đường đi chỉ là những con đường ṃn theo triền núi. Lúc đầu th́ c̣n thấy những thửa ruộng bậc thang và nương rẫy sắn, ngô nhưng đi khoảng một tiếng th́ chỉ c̣n rừng xanh bát ngát bao phủ núi đồi. Xa xa, về phía tây, ngọn Fan-xi-pang lung linh sương mù huyền ảo.
Con đường ṃn đă bắt đầu xuống dốc, sương mù vẫn bảng lảng trên triền núi cao, những chùm lan trắng lóng lánh dưới nắng ban mai...
Qua một khúc quanh, tiếng nước ầm ầm làm chúng tôi háo hức, thác Nàng- hô như một sợi chỉ bạc từ triền núi xanh ŕ đổ xuống.
- Ồ, đẹp quá.
Dù đă xem nhiều thác nước nhưng tôi cũng phải thốt lên tiếng khen. Thác nước như một tấm nhung bạc lấp lánh dưới nắng mai. Cảnh thật đẹp và hùng vĩ v́ cảnh thiên nhiên hoang sơ, hầu như chưa có tác động nào của con người vào nơi đây. Con đường ṃn đưa chúng tôi đến bên dưới chân thác. Từ trên cao khoảng 30 m, nước đổ xuống ầm ầm, bụi nước tung tóe. Nhưng càng ra xa thác, con suối lại trở nên hiền ḥa êm đềm hơn. Nơi đây có vẻ như bắt đầu một vùng đất tương đối bằng phẳng, hẹp nhưng khá dài giữa những dăy núi cao. Một thung lũng rất đẹp của núi rừng Tây Bắc.
Chúng tôi để vật dụng xuống một băi cỏ bên bờ hồ dưới chân thác, ngồi nghỉ mệt. Một bên là thác nước trắng xóa, một bên là hai nàng sơn nữ xinh tươi như hoa nở giữa núi rừng hoang sơ. Tôi nh́n Thông, hắn đang lim dim đôi mắt :
- Ê, mơ màng ǵ đó ?
- Sao tao có cảm giác ḿnh như Từ Thức vậy mầy .
- Hê hê, cũng giống thiệt chứ . Hay tao với mầy ở lại đây luôn đi nghe.
- Phải đấy ! Hai anh ở lại với chúng em đi.
Thông lườm tôi. Khổ ghê, tôi chỉ nói chơi với nó mà quên hai cô kia mất. Không biết nói sao nên tôi đánh trống lảng :
- Sao vùng thung lũng đẹp như thế này mà không thấy ai nhỉ ? Không ở mà cũng không có nương rẫy ǵ hết.

Tôi chợt thấy một nét chùng lại trên khuôn mặt hai cô gái. Im lặng một lúc rồi Ni Sa mới lên tiếng :
- Em dặn hai anh điều nầy : Hai anh chỉ dạo chơi tới gốc cây lớn kia thôi, đừng vượt quá khỏi cây đó nhé ! - Vừa nói nàng vừa chỉ một cây cổ thụ lớn gần bờ suối, cách chỗ chúng tôi ngồi khoảng trăm mét.
- Tại sao vậy ? - Thông hỏi thay cho tôi, cũng đang thắc mắc.
Hai cô lại ngập ngừng. Có điều ǵ khó nói chăng ?
- Qua khỏi đó là hết địa phận bản nhà. Bên kia thuộc về người... Liu Phán, ḿnh không nên qua đó.
- A, th́ ra vậy.
Tuy vậy, nhưng tôi vẫn thắc mắc trong ḷng, v́ b́nh thường tôi thấy các dân tộc ở đây có phân chia ranh giới ǵ rơ ràng đâu và hầu như mọi người vẫn được tới lui tự do mà. Có lẽ có vấn đề ǵ đây, mà thôi, người ta đă dặn vậy th́ ḿnh nên nghe theo vậy là được rồi. Tôi định bụng sau nầy sẽ hỏi ông Niệm hay Pù Chải về chuyện nầy mới được.
Nắng đă lên, tôi lấy máy chụp h́nh ra bắt đầu làm phó nḥm. Đầu tiên tôi chụp h́nh phong cảnh, thác nước và thung lũng, rừng núi. Tôi cảm thấy thật đam mê với phong cảnh nơi đây v́ vẻ thiên nhiên hoang sơ không có dấu vết con người. Sau đó tôi chụp h́nh cho hai nàng sơn nữ của chúng tôi, cả hai rất thích thú khi biết rằng rồi đây sẽ có những tấm h́nh xinh đẹp treo ở nhà khoe với mọi người.
Chụp h́nh xong cũng đă khá trưa, ai cũng cảm thấy đói. Bọc cơm lam - xôi chấm mắc khén lại được mang ra, cộng thêm mấy miếng khô ḅ tiêu ớt Jerky tôi mang về, cả bốn chúng tôi ăn uống thật ngon lành và vui vẻ. Đă lâu lắm rồi, tôi mới t́m lại được cảm giác thật sự thoải mái như ngày hôm nay, dù chúng tôi không phải là những đôi t́nh nhân thật sự. Nhưng có lẽ cũng chính v́ vậy mà mọi người mới có cảm giác thoải mái v́ không bị ràng buộc vào những hệ lụy của t́nh trường. Hai cô gái cũng rất vui vẻ và tự nhiên. Có lẽ tự nhiên là bản tính của con người trước khi bị những ràng buộc của phong tục, của tôn giáo...làm cho mất đi. V́ vậy, các dân tộc ít tiếp cận với những nền văn minh th́ vẫn giữ được bản năng tự nhiên nầy.
Sau khi ăn một lát, hai cô gái bỗng nhiên đ̣i ...tắm. Thật ra, tôi và Thông cũng muốn tắm, v́ được tắm trong một ḍng suối trong vắt, giữa cảnh thiên nhiên như thế nầy thật là tuyệt vời. Nhưng tôi với Thông đă đặt ra nguyên tắc, không để ngoại cảnh chi phối để tránh mọi sự rắc rối có thể đến, nên chúng tôi cố gắng tránh né, không để bị cám dỗ, dù là hai cô gái cũng chẳng có ư đó. Tôi chỉ ngại là không biết hai cô tắm như thế nào ? Có mặc đồ tắm không hay là tắm...tiên. Mà không lẽ ...hỏi !
- Hai em muốn tắm à, mà tắm làm sao, ướt đồ hết sao ? - Tôi nói khéo như vậy.
- Th́ tụi em tắm tự nhiên thôi, hai anh thích th́ tắm chung cho vui.
Trời ơi ! Tắm tự nhiên là tắm sao hả trời ?
- Hai em cứ việc tắm trước đi. - Tôi nói thế để xem hai cô nầy tắm ra sao đă.
Hai cô tự nhiên cởi áo, để ngực trần, mặc váy rồi lội xuống suối. A ! Th́ ra tắm tự nhiên là vậy, cũng không đến nỗi nào, tôi với Thông cũng có thể tắm nếu muốn.
Tôi và Thông vừa chuẩn bị xuống nước th́ bỗng nhiên một tiếng quẫy nước thật lớn từ dưới suối làm chúng tôi giật ḿnh. Từ khi mới đến, tôi đă để ư thấy thỉnh thoảng cá quẫy nước, nhưng đó chỉ là những con cá nhỏ, c̣n tiếng quẫy nước vừa rồi phải do một con cá thật lớn từ chục kư trở lên, theo kinh nghiệm nhiều năm đi câu của tôi.
Bản tính thích câu cá của tôi bừng dậy, tôi rủ Thông :
- Cá lớn Thông ơi ! Câu cá mầy .
- Ư, nhưng lấy ǵ câu mầy ?
Tôi mở ba-lô lục ra một gói đồ rồi mở ra, Thông tṛn mắt :
- Hay há, đă thiệt, có cước với lưỡi rồi, giờ tao với mầy chặt cây làm cần câu là được rồi.
- Cá lớn lắm đó mầy, phải từ chục kư chứ không ít, phải t́m thứ cây nào chắc mới được.
V́ tính thích câu cá, nên tôi đă thủ sẵn các loại lưỡi câu và dây cước, gặp đâu là câu đó. Tôi lấy con dao găm ra rồi cùng Thông đi chặt cây, Ni Sa và Liu Chi cũng tham gia hào hứng với chúng tôi.
- Cá ở đây có hai thứ cá lớn là cá lăng và cá chiên. - Ni Sa lên tiếng.
- Cá lăng th́ anh biết rồi, c̣n cá chiên là cá ǵ vậy nhỉ, lớn như cá lăng không ?
- Trời ơi ! Đúng là anh không biết thật mà. Cá chiên mới lớn, bằng như em vầy nè. - Ni Sa vừa nói vừa chỉ vào bộ ngực trần của nàng làm tôi vừa muốn... xỉu vừa buồn cười v́ bản tánh ngây thơ của cô gái.
- Anh trông em cũng giống nàng tiên cá lắm đó mà .
Câu nói của tôi làm Ni Sa và cả Liu Chi ngơ ngác nh́n nhau không hiểu, tôi và Thông cũng nh́n nhau, rồi cả bốn không ai bảo ai cùng nhau cười vang cả núi rừng.
Nghe Ni Sa diễn tả cá lớn như vậy nên tôi và Thông chọn bốn cây nứa tươi, nhỏ cỡ cổ tay nhưng già, rất chắc, để làm cần câu. Lưỡi câu th́ tôi cũng chọn ra loại lớn và có mồi lân tinh giả phát sang. Loại lưỡi câu này tôi mang về nên rất tốt, câu cá lớn không sợ bị quát lưỡi và sẩy cá. Bây giờ đến mồi, đây mới là vấn đề chính yếu v́ mỗi loại cá chỉ thích một thứ mồi nào đó. Nếu không biết rơ loại cá này thích mồi ǵ mà chỉ câu cầu may th́ khả năng thành công phải nói là rất ít. Nhưng đây là lần đầu tiên chúng tôi nghe tới loại cá Chiên nầy nên đâu biết được mồi ǵ chúng thích , tôi hỏi hai cô gái :
- Hai em biết cá chiên thích ăn mồi ǵ không ?
- Em nhớ, có lần nghe cha em nói chúng thích mồi ươn thối đó anh. - Liu Chi nói một cách ngập ngừng.
Tôi hiểu đây là loại cá thích mồi nặng mùi, giống như lươn vậy, nếu vậy th́ có lẽ chúng sống sát dưới đáy sông suối, nhưng mà biết kiếm đâu ra mồi đó bây giờ !
Tôi bỗng nảy ra một ư nghĩ nên nói :
- Bây giờ tao với mầy đào trùn đi Thông.
- Nhưng cá nầy thích mồi thúi mà.
- Rồi ḿnh đem phơi nắng, đang nắng gắt mà trùn sẽ mau có mùi lắm.
Trùn đất ở đây rất nhiều nên chúng tôi dùng dao đào một lát đă có cả đống trùn hổ. Khoảng một tiếng sau, chúng tôi đă móc mồi và thả câu, v́ đă dự trù câu cá lớn nên chúng tôi thả cước khá dài. Tôi và Ni Sa canh hai cần phía gần thác nước, c̣n Thông và Liu Chi th́ canh hai cần xa hơn về phía cây cổ thụ ranh giới.
Tôi và Ni Sa vừa câu vừa nói chuyện . Ni Sa hỏi chuyện tôi rất nhiều, nàng muốn biết tôi ở đâu, làm ǵ và tại sao rảnh mà đi chơi vậy ?
- Anh chỉ là một người làm công lănh lương thôi, không phải ông chủ đâu em à .
- Vậy sao anh có tiền mà đi chơi, anh phải đi cả máy bay nữa cơ mà.
Đối với nàng th́ có lẽ đi máy bay là một chuyện ghê gớm, phải là người giàu có lắm mới đi được. Thật cũng khó để mà giải thích cho cô nàng hiểu được trong hoàn cảnh như thế nầy nên tôi chỉ nói :
- Anh phải đi làm và để giành tiền trong 3 năm mới đi được đó em à !
Nàng hiểu ra và le lưỡi :
- Giời ơi , làm 3 năm chỉ để đi chơi thôi à ! Chứ không phải anh đi kiếm vợ sao ? - Ni Sa vừa nói vừa cười mỉm với tôi.
- Ai mà dám lấy anh, anh đi suốt à, không ở nhà đâu. - Tôi nói thế để hù nàng, để cho nàng khỏi nghĩ ngợi nữa. Nhưng không ngờ nàng lại nói :
- Anh khỏi cần dọa em, thật ra em cũng hiểu là anh chỉ đi chơi thôi. Anh ở xa lắm, không lấy cái vợ ở đây đâu.
Thật là tôi bị bất ngờ với cô bé nầy hoài, nhưng mà tôi thấy cô cũng hay hay, tuy mộc mạc nhưng thông minh. Chờ măi, vẫn không thấy phao động tịnh. Tôi nh́n đồng hồ, đă gần 3 giờ, vậy là chúng tôi sắp phải trở về mà chẳng câu được ǵ cả. Bỗng tôi nghe tiếng lao xao rồi tiếng Thông kêu tôi thật lớn :
- Lại mau, cá ăn nè !
Tôi và Ni Sa vội vàng chạy lại th́ thấy Thông đang cố giữ cái cần câu bị cá lôi về phía hạ nguồn. Tôi vội bảo Thông :
- Nương theo nó đi, đừng kéo quá vuột mất đó.
Kinh nghiệm cho tôi biết khi gặp những con cá lớn th́ phải thả cước giùn nương theo cá để chờ cá mệt, v́ nếu kéo căng quá th́ cá sẽ phản ứng lại và sẽ làm đứt cước hay vuột lưỡi câu ra. Thông cũng biết vậy, nhưng đây là cái cần câu b́nh thường, không có máy kéo, nhả dây nên muốn nương theo cá th́ phải xách cần chạy theo nó mà thôi. Con cá nầy chắc lớn lắm nên kéo cước câu rất mạnh làm Thông phải vừa giữ cần vừa chạy lúp xúp theo. Thấy vậy, tôi giành lấy cây cần câu từ tay của Thông cho nó nghỉ mệt . Con cá nầy chống trả dữ dội thật, nó quay rất và kéo rất mạnh, làm tôi cũng phải chạy lúp xúp như Thông vậy. Thông cũng chạy theo tôi để phụ với tôi. Măi mê đuổi theo con cá lớn, hai chúng tôi đă vượt qua cây cổ thụ lúc nào không hay. Chúng tôi đang say mê với con cá th́ bỗng nghe tiếng của hai cô gái la lên :
- Quay lại đi ! Quay lại đi hai anh ơi !
Tôi quay nh́n lại th́ mới nhận ra là đă vượt qua "ranh giới" từ lúc nào. Hai cô gái đứng bên kia vẫy gọi rối rít, có vẻ như sợ hăi một điều ǵ đó. Chúng tôi th́ đang sắp sửa vớ được con cá lớn, không lẽ phải bỏ dở, mà tôi có thấy ǵ khác lạ đâu nhỉ, sao mà hai cô lại có vẻ sợ quá vậy ?
Tôi và Thông làm lơ, quyết bắt cho được con cá rồi hãy hay. Con cá cũng bắt đầu có dấu hiệu đuối sức, nó vùng vẫy không còn mạnh như lúc nãy nữa. Tôi bảo Thông :
- Chuẩn bị kéo nó lên nghe. Mầy nắm cước kéo đi, tao giữ cần cho.
Thông ngồi ngay mé nước, bắt đầu kéo cá lên, mặc cho hai cô gái vẫn kêu rối rít từ bên kia "ranh giới". Thỉnh thoảng con cá lại vùng vẫy thật mạnh làm chúng tôi phải khá vất vả, lúc kéo, lúc thả mới giữ nó được. Chỉ c̣n vài thước nữa, tôi cũng đă bỏ cần câu ra để kéo phụ với Thông. Cuối cùng rồi con cá cũng lú đầu lên. Cả hai thiếu điều hét lên v́ giật ḿnh : cái đầu con cá thật to và quái dị, thật là chúng tôi chưa từng thấy bao giờ. Rồi cuối cùng con cá cũng được kéo lên bờ, nó thật to và h́nh thù kỳ dị, tôi nghĩ nó nặng cũng phải vài chục kư có.
Hai cô gái vẫn không ngớt kêu la nhưng tuyệt nhiên chỉ từ bên kia cây cổ thụ "biên giới" chứ không hề dám bước qua bên này. Chúng tôi sắp sửa mang cá đi về th́ bỗng nhiên tiếng kêu của hai cô gái không c̣n nữa. Một sự im lặng bao trùm làm tôi cũng lấy làm lạ...Nhưng rồi, một tiếng tù và vang lên cùng với những tiếng hét như chiến binh xung trận làm chúng tôi khiếp hăi...
Một đám người đóng khố, có cả nữ nhân để ngực trần tay lăm lăm giáo nhọn đang bao vây chúng tôi. Rồi những chiếc thuyền nhỏ từ đâu xuất hiện cặp vào bờ. Một người bước tới trước mặt tôi và Thông rồi chỉ tay ra dấu bảo chúng tôi lên ghe. Tôi hỏi :

- Tại sao ?

- Chúng mầy vào nước chúng tao nên bị bắt. - Người đàn ông trả lời tôi với giọng lơ lớ.

Thấy chúng tôi c̣n chần chừ, những mũi giáo như muốn đâm tới, lùa chúng tôi lên thuyền. Không c̣n cách nào khác là phải nghe theo lời họ, tôi c̣n quay đầu lại nh́n về phía Ni Sa trước khi bước lên ghe, cả hai cô gái cũng đă biến đâu mất.

Tôi và Thông bị lùa lên một chiếc ghe hẹp và dài, giống kiểu thuyền độc mộc của dân da đỏ Mỹ châu, rồi chiếc thuyền được hai người đàn ông chèo đi vun vút .


 
  góp ư kiến

 
   

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đă đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ư kiến

 
 

 


Nhà | Ghi danh Thành Viên | Thơ | H́nh ảnh | Danh Sách | T́m | Diễn đàn | Liên lạc | Điều lệ | Music | Link | Advertise

Copyright © 2024 Vietnam Single & Tim ban bon phuong All rights reserved.
Hoc Tieng Anh - Submit Website Today - Ecard Thiep - Hot Deal Network