mandasontrang
member
ID 74740
02/06/2013
|
Sáng mùng một mở cửa
Năm nay ăn Tết xa nhà, nhiều người bạn tỏ ra ái ngại cho ḿnh, Tết mà không được ở nhà, chắc là buồn lắm. Ḿnh tự nhủ, buồn ǵ đâu, cũng là một ngày b́nh thường thôi mà, cũng là một ngày trong ba trăm sáu mươi lăm ngày khác. Nói thật là ḿnh không buồn ǵ, có ǵ đâu, cái quy tŕnh Tết ở nhà ḿnh năm nào cũng vậy.
Từ ông Táo mẹ sẽ dọn dẹp bàn thờ, lau chùi nhà cửa hiệp một. Ngày 27 Tết bố sẽ gói gị thủ. Từ sáng sớm bố mẹ sẽ đi chợ mua thịt tươi, khoảng đâu 6 rưỡi 7 h mẹ sẽ xào gị, bố xếp lá chuối chuẩn bị gói 2 khúc gị. Lúc đó bố sẽ í ới gọi đám con dậy, bảo là 7h rồi mà c̣n ngủ à, dậy đi, dậy mà dọn dẹp. Trời ơi, bao nhiêu ngày đi làm, tết nhất bố cho tụi con ngủ chút đi chớ. Nói vậy thôi mà chị em cũng lục đục kéo nhau dậy, không lẽ để ông bà già lụi cụi vậy sao. Và rồi, ḿnh oải nhất là cái giai đoạn "hậu" gói gị. Ôi chao là mỡ, mỡ lai láng cái mâm, và bố ḿnh đi chân đất dẫm loen nhoen trong nhà. Được phen lau chùi mệt nghỉ.
Tới 28 Tết th́ cả nhà lao vào lau cửa sổ, chùi mạng nhện, đem tất cả chăn màn chiếu gối ra giặt một lượt, lau hết mấy cái giường. Kết thúc ngày 29 Tết là 2 cánh tay muốn ră rời. Bảo sao mà kỳ, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, có 3 ngày tết à, làm ǵ mà phải lau chùi chi cho mệt vậy. Nói thế chứ tết mà không có dọn dẹp th́ đâu c̣n là tết nữa. Những lúc đi xa, ḿnh chẳng nhớ ngày tết nó thế nào mà chỉ nhớ cái không khí dọn dẹp ở nhà, nhớ tiếng bố mẹ ŕ rầm vào buổi sáng sớm lúc đi chợ, nhớ cái lạnh se se buổi sớm khi ngồi nh́n bố gói gị. Ḿnh nhớ hết tất cả những thứ ấy nhưng không nhớ Tết thế nào.
Tối 28 sẽ đi chợ mua mai với bố. Những năm trước sẽ mua mai cành, nhưng bây giờ mai cành không c̣n nữa, người ta thích bán cả cây hơn. Nhưng một cây mai không bao giờ đẹp bằng một nhành mai. V́ cây mai chưng người ta phải g̣ bó, uốn ép, cắt tỉa để nó có thể gọn gàng ở trong nhà, v́ thế nó mất đi cái thần thái của một nhành mai, vừa hoang dă mà lại thanh tao. Ḿnh thích mai trồng trong vườn hơn mai chậu. Nhưng thời buổi này, chỉ có về quê mới thấy cây mai lâu năm bung nở kiêu hănh giữa ngày xuân,
Rồi tối giao thừa bố sẽ xịt nước khắp trong sân ngoài ngơ, rửa hết mấy cái xe máy, đi đổ cho đầy xăng. Ḿnh nhớ cái mùi đất thơm nồng bốc lên ở khoảnh sân trước nhà. Ḿnh nhớ cái ánh hoàng hôn vàng ruộm rơi xuống phía sau nhà bên mé vườn ông Bảy. Ḿnh nhớ cảnh bố mẹ làm gà cúng giao thừa. Ḿnh nhớ nồi canh khổ qua buổi tối giao thừa. Năm nào cũng ăn canh khổ qua, sao không có thứ canh sướng tới để ăn vào ngày đầu năm mới? Ḿnh nhớ chương tŕnh kinh điển Táo quân của VTV1. Nhưng h́nh như ḿnh chẳng bao giờ coi trọn một chương tŕnh Táo quân nào v́ mẹ lúc nào cũng lục đục lau chùi dọn dẹp ǵ đó dưới bếp. Bảo là mẹ nghỉ đi, lên đây mà coi Táo nè, nhưng mẹ cứ làm cái ǵ ấy. Có lẽ phải đến khi lấy chồng, có gia đ́nh riêng ḿnh mới biết vào lúc ấy ḿnh phải làm ǵ. C̣n bây giờ ḿnh chỉ thấy sao mẹ không nghỉ đi để ḿnh có thể nằm kềnh ra coi Táo.
Rồi giao thừa cũng đến. Bố sẽ đóng thùng nghiêm chỉnh thắp nhang. Mẹ sẽ bắt đầu lầm bầm là ôi chao lại quên làm cái ǵ rồi. Khổ, sao mẹ không liệt kê hết những việc phải làm, con đánh máy ra là không bao giờ quên. Nói thế nhưng năm nào cũng thế. Năm nào giao thừa xong cũng phát hiện ra thiếu sót một cái ǵ đấy, thiếu nước trà ở bàn thờ ông bà, quên mua nhang ṿng, quên mua dầu châm đèn. Cho dù mấy chục năm rồi nhưng chưa có năm nào mà không có sự cố, giống như một chương tŕnh live show, không bao giờ hoàn hảo được. Rồi cả nhà ngồi vô bàn uống nước ăn bánh, ăn chè trôi nước, ăn xôi gấc chờ chú Dũng anh Long qua chúc Tết. Theo thỏa thuận từ trước, các chú ấy sẽ qua rồi bố ḿnh và thằng em sẽ chạy qua chúc lại. Tất cả chỉ có vậy, năm nào cũng vậy
Cho dù có đi đâu ḿnh vẫn nhớ cái không khí sáng mùng một. Trời se lạnh, gió thổi hây hây. Ḿnh mở cửa bước ra khoảng sân trong, mấy cây mai hôm trước gầy guộc vậy mà sáng nay đă bung vàng, b́nh yên quá. Khi c̣n nhỏ ḿnh hay ngồi trước cửa nh́n ra khoảng ruộng trước mặt, thấy sương trắng giăng giăng và mấy bông mai vàng thấp thoáng. Cái không khí ấy gần gũi và quen thuộc đến nỗi bao nhiêu năm nó vẫn vẹn nguyên như vậy. Và chỉ có thể ở đó, ở nhà ḿnh vào ngày đầu năm mới.
Đó, có nhiêu đó thôi, năm nào cũng vậy. Như một đoạn phim quay đi quay lại mấy chục lần, cũng vẫn cảnh đó, vẫn nhiêu đó diễn viên. Nhưng ḿnh luôn muốn xem lại, xem lại hàng trăm lần như vậy. Hàng trăm lần như vậy.
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat