utot91
member
ID 74321
12/12/2012
|
Kể chuyện đêm Noël
Các bạn Nhịp Cầu Duyên ơi, các bạn có khỏe không ?
Hôm nay Út lại về với các câu chuyện giúp các bạn ấm ḷng mùa vọng nhé :
Như thường lệ,mỗi mùa giáng sinh, tôi đều nhận được quà từ anh trai của tôi. Giáng sinh năm ấy tôi cảm thấy vui nhất không phải chỉ v́ món quà anh tôi tặng-một chiếc xe hơi mà v́ tôi đă học được một bài học rất thú vị vào cái đêm đông lạnh lẽo ấy…
Đă 7 giờ tối, mọi người trong công ty đă ra về gần hết, tôi cũng đang đi đến gara để lấy xe và về nhà ăn Giáng sinh.
Có một cậu bé, ăn mặc rách rưới, trông như một đứa trẻ lang thang, đang đi ṿng quanh chiếc xe tôi, vẻ mặt cậu như rất thích thú chiếc xe. Rồi cậu chợt cất tiếng khi thấy tôi đến gần, “Đây là xe của cô ạ?”. Tôi khẽ gật đầu, “Đó là quà Giáng sinh anh cô tặng cho.” Cậu bé nh́n tôi tỏ vẻ sửng sốt khi tôi vừa dứt lời. “Ư cô là…anh trai cô tặng chiếc xe này mà cô không phải trả bất cứ cái ǵ?” “Ôi! Cháu ước ǵ…”. Cậu bé vẫn ngập ngừng.
Tất nhiên tôi biết cậu bé muốn nói điều ǵ tiếp theo. Cậu muốn có được một người anh như vậy. Tôi chăm chú nh́n cậu bé, tỏ vẻ sẵn sàng lắng nghe lời nói của cậu. Thế nhưng cậu vẫn cúi gằm mặt xuống đất, bàn chân di di trên mặt đất một cách vô thức. “Cháu ước…”, cậu bé tiếp tục “…cháu có thể trở thành một người anh trai giống như vậy”. Tôi nh́n cậu bé, ngạc nhiên với lời nói vừa rồi. Bỗng nhiên tôi đề nghị cậu bé, “Cháu nghĩ saonếu chúng ta đi một ṿng quanh thành phố bằng chiếc xe này?”. Như sợ tôi đổi ư, cậu bé nhanh nhảu trả lời: “Cháu thích lắm ạ!”
Sau chuyến đi, cậu bé hỏi tôi với ánh mắt sáng ngời đầy hy vọng, “Cô có thể lái xe đến trước nhà cháu không?”. Tôi cười và gật đầu. Tôi nghĩ ḿnh biết cậu bé muốn ǵ. Cậu muốn cho những người hàng xóm thấy cậu đă về nhà trên chiếc xe to như thế nào. Thế nhưng tôi đă lầm…”Cô chỉ cần dừng lại ở đây, và có phiền không nếu cháu xin cô đợi cháu một lát thôi ạ…”
Nói rồi cậu bé chạy nhanh vào con hẻm sâu hun hút, tối om, tưởng chừng như chẳng có ai có thể sống trong ấy. Ít phút sau tôi nghe thấy cậu bé quay lại qua tiếng bước chân, nhưng h́nh như lần này cậu không chạy như lúc năy mà đi rất chậm. Và đi theo cậu là một cô bé nhỏ nhắn, mà tôi nghĩ đó là em cậu, cô bé với đôi bàn chân bị tật. Cậu bé đẩy chiếc xe lăn em cậu đang ngồi, một chiếc xe cũ kĩ, xuống những bậc tam cấp một cách rất cẩn thận, và dừng lại cạnh chiếc xe của tôi.
“Cô ấy đây, người mà lúc năy anh đă nói với em đấy. Anh trai cô ấy đă tặng một chiếc xe hơi cho cô nhân dịp Giáng sinh mà cô chẳng phải tốn lấy một đồng. Và một ngày nào đấy anh cũng sẽ tặng em một món quà giống như vậy. Hăy nghĩ xem, em có thể tận mắt thấy những món quà, những cảnh vật ngoài đường phố trong đêm Giáng sinh, và anh sẽ không phải cố gắng miêu tả nó cho em nghe nữa!”.
Tôi không thể cầm được nước mắt, và tôi đă bước ra khỏi xe, đặt cô bé đáng thương ấy lên xe. Ánh mắt cô bé nh́n tôi đầy vẻ cảm phục và thân thiện.
Ba chúng tôi lại bắt đầu một chuyến đi ṿng quanh thành phố, một chuyến đi thật ư nghĩa và tôi sẽ không bao giờ quên, khi những bông tuyết lạnh giá của đêm Giáng sinh bắt đầu rơi.
Và cũng trong đêm Giáng sinh ấy, tôi đă hiểu được sâu sắc ư nghĩa một câu nói của Chúa Giê-su: ”Không ǵ tốt đẹp hơn việc làm cho người khác hạnh phúc.”
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
|
utot91
member
REF: 645599
12/12/2012
|
" Hạnh phúc không tuân theo một quy luật nào: bất chợt hiện ra, bất chợt biến mất."
- ngạn ngữ Nga -
Tôi học đại học xa nhà nên luôn mong chờ các dịp nghỉ lễ để về thăm gia đ́nh ở Hali-fax. Mùa giáng sinh nọ, mẹ tôi - một nhân viên quản lư cửa hàng trong khu trung tâm thương mại địa phương - được nhờ t́m một người muốn làm việc ngoài giờ trong dịp nghỉ lễ. Thế là chỉ vài giừo sau khi về nhà, tôi đă có việc làm.
Tôi được thuê làm " Super Bear " - một nhân vật cộng tác với ông già Noel. Công việc chính là lang thang trong khu thương mại suốt thời gian trẻ con tới đây chơi để chuyển lời cầu xin của chúng đến ông già Noel. Là một sinh viên mười tám tuổi, tôi không c̣n tin vào chuyện này nữa. Tôi biết rơ đây chỉ là kiểu thương mại hóa Giáng sinh. Tai phải nghe liên tục những câu "Cháu muốn..." mỗi ngày khiến tôi phát ngán. Được một điều là không cần hứa hẹn điều ǵ.
Mỗi tối khi về nhà, tôi nghĩ đến những điều xảy ra với trẻ con, với xă hội. Phải chăng việc nhận được vô số quà tặng dưới cây Giáng sinh mới là quan trọng ? Các bậc phụ huynh đang dạy con họ điều ǵ vậy ? C̣n ḷng yêu thương cùng những ư tưởng nhân ái trong các ca khúc Giáng sinh mà tôi rất yêu thích th́ dường như đă bị lăng quên ?
Đêm Giáng sinh gần tới, tôi mong công việc sớm kết thúc. Ngoài việc mất từ năm đến bảy giờ mỗi ngày và kiếm tiền bỏ túi, tôi không quan tâm tới điều ǵ ở đây. Trong ngày làm việc cuối cùng, khi rảo quanh cửa hàng như thường lệ, tôi thấy một đứa trẻ khoảng bảy tuổi đang len lỏi đến khu ông già Noel.
Nó gặp tôi để nói rằng nó và mẹ phải về sớm nên không gặp được ông già Noel. Nó nhờ nói lại với ông già Noel một điều ước trong đêm Giáng sinh. Tôi gật đầu và ngồi xuống. Đứa trẻ ngước nh́n tôi, nói:
- Super Bear, ông làm ơn nói với ông già Noel, rằng cháu chỉ cầu xin cho em gái của cháu được chữa lành bệnh bạch cầu.
Thật may là Super Bear không cần phải nói v́ ngay lúc đó v́ tôi bắt đầu khóc. Một đứa trẻ nhỏ - như đa số những đứa trẻ cùng tuổi - có lẽ đă khoanh tṛn những món quà trong cuốn sổ ghi những điều ước Giáng sinh. Nhưng nó chỉ mong một điều, mà điều đó không thể chạm tay vào được. Tôi nh́n người mẹ, ôm lấy bà, nói thầm rằng để tôi xem ḿnh có thể làm được ǵ rồi vẫy tay tạm biệt hai mẹ con. Sau đó, tôi đến gian hàng của mẹ, cởi trang phục và khóc gần nửa giờ đồng hồ.
Đứa trẻ và mẹ nó đă khơi lại niềm tin vào con người trong tôi. Họ nhắc tôi nhớ rằng cũng c̣n những người hiểu hết ư nghĩa của dịp lễ, và niềm tin tốt đẹp của cuộc sống. Tôi không rơ điều ǵ xảy ra cho đứa trẻ đó và em gái nó, nhưng tôi muốn ngôi nhà của họ sẽ là điểm ghé đầu tiên của ông già Noel.
|
|
utot91
member
REF: 645716
12/13/2012
|
Đôi khi chúng ta học hỏi rất nhiều ở con cái chúng ta.
Hồi đó, một người bạn tôi bắt phạt đứa con gái lên ba tuổi v́ nó đă phí phạm cả một cuộn giấy gói hoa màu vàng. Tiền bạc th́ eo hẹp, thế mà đứa con cứ cố trang hoàng chiếc hộp quà Giáng sinh để dưới cây thông khiến anh bạn tôi nổi giận.
Dù có bị phạt đi nữa, sáng hôm sau đứa con gái bé nhỏ cũng mang hộp quà đến cho cha và nói: “Con tặng cho cha nhân dịp Giáng sinh.” Anh cảm thấy ngượng ngùng v́ phản ứng gay gắt của ḿnh hồi hôm, nhưng rồi cơn giận lại bùng lên lần nữa khi anh mở ra thấy hộp trống trỗng.
Anh nói to với con: “Bộ con không biết rằng khi cho ai món quà, th́ phải có ǵ trong đó chứ?”
Đứa con ngước nh́n cha sợ hăi nước mắt lưng tṛng: “Cha ơi, nó đâu có trống rỗng. Con đă thổi những nụ hôn vào hộp. Con bỏ đầy t́nh yêu của con vào đó. Tất cả dành cho cha mà.”
Người cha nghe tim ḿnh thắt lại. Anh ôm con vào ḷng và cầu xin con tha thứ cho ḿnh. Bạn tôi nói rằng từ đó anh đă giữ chiếc hộp bên giường suốt nhiều năm trời. Mỗi khi chán nản, anh lại lấy nó ra và tưởng tượng những nụ hôn và t́nh yêu của con dành cho anh trong đó.
Ở một khía cạnh nào đó, chúng ta cũng giống như anh bạn tôi, được trao tặng một chiếc hộp chứa đầy t́nh yêu vô điều kiện và những nụ hôn của con cái. Đó chính là sở hữu quí giá nhất không ǵ có thể sánh bằng.
|
|
utot91
member
REF: 645804
12/14/2012
|
Tôi là chiếc que diêm. Thật ra th́ chẳng có ǵ đáng tự hào để xưng hô với mọi người như thế. V́ tôi biết, tôi chỉ là chiếc que diêm mỏng manh.
Với khả năng của tôi, tôi chỉ có thể làm cháy một mảnh giấy, hay đơn thuần là mồi một điếu thuốc cho một ai đó khi cần. Nhưng hôm nay, tôi lại muốn kể cho các bạn nghe một câu chuyện khác. Câu chuyện này đă làm cho tôi cứ trăn trở măi…
Đó là một đêm Giáng sinh. Những mảng tuyết cứ thi nhau rơi liên miên, phủ trắng xóa cả một vùng cây lá. Tất cả như muốn điểm trang cho một đêm Giáng sinh tuyệt diệu.
Có một cô bé đang ấp ủ tôi trên đôi bàn tay nhỏ bé, nhưng đă bệch bạc v́ cái lạnh của mùa đông. Cô bé nâng niu tôi như nâng niu một hộp báu vật. Cô đang ngắm nh́n người qua kẻ lại với ánh mắt ngân ngấn nước, bởi cô cũng có những ước mơ được vui chơi trong đêm Giáng sinh.
Nhưng cô không thể v́ đang phải đi bán những hộp diêm. Đôi tay cô run khẽ, chiếc áo mỏng manh trên người không thể nào sưởi ấm cho cô trong một đêm đông. Cô bắt đầu đi sát vào những ngôi nhà bên đường, và cô cảm nhận được niềm hạnh phúc của một gia đ́nh.
Mọi người đang quây quần bên nhau trong đêm Giáng sinh. Nhà nhà đều rộn vang tiếng cười trên mâm thức ăn đầy ắp, nhà nhà đều lấp lánh những ánh đèn rực rỡ trên những cây thông…
Cô cảm nhận được điều đó, và bất giác cô muốn quay về nhà, cô muốn được-có-một-gia-đ́nh. Nhưng rồi, h́nh ảnh của những làn roi cùng với giọng nói đay nghiến của người mẹ kế khiến cô lại vội vàng bước mau…
Cơn đói bắt đầu hành hạ, cô ngồi co ro nơi chân tường, đôi môi thâm tím, ánh mắt mờ đục v́ không chịu nổi thời tiết lạnh buốt. Bất giác cô chợt nhớ đến tôi, cô mân mê tôi với ánh mắt buồn thảm.
Nh́n ánh mắt của cô, tôi hiểu cô muốn ǵ. Và thật sự tôi chỉ mong cô làm thế. Cô bắt đầu đốt cháy một que diêm - đó là anh que diêm nằm sát bên cạnh tôi. Anh ấy bắt đầu sáng lên, một ánh sáng duy nhất nơi góc phố này. Nhưng rồi anh ấy cũng nhanh chóng lụi tắt đi.
Nhưng tôi biết, đôi bàn tay của cô đă bắt đầu ấm áp trở lại. Cô tiếp tục đốt cháy một que diêm thứ hai - đó là chị que diêm gầy yếu. Chị cũng chỉ có thể cháy ḷe một tí rồi nhanh chóng tàn. Cũng ngay lúc đó, trong ánh mắt của cô bé đă có h́nh ảnh của một mâm thức ăn tràn đầy. Nhưng cô chưa kịp mỉm cười th́ h́nh ảnh ấy đă tan biến đi.
Thế rồi cô đổ hết cả bao diêm ra ngoài. Cô lần lượt đốt cháy những que diêm c̣n lại, những ước mơ của cô tiếp tục bay bổng theo những ngọn lửa của que diêm. Cô mơ thấy người mẹ dịu hiền đang ấp ủ cô trong ḷng, cô mơ thấy ḿnh có chiếc áo ấm tuyệt đẹp, cô mơ thấy ḿnh được ăn những món ăn ngon…
Cô sợ h́nh ảnh ấy tiếp tục biến mất như những ước mơ của cô, cô tiếp tục đốt những que diêm c̣n sót lại để níu giữ giấc mơ… Khi ánh lửa bùng sáng lên, cũng là lúc mẹ của cô giang đôi bàn tay bế cô lên, mang cô bay bổng về nơi đầy tiếng hát, đầy những người thân yêu…
Sáng hôm sau, mọi người lại thấy cô nằm chết cóng bên cạnh đống diêm c̣n vương lại tung tóe trong ngơ hẻm.
Tôi chính là một trong những que diêm c̣n sót lại đó. Và tôi biết mỗi người sinh ra đều có ước mơ. Cũng như cô bé, tôi cũng có ước mơ của riêng ḿnh. Nhưng ước mơ của tôi không dành cho cô bé. Và tôi đă phải chứng kiến cảnh cô bé ra đi trong khi tôi biết rằng nếu quyết định đúng lúc, tôi đă có thể giúp cô bé nhiều hơn và có lẽ khi ngọn lửa trong tôi lụi tàn th́ cũng là lúc tôi hănh diện nhất. Thế nhưng tôi đă không ….
Thế c̣n bạn, bạn có bao giờ muốn sưởi ấm một ai đó chưa? Hay bạn sẽ như tôi, nằm yên với ước mơ của ḿnh và thấy cô bé dần qua đi?
|
|
utot91
member
REF: 646035
12/17/2012
|
"Ai nâng niu, ǵn giữ h́nh ảnh đứa con trong tim ḿnh th́ sẽ có được một kho tàng vô giá."
Nhiều năm trước đây có hai cha con sống gắn bó với nhau trong một ngôi nhà sang trọng và cùng chung một sở thích, đó là niềm đam mê sưu tập tranh. Trong tay họ, bộ sưu tập tranh quư giá bao gồm của Picasso, Van Gogh, Monet... lên đến hàng triệu đô la khiến nhiều người nḥm ngó. Người cha rất hài ḷng khi thấy đứa con trai duy nhất của ḿnh trở thành một nhà sưu tập tranh giàu kinh nghiệm.
Mùa đông đến, tiết trời u ám phủ trùm khắp thành phố. Cậu con trai của ông theo tiếng gọi của Tổ quốc lên đường ra chiến trận. Người cha ngày đêm cầu nguyện và chờ đợi đến ngày lễ Giáng sinh, với hi vọng được gặp lại đứa con thân yêu của ḿnh. Nhưng chiến tranh khốc liệt đă tước đoạt niềm ao ước duy nhất của người cha. Cậu con trai hi sinh trong khi đưa một đồng đội đến nơi trú ẩn an toàn.
Vào buổi sáng ngày lễ Giáng sinh, tiếng gơ cửa bất thần đánh thức người cha. Ông ra mở cửa và nh́n thấy một anh lính tay cầm chiếc bọc lớn. Anh lính giới thiệu:
- Cháu là bạn cùng đơn vị với con trai của bác. Cháu đến tặng bác một món quà trong ngày lễ Giáng sinh.
Anh lính bước vào nhà và kính cẩn mở gói hàng bọc rất cẩn thận ra. Người cha vẫn chưa hết ngạc nhiên.
- Con trai bác đă kể rất nhiều về niềm đam mê nghệ thuật của bác và anh ấy. Cháu tặng bác một bức tranh, mặc dù nó không đẹp như những kiệt tác trên thế giới, nhưng cháu nghĩ bác sẽ rất thích - Anh lính nói.
Th́ ra anh lính này cũng là một hoạ sĩ. Anh tặng ông bức chân dung cậu con trai của ông do anh vẽ. Người cha nh́n ảnh người con trai; từng nét mặt, nụ cười và tia nh́n ấm áp của người con như đang nh́n ông tŕu mến; khiến ông xúc động và không cầm được nước mắt:
- Đối với tôi, đây là một kiệt tác, là một bức chân dung vô giá. Cậu không biết là đă tặng cho tôi một món quà, một niềm an ủi lớn như thế nào đâu.
Sau khi tiễn anh lính ra về, người cha không rời khỏi h́nh ảnh của người con nửa bước. Ngay ngày hôm sau, bức chân dung được treo lên vị trí trang trọng nhất trong pḥng trưng bày tranh.
Hơn một năm sau, người cha mắc bệnh và qua đời. Giới nghệ thuật háo hức chờ ngày những kiệt tác nổi tiếng thế giới của ông được đem ra bán đấu giá. Theo nguyện vọng của người cha, cuộc đấu giá sẽ tổ chức vào ngày lễ Giáng sinh. V́ theo ông, đây là ngày đem lại ư nghĩa thiêng liêng nhất của cuộc đời ông.
Cuối cùng ngày đó cũng đến, các nhà sưu tập tranh khắp thế giới tụ tập về nhà ông - nơi tổ chức cuộc đấu giá - để mong có được một vài tác phẩm trong bộ sưu tập tranh nổi tiếng và giá trị của hai cha con.
Thế nhưng, cuộc đấu giá bắt đầu bằng một bức tranh không hề có trong danh sách các tác phẩm danh tiếng trên thế giới. Đó là bức chân dung của người con trai. Người điều khiển cuộc đấu giá yêu cầu khai mở cuộc trả giá, mọi người trong căn pḥng im lặng. Người điều khiển hỏi:
- Ai trả giá bức tranh này 100 đô la?
Nhiều phút trôi qua không có ai lên tiếng trả giá cho bức tranh đó. Giới sưu tầm tranh c̣n yêu cầu bỏ qua bức chân dung và hăy đấu giá những bức tranh có giá trị kia. Mọi người đều hưởng ứng đồng t́nh, nhưng người điều khiển cuộc đấu giá trả lời:
- Không, chúng tôi phải bán bức tranh này trước. Nào ai sẽ mua bức chân dung người con trai này?
Vẫn không có tiếng trả lời. Cuối cùng, một ông lăo - bạn của người cha - ngập ngừng lên tiếng:
- Anh sẽ bán cho tôi bức tranh với giá 10 đô la chứ! Tôi... tôi chỉ c̣n bấy nhiêu tiền thôi.
Người điều khiển cuộc đấu giá hô to:
- Có ai trả giá cao hơn không?
Không khí trong pḥng vẫn im lặng.
- Trả giá lần thứ nhất... Trả giá lần thứ hai... Chấm dứt. Bức chân dung đă được bán với giá 10 đô la - Tiếng người điều khiển vang lên khẳng định.
Tiếng búa vừa gơ xuống, mọi người thở phào nhẹ nhơm. Có người reo mừng, có người nôn nóng hỏi:
- Thôi nào, hăy tiếp tục đấu giá những kiệt tác kia đi. Chúng tôi chờ đợi lâu rồi đấy!
Nhưng người điều khiển cuộc đấu giá bỗng tuyên bố:
- Xin lỗi quư vị nhưng cuộc đấu giá đến đây là kết thúc!
Mọi người sửng sốt, nhiều người bực ḿnh lên tiếng:
- Đă chấm dứt, ư ông muốn nói ǵ chứ? Chúng tôi đến đây không phải chỉ để đấu giá bức chân dung tầm thường đó, mà là những kiệt tác trị giá hàng triệu đô la kia. Chúng chưa được bán đi th́ làm sao gọi là kết thúc được?
Người điều khiển cuộc đấu giá từ tốn trả lời:
- Chúng tôi tôn trọng di chúc của người cha quá cố. Theo ư nguyện của ông, ai mua bức chân dung của người con trai th́ sẽ được thừa hưởng tất cả những bức tranh quư giá c̣n lại.
Đến lúc này, các nhà sưu tập tranh mới vỡ lẽ và hiểu sâu sắc tấm ḷng của người cha: Tất cả tài sản vật chất quư giá bao nhiêu cũng không bằng h́nh ảnh người con trong trái tim ḿnh.
|
|
anhhoanhat
member
REF: 646046
12/17/2012
|
Có Tôn giáo ví như một chàng thợ săn t́m kiếm và trói buộc con mồi, có Tôn giáo ví như một cô gái đẹp, kín cổng cao tường, chàng trai nào đủ điều kiện và chấp nhận vượt qua thử thách mới có thể lọt vào trong.
Công giáo mang hạnh phúc đến với mọi nhà, một mái ấm t́nh thương, nơi chứa đựng những ước mơ về cuộc sống, lung linh, huyền ảo, lộng lẫy, lăng mạn… những sẻ chia ấm ḷng đến tận những nơi tăm tối nhất… Giáng Sinh An Lành ḥa nhập cuộc sống như vậy đó.
Đó cũng là lư do, tại sao Mùa Giáng Sinh được cả thế giới đón nhận, dù ở nơi đâu, quốc gia nào, Tôn giáo nào, văn hóa nào… khắp nơi, mọi người đều đón mừng Giáng Sinh An Lành, lễ hội ngày càng phong phú, đa dạng, tươi đẹp, lung linh muôn sắc màu, đó là giá trị niềm tin, ánh sáng t́nh thương yêu lan tỏa trong mỗi tâm hồn.
Mùa Giáng Sinh năm nay lại về trong không khí tưng bừng và nhộn nhịp hơn, ngắm những trang trí lộng lẫy hơn, ḿnh lại nói vui với bạn bè rằng Công giáo đang quảng cáo ĐỨC TIN, nhưng trong thâm tâm ḿnh biết rằng: T̀NH YÊU mọi người dành cho Công giáo v́ những tốt đẹp Công giáo đóng góp cho cộng đồng… Ḿnh v́ mọi người th́ mọi người sẽ v́ ḿnh.
Chúng ta không đợi đến Giáng Sinh mới tặng quà, không đợi có nhiều tiền mới san sẻ, không đợi người khác nhờ mới giúp... Chúng ta làm những việc đó mỗi ngày, tặng quà, san sẻ khó khăn, giúp đỡ nhau hàng ngày... Bởi cuộc sống không là chờ đợi cơ hội mới ra tay, mà phải sáng tạo ra công đức, phải sáng tạo ra cơ hội, phải thực hiện ngay trong mỗi hành động.
|
|
violet13
member
REF: 646072
12/17/2012
|
Violet chon viec, o nha buon qua, sang day doc chuyen 2 viet.,,, suy nghi ve cuocsong. Noel men chuc 2 Anh luon vui, an lanh
|
|
utot91
member
REF: 646108
12/18/2012
|
Cám ơn Anhhoanhat và Violet13 ghé thăm. Hôm nay ḿnh thả bong bóng nha...
Bong bóng lên trời
TT - Một mùa Giáng sinh, học tṛ mẫu giáo vào lớp khoe với cô: “Hôm qua con được ông già Noel đến nhà tặng quà đó cô!”. “Con cũng được nữa nè cô”.
Cả lớp nhao nhao, bé nào cũng muốn khoe món quà ḿnh nhận được. Hộp bút ch́ màu, cây đàn đồ chơi, đôi giày, ṿng đeo tay, nơ buộc tóc... Cô giáo mỉm cười khi thấy những đôi mắt trẻ thơ long lanh niềm hạnh phúc.
Chợt cô giáo bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của một cô bé học tṛ ngồi ở góc pḥng. Cô bước đến và nhẹ nhàng hỏi: “Sao bé khóc?”. Bé ôm choàng lấy cô giáo và ̣a lên nức nở: “Cô ơi, ông già Noel không đến nhà con. Tại nhà con nghèo phải không cô?”.
Cô giáo xoa đầu bé dỗ dành: “Ông già Noel phải đi rất nhiều nơi, ông chưa kịp đến nhà con chứ không phải là không đến. Thế con đă gửi ước mơ của con cho ông chưa?”. Bé lắc đầu. Cô giáo hỏi bé ước mơ ǵ, rồi viết vào giấy, cột vào một chiếc bong bóng màu xanh và dắt bé ra sân.
Cô trao chiếc bong bóng và bảo bé hăy thả lên trời. “Ông già Noel nhất định sẽ quay trở lại”. Hôm sau, bé đến lớp thật sớm với gương mặt rạng ngời: “Cô ơi! Ông già Noel nhận được bong bóng ước mơ của con rồi”. Món quà đến muộn nhưng đúng như bé mong đợi: một chiếc áo mới. Cô giúp bé thay áo, bé cứ mân mê măi tấm áo mới. Suốt buổi, cô giáo cứ thấy bé cười.
Mùa Giáng sinh sau, cô giáo ghé thăm nhà bé. Cô cầm tay bé nắn nót ghi mơ ước. Bong bóng lại thả lên trời. Lần này bé nhận được món quà là đôi giày màu hồng phấn. Bé ôm cổ cô cười hạnh phúc. Bé hỏi: “Cô ơi, làm sao để cảm ơn ông già Noel?”. Cô giáo mỉm cười: “Niềm vui của bé chính là lời cảm ơn sâu sắc nhất”.
Lại một mùa Giáng sinh nữa. Bé đă biết viết. Trong mảnh giấy bé nhờ cô giáo gửi theo bong bóng để thả lên trời là những ḍng chữ: “Ông Noel ơi, năm nay con muốn xin ông tặng cho mẹ con một chiếc áo ấm.
Năm nào mẹ cũng mua áo cho con, c̣n mẹ th́ không có áo. Con thương mẹ lắm, con cũng biết ông già Noel chỉ tặng quà cho trẻ con thôi nhưng con muốn nhường phần quà của con cho mẹ. Từ ngày ba con bỏ đi, đêm nào con cũng thấy mẹ khóc. Ông tặng quà và nói mẹ con đừng buồn nữa, được không ông?”.
Mùa đông đó, mẹ nhận được áo bông và bé cũng nhận được một món quà cùng với lá thư của ông già Noel: “Mẹ bé đă hứa với ông là sẽ chỉ cười thôi, không bao giờ khóc nữa. Bé ngoan lắm, con búp bê này là phần thưởng của ông già Noel dành cho bé”. Mắt bé long lanh, tay cứ ôm chặt con búp bê biết khóc cười. Mắt mẹ và mắt cô giáo cũng ngân ngấn nước.
...Cô bé ấy bây giờ đă hiểu hết chuyện ngày xưa, nhưng ngày Giáng sinh cô vẫn muốn thả lên trời chiếc bong bóng mang nụ hôn và những lời cảm ơn đến tất cả những “ông già Noel” trong cuộc sống - những người đă nghĩ ra nhiều cách để mang hạnh phúc đến cho tất cả trẻ em nghèo: những người đă biến cổ tích thành hiện thực....
|
|
thahuong0000
member
REF: 646170
12/19/2012
|
Những câu chuyện rất cảm động.
C̣n Út, năm nay viết ǵ trên bong bóng đó ?
|
|
utot91
member
REF: 646187
12/19/2012
|
Anh Thahuong rỗi đến thăm Út, cám ơn anh.
Trời mưa bong bóng vỡ đôi
Tâm t́nh cũng vỡ, nên tôi đau ḷng
Trời mưa bong bóng phập pḥng
Đợi em lấy chồng thả bóng... anh bay H́ h́ h́...
Đùa chút, đừng có giận Út hén.
Cầu nguyện
Hai anh em Tư và Tèo cùng cha mẹ viếng thăm ông bà nội ở Canada một tuần trước Giáng Sinh và dự định sẽ ở lại cho đến sau tết mới về lại Mỹ.
Đêm đầu tiên trong lúc đọc kinh cầu nguyện trước giờ ngủ, Tèo bỗng hét lớn lên:
" Lạy chúa,... cho con một chiếc xe đạp và một máy Nintendo ...."
Tư lẹ làng xoay qua nói nhỏ với em: "Ê, sao mày hét lớn vậy? mày sợ ....Chúa bị lăng tai hả?"
Tèo đáp lại ngay: " Chúa th́ không ....nhưng mà ông bà nội th́ có đó, trời ạh...."
|
|
1langtusay
member
REF: 646193
12/19/2012
|
Phẻ hong Út Ớt ới ơi...
Anh Say ghé vào thăm Út và sẳn tiện chúc Út và g/đ một mùa lễ thật đầm ấm và hạnh phúc. Đă lâu rồi hơng có gặp Út nhưng mỗi độ anh về, anh thường ghé vào đọc mấy mẩu chuyện nho nhỏ hay hay này của Út. Trong công tác, anh hay thường dự những lớp training về inspirational hay motivational như vậy lắm.
Chúc Út vui nh́u nh́u,
-lts
|
|
vneshop
member
REF: 646216
12/19/2012
|
Giáng sinh
Ḿnh... có thích Giáng sinh không nhỉ?
Có. Chắc chắn rồi.
Không biết tại sao nữa, nhưng cứ nói đến Giáng sinh th́ trong ḷng ḿnh có nhiều cảm xúc lắm.
Ḿnh yêu Giáng sinh dù chưa năm nào ḿnh thực sự có được một Giáng sinh ấm áp và ư nghĩa.
Có lẽ v́ ḿnh yêu thích không khí Giáng sinh, vô cùng yêu thích.
Cái không khí cứ khiến người ta thèm một chút ấm áp...
Và có lẽ v́ có cái ǵ đó thật thiêng liêng và thánh thiện trong hai chữ Giáng sinh.
Nó khiến tâm hồn ḿnh trong trẻo dù có thật trống trải.
Giáng sinh...luôn gắn với cái lạnh tê tái, thứ cảm giác mà ḿnh thật sự yêu thích.
Mùa lạnh nhất trong năm mà...mùa của ḿnh.
Mùa mà có thể bước ra ngoài và ướp lạnh cơ thể đến tím tái.
Mùa mà có thể khiến ḿnh co rúm người lại và xuưt xoa để nghe cái lạnh lướt nhẹ qua da và thấm sâu vào người...tê tái.
Ḿnh yêu cái rét mướt của mùa Giáng sinh, yêu cái lạnh đến tê cứng cả người lúc đó.
Và ḿnh yêu luôn cả... nỗi trống trăi và man mác buồn trong trái tim ḿnh.
Lang thang...khắp các nẻo đường quen thuộc trong cái lạnh tê tái của mùa Giáng sinh để bắt gặp tấp nập người trên phố, để bắt gặp lung linh đèn neon vui mắt, để bắt gặp những nhộn nhịp của phố phường và những trang hoàng lộng lẫy khắp mọi nơi, để bắt gặp những mũ len, khăn choàng ấm áp mọi người chuyền tay nhau, để bắt gặp những cái nắm tay ấm áp đi bên cạnh nhau qua mùa đông lạnh và để bắt gặp ḿnh... lạc lơng!!!
Nhưng vẫn thích...
Thích trong cái lạnh điên cuồn đó bỗng t́m thấy một chút ấm áp xung quanh, dù không phải dành cho ḿnh...
Thích cái cảm giác lạnh lẽo bên ngoài mà trong ḷng ấm áp.
Phố phường ấm áp ánh đèn màu rực rỡ
Những con đường luôn tấp nập người qua lại ấm áp
Người người đua chen bên cạnh nhau, trao tặng nhau những lời chúc an lành và ấm áp
Mặc kệ giá lạnh, người ta vẫn cảm thấy ấm áp với không khí Giáng sinh.
V́ là mùa lễ hội, là mùa của ấm áp t́nh thân, gia đ́nh, bạn bè.
Là mùa để mọi người tề tựu về bên cạnh nhau.
Và là mùa để ḿnh muốn được ở bên cạnh một ai đó, dắt tay đi lang thang giữa phố phường tấp nập trong cái giá lạnh gay gắt của Giáng sinh.
Giáng sinh năm nay...ḿnh sẽ lại một ḿnh lang thang đi đâu đó?
Sẽ lại muốn bước vào nhà thờ lúc 12h đêm để nghe tiếng chuông thánh đường vang vọng, để nh́n mọi người làm lễ và cầu nguyện trước đấng tối cao. Và ḿnh...cũng muốn có một điều ước cho dù không phải là một con chiên ngoan đạo.
Giáng sinh năm nay... ḿnh sẽ lại muốn có được một chút ấm áp của yêu thương... sẽ lại muốn được dắt tay đi lang thang giữa cái giá lạnh mùa đông mà nghe ḷng ấm áp. Sẽ lại muốn chui người vào một nơi nào đó vừa an toàn vừa ấm áp...
Để rồi cho đến cuối cùng...vẫn chỉ có thể cuối đầu cười với cái bóng của chính ḿnh dưới chân?
Bỗng dưng nhớ Giáng sinh của 3 năm trước...lần đầu tiên có một Giáng sinh cảm thấy ấm áp. V́ bên cạnh đám nhóc của ḿnh, dù đă say mèm rồi cả đám. Cái Giáng sinh mà đứa gối đầu lên đùi, đứa ngă đầu vào vai ḿnh quây quần ấm áp. Cái Giáng sinh mà lần đầu tiên Bol đă hôn ḿnh xối xả từ bàn tay lên đến vai trong trạng thái xỉn. Ngố nhà ḿnh th́ trốn biệt trong pḥng sau khi ói nguyên cả buổi trong toilet. Decon cười với cái vẻ mặt ngu ngơ đến buồn cười. Bin th́ đỏ gay từ mặt xuống cổ nằm dài trên sofa. Cái Giáng sinh mà ở nhà Bol, lần đầu tiên Gấu tiến lại gần ḿnh, khuôn mặt tỉnh táo nhất đám, cứ như chẳng có tư men nào nhưng ḿnh biết chính là người uống nhiều nhất đám. Cái Giáng sinh mà có người đă ôm ḿnh thật chặt từ đắng sau như một đứa trẻ đang làm nũng "Không cho coiu về, không cho coiu về. Coiu ở đây chứ hong đi đâu hết" khi ḿnh bày đặt giận đ̣i về v́ cái tội hư lắm cả đám. Có lẽ là Giáng sinh đầu tiên ḿnh cảm thấy ấm áp, có lẽ là Giáng sinh đầu tiên ḿnh có những người thân yêu bên cạnh. Có lẽ là Giáng sinh đầu tiên ḿnh biết ḿnh cũng có ư nghĩa với một ai đó trên cuộc đời này. Và có lẽ...là Giáng sinh duy nhất.
Ḿnh...sẽ ước ǵ cho Giáng sinh năm nay nhỉ?
|
|
thahuong0000
member
REF: 646287
12/20/2012
|
Út hư quá rồi Út ơi, đem chuyện tí tèo ra ám chỉ ǵ đây. Tôi vẫn thấy người quê một cục lúc đó không phải tôi, mà là em, có nên kể cho mọi người nghe không hử ? hà hà
|
|
utot91
member
REF: 646294
12/20/2012
|
Thôi cho Út xin đi anh Thahuong, vô t́nh thôi anh ạ. Chuyện xưa hay chuyện nay cũng thế. Nhưng có điều anh hiểu nhầm Út rồi. Chuyện xưa rất cảm động, khi nhớ lại, Út thường cười một ḿnh như điên á. Út chắc hẳn đương sự cũng mủi ḷng.
|
|
utot91
member
REF: 646295
12/20/2012
|
Anh SAY của Út uidzzzz,
Lâu quá không gặp anh, dù say đâu anh cũng phải về nhà thăm Út nha anh, hứa nha.
Hoan nghênh Vnesho ghé góp ư, tâm sự của Vnesho buồn quá à. Phải chi Vnesho ở gần đây, đến vui với tụi này hén. Thôi, vui lên đi, nha.
|
1
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đă đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ư kiến |
|
|
|
|