thaoooanh
member
ID 70112
10/30/2011
|
CÁI ÁO NHĂN - truyện ngắn Nguyễn Anh Đào
Chồng cắp cái cặp, leo lên xe đi thẳng, rớt lại sau lưng câu “Vợ con ǵ chán chết mẹ!”. Con bé đ̣i theo cha khóc nấc, Na dỗ dành con bằng cách chở con bé đi một ṿng và mua thứ ǵ đó cho nó ăn. Mẹ chồng không nói ǵ. Về, Na vứt ch́a khóa lên bàn lẩm bẩm “Lo cho bản thân ḿnh mà lo cũng không xong, c̣n nổi khùng!”. Mẹ chồng vẫn không nói ǵ. Sau nhiều lần vợ chồng Na căi nhau, hễ cuộc căi vă trở nên trầm trọng đều là “nhờ” sự ḥa giải của bà. V́ thế, có lẽ, bà hiểu, nên im lặng là tốt nhất. Và Na cám ơn mẹ chồng v́ điều đó.
Chuyện nhỏ xíu, chỉ là Na không ủi đồ cho chồng. Không phải Na không biết ủi, không phải Na bận rộn cũng không phải Na lười biếng, mà đơn giản, Na không thích làm.
V́ thế, nên hôm nay có buổi gặp mặt quan trọng để kư hợp đồng làm ăn, sau khi lục tung tủ quần áo không t́m thấy cái nào đă được ủi sẵn, chồng phải tự ủi một cái rồi mặc đi, nhưng sau đó th́ tức tối văng lại một câu chán đời.
Na cười, với những chuyện thế này Na hay cười, Na b́nh thản, coi như những lời nói của một kẻ khùng bâng quơ nào đó mà không liên quan đến Na. Ừ, th́ có đáng ǵ đâu. Chán th́ cũng đă chán lâu rồi, mà anh chỉ chán Na chỉ cái việc không ủi áo, nếu đem so với cái chán của Na, nó chỉ bằng hạt bụi so với cục đá. Vậy đó, Na hơn thua, Na không biết hi sinh, Na không biết cách chăm chồng, trong “tứ đức”, cái đức đầu tiên Na hoàn toàn không có, Na không thích có.
Hôm sau, chồng vẫn không thấy áo được ủi, không c̣n cách nào khác, chồng nhờ mẹ chồng ủi giúp, trước mặt Na. Na không nói ǵ. Mỗi lúc thế này Na tự nhủ rằng ḿnh không hề có chồng. Mà cũng là suy nghĩ b́nh thường thôi, nếu Na có chồng, Na đă không ṿ vơ cô đơn đến mức ấy.
Cuối cùng Na thua, v́ không thể để mẹ chồng đem quần áo ra ủi. Na phải làm, việc đầu tiên khi ủi áo chồng là Na… khóc.
Bàn ủi nóng, Na lấy chiếc áo sơ mi chính tay ḿnh mua, ủi thẳng. Na đè mạnh bàn ủi xuống, đè thật lâu, đè cơn giận xuống … Cách đây không lâu, cũng chiếc áo này, khi Na giặt, Na thấy có vết son. Lúc ấy, Na chỉ đứng thảng thốt nh́n chiếc áo, thảng thốt nh́n chồng. Na không nói nổi lời nào, v́ bất cứ câu nào Na để vuột khỏi miệng lúc này đều nhận lại một cái nhếch môi khinh bỉ “khùng”, trong mắt chồng, Na chỉ là đứa suy nghĩ vớ vẩn khùng điên mà thôi.
Rồi cũng không lâu sau đó, sáng khi tỉnh rượu, đếm tiền c̣n trong túi ḿnh, chồng rất tự nhiên “Mấy con nhỏ, tự động móc túi lấy tiền à?”. Lại thêm một lần Na sửng sốt nh́n chồng, người cứng đơ, tại sao chồng có thể nói chuyện chồng đi bia ôm trước mặt Na một cách thản nhiên đến thế? Na cảm thấy ḿnh đau như ai vừa chém một nhát ngang lưng. Na khóc không nổi. Và… chồng rất b́nh thản, không một lời xin lỗi nào.
Na đẩy bàn ủi đi, cứ dằn từng cơn giận xuống, để khỏi phải đẩy mạnh cho rách toạc chiếc áo. Na nh́n đống quần áo ḿnh vừa lôi ra, Na không tin ḿnh đủ sức làm hết đống đồ này như trước đây. Có lẽ chỉ một lát nữa thôi, Na sẽ ném mạnh bàn ủi vào tường, rồi mọi thứ ra sao th́ ra. Biết vậy, nên cố thêm một lần dằn xuống, Na rút điện. Ngồi khóc.
Phải mất hơn một tiếng sau Na mới ủi xong cái áo đầu tiên. Rồi phải mất nhiều giờ sau đó để Na có thể b́nh ổn tinh thần lại, để nén hết mọi thứ xuống tận cùng của trí nhớ, để xóa, để quên. Những chuyện ấy cứ như cái thùng rác trong máy tính, đă bỏ vào đó rồi, nhưng tiếc nên cứ chần chừ không xóa hẳn đi, thỉnh thoảng “restore” lại, tất cả trở về vị trí ban đầu để rồi thấy nó không cần thiết, lại xóa đi. Trở thành cái ṿng lẩn quẩn mà không biết tới khi nào Na mới thoát ra.
***
Sau lần ủi áo ấy, chồng không nói ǵ, vẫn cứ b́nh thản mở tủ lấy những bộ quần áo đă được ủi phẳng phiu, vẫn đi và về, không tỏ thái độ ǵ. Na mệt mỏi với những công việc của ḿnh. Rồi Na t́m được cách thoát khỏi chuyện ấy, cứ sau chừng mười ngày đống quần áo trở thành quần áo nhăn nhúm, Na thuê một người giúp việc làm theo giờ đến ủi giúp Na, mỗi giờ với tiền công hai mươi ngàn. Dù sao, khoảng mười ngày bỏ ra khoảng năm mươi ngàn để tránh những cảm xúc không đáng có, với Na, cũng đáng lắm. Thời gian ngồi ủi áo và thời gian mất cân bằng sau đó, có thể thiệt hại gấp nhiều, nhiều lần số tiền năm mươi ngàn mà Na đă bỏ ra. Na tự cười thưởng cho sự thông minh của ḿnh.
Nhưng với việc bỏ tiền ra để làm một việc mà trong khả năng ḿnh có thể làm th́ mẹ chồng Na không đồng ư. Điều đó khiến Na trở thành đứa lười biếng, xài tiền hoang phí trong mắt bà. Bà tự “dằn mặt” Na bằng cách thỉnh thoảng lấy bàn ủi ra để ủi những cái áo cho con trai bà. Na nhắm mắt ngó lơ. Những lúc ấy, Na thường đưa con đi chơi, coi như không biết ǵ.
Có những công việc tưởng chừng như rất giản đơn, rất b́nh thường lại có sức ảnh hưởng đến tâm lư của Na một cách khủng khiếp. Na khó kiểm soát được hành vi của ḿnh trong những lần tranh luận với chồng, thường th́ Na tỏ ra bực bội nhiều hơn là tranh luận cho ra vấn đề. Dần dần, chuyện tranh luận là chuyện không mấy khi xảy ra, khi Na thường rúc vào căn pḥng nhỏ của ḿnh, dỗ con ngủ và ḿnh th́ mở máy tính lên, đó là nơi Na kết nối với thế giới.
Có lần, chồng lấy máy tính của Na đi làm việc ở đâu đó rồi không về. Na đă hét toáng trong điện thoại, đại loại rằng đời em giờ chỉ c̣n mỗi cái máy tính, gia đ́nh không, chồng cũng không, có cái máy tính cũng cướp đi, là sao? Là sao?
Sau cái lần ấy, mọi thứ của Na không c̣n ai dám đụng tới, nó trở thành thế giới riêng biệt, bất khả xâm phạm. Chồng ngại lên cả pḥng ngủ. Căn pḥng mà giờ Na đă bày trí xếp đặt theo ư ḿnh mà không c̣n ai có quyền chạm vào. Từ đó, Na có cảm giác chồng chỉ cần ḿnh như một người ủi quần áo, thậm chí cơm anh cũng không thèm ăn ở nhà, nay nhậu nơi này, mai nơi kia…
***
Na không quan tâm tủ áo quần c̣n bao nhiêu cái, chỉ khi nào thấy bà giúp việc đến th́ hiểu là đâu khoảng mười ngày. Lần này, người giúp việc bệnh mà không báo, Na vẫn vô tư, cứ nghĩ là chưa đến ngày. Chồng tự lấy bàn ủi, cắm điện và lấy áo ra. Cái bàn ủi ngă xuống, chồng không buồn dựng lên, thế là nó cháy quăn một góc chiếc áo mà chồng cho là đẹp nhất.
Na biết, Na chở con ra chợ, để không phải nghe bất cứ điều ǵ và từ ai về cái bàn ủi hay cái áo sơ mi.
Na đi hơn một tiếng đồng hồ, cứ nghĩ chồng đă ủi xong cái áo khác rồi ra khỏi nhà từ đời nào. Nhưng về đến nhà, xe vẫn c̣n, cửa vẫn c̣n. Na dựng xe, bỏ con xuống đất, nh́n vào trong. Chồng Na từ trong nhà đi thẳng ra, thẳng tay cho một bạt tai lên mặt Na. Con bé khóc thét khi nh́n thấy bất cứ ai chạm vào người mẹ nó, nhất là lại dám đánh mẹ nó. Na lia con mắt rực lửa căm hận về phía chồng, ôm con vào ḷng để dỗ dành trấn an con. Na ôm con bỏ đi. Chồng hét toáng lên “Mày đứng lại!”. Na vẫn bước đi, đi nhanh như chạy, đi để t́m một nơi an toàn hơn cho con bé vào lúc này. Na không nghĩ ǵ hết, đầu cô bấn loạn, tiếng khóc đứa nhỏ át đi hết mọi thứ. Cứ vậy mà Na ôm con bé đi, hết khúc cua này đến con hẻm khác, bao nhiêu cái ngoằn ngoèo Na không nhớ, cố đi đường sao càng lắt léo càng tốt để chồng không t́m thấy ḿnh. Chồng có thể chờ Na hơn một giờ đồng hồ để đánh Na bạt tai th́ có thể t́m Na bất cứ đâu để cho Na thêm mấy cái bạt tai nữa, thậm chí con bé cũng không tránh khỏi cơn cuồng nộ của cha. Tới khi mệt quá, Na ngồi phệch xuống đất, lúc này Na thấy ḿnh muốn khóc. Và, Na ngồi khóc, khóc như một đứa trẻ.
Ngẩng lên th́ mặt trời đă gần ngay đỉnh đầu, con bé thấy mẹ khóc cứ víu lấy áo mẹ mà không dám nói ǵ, tới khi nh́n lại th́ nó đă mệt lả, lim dim ngủ. Na nh́n quanh, t́m một quán phở nào cho con ăn trưa, rồi ru nó ngủ trên vai ḿnh cũng được. Con bé không thể chịu đói chịu khát v́ những bất đồng vớ vẩn của cha mẹ nó.
***
Con ngủ say, Na gửi nó ở nhà một người bạn gần đó rồi một ḿnh về nhà. Trống trải, cả mẹ chồng cũng không có nhà. Na nhún vai, có lẽ mọi thứ đang trở lại b́nh thường. Na ngồi vào máy tính, gơ “Mọi thứ bắt đầu nhăn nhúm, anh có muốn ủi phẳng bao nhiêu lần, nó cũng chỉ nhăn nhúm theo sự vô tâm hàng ngày mà không có ǵ thay đổi được. Đừng mong ai tṛn trách nhiệm khi chính bản thân ḿnh c̣n đang không biết mỗi ngày cái gia đ́nh này xảy ra bao nhiêu việc?”. Sau câu nói ấy là tờ đơn ly hôn, Na tải sẵn mẫu đơn có trên mạng rồi điền vào. Na bấm lệnh in, kư tên, rồi đem xuống để trên bàn làm việc của chồng. Na ra ngoài, khóa trái cửa lại, mang theo quần áo và những thứ cần thiết cho hai mẹ con. Có lẽ, đây là lần đầu và cũng là lần cuối cùng Na quyết định ly hôn với chồng. Lư do chỉ v́ cái áo nhăn.
11.2010
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
|
anhhoanhat
member
REF: 616719
10/30/2011
|
Mến chào bạn, một câu chuyện được viết rất hay về cảm tính
Một người chồng hành động cảm tính và một người vợ hành động cảm tính, khi cảm tính của họ đẩy lên mức cao nhất cũng là lúc vô cảm. Đó là thời điểm băo ḥa của cảm tính. Trước đó là từ yêu đến rất yêu đến mức có thể hy sinh v́ nhau. Sau đó là chán, đến ghét và có thể tàn nhẫn với nhau.
Lẽ thường t́nh th́ ai cũng trải qua giai đoạn băo ḥa của t́nh yêu, giữa yêu và ghét để có thể gắn bó không rời hoặc là tách rời v́ không thể gắn bó. Ở giữa hai thái cực có thể sống thiếu nhau và không thể sống thiếu nhau, c̣n có những cặp dung ḥa ở mức độ trung b́nh.
Giai đoạn băo ḥa là khi hôn nhân gia đ́nh có những dạn nứt cần hàn gắn bằng sức mạnh tinh thần tỉnh táo để vượt qua, bởi cảm tính và dục vọng luôn làm mờ tinh thần. Giai đoạn băo ḥa là giai đoạn mà mọi cố gắng nỗ lực hành động đều chống lại lợi ích bản thân về mọi mặt.
Chỉ có t́nh yêu thương mới có thể bao dung tất cả, nếu ai cũng ích kỷ bản thân, dục vọng bản thân, phản ứng theo cảm tính đó sẽ đều đưa đến những kết cục như nhau, cuộc hôn nhân nào cũng vậy, cần tinh thần sáng suốt và không để cảm tính và dục vọng làm mờ tinh thần. T́nh yêu cuộc sống là tập làm quen cách sống với những rắc rối. Một hệ vận động tâm sinh lư ổn định th́ cuộc sống sẽ không bị bất ổn.
Cảm ơn bạn cho xem một câu chuyện hay, chúc bạn an vui hạnh phúc.
|
|
aka47
member
REF: 616722
10/30/2011
|
Một câu chuyện rất ư nghĩa.
Nh́n h́nh chị Thảo Oanh , chị đẹp quá... Vô đây coi chừng mấy anh đẹp chai nha chị , nhất là anh LD.
hihii
|
|
vitbuocno
member
REF: 616745
10/30/2011
|
Chào cả nhà, câu chuyện trên là một câu chuyện rất điển h́nh về đời sống vợ chồng, hai vợ chồng sống với nhau ngoài chuyện yêu nhau c̣n phải ḥa hợp cả tính cách và nếp sống nữa th́ cuộc sống mới lâu bền được, không có đôi vợ chồng nào lại giống nhau 100% cả, mỗi người đều có sở thích và lối sống riêng, nếu chỉ giữ những ǵ ḿnh muốn ḿnh thích mà chẳng để ư ǵ đến cái chồng muốn chồng thích th́ cuộc sống sẽ chẳng ḥa hợp được lâu dài, mà những điều nhỏ nhặt đấy sẽ bào ṃn t́nh yêu của đôi vợ chồng đi, cho nên ngoài sự cảm thông chia sẻ ra, t́nh yêu cần có sự ḥa đồng và bao dung nữa, nếu người vợ thấy việc là quần áo cho chồng là việc hoàn toàn b́nh thường mà các bà vợ hay làm và việc đó chẳng có ǵ nặng nhọc th́ có lẽ hôn nhân của họ đă đi theo một chiều hướng khác, cám ơn bạn TO đă đăng chuyện nhé, chúc bạn và cả nhà tuần mới vui nhé.
|
|
thaoooanh
member
REF: 616780
10/31/2011
|
@Aka: Anh LD là anh nào vậy em? hihhii
Đây là câu chuyện ḿnh đă viết dựa trên 50% sự thật của bản thân, chỉ khác là ḿnh ngoài đời hổng dám viết đơn ly dị. Hic.
Cám ơn các bạn đă hiểu và chia sẻ.
|
1
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đă đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ư kiến |
|
|
|
|