Vietnam Single Tim Ban Bon Phuong  


HOME  -  FORUM  -  REGISTER  -  MY ACCOUNT  -  NEW  PHOTOS  -  BROWSE  -  SEARCH  -  POEM  -  ECARD  -  FAQ  -  NCTT  -  CONTACT



Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ư mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ư

 
NCTT Những chủ đề mới nhất

NCTT Những góp ư mới nhất
NCTT Website


Who is Online
 

 

Forum > Truyện ngắn >> Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh - Nguyễn Nhật Ánh

 Bấm vào đây để góp ư kiến

1

 color4love
 member

 ID 67817
 05/19/2011



Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh - Nguyễn Nhật Ánh
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email -goi thu   Thong bao bai viet spam den webmaster  edit -sua doi, thay doi edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien
1. Thằng sơn

Thằng Sơn con ông Ba Huấn thích con Mận. Tôi hoàn toàn không biết chuyện đó.

Ông Ba Huấn giàu sụ, cả làng chỉ mỗi ông cất được nhà lầu. Nhưng thằng Sơn lại học hành dốt đặc cán mai. So với nó, con Mận vẫn c̣n giỏi chán.

Sơn chơi bời lêu lổng nổi tiếng, lại giỏi chọc làng phá xóm, ăn nói th́ hỗn láo xấc xược nên ai cũng ghét.

Nó chả bao giờ liếc tới cuốn tập nên học đúp liền tù t́ mấy năm. Hè nào cũng vậy, cứ đến ngày niên học bế giảng, bọn tôi lại thấy ba nó rượt nó chạy ḷng ṿng quanh làng. Ba nó cầm roi chạy phía sau, nó chạy phía trước, vừa chạy vừa hai tay bụm đít.

Nó lớn hơn tôi tới ba tuổi nhưng đến giờ vẫn ngồi cùng lớp với tôi là v́ vậy.

Xưa nay tôi cứ tưởng thằng Sơn thích Bé Ba, con ông Tư Cang.

Bé Ba nghỉ học từ năm lớp ba. Nó ở nhà phụ ba mẹ đi giẫy cỏ, gieo mạ, cấy lúa, bón phân, quanh năm lầm lũi ngoài đồng nên da dẻ đen thui. Bù lại, do lao động chân tay nhiều, nó lớn vượt, người phổng phao, ra dáng thiếu nữ c̣n hơn cả chị Vinh.

Tôi không biết con Bé Ba có thích lại thằng Sơn thật hay không, hay bị thằng này đem tiền ra dụ dỗ mà người ta đồn thằng Sơn nhiều lần rủ con Bé Ba chui vô bụi cây tâm sự, bị ông Tư Cang xách rựa đi lùng như lùng mấy thằng đánh bả chó.

Có lần tôi hỏi nó:

- Mày thích con Bé Ba thật à?

Mặt nó vênh vênh:

- Tao thích nó ít thôi. Nó thích tao nhiều hơn.

- Có người bảo ba nó xách rựa đi lùng mày nhiều lần, có không?

Thằng Sơn không đáp có hay không, chỉ nhún vai:

- Tao đâu có sợ ổng.

Nó nói vậy tức là nó thừa nhận rồi. Tự nhiên tôi nhớ tới hôm thầy Nhăn xách roi đi kiếm chú Đàn. Nhưng roi quất chỉ đau thôi chứ không làm chết người.

- Mày mà để ổng chém trúng một rựa là tiêu đời! - Tôi rụt cổ.

- Tiêu cái này này! - Thằng Sơn giở giọng mất dạy, vừa nói nó vừa hẩy quần ra phía trước - Nếu con Bé Ba không khóc lóc năn nỉ, tao đă nện ba nó từ lâu rồi.

Tôi không biết Sơn có nói dóc không nhưng nh́n cườm tay chắc nịch của nó, tôi nghĩ nếu đánh nhau với ông Tư Cang thật, Sơn chưa chắc đă chịu lép vế.

So với tôi, thằng Sơn to xác gần gấp đôi. Bộ dạng nó lại du côn, lúc nào cũng như sắp sửa gây gổ với ai.

Thấy tôi đực mặt nghĩ ngợi, nó hấp háy mắt:

- Mày hẹn nhau với con Xin bao giờ chưa?

Tôi khịt mũi:

- Tao chỉ ra nhà nó chơi u, chơi rồng rắn lên mây...

- Ngu! - Sơn phun nước bọt - Thích tụi con gái là phải hẹn nhau với nó. Phải rủ nó chui vô bụi cây rậm rạp, vắng vẻ.

- Mày mới ngu! - Bị thằng Sơn mắng ngu, tôi nổi khùng vặc lại - Chui vô mấy chỗ đó cho muỗi cắn à?

Sơn lắc đầu, nó chán ngán phẩy tay về phía tôi theo cái cách người ta phẩy một con ruồi:

- Mày đúng là con nít. Nói chuyện với con nít chán bỏ xừ.

- Thế mày và con Bé Ba chui vô bụi cây làm ǵ? - Tôi liếm môi hỏi lại, cố kềm tự ái.

Sơn nhếch môi, giọng khinh thị:

- Tụi tao làm tṛ người lớn. Mày con nít không biết đâu!

Tôi ngẩn người ra:

- Tṛ người lớn là tṛ ǵ?

- Là tṛ này này!

Sơn cười hề hề, hai bàn tay làm một cử chỉ hết sức tục tĩu.

- Đồ mất dạy! - Tôi đỏ mặt - Thế nào cũng có ngày ông Tư Cang chém chết mày!

Nói xong, tôi quay ḿnh bỏ đi.

Cách một đỗi xa, tôi đưa hai ngón tay bịt lỗ tai. Tiếng cười hô hố của thằng Sơn đuổi theo phía sau làm tôi gai cả người.

----
Color4love.com - Flower and gifts to Vietnam



Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 

 da1uhate
 member

 REF: 600495
 05/19/2011

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Post tiếp đi bạn, mình cũng đang đọc truyện này, đọc chùa trên internet mà sao thấy kết thúc hơi hẫng, hổng biết là truyện có được đăng hết hay chưa.

 

 banguyenle
 member

 REF: 600505
 05/19/2011

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai

Đây là truyện dài của Nguyễn Nhật Ánh, rất hay, rất tâm lư, rất trẻ cono1ket61 thúc rất có hậu.Ai chưa đọc có thể t́m mua ở các nhà sách.v́ là truyện dài nên nếu post lên từng đoạn th́ người đọc sẽ phải kiên nhẫn chờ đợi v́ t́nh tiết câu truyện luôn khiến người đọc ṭ ṃ, khó có thể chờ lâu được.Nhưng như thế cũng hay, post tiếp đi bạn.xin cám ơn
LNB


 

 color4love
 member

 REF: 600895
 05/23/2011

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh - Kỳ 2

Tôi há hốc miệng:

- Mày khùng hả Sơn?

Làm như không nghe thấy tôi, Sơn cho tay vào túi, vốc ra một nắm bi:

- Nếu mày đồng ư, tao trả lại cho mày vốc bi này.
- Tao không thèm chơi bi.

Sơn lại cho tay vào túi kia:

- Tao cho mày tiền.
- Tao cũng cóc cần tiền.
- Vậy chắc là mày cần thứ này!

Sơn giơ nắm đấm lên, mặt hầm hầm.

Tôi bước lui một bước:

- Sao mày bảo mày thích con Bé Ba?

Sơn ngang phè:

- Tao thích cả hai đứa.

Nó cười nhăn nhở:

- Đứa nào trông cũng ngon mắt.

Cử chỉ thô tục của thằng Sơn hôm trước chợt hiện ra lởn vởn trong đầu tôi. Như người bị đánh thuốc độc, mặt tôi lập tức phù ra.

- Thứ như mày đừng ḥng rớ tới con Mận! - Tôi nghiến răng ken két.
- Hỗn láo nè!

Thằng Sơn gầm lên và tung một cú đấm vào giữa mặt tôi.

Mặc dù đă đề pḥng, tôi vẫn không tránh được cú ra tay nhanh như chớp của nó.
Tôi ngă vật ra đất, có cảm giác quai hàm găy vụn.

Tôi chưa kịp ngồi dậy, thằng Sơn đă cưỡi lên người tôi, hai tay đấm liên hồi như giă gạo.

Tôi không đấm trả lại được cái nào, cũng không vùng thoát được, chỉ biết dùng bàn tay lẫn khuỷu tay che lấy mặt.

Đấm chán, thằng Sơn dừng tay, hằm hè:

- Thế nào? Thứ như tao có rớ được con Mận không?

Nhớ tới vẻ mặt buồn thảm và những giọt nước mắt của con Mận hôm nào, tôi quên cả đau.

- Rớ cái củ cải tao đây nè! Đồ chó!

Vừa hét lên tôi vừa phun một băi nước bọt trúng ngay mặt thằng Sơn kêu đánh “bép”.

Bộ mặt nhơn nhơn của Sơn lập tức chuyển đủ bảy màu. Nó lại mím môi nện tôi thật lực, không thèm quẹt nước miếng dính trên mặt.

Đang quưnh quáng che chắn, khuỷu tay tôi chợt chạm phải vật ǵ cưng cứng chỗ ngực áo.

Tôi ṃ mẫm một lúc, vớ được cây bút bi, liền rút ra đâm một phát thật mạnh.
Ng̣i bút xoi thủng g̣ má thằng Sơn một lỗ nhỏ, chắc chẳng đau đớn ǵ, chỉ tổ làm nó sôi máu, nện tôi càng hung hăng hơn.

Bữa đó, nếu không có đứa bạn chạy ra sau hè đi tiểu bắt gặp và dọa méc thầy giám thị, chắc người tôi nát như tương.

3. Thằng Sơn lại âm mưu

Hôm sau đến lớp, tôi không dám lại gần thằng Sơn. Lúc vô học, buộc phải ngồi cạnh nó, bụng tôi thon thót suốt buổi sáng. Nhưng từ lúc vô lớp đến lúc ra về, nó vẫn ngồi im như tượng.

Chỉ khi bọn học tṛ ôm cặp chen nhau ra cổng, nó mới lại gần vỗ vai tôi:

- Nè Thiều!
- Ǵ? - Tôi xoay người một ṿng để tránh bàn tay của nó, hoang mang hỏi.

Nhưng Sơn không nhắc ǵ tới chuyện đánh nhau hôm qua. Nó nói một câu như đánh đố, chẳng ăn nhập ǵ đến nỗi lo lắng trong ḷng tôi:

- Mày đừng tưởng cả làng này ai cũng ngu.

Dĩ nhiên động tác duy nhất tôi có thể làm trong lúc đó là há hốc miệng ra nh́n nó, hồi hộp chờ xem nó sẽ nói tiếp câu ǵ nữa sau câu mở đầu bí hiểm kia.

Không để tôi đợi lâu, thằng Sơn nh́n tôi qua khóe mắt, nhếch môi thâm độc:

- Mày tưởng tao không biết bí mật nhà con Mận hả!

Câu nói của thằng Sơn làm tôi choáng váng. Như người bị nện búa vào đầu, tôi chỉ muốn lập tức khuỵu chân xuống.

- Số phận của gia đ́nh nó đang nằm trong tay tao. Bây giờ tao bảo ǵ mà nó chẳng nghe.

Giọng điệu hăm dọa của thằng Sơn lại cất lên, xát vào tai tôi như xát muối. Một cảm giác ngột ngạt khó chịu lấp đầy ngực tôi khiến tôi phải hít vào liên tục.

- Mày định làm ǵ? - Tôi hổn hển nói.

- Tao định làm ǵ th́ mày cũng biết rồi đó - Thằng Sơn úp mở, cố t́nh nói ḷng ṿng để khoái trá nhấm nháp nỗi lo âu ánh lên trong đáy mắt tôi.

Trong một giây, tôi nghe máu nóng dồn lên mặt. Lúc đó nếu có thể cắn cổ thằng Sơn được, tôi sẽ không ngại ngần ǵ mà không nhảy xổ vào nó.

Tôi thu nắm đấm, môi giần giật:

- Mày không được đụng tới con Mận!
- Chà, mày ra lệnh cho tao đấy hả Thiều? - Sơn phun một băi nước bọt - Mày nghĩ mày là ai vậy?

Nó lại đập tay lên vai tôi, hừ giọng:

- Thằng em mày th́ kinh thật, chứ mày chỉ là con muỗi trong mắt tao thôi. Tao chỉ bóp một cái là bẹp!

Lần này, nói xong nó quay lưng đi thẳng, tay tung tẩy cái cặp sách, miệng nghêu ngao, rặt những câu mất dạy:

- Em ơi cái vú em tṛn...

Tôi ngoái cổ nh́n quanh để xem con Mận ở đâu nhưng tôi không t́m thấy nó.
Bên kia hàng rào, giữa sân trường, những cánh hoa đỏ đă bắt đầu lốm đốm trên tàng phượng báo hiệu mùa hè sắp về. Tiếng ve kêu râm ran mấy ngày nay nhưng mải sa đà vào cuộc chiến dằng dai với thằng Sơn, tôi không để ư.

Thế là đă đến mùa đi bắt ve sầu, nhưng tôi nhận ra ḷng tôi đă không c̣n thanh thản nữa. Bộ tịch đểu cáng của thằng Sơn mấy ngày nay đă cắm sâu vào tâm trí tôi như một thứ nấm độc.

Cắn môi muốn rướm máu, tôi ngoảnh nh́n theo nó bằng ánh mắt đau khổ, chán ghét và bất lực, bụng chỉ cầu cho nó chết sông chết suối hay chết cháy quách cho rồi.

(C̣n tiếp)

Nguyễn Nhật Ánh


 

 color4love
 member

 REF: 606730
 07/17/2011

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh - Kỳ 3

4. Ngày nào tôi cũng chạy qua nhà con Mận

Tâm trạng nặng nề, lại không chia sẻ được với ai khiến mặt tôi cứ dàu dàu. Có khi cả ngày tôi không cười một tiếng.

Thằng Tường ṭ ṃ:

- Anh đang buồn chuyện ǵ hả, anh Hai?

- Đâu có.

Tôi chối phắt, những chuyện như thế này tôi biết tôi không thể tâm sự với thằng Tường.

Ngày nào tôi cũng chạy qua nhà con Mận. Có ngày tôi qua nhà nó hai, ba lần. Chỉ để hỏi vu vơ:

- Hôm nay có đứa nào trong lớp tới đây chơi không hở mày?

Lúc đầu con Mận nói “không”, về sau thấy tôi cứ hỏi đi hỏi lại măi một câu, nó cười khúc khích:

- Thiều làm sao thế?

Tôi chép miệng, bối rối:

- Tao có làm sao đâu. Hỏi chơi vậy thôi.

Như vậy thằng Sơn vẫn chưa hành động. Chắc nó đang chờ cơ hội thuận tiện. Tôi thở phào và t́m cách lảng xa đề tài khó nói này:

- Lúc này mày có c̣n phơi những ngón tay bên ngoài cửa sổ không?

- Ngày nào ḿnh cũng phơi.

Tôi nhớ đến những giọt nước mắt của nó:

- Thế c̣n gương mặt, mày có phơi không?

- Có.

- Mày vẫn bị ăn đ̣n của mẹ mày à?

Con Mận không trả lời nhưng mặt nó buồn xo.

- Tại sao mẹ mày hay đánh mày vậy? - Tôi nhíu mày, đột nhiên thấy ḷng se lại - Tao thấy mày siêng việc nhà lắm mà. Điểm học tập của mày tháng này cũng đâu có tệ.

Ngay câu hỏi này, có vẻ con Mận cũng không muốn trả lời. Chỉ đến khi tôi khẽ đụng tay vào tay nó tỏ ư giục, nó mới ấp úng đáp:

- Mẹ ḿnh đánh ḿnh không có lư do ǵ hết á. Thấy ngứa mắt th́ đánh thôi.

- Thấy ngứa mắt? Là sao? - Tôi tṛn xoe mắt.

- Ḿnh cũng chẳng hiểu. - Con Mận lắc đầu, giọng đă chớm sụt sịt - Mẹ ḿnh bảo thế.

Vừa nói con Mận vừa quay mặt đi, cố t́nh đưa lưng về phía tôi. Chỉ nh́n thấy nó từ phía sau, tôi vẫn có cảm giác nó vừa nuốt vào một tiếng nấc.

- Dạo này mẹ ḿnh lúc nào cũng buồn bực. - Vẫn không xoay người lại, con Mận u uẩn nói thêm, nghe buồn rười rượi.

Chắc là mẹ nó buồn bực chuyện gia đ́nh! Tôi nghĩ bụng. Ờ, ba nó như thế, mẹ nó chắc phiền năo lắm. Có đủ thứ để lo lắng. Lo chạy bữa hàng ngày cho cả nhà. Lo chăm sóc cho ba nó. Lo bí mật vỡ lở. Có lẽ v́ vậy mà mẹ nó trở nên cáu gắt, động một tí là thượng cẳng chân hạ cẳng tay với nó.

Tự nhiên tôi thấy thương con Mận quá. Tôi muốn nói với nó mày nên đề pḥng thằng Sơn. Nhưng cuối cùng tôi giấu nhẹm chuyện đó. Tôi không muốn con Mận thêm rối trí.

Bữa đó trước khi ra về, tôi đứng dưới gốc bời lời, cầm tay nó an ủi:

- Mày đừng buồn nữa. Khi nào ba mày hết bệnh, nhà mày sẽ lại vui vẻ như xưa.

Tôi nói, nhưng tôi biết tôi không tin vào lời nói của ḿnh. Tôi không rơ ba con Mận có bị bệnh phong thật không, nhưng nếu là bệnh phong th́ không thể chữa được. Tôi nghe người làng nói thế. Họ bảo những người bệnh phong thường chọn cách bỏ đi thật xa, vào tận rừng sâu núi thẳm. Họ sống quần tụ với nhau ở một thế giới hiu quạnh, cách biệt hẳn với loài người trong khi chờ tử thần tới rước đi. Ôi, buồn quá!

5. Căn gác nhà con Mận

Tôi cầu cho thằng Sơn bị chết cháy, nếu nó không ngă xuống sông xuống suối làm mồi cho Hà Bá.

Nhưng nhà bị cháy là nhà con Mận.

Hôm đó là buổi học cuối cùng trước khi bế giảng. Thực ra chúng tôi đến lớp là để dự liên hoan.

Bọn học tṛ khệ nệ khiêng bàn quây thành h́nh chữ nhật rồi bày ra bánh kẹo, trái cây, nước ngọt, xúm lại ăn uống, giành giật và căi vă, sau đó là ca hát, tức là thi nhau cố rống cho thật to và vỗ tay cho thật lớn. Khi đă căng bụng, cả bọn chạy ra sân xem các lớp thi thả diều.

Trong khi tôi và con Mận đang ngước mắt mê mải dơi theo những cánh diều sặc sỡ đang uốn lượn trên không, thằng Ghế con ông Năm Ve không biết từ đâu chạy tới, thắng xe đạp ngay cạnh hàng rào, chơ miệng vô trong sân kêu lớn:

- Chị Mận ơi, nhà chị đang cháy. Chị về ngay đi!

Con Mận mặt cắt không c̣n hột máu, ba chân bốn cẳng tuôn ra cổng. Trông nó như đang bay trên mặt đất.

Tôi cũng tức tốc chạy theo, mặt mày nhớn nhác, ruột gan đau thắt từng chặp.

Thằng Ghế chở con Mận vọt đi trước, tôi lẽo đẽo chạy bộ phía sau.

Đang chạy, nghe tiếng chân nện thậm thịch, tôi quay lại thấy bốn, năm đứa khác nối đuôi phía sau. Đây là những đứa t́nh cờ nghe chuyện, hiếu kỳ chạy đi xem, bộ tịch hớn hở như đi ăn cỗ chứ không phải đi xem cháy nhà.

Khi tôi tới nơi th́ ngọn lửa đă được dập tắt. Hàng xóm đang túm tụm x́ xào, người xách thùng, kẻ xách gàu, người bưng xô, tôi thấy có cả mẹ tôi và thằng Tường đứng lẫn trong đó, quần áo nhàu nḥ và xốc xếch thảm hại.

Tôi không thấy con Mận đâu, liền len lén đi quanh nhà, lần ra sau hè, cố không để mẹ tôi bắt gặp.

Căn gác phía sau bị thiêu rụi hoàn toàn. Trong đám khói đen lơ lửng, con Mận và mẹ nó, cùng một vài người khác đang loay hoay bới t́m, nhặt nhạnh những thứ c̣n sót lại sau trận hỏa hoạn. Hai mẹ con vừa lom khom bươi móc vừa khóc như ri.

Tôi nấp sau bụi chuối, nhè nhẹ thở ra: May quá, nếu mọi người không đến kịp, chắc ngọn lửa sẽ lan rộng và gia sản nhà con Mận sẽ hóa thành tro bụi trong nháy mắt.

Đang thở ra tôi lập tức hít hơi vào khi sực nhớ tới ba con Mận. Chết rồi, ba con Mận bị nhốt trong căn gác, không biết có kịp chạy thoát không. Mẹ con nó khóc như thế có lẽ ba nó gặp chuyện ǵ rồi. Tôi thót bụng lại, mường tượng đến người đàn ông hiền lành và gầy g̣ từng cắt tóc cho tôi suốt những năm niên thiếu, tự dưng nước mắt chảy quanh.

Một bàn tay nắm lấy tay tôi, và một giọng nói dịu dàng nhưng nghiêm khắc vang lên:

- Đi về nhà đi, con?

Tôi níu lại:

- Mẹ, con muốn gặp con Mận. Con muốn hỏi xem...

- Mai mốt gặp. Đây không phải là chỗ của con nít.

Vừa nói mẹ tôi vừa lôi tôi ra cổng, với thằng Tường làm cái đuôi lếch thếch phía sau.

(C̣n tiếp)

Nguyễn Nhật Ánh


 
  góp ư kiến

 
   

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đă đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ư kiến

 
 

 


Nhà | Ghi danh Thành Viên | Thơ | H́nh ảnh | Danh Sách | T́m | Diễn đàn | Liên lạc | Điều lệ | Music | Link | Advertise

Copyright © 2024 Vietnam Single & Tim ban bon phuong All rights reserved.
Hoc Tieng Anh - Submit Website Today - Ecard Thiep - Hot Deal Network