haixuanhxh
member
ID 67747
05/15/2011
|
CHÍ PHÈO ĐI DỰ Pét ti van
Truyện vui - HOÀNG XUÂN HỌA
Ông Ma đơ Len (tức Giăng Van Giăng), thị trương đảo hoang, hòn đảo xưa kia Rô bin xơn Cruxô vượt biển đi thám hiểm Đại dương bị bão đánh đắm thuyền dạt vào trú ngụ.
Từ ngày tới đây làm thị trưởng, ông mở tung cửa biển cho dân tự do buốn bán, làm ăn, không cấm chợ ngăn sông làm cho hòn đảo trở nên giáu có, phát triển thành hòn đảo du lịch nổi tiếng, sau đó ông đặt tên là đảo Hòa Bình. Đảo Hòa Bình có những khách sạn 5 sao, sân golf, sân tennis, sân đá bóng đủ tiêu chuẩn quốc tế. Bãi biển nước trong vắt nhìn rõ từng đàn cá bơi tung tăng dưới đáy cát. Độ mặn của nước biển, nước mặn vừa phải vì trên đảo có suối nước khoáng (ngọt) đùn từ lòng đất lên chảy ra hòa vào biển làm cho nước ở đây luôn ấm, không mặn chát như những bãi biền nơi khác, du khách tắm biển không bị hại da, sém nắng. Sơn hào hải vị ở đây lại rất chi là nhiều và rẻ. “Thiên thời địa lợi” trên đảo thích hợp với đủ loại cây quả. Bất cứ trên thế giới có thứ cây quả gì đem đến đây trồng đều lớn nhanh, xanh tốt, ra qủa ngon hơn, thơm hơn, ngọt hơn, chất lượng hơn ở nơi đất “tổ” thứ hoa quả ấy nhiều lần.
Đảo Hòa Bình luôn được các tổ chúc phi chính phủ thuê làm nơi họp hội nghị tổng kết các phong trào... tỉ như các cuộc vận động quyên góp quân áo cũ, bán đấu giá sim điện thoại có số đẹp, tranh, ảnh hay báu vật của mấy vị quan chức muốn nổi tiếng... một đêm để lấy tiền giúp mấy anh nhà nghèo vùng sâu, vùng... xa xa... khỏi đói nghèo một vài tháng.
Ma Đơ Len bỗng nảy ra sáng kiến, tổ chức một cuộc Pét ti van (festival) những nhân vật tiểu thuyết nổi tiếng của các nước về đây để gặp gỡ nhau. Ý tưởng của ông thị trưởng là thành lập một Hội “Những nhân vật nổi tiếng” do Rô Bin Xơn làm chủ tịch lâm thời, ông làm chân phó Hội, sau đó đại hội bầu ai vào ban chấp hành thì tùy ý họ. Mỗi nước ông chỉ mời một người. Người thứ nhất là Đông Ki Sốt của Tây Ban Nha, người thứ hai Đông Gioăng của Pháp, người thứ ba là ChichiKốp của Nga, người thứ tư là AQ của Trung Quốc, người thứ năm là Chí Phèo của Việt Nam... vân và vân... Ông cho tùy tùng đem máy bay riêng của mình đến tận nước đón từng người đi dự. Các đại biểu do ông lên danh sách tự chọn, được Rô bin xơn tham khảo, thêm bớt.
Nghe tin Chí Phèo được mời đi dự pét ti van. Tức thì, Tám Bính, chị Dậu, Trạch Văn Đoành, Xuân Tóc Đỏ, Lão Khổ và cả Chu Văn Quềnh... rủ nhau đến tận văn phòng phòng ngoại vụ Bộ Ngoại giao để khiếu nại. Khi nghe Bộ Ngoại giao giải thích, việc này không phải do nhà nước cử mà do ông Ma đơ len thích ai thì mời người ấy, lúc đó họ mới chịu ra về trong ấm ức, rủa thầm thằng cha Ma đơ len không hiểu gì về tình hình cái nền văn chương Việt Nam, mời không đúng người đủ tư cách! Chí Phèo là cái thá gì mà hắn được mời còn mình lại không? Họ túm năm, tụm ba cùng nhau bĩu môi dè bỉu chê lây sang cả ban chấm giải Nobel. Họ cho rằng ban chấm giải này là ban chấm... dốt, mù mờ, đếch biết thưởng thức văn chương Việt Nam. Năm nào cũng trao giải, toàn đi trao giải lung tung cho ba anh, chị mũi lõ đầu to, chưa đến tuổi năm mươi tóc đã bạc trắng mà không chịu bỏ tiền ra nhuộm cho tóc đen nhánh như tóc thanh niên trông cho tráng kiện, trẻ mãi không già như các nhà thơ, nhà văn Việt Nam. Đúng là dân ki bo! Thơ văn, tiểu thuyết thì viết toàn bằng thứ tiếng Anh lai căng; tiếng Pháp, tiếng Đức, Tây Ban Nha, tiếng Bồ, tiếng Thổ... của người ta viết chuẩn rồi còn bắt phải dịch ra tiếng Anh đúng của chính nước... ông Anh thì mới xét giải! Cứ như đánh đố người ta mà cũng... nào là có tính dự báo, tính sử thi, tính thời đại cao, tính nhân văn sâu mới chả sắc. Sâu sắc cái con mẹ Đôp! Chúng ông, bà đây vãi tè vài bãi vào thứ sâu sắc thực dân đế quốc nhà chúng bay, không thèm nhé!
***
Thấy người tình được đi xuất ngoại, Thị Nở hớn hở tức tốc thuê ngay taxi đưa Chí Phèo tới một cửa hàng thời trang mua cho chàng một bộ com lê may sẵn gồm đủ giầy tây, mũ phớt . Anh Chí diện bộ về làng Vũ Đại. Thấy Chí Phèo có bộ quần áo mới, cả làng Vũ Đại kéo nhau đi xem xúm xít, trầm trồ khen anh Chí đẹp trai. Chuyện loang ra, đến tai chính quyền xã. Mấy ông cán bộ xã hay tin anh Chí được đi dự pét ti van, họ cử người về làng Vũ Đại tra vấn thực, hư. Anh Chí bèn giơ ra tờ giấy mời tiếng Anh chen tiếng Việt nói rõ họ bao toàn bộ nơi ăn chốn ở, nghỉ ngơi, tham quan du lịch, có tàu bay riêng đến đón tận nhà. Giấy mời người ta cho cán bộ sứ quán đi ô tô đem đến đưa tận tay anh Chí, thành thử chính quyền địa phương không hề biết trước việc này. Nếu giấy mới ấy mà đưa về xã thì đã có người khác đi thay chứ đâu đến lượt anh Chí. Trong họ ngoài làng thiều gì con cháu họ hàng các ông cán bộ xã đi thay.
Biết đích xác chuyện ấy là có thật, họ mới tẻ ngửa người ra vì không thể ngờ... nhưng mấy ông chính quyền xã liền đổi tức làm vui. Họ nhận ngay ra giá trị của anh Chí làm vinh dự cho làng, cho xã họ. Họ khẩn cấp triệu tập cuộc họp đầy đủ thành phần từ chủ tịch UB hành chính xã, Hội đồng nhân dân xã, trưởng ban mặt trận, hội cựu chiến binh, các đoàn thể thanh niên, phụ nữ, Hội Người cao tuổi bàn việc anh Chí đi dự Pét ti van tận bên Tây. Cái chính là việc anh Chí ăn mặc ra sao khi xuất ngoại. Mình là người Việt Nam phải mặc đồ dân tộc mình, ai đi mặc toàn đồ Tây như con mẹ Thị Nở vừa mua, nhỡ thế giới người ta tưởng nhầm anh Chí xã mình là người Hàn Quốc, Nhật Bản, hay Thái Lan thì cứ là thiệt thòi to!
Cuộc họp liên tịch của mấy ông cán bộ xã bàn đi tính lại, cuối cùng đi đến một quyết định thống nhất rằng: Cái quần Tây và đôi giầy da do Thị Nở đã trót mua rồi thì cứ để anh Chí mặc quân và đi giầy Tây, ấy là phần dưới. Còn phần từ cạp quần lên đầu, UB xã sẽ trích quỹ văn hóa ra sắm để tặng anh. Gồm cái áo the thâm mặc bên trong, chiếc áo trấn thủ khoác ngoài, và chiếc mũ tai bèo đội trên đầu cho đúng với ba phong trào cách mạng, cho đủ phong cách dân tộc bên trên, hiện đại phía dưới để hội nhập vào thế giới cho ra dáng người Việt Nam mình thông minh, nhạy bén, thiên hạ có thứ gì độc đáo thì nước Nam làm ra của ấy riêng kiểu, riếng mốt như cái mũ phớt dạ được “hiện đại hóa” thành cái mũ vải tai bèo có quai cài cổ. Hay cưa đi đôi càng chiếc xe kéo tay, thêm cái bánh xe vào mấy thanh ống tuýp nước thành bộ phận đẩy đằng sau ra cái xích lô cho anh phu xe ngồi lên đạp, không còn phải kéo khách chạy bộ, sướng đời quá đi, còn gì. Hoặc nhập xe vận tải hàng hóa về đóng thành xe chờ hành... khách thế có hiện đại không? Người Châu Âu, Châu Mỹ giàu nứt mái đổ tường thế, nhưng đã ai được vinh dự mất tiền đi thứ xe chở lợn, chở cưu để bay xuống ruộng, lăn xuống vực bươu đầu sứt trán bao giờ chưa?
Ba hôm sau anh Chí được máy bay đến tận nhà đón, bay vút lên trời đưa đi. Qua Trung Quốc máy bay hạ cánh xuống đón ông anh hàng xóm tốt bụng AQ.
AQ hớn hở bước lên máy bay với bím tóc tết đuôi sam thả ngúng nga ngúng nguẩy sau gáy, nửa đầu trước cạo trọc trắng hếu. Trên mình AQ mặc cái áo Tôn Trung Sơn khuy cài kín cổ, phần dưới là cái quần bò lavis, chân xỏ đôi giày vải dã chiến cao cổ, xà cạp quấn chẽn hết bắp chân. AQ đang bước lên cầu thang máy bay thì một người đàn bà tong tong chạy đến định lên theo, liền bị những người Trung Quốc ra tiễn AQ giữ lại không cho bà đó lên. Thấy mình bị giữ lại, bà ta chu chéo mắng:
- Đồ khốn! Chúng mày biết tao là ai không?
Mấy người giữ, túm bà ta đều ngơ ngác, lắc đầu ra ý không biết.
- Ta là Lỗ Toàn Nhi, tức Lỗ Thị đây! Không có Lỗ Thị này giống nòi nhà chúng bay hỏi... bao giờ mới có được gần tỉ rưỡi người như ngày nay? Tránh ra cho ta lên máy bay đi dự Pét ti van!
Ba, bốn người giữ Lỗ Thị không chịu buông, vẫn giữ chặt không cho lên. Họ giải thích rằng ông Ma đơ len không mời Lỗ Thị.
Lỗ Thị giật người khỏi tay những người túm giữ, bức xúc:
- Lão Ma đơ len không mời thì mai Lỗ Thị này vẫn cứ đi. Cháu, chắt của tám đứa con gái, một đứa con trai nhà Lỗ Thị này sẽ tài trợ cho Lỗ Thị đi. Chúng nó, đứa lấy chồng bên nước Anh, đứa làm dâu nước Mỹ, Đức, Nga, Ca na Đa... có cả! Lỗ Thị ta có thể đi du lịch bằng tầu vũ trụ ấy chứ! Đào Hòa Bình của lão Ma Đơ Len, Lỗ Thị này bay cái xoẹt tới nơi ngay, các ngươi đừng khinh thường ta!
Ngay ngày hôm sau người ta thấy Lỗ Toàn Nhi một mình thuê một chuyến báy bay riêng, bay đi dự Pét ti van ở đào Hòa Bình của ông Ma đơ len thật, không nói ngoa.
Cái bét ti van ấy thành công đến đâu thì chúng ta phải chờ anh Chí Phèo đi dự về báo cáo lại...
Hoàng Xuân Họa
-----------------------------
Chú thích:
- Ma đơ len (Madeleine) Giăng Van Giăng (Jean Valjran), nhân vất trong tiểu thuyết “Những người khốn khổ”.
- Đông ky sốt (Đôn ki hô tô), nhân vật tiểu thuyết của Xéc văng téc (Cerantes).
- Đông Gioăng (DonJuan), một nhân vật của Mô ni e (Monière).
- Chichikov, nhân vật chính trong tiểu thuyết “Những linh hồn chết” của Nikolai Gogol.
- AQ, nhân vật trong truyện “AQ chính truyện” của Lỗ Tấn...
- Lỗ Toàn Nhi, nhân vật chính trong tiểu thuyết “Báu vật của đời” của Mạc Ngôn.
- Tám Bính, chị Dậu, Trạch Văn Đoành, Xuân Tóc Đỏ, Lão Khổ, Chu Văn Quềnh... là người Việt Nam ai chẳng biết, không cần chú thích họ ở đâu.
(còn tiếp)
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
|
thaonguyen07
member
REF: 600676
05/20/2011
|
Chào anh haixuanhxh!
Mẩu truyện vui của anh rất thú vị và gây cười. Sao anh không đăng tiếp vào đây để bà con đọc. Hy vọng được đọc phần tiếp theo của anh nhé.
Chúc anh haixuanhxh luôn vui khỏe!
Thân ái!
|
|
haixuanhxh
member
REF: 600777
05/22/2011
|
Phần tiếp đang viết tiếp. Bạn đọc tạm truyện mini này nha.
CHỒNG ĐUỔI
Truyện mi ni
Chủ nhật hôm ấy bốn đứa con nhà em, đứa theo lớp đi cắm trại, đứa theo nhà trường đi tham quan tận núi Ba Vì hùng vĩ, chúng đều hẹn đến tối mới về cả. Ở nhà có hai vợ chồng, em định bụng bữa trưa mỗi người làm gói mì ăn liền ngâm nước sôi là xong. Không ngờ bố đĩ nhà em đi loanh quanh đâu đó một lúc thủ về cút rượu tăm, bảo em:
- Các con đi vắng, vợ chồng mình vẫn phải cơm rượu cho đàng hoàng như mọi khi. Không thể, cứ hễ các con đi vắng là ăn uống úi sùi, gặp chăng hay chớ như ngày xưa được!
Lúc ấy trời đã quá trưa, nhà lại xa chợ, ngại đi nên em làm cơm đơn giản, đĩa rau muống luộc hái vườn nhà, dưa cà với đĩa cá diếc kho còn lại từ tối hôm trước bày ra mâm. Nhà em nhìn vào mâm cơm trừng mắt:
- Rượu ai nhắm với ba thứ dở hơi này?
Mồm nói, chân anh ấy tót ra chuồng "thịt" luôn của em ba quả trứng gà để ấp, đem ốp lết làm thức nhắm.
Cơm rượu xong, hai mắt anh ấy cứ tít lại nhìn em hau háu gạ gẫm, em cố tránh bắng cách bê mâm bát đi rửa; nhưng anh ấy giằng lại không cho rửa ngay. Anh ấy bảo:
- Ba cái bát, ngoáy một cái là xong, rửa lúc nào chẳng được. Đi nghỉ trưa đã. Các nhà khoa học đã chỉ ra cho loài người biết rằng: Ngủ trưa là một liều thuốc bổ, bu nó chẳng biết tận dụng thời gian ngủ trưa lấy một giấc để tăng cường sức khỏe, kéo dài tuổi thọ. Nào chúng ta đi ngủ trưa một giấc để khỏe, để trường thọ!
Mồm nói, tay nắm ngay lấy tay em lôi vào buồng. Hãi quá, em vội giằng ra bỏ chạy ra sân. Không tha, mặt anh ấy đỏ phừng phừng đuổi theo ra sân:
- A, chạy à? Dám chạy à?
Hãi quá em liền chạy ra cổng, ngoại lại thấy anh ấy giơ nắm đấm đuổi ra cổng. Thế là em chạy ra đường. Vẫn nghe tiếng anh ấy đuổi huỳnh huỵch phía sau. Em bèn chạy té xuống xóm Đông. Anh ấy đuổi xuống xóm Đông. Sang xóm Đoài anh ấy đuổi sang xóm Đoài, làm cho người lớn, trẻ con kéo ra xem đầy các ngõ xóm, đường làng. Chạy đi, vòng lại mấy lượt người em đã thấm mệt. Bí quá em chạy xuống bờ ao nơi có cái cầu tõm. Nhìn lại vẫn thấy chồng em đuổi sau lưng, sắp bị túm, em bèn đứng sững lại tránh sang một bên, bảo:
- Anh cũng muốn đi cầu à? Thì xuống mà đi đi, em nhường cho đi trước đấy.
Thế là anh ấy đứng sững lại cười khì. Những người đứng xem, tất cả đều cười khì khì.
|
1
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đã đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ý kiến |
|
|
|
|