tiendaoduy
member
ID 67480
04/26/2011
|
48 giờ yêu nhau. (Truyện ngắn, stầm.)
Trời hôm nay có mưa. Những giọt mưa nghiêng nghiêng tựa như muôn vàn nước mắt của thế gian đang rơi xuống. Buồn.Gió lạnh từng cơn thổi qua khung cửa. Ngoài đường, những ḍng người hối hả lao đi...
Hôm nay là thứ bảy. Những ngày cuối tuần thế này, tôi thường đi cà phê, nhưng hôm nay th́ không. Thôi gặm nhấmcô đơn bằng ly cà phê đắng màbằng những cơn mưa cuối mùa...
Thói quen cà phê một ḿnh của tôi đă được bao lâu rồi? À,lẩm nhẩm, lẩm nhẩm, một nămba tháng mười ngày, kể từ cái hôm chia tay anh. Nhanh quá, mới đây mà đă chừng ấy rồi sao? Lắm lúc tôi giật ḿnh lo sợ ḿnh mất đi ư niệm về thời gian. Anh đă có người yêu mới. Anh vẫn vui cười đi ngoàiđường và không hề gọi cho tôimột cú điện thoại nào. Vậy mà,tôi vẫn chờ, vẫn đợi. Một sự đợi chờ rất kỳ lạ và mơ hồ. Mong mỏi nhận được một cú điện thoại từ anh vào mỗi ngàythứ bảy... Đợi rồi thất vọng. Nhiều khi tôi tự hỏi ḿnh đang đợi chờ cái ǵ?
Mỗi ngày tôi đều đọc đi đọc lại những bức thư anh từng viết cho tôi. Tất cả chỉ là một cái ǵxa xôi của quá văng. Đọc xongrồi cười, rồi lại bật khóc...
Đă nhiều ngày tháng, tôi rơi vào tâm trạng trống rỗng. Không rơ buồn hay vui, trong ḷng cứ rỗng tuếch, tôi đi và về như một chiếc bóng. Tôi tựthu ḿnh trong một cái vỏ và vĩnh viễn không bao giờ muốnai phá vỡ nó. Lắm lúc, khi một ḿnh trong căn pḥng hẹp, tôi sợ hăi mơ hồ. Tôi đă quá yếu đuối, đă quá tệ hại khi trở nên thế này phải không? Nước mắttôi trào ra... Không rơ ḿnh cóphải đang khóc không? Cảm xúc cũng trở nên mơ hồ...
Lát sau th́ trời tạnh. Đứa bạn thân rủ: “Đi cà phê! Tao buồn quá!”. Lát sau nữa th́ hai đứa có mặt ở một quán cà phê quen. Ít ra th́ hôm nay, tôi không hoàn toàn là một kẻ cô đơn.
Tôi lấy muỗng khuấy nhẹ ly càphê đen sánh. Hớp một ngụm, đắng nghét đầu lưỡi. “Cà phê đắng quá mày ạ!”. Tôi nhăn mặt bảo.
“Ừ, sao mày lại uống?”. Tôi bật cười:
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
|
nhuochan
member
REF: 597821
04/27/2011
|
Hehe...anh viết văn cũng hay đấy nhẻ nhưng giọng văn buồn quá! Đọc truyện mà nước mắt cứ rơi hoài...làm mọi người ở cơ quan tưởng bị người yêu đánh..hihi..
|
|
tiendaoduy
member
REF: 597879
04/27/2011
|
Cám ơn em khen anh, xem tíêp nha. “Cũng giống như tao chấp nhận việc đợi anh...”. Nó ngán ngẩm lắc đầu: “Tao không có ư kiến nhiều chuyện t́nh yêu của mày, v́ dù ǵ, tao cũng chỉ là bạn thân của mày. Tao chỉ cho mày biết cảm nhận của tao, thế thôi. Tao không muốn đứa bạn thân của tao khổ”. Nó lặng đi ít phút rồi tiếp: “V́ bản thân tao đă quá khổ v́ t́nh”. Tôi mới giật ḿnh nhớ ra, bạn ḿnh đă trải qua mấy lần dang dở. Nó yêu hết ḿnh, tôi vẫn nhớ cái lần tôi khuyên nó: “Mày yêu ǵ yêu cũng nên giữ lại chút ǵ cho ḿnh”. Thế rồi nó phớt lờ, nó bảo: “Mỗi người có cách sống khác nhau. Đối với tao, yêu là trọn vẹn”. Rồi khi nó điện thoại cho tôi và nức nở. Tôi chỉ thấy thương nó hơn bao giờ hết. Vội chạy sang chở nó đi cà phê, đi ṿng ṿng. Lúc ấy, nó luôn nói: “Chỉ có mày, một đứa không có bồ mới sẵn sàng chở tao đi khi tao đau khổ nhất!”. Rồi một hôm, nó bảo: “Tao sẽ không yêu nữa mày ạ”. Tôi thở nhẹ,ừ, thà như thế tốt hơn. T́nh yêu? Ừ, t́nh yêu là ǵ mà sao mọi người ai cũng phải đau khổ, cũng đớn đau?
Nhưng đó cũng chỉ là một công bố nhất thời khi người ta đă mất mát quá nhiều v́ yêu. Bản thân con người, tận sâu trong tiềm thức, yêu vẫn là một nhu cầu, một khao khát lớn lao. Rồi nó lại có người yêu. Nó nói với tôi: “Tao không thể nào thực hiện được lời đă nói, tao cần một t́nh yêu. Tao không biết sẽ ra sao, nhưng tao đă đón chờ sẵn cuộc chia tay!”. Tôi lắc đầu, tại sao dẫu biết là đau khổ nhưng người ta vẫn lao vào. Con thiêu thân cũng thế, lao vào ánh sáng để rồi chết đi...
*
Trong một lần tha thẩn trên mạng, t́nh cờ tôi vào blog của một người con trai có khuôn mặt góc cạnh. Đọc hết những ḍng nhật kư của một người dưng, vậy mà khi không lại bật khóc. Ừ th́, cái chuyện chia tay có phải là của riêng ai? Người nào cũng có một góc cô đơn trong tâm hồn. Tôi để lại ḍng comment: “Xin cám ơn anh”.(C̣n tíêp)
|
|
aka47
member
REF: 597896
04/27/2011
|
Anh Bờm hổng được bấm gố gồ à nha.
Anh phải để ư chỗ này kẻo trách oan anh Hai của em là câu chuyện paste chưa hết.
Khi nào hết chuyện mới ghi xuất xứ anh à.
Chuyện rất hay và có nhiều cảm xúc , cảm ơn anh Tiến cho em có cơ hội đọc nó khi ghé vô đây.
C̣n anh Bờm ... Hẹn gặp anh tại quán phở 54 gần chợ ABC đường Bolsa để bắt anh trả ...nợ nha.
hihiii
|
|
tiendaoduy
member
REF: 597900
04/27/2011
|
Cám ơn bạn bờm góp í nha, ḿnh đă cho chữ stâm ở trên rùi nha. Aka, có khoẻ không em. Về mọi mặt đời sống ra sao, hỏi em thiệt đó nha.
|
|
aka47
member
REF: 597902
04/27/2011
|
Anh Tiến ui.
Em sẽ gởi mail cho anh nha.
Em vẫn tốt anh à.
Chúc anh ngủ ngon.
hihii
|
|
tiendaoduy
member
REF: 597929
04/27/2011
|
Tôi quen biết anh từ dạo đó.
Kể từ đó, tôi thường xuyên vào blog của anh như một thói quen, chỉ để lại ḍng comment“Cám ơn” sau mỗi bài viết.
Có lần, anh viết: “T́nh yêu khiến người ta hạnh phúc, nhưng cũng khiến người ta đau khổ. Có lẽ, ta sẽ cô đơn, sẽ thấy tan nát nếu mất đi t́nhyêu, đừng né tránh nỗi đau, hăy đối đầu và làm bạn cùng nỗi đau và đơn côi. Rồi có lúc, ta sẽ bước qua được cái ranh giới nhỏ nhoi”.
Tôi không biết ḿnh có bước qua được cái ranh giới mà anh nói hay không. Ḷng vẫn băng giá lạnh căm.
Một hôm, anh viết e-mail cho tôi hỏi: “V́ sao lại cám ơn anh?”. Tôi trả lời: “V́ những ǵ anh viết!”. Tôi trở thành một người bạn của anh. Chúngtôi nói với nhau nhiều. Về quá khứ của mỗi người, về t́nh yêu...
Đối với tôi, anh là một người bạn ảo. Người ta có thể dễ dàng nói ra tất cả những ǵ b́nh thường người ta không thể nói khi bước vào thế giới diệu kỳ này. Hơn nữa, anh ở tận nước Nhật xa xôi...
Thi thoảng, anh điện thoại cho tôi. Anh thường động viên tôi, rằng em đừng bận tâm việc ḿnh cô đơn hay không, rằng có nhiều thứ c̣n quan trọng hơn nỗi cô đơn kia, em à! Nhưng có lần, tôi hỏi ngược lạianh, thế anh có cô đơn không?Anh vẫn trải ḷng ḿnh với cô đơn trên những trang blog đó thôi, anh vẫn chưa có được một người yêu nào đó thôi. Anh chỉ im lặng, rồi lại bảo: “Có những thứ không phải muốn là được. Anh chưa gặp được ai có thể làm anh rung động”.
Tôi bận rộn với chuyện học hành thi cử, anh vẫn e-mail cho tôi đều đặn. Ḷng tôi bớt đơn côi v́ ít ra, cũng có một nơi san sẻ. Anh cũng bảo: “Cám ơn cuộc sống đă cho anhquen em. Nhóc à! Một người bạn, một người em...”. “Đừng gọi em là nhóc, đă 20 rồi!”. “Ừ, anh gọi là bé vậy!”.
Nhiều lúc tôi bông đùa: “Anh có nghĩ ḿnh sẽ yêu lần nữa?”. Anh đáp lạnh lùng: “Không bao giờ”. Rồi tôi tự hỏiḿnh, ḿnh sẽ yêu lần nữa không? Anh - người yêu cũ của tôi - vẫn thấp thoáng trong kư ức của tôi...
|
|
tiendaoduy
member
REF: 597964
04/27/2011
|
Một ngày, khi tôi vừa tan học,có điện thoại, tiếng nói quen thuộc làm tôi giật ḿnh: “Anh đang ở Sài G̣n, em đang ở đâu?”.
Nửa tiếng sau, chúng tôi gặp nhau tại một quán cà phê trên đường Nguyễn Trăi. Ở ngoài,anh trông có vẻ hiền lành và dễ gần hơn trên blog. Anh hay cười,nụ cười cũng hiền với hai cái răng khểnh. Hai chúng tôi không nói với nhau nhiều, chỉ nh́n nhau. Rồi anh bảo: “Mắt em buồn quá đó nhóc,nó không nên có ở một người 20 tuổi!”. Tôi trả lời: “Cũng không nên có ở một người 25, phải không?”. “Hôm nay, em có thể dành cho anh cả ngày để tâm sự không? Ngày mai anh đă đi rồi...”. “Ngày mai? Nhanh vậy?”.
“Ừ, anh về đây v́ công việc mà!”.Tôi đồng ư rồi sau đó, tôi theo anh về khách sạn anh nghỉ. Hai chúng tôi bắt đầu nói với nhau nhiều hơn. Anh nói: “Khi năy anh có gặp người yêu cũ, đúng là cái ǵ đă qua hăy cho nó qua, một cách b́nh thản em à!”. Anh chợt quay sang nói khẽ với tôi: “Em hiền và dễ thương lắm nhóc”.
Anh nh́n tôi, im lặng. Cả hai đều không nói ǵ nữa.
Rồi tôi nhắm mắt,đón nhận nụ hôn từ anh. Nụ hôn từ gần hai năm tôi mới được nếm lại. Một cảm giác vừa mới mẻ vừa quen thuộc chảy tràn vào ḷng.Con tim tôi đập gấp gáp, vội vàng. Anh dừng lại,kê sát vào mặt, nắm lấy tay tôi và bảo: “Chúng ta hăy yêu nhau, nha nhóc!”. Tôi nh́n anh, rồi lại khẽ gật đầu. Tôi và anh đến với nhau, trao cho nhau mà lạ kỳ thay nước mắt ai cũng chảy. Hai kẻ cô đơn đang t́m đến nhau?
Rồi chúng tôi rời khách sạn, tôi chở anh dạo khắp nẻo đường Sài G̣n. Thứ bảy đầu tiên,tôi nghe ḷng ḿnh thôi khắc khoải.
Ngày đầu tiên trôi qua chóng vánh. Tôi về nhà mà thao thức,tự hỏi ḿnh đang làm ǵ? Vội vă? Dễ dăi? Tôi vốn không phải tuưp người đó. Nhưng v́ sao? Tôi thở nhẹ,đổ lỗi cho con tim... H́nh ảnh của người yêu cũ thấp thoáng, làm tôi bỗng nhói ḷng,cảm giác có lỗi. Nhưng tôi biết,ḿnh đă sẵn sàng cho một t́nh yêu mới...
|
|
nhuochan
member
REF: 598004
04/28/2011
|
"Và con tim đă vui trở lại"... Truyện hay làm xúc động ḷng người. Cảm ơn anh đă đưa lên cùng mọi người thưởng thức.
Em góp vui bằng câu chuyện "TRÁI TIM YÊU THƯƠNG"
Truyện ngắn: T́nh yêu bằng năm trăm cây
Khi cô làm vợ anh, anh đă ở tuổi năm mươi, một người đàn ông năm mươi tuổi mà chưa kết hôn thật là không b́nh thường. Cô ít hơn anh hai mươi tuổi. Tuổi ba mươi, cô giống như hoa, nói rằng đă nở hết nhưng vẫn c̣n đẹp. Người làng cho rằng cô gặp được mỏ vàng, chỉ có cô mới biết anh là người đàn ông như thế nào.
Anh chỉ là một người đàn ông b́nh thường, đen, xấu, răng vàng ố. Bà mối lúc ấy chẳng nói đến những thứ như thế, chỉ nói là một người quá tuổi, bởi v́ năm xưa cứ nấn ná măi nên vẫn chưa t́m được vợ. Ngày ấy những người không t́m được vợ thường đến vùng núi để t́m. Chỉ vài ngh́n đồng là có cô vợ dẫn về. Anh cũng nhờ người dăn vợ đến, chính là cô, người đă có chồng chết. Bà mối nói anh là người giàu có, sau cải cách sống bằng tay nghề của bản than rất sung túc. Lúc ấy cô v́ muốn nhanh chóng thoát khỏi cái gia đ́nh ấy, cũng không hỏi là tay nghề ǵ liền đồng ư luôn, rồi mới biết tay nghề của anh là dầm mưa dải nắng vá giầy rách, lại them con người xấu xí nên cô cảm giác như là ḿnh bị mắc bẫy. Trở về, đă không được nữa. Những người nhà chồng cũ đều nói cô là sao chiếu nạn, nói rằng cô xung khắc làm chồng đầu của cô chết. Thực ra không phải, là do chồng cô uống rượu quá nhiều, đánh bạc rồi đánh nhau với người ta mà chết. Từ kết hôn, cô chưa bao giờ có một ngày yên ổn. Chồng cũ uống rượu say là đánh cô, cô sinh con gái, mẹ chồng chửi mắng cô. Trong vùng núi nghèo khó này, cô không có địa vị ǵ. Cô cho rằng đây là số mệnh của cô. Sauk hi tái giá, cô mới biết rằng giưa đàn ông và phụ nữ c̣n có một thứ gọi là t́nh yêu.
Sau khi kết hôn, anh rất chiều cô, cách vài ba ngày lại mua cho cô một món quà nho nhỏ. Khi th́ một hộp bánh, khi th́ thỏi son, lúc lại mấy chùm vải. Sống đến ba mươi tuổi rồi nhưng cô chưa bao giờ dung son môi, càng không nói đến ăn vải. Cô cảm giác rằng ḿnh c̣n hạnh phúc hơn cả công chúa. Khi ăn vải, anh không ăn, chỉ đứng bên cạnh đắm đuối nh́n cô. Cô bảo “anh cũng ăn đi”. Anh nói “anh không thích ăn, nh́n em ăn là anh vui rồi”. Sau này t́nh cờ ra phố, hỏi ra cô mới giật ḿnh, vải hai mươi tệ nửa cân, bổng chốc nước mắt cô chảy ra. Sao anh lại không thích ăn vải chứ, chỉ là anh không nở ăn thôi. Cô lại càng thương anh hơn, buổi tối làm cơm nóng sốt chờ anh về ăn, buổi sang luôn dậy sớm chuẩn bị bửa sang cho anh. Mùa đông, anh ở bên ngoài chịu lạnh cóng suốt ngày, cô đặt cả chân anh vào trong ḷng, cho đến khi người anh ấm hẳn mới thôi. Anh cũng rất hài ḷng, nói rằng nhờ phúc tu từ kiếp trước mơi lấy được cô, bản than năm mươi tuổi mới kết hôn? Là v́ phải đợi cô, nói đến nỗi ḷng cô vui mừng như mở cờ trong bụng.
Cô ở nhà một năm. Những khi không có anh ở nhà, thời gian trôi đi thật chậm và buồn tẻ. Thấy anh vất vả như vậy, cô rất đau ḷng. Anh bảo công việc càng nhiều, anh càng bận hơn. Cô nói “mua thêm một cái máy cho em, anh và em cùng đi vá giầy”. Anh không đồng ư, nói rằng có thể đủ kiếm tiền để nuôi cô, nhưng cô vẫn muốn đi. Thế là hàng ngày trên đường luôn có trên đường luôn thấy một cặp chồng già vợ trẻ vá giầy. Hai người luôn gắn bó bên nhau, có giày hai người cùng vá, không có hai người nói chuyện cười đùa. Mùa đông gió thổi mạnh, người trên đường ngày càng ít, hai người họ ngồi trong gió lạnh nói chuyện vui vẻ. Tay cô lạnh gần như muốn rụng ra, tai như ù đi. Lúc này anh mua mấy củ hoai nướng. Khoai nướng tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, anh bẻ củ khoai ra, dung miệng thổi, nhưng không ăn, rồi đưa miếng khoai lên miệng cô. Cô hạnh phúc cắn một miếng, thổi, rồi đưa cho anh ăn. Hai người cứ mỗi người một miếng ăn giống như đang thưởng thức một bữa cơm ngon, bữa cơm t́nh cảm.
Có một ngày anh nói với cô “ rồi có một ngày anh phải đi trước em”. Cô liền khóc, nói vậy em sẽ đi cùng anh. Anh bảo “như thế anh sẽ giận”. Anh nói “tiền của hai vợ chồng vẫn chưa nhiều, chúng ta cố gắng kiếm vài năm nữa, để em dưỡng già chắc là không có vấn đề ǵ, c̣n nữa, anh sẽ trồng cho em năm trăm trên mảnh đất của chúng ta, đến một ngày anh đi rồi, em cũng không làm việc được, năm trăm cây cũng lớn rồi, anh tin là năm trăm cây đấy có thể nuôi được em”.
Cô gục đầu vào ḷng anh khóc. Năm trăm cây. Đó chỉ là năm trăm cây sao? Cả đời này chưa có ai nghĩ cho cô như thế. Anh thậm chí c̣n nghĩ chi cô đến lúc tuổi già. Cô thấy cả đời này cũng đáng. Hiện nay ở thành phố đang có pḥng trào trồng cây vợ chồng, cây t́nh bạn, cây t́nh yêu,…năm trăm cây mà anh trồng cho cô c̣n quư giá hơn những cây kia cả vạn lần.
Hai năm sau, họ có con trai. Tên của con trai họ hết sức b́nh thường, gọi là Hạnh Phúc.
(Truyện do Nhà xuất bản Thanh niên)
|
|
tiendaoduy
member
REF: 598007
04/28/2011
|
Ngày hôm sau, anh bận việc với công ty suốt cả buổi sáng. Đến chiều, anh gặp tôi, cả hai đều mừng rỡ tựa như đă xa nhau lâu lắm. Chúng tôi hát khe khẽ cho nhau nghe, tôi dựa vào lưng anh và nhận ra bờ vai anh rộng quá...
Đêm đó, tôi nằm cạnh anh, trong khách sạn. Lại quấn lấy nhau, nóng bỏng. Tôi hỏi: “C̣n bao lâu nữa th́ anh phải đi?”. “Bốn tiếng nữa em à!” - anh đáp, giọng buồn buồn. “Chừng nào gặp lại nhau hả anh?”.
“Anh không biết em à! Có thể là một năm hoặc hơn nữa. Anh sẽ cố gắng về thăm em...”.
Tôi lặng im, vùi đầu vào ngực anh. Tay quàng qua ôm lấy anh. “Chẳng lẽ yêu nhau mà chỉ gặp nhau mỗi năm một lần sao anh?”. Tôi nh́n anh đợi lời đáp. Anh th́ thầm: “Đợi anh, em nhé, khi anh đă có đủ những cái anh cần phải có, anh sẽ về cùng em! Và ḿnh sẽ măi bên nhau. Chắc khoảng hơn năm năm, anh sẽ về đây sống cùng em... Quan trọng cả hai có được niềm tin”. Tôi không đáp. Đợi? Tôi sẽ phải đợi bao lâu? Và tôi có đủ kiên nhẫn để đợi không? Liệu trong khoảng thời gian quá dài xa anh, tôi có đủ bản lĩnh để giữ ḿnh thoát khỏi những cám dỗ b́nh thường của một con người. Và anh có thực hiện những ǵ anh đă nói? Có thật anh đang yêu tôi, hay chỉ nhất thời muốn chung đụng thể xác? Sao anh lại có thể yêu tôi nhanh đến vậy trong khi ngần ấy thời gian anh đă sống trong cô đơn? Rồi tuổi xuân của tôi, có chờ tôi không? Phải làm sao khi anh trở về, tôi không c̣n trẻ đẹp, và anh sẽ có người khác?
Bao nhiêu câu hỏi rối bời đặt ra, tôi gần như choáng ngợp trong đống câu hỏi đó. Và tôi cũng sợ nghe những câu trả lời. Liệu câu trả lời ấy có phải là chân thật khi thời gian khiến cho mọi điều có thể thay đổi?
*
Cái ǵ đến sẽ đến.
Tôi cùng anh trên chiếc taxi đưa anh ra sân bay. Lúc này, anh chỉ nắm tay tôi thật chặt, không nói thêm bất kỳ lời nào.Tôi nhận ra, tay anh thật to, thật chắc...
|
|
tiendaoduy
member
REF: 598081
04/28/2011
|
Hai ngày. 48 tiếng, tôi và anh đă là của nhau.
Có những thứ, tôi ǵn giữ bao lâu, lại chấp nhận cho anh trong phút chốc.
Tôi biết ǵ về anh? Một Việt kiều Nhật. 25 tuổi, chấm hết. Nhưng tất cả niềm tin của tôi đều đặt ở anh...
Nước mắt tôi trào ra, trong giây phút đó, tôi ôm chặt lấy anh.
Tôi chỉ biết ḿnh yêu anh.
Lúc sân bay cất loa gọi, tay tôi đột ngột níu lấy anh một cách vô thức. Anh đi thật sao anh? Đến lúc này, tôi cũng ngờ ngợ,rằng chuyện anh gặp tôi đó, yêu tôi đó, cùng tôi trải qua 48tiếng đồng hồ chỉ là giấc mơ.
Rồi anh cũng đi. Tôi đứng đó một ḿnh, cố trông theo giây lát, rồi quay về nhà.
Gần một giờ sáng...
Gió đêm thổi tốc vào mặt. Lạnh căm. Tôi không mặc áo khoác, nghe hơi lạnh thổi cả vào tâm hồn. Giá mà trời lạnh hơn tí nữa, không chừng tâm hồn tôi cũng sẽ đóng băng theo...
*
Anh đi, để lại tôi trong nỗi nhớthương vô bờ. Càng rơi vào sựcô đơn sẵn có. Những cú điện thoại gọi về cho tôi, tiếng anh nhẹ nhàng hỏi tôi: “Có đợi anh được không?”. Tôi đáp: “Được”, dù trong ḷng hoài nghi về chính ḿnh.
Tôi nói với đứa bạn thân về anh. Về việc tôi đă bắt đầu chomột t́nh yêu mới. Nó bảo: “Mày điên à? Mày v́ một người t́nh hai ngày mà chờ đợi như thế sao? Một, hai hay năm năm hay hơn nữa? Mày đánh đổi cả một thời tuổi xanh và có chắc nhận được lại những điều mày đáng phải có?”. “Tao không biết!”. Tôi thở nhẹ, nh́n rất lung ra ngoàiđường. Những chiếc xe hối hả lao đi...
*
Những tháng ngày dài lại nối tiếp nhau. Tôi vẫn sợ, những nỗi sợ mơ hồ cố hữu, vẫn hay khóc thầm và nhớ anh.
Có những giây phút, tôi cô đơnkinh khủng. Những tối thứ bảy, tôi cà phê một ḿnh và nghe nước mắt chảy ngược vào trong. Nỗi đau đôi lúc thành sự tị hờn khi thấy nhữngcặp t́nh nhân hạnh phúc bên nhau vào những ngày cuối tuần.
Người ta bảo, sự chờ đợi nào cũng sẽ xứng đáng với cái nó sẽ có.
|
|
tiendaoduy
member
REF: 598112
04/28/2011
|
Tối về nằm dài trong một ngày thứ bảy cô liêu, nằm trong căn pḥng 16 m2, giam hăm ḿnh trong bốn vách tường lạnh giá.Tôi khát khao một bàn tay, một ṿng tay ấm. Có những người muốn đến với tôi, nhưng tôi không dám đến lại với họ. Tôi nghi ngờ tất cả, liệu ḿnh thử yêu lần nữa, có thành công không hay lại tiếp tục ôm lấy đau thương...
Một ngày như mọi ngày trôi qua. Tôi nhắm mắt và ch́m vào giấc mộng mị êm đềm. Trong đó, tôi thấy anh nắm lấy tay tôi và dắt tôi đi trên một con đường không người, rất b́nh yên...
Hà Minh Thành Truyện nhuochan post rất hay, cám ơn em nh́êu.
|
1
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đă đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ư kiến |
|
|
|
|