phoiphaanh
member
ID 60021
04/13/2010
|
Một nụ hôn
Một nụ hôn
AT - Tôi gặp nó ở bến xe Miền Đông, khi vừa đến Sài G̣n. Nó lấm lem, đen đúa, trạc chừng mười tuổi. Tay cầm xấp vé số, nó tới mời tôi.
- Chị không mua đâu em - Tôi nhẹ nhàng bảo nó.
Nó đứng nh́n tôi rất lâu, tôi không hiểu, có lẽ tôi đă nói ǵ sai chăng? Con bé ngước lên nh́n tôi, đôi mắt nó trong vắt như nước hồ thu chưa vương chút bụi trần.
- Chị ơi, em muốn xin chị một thứ được không ạ?
- Em cứ nói đi xem chị giúp được ǵ cho em không?
- Em... muốn xin chị một nụ hôn ạ.
- Một nụ hôn? Ư em là sao chị chưa hiểu? - Tôi ngơ ngác nh́n con bé - Tại sao em không xin chị cái ǵ khác mà lại là một nụ hôn hả cô bé?
- Dạ bởi v́... chị giống mẹ em. Chị có răng khểnh giống mẹ em, chị để tóc giống mẹ em, chị cười giống mẹ em.
Đôi mắt nó ch́m vào một khoảng riêng sâu thẳm.
- Mẹ đă dắt em tới đây, biểu em đứng chờ mẹ đi mua bánh. Mẹ hôn em một cái thật lâu, rồi từ đó em không được gặp lại mẹ nữa. Mẹ đi đâu em cũng không biết. Em nhớ mẹ lắm!
Nó khóc. Tôi ôm nó vào ḷng. Hôn vào má lấm lem của nó. Nó mỉm cười rồi vụt chạy đi. Nó đă nhận được cái nó muốn. Một nụ hôn. Tôi nh́n theo bóng nó gầy c̣m khuất sau những chiếc xe đang rời bến.
CAO VŨ TRÚC LY (ĐH KHXH&NV TP.HCM)
Bố
AT - Vừa bước ra cổng trường, nó thấy bố với chiếc xe đạp cũ hồ hởi tới đón. Nó nh́n bố với vẻ mặt khó chịu, dùng dằng nói: "Lần sau bố đừng đón con nữa. Con lớn rồi tự về nhà được. Bố không thấy mấy bạn ai cũng có xe đạp riêng hết rồi à?". Rồi nó lên xe buưt đi về. Bố nó chẳng nói ǵ, chỉ lắc đầu buồn bă nh́n con.
Hôm sau tan học về, nó không thấy bố đón như thường ngày nữa, nó cảm thấy thiếu thiếu cái ǵ đó mà dường như không hiểu được. Bỗng một đứa bạn cùng lớp nó chạy tới bảo: "Hằng ơi, sao đứng một ḿnh vậy, về với tớ đi, hôm nay tớ được bố tới đón nè. Nó nh́n theo cánh tay bạn chỉ: một người đàn ông với chiếc xe máy ba bánh dành cho người khuyết tật, đang nở nụ cười hiền hậu đón con. Bất chợt nó thấy khóe mắt ḿnh cay cay...
TIẾN NHẤT
(BCK32 ĐHKH Huế)
Ma sống
AT - Tôi học lớp 11 trường huyện. Nhà cách trường đến 40 cây số nên tôi phải ở trọ luôn trên đó. Thường trưa thứ bảy tôi về, đến sáng thứ hai phải lên trường sớm.
Hôm ấy mẹ gọi tôi dậy từ 4 giờ sáng, ăn xong đĩa cơm rang tôi quẩy buồng chuối chín bói và cặp sách lên vai rồi đi. Tôi phải đi đường đất chừng 4 cây số tới một bến đ̣, qua đ̣ rồi mới tới lộ xe. Tôi quẹo vô nhà thằng Tí để rủ nó đi chung (nó học lớp 10 buổi chiều, c̣n tôi học buổi sáng). Nó đáp bằng giọng ngái ngủ: "Anh đi trước đi, chín giờ sáng em mới đi". Tôi đành một ḿnh rảo bước. Trăng cuối tháng mờ mờ xuyên qua bóng cây. Bóng tôi liêu xiêu trên đường. Tiếng gà văng vẳng xa gần. Gần đến khu nghĩa địa tự nhiên ốc cục tôi nổi lên từng đám Con đường men theo nghĩa địa uốn lượn như h́nh ṿng cung.
Dưới sông xa xa có ánh đèn leo lét như ma trơi. Bỗng dưng nhớ lại câu chuyện bà kể: Chú Út hồi bằng tuổi tôi cũng đi học về tối ngang nghĩa địa này. Chú gặp một cô gái mặc áo dài trắng đi phất phơ đằng trước.Tưởng có bạn đồng hành, chú mừng quá đuổi theo và gọi: "Bạn ǵ đó ơi, chờ tôi với!". Cô gái quay lại cười khoe hàm răng trắng hớn: "Bộ sợ ma hả? Hồi... c̣n sống tôi cũng sợ ma như bạn!". Hồn vía lên mây, chú Út lăn ra bất tỉnh sau khi thấy hai chân cô gái phất phơ trên ngọn cỏ.
Tôi băng qua mấy cây cầu khỉ rồi đi như chạy. Bỗng nghe tiếng lịch bịch sau lưng và tiếng gọi í ới. Ma! Ma thật rồi! Không dám quay đầu lại, tôi chạy thục mạng. Tiếng lịch bịch mỗi lúc một gần. Thôi chết, nó đuổi gần kịp ḿnh rồi. Rồi bàn tay lạnh ngắt của ma sẽ chạm vào ḿnh, hồn ḿnh sẽ thoát ra khỏi xác... Càng nghĩ, tôi càng bủn rủn tay chân. Thấy quày chuối trên vai như càng nhẹ hơn. Đích thực là ma ăn rồi! May quá, bến đ̣ quen thuộc đă hiện ra trước mặt. Như người chết đuối vớ được cọc, tôi cố tăng tốc thật nhanh. Hơi thở tuôn ra miệng, ra mũi hổn hển. Hai tai ù ù.
Tôi lấy đà phóng một cái "ầm" xuống đ̣. Liền sau đó là một tiếng "ầm"tiếp theo. Tôi giật ḿnh quay lại, thật kinh ngạc khi thấy thằng Tí. Nó hào hển nói không ra hơi: "Anh... chạy... nhanh... quá... làm em... chạy theo... muốn... chết... luôn... vậy...". Trên tay tôi c̣n trơ lại cái cùi buồng chuối!
HẠ HUYỀN
(Hậu Giang)
Hàng dâm bụt
AT - Hai nhà cách nhau chỉ có hàng rào dâm bụt. Hai đứa trẻ trạc tuổi nhau, đi học về, tranh thủ chơi tṛ chú rể cô dâu với ṿng hoa dâm bụt trên đầu. Thằng con trai khúc khích cười: "Mai mốt lớn lên mày lấy tao nghen?".
Nhỏ con gái tṛn mắt ngây ngô trả lời: "Không lấy mày tao lấy ai?". Dưới hàng rào dâm bụt hai đứa dệt tuổi thơ ngọt dịu, b́nh yên...
Nhỏ con gái thi rớt đại học, thằng con trai đứng nép vào hàng dâm bụt buồn xo: "Cô gắng lên, tui chờ bà học chung trường với tui. Tôi tin với sức học của bà năm sau bà sẽ đậu". Một tháng sau mẹ con nhỏ không may đột ngột mắc bệnh trầm kha. Nhỏ cắn răng bỏ lớp luyện thi đại học. Nhỏ đồng ư lấy chồng Đài Loan v́ nghĩ chỉ có thế mới có tiền kéo dài sự sống của mẹ. Nhỏ gọi điện báo tin giọng ngập ngừng: "Chủ nhật tuần sau về ăn đám cưới tao nghen". Nhỏ cúp máy cái rụp.
Hôm bữa đưa dâu thằng con trai không dám qua, chỉ ngó từ hàng dâm bụt. Nó nh́n con nhỏ một tay d́u ông chồng Đài Loan đi bằng nạng, một tay con nhỏ ôm hoa cưới. Thằng con trai phát hiện trên bó hoa cưới có một bông hoa dâm bụt đỏ.
Thằng con trai nhớ câu đồng dao ngày xưa hai đứa vẫn hát nghêu ngao trong tṛ chơi đám cưới:
Cô dâu chú rể
Làm bể b́nh bông
Bị roi vào đít
Ngồi khóc thút thít...
Không ai đánh mà thằng con trai bật khóc thút thít. Hàng dâm bụt vào mùa hoa nở rộ, đỏ ngầu.
NGUYỄN HOÀNG NHÂN
(ĐH Cần Thơ)
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat