capheden
member
ID 59550
03/21/2010
|
Em không có tiền mua tập
Em không có tiền mua tập
AT - Mỗi năm tôi được một cơ quan từ thiện tặng vài trăm quyển tập. Vào lớp tôi luôn hỏi: "Em nào không có tiền mua tập cứ gặp cô nói "Cô ơi, em không có tiền mua tập", cô sẽ cho vài quyển".
Một sáng, tôi nghe giọng nói ngập ngừng: "Cô ơi, em không có tiền mua tập". Hơi ngạc nhiên, em học lớp 6 trường kế bên. Nh́n chiếc áo màu cháo ḷng, chiếc quần xanh ngắn ngủn, tôi lấy cho em hai chục quyển tập. Hai năm sau em đến tôi vẫn một câu: "Cô ơi, em không có tiền mua tập".
Đến lớp 9, em gặp tôi nhưng là câu: "Cô ơi, em có tiền mua tập rồi. Ông bà em bán đất cho ba má em mấy chục cây vàng nên... năm nay em có tiền mua tập rồi". Tôi nói: "Năm nào em cũng lấy tập, năm nay cô cho em cũng được, có sao đâu". Em cười: "Thôi, cô dành phần đó giúp bạn nào nghèo hơn".
Tôi cười vui: "Vậy là em đổi đời rồi, phải không?". Em lắc đầu: "Bà ngoại em nói ruộng đất bề bề không bằng có một nghề trong tay. Huống chi nay ruộng đất bán hết rồi. Nội em nói cho ba mẹ em số vốn nuôi em để có một nghề. Mà giờ muốn học nghề ǵ cũng phải tốt nghiệp 12 cô à”. Tôi ṭ ṃ: "Em thích nghề ǵ?". "Nghề y tá”. Em hớn hở: "Mẹ em mua được bầy vịt, hai con heo nái với bầy heo lẻ bầy. Ba em mua chiếc xe gắn máy theo mấy chú em lên quận 8 chạy xe ôm. Gia đ́nh em cũng đỡ rồi, ba em nói em phải ráng học mới đổi đời được".
HÀ THỊ (TP.HCM)
Đồng hương
AT - Ba mẹ ngoài quê lên Sài G̣n thăm con trai. Trước đó, để thuận lợi mưu sinh, anh và vợ đứng ra mướn nguyên căn nhà với một trệt, một lửng. Cả nhà ở tầng dưới, c̣n tầng trên ngăn ba pḥng có ư định cho thuê lại.
Bảy giờ sáng, đường phố Sài G̣n c̣n yên ắng, cả nhà đương ngủ th́ mẹ đă lục đục thức dậy. Có tiếng gơ cửa ngoài. Mẹ ra mở.
"Tôi đi thuê pḥng", người đàn bà trung niên trạc tuổi mở lời cùng mẹ. Thoáng thấy quen quen trong giọng nói, hỏi ra là đồng hương mẹ rất mừng. Mẹ dắt đồng hương đi xem nhà một lượt từ trệt cho tới lửng, thỏa thuận thế nào đó, mẹ vui vẻ tiễn bà ra về.
Thức dậy, anh dáo dác t́m chiếc điện thoại di động của ḿnh, nhớ chính xác là đă cắm đồ sạc pin rồi để trên nóc tủ lạnh tối qua. Không thấy! Anh t́m, vợ t́m, ba t́m và cả mẹ cũng t́m. Vẫn không thấy!
Mẹ tường tŕnh sự việc xảy ra hồi sớm. Mắt mẹ ngân ngấn nước, ḷng tự hỏi sao ḿnh đă luôn đi sau bà ta, nói chuyện cởi mở với bà ta mà lại... không thấy.
Anh và vợ yên lặng. Ba chỉ biết ngậm ngùi nh́n mẹ lắc đầu: "Ôi, đồng hương của bà!".
GIA THẢO (TP.HCM)
Đừng đ̣i hỏi
AT - Tôi c̣n nhớ như in mùa lũ năm đó nước cuồn cuộn dâng, con đê sông La phải lao đao biết bao lần.
Chập choạng tối mọi người nhốn nháo cả lên, rồi lần lượt rời khỏi nhà đi về phía chân đê. Tôi thầm nghĩ: "Chắc chắn có chuyện ǵ đó”. Mon men đi về phía chân đê tôi bắt gặp một không khí thật căng thẳng. Mọi người hùng hục xúc cát đổ vào bao chất lên thành lũy để ngăn chặn ḍng nước hung hăn. Cuộc chiến tiếp diễn kịch liệt. Con nước không chịu thua, lũy đắp cao đến đâu th́ nước dâng lên tới đó.
Cuộc vật lộn giữa người và thiên nhiên đă đến hồi căng thẳng. Bấy giờ là 11 giờ khuya, mọi người đă thấm mệt nhưng không ai dám rời vị trí mà ra về. Bởi họ biết chỉ cần một chút sơ sẩy th́ cả cánh đồng Can Lộc sẽ ch́m trong biển nước.
Đến 2 giờ sáng, con nước rút dần xuống phía xa, mọi người thở phào nhẹ nhơm. Chưa ai vội ra về, mọi người xúm nhau lại chia sẻ từng bát nước chè xanh, cái điếu cày cứ réo lên từng hồi như súng liên thanh nă đạn nghe sướng tai thật. Nghỉ được khoảng nửa tiếng, mọi người lại đứng dậy làm công tác khôi phục những chỗ bị hư hại của con đê. Con đê cứ như bị bom đạn đục khoét, có nơi lơm vào đến 1m.
Với lũ trẻ con như chúng tôi th́ công việc này là lư thú nhất, mỗi đứa ôm một cục đất "bự bự" rồi mang ra chỗ bị hư hại. Thằng Chiến con nhà bác Hải trưởng thôn cứ nèo nèo đ̣i ôm bằng được hai cục đất một lúc, kết quả là nó bị một bác nông dân giáo huấn: "Đừng đ̣i hỏi, hăy làm việc hết ḿnh th́ cháu sẽ cảm thấy vui".
Nghe nói vậy, thằng Chiến bỏ đi chỗ khác. Có thể nó không mấy để ư đến câu nói đó, nhưng với tôi đó là phương châm sống cả đời. Sau này tôi lớn lên không c̣n sống ở quê nữa, nhưng dù ở đâu, làm ǵ đi chăng nữa, tôi luôn tâm niệm một điều: "Hăy sống hết ḿnh như đêm hộ đê"!
BOBO THẮNG (ĐH KHXH&NV TP.HCM)
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|