capheden
member
ID 59264
03/07/2010
|
Điện thoại
Điện thoại
AT - Vậy là nó cũng có được chiếc điện thoại mà bấy lâu nó mơ ước. Trông thật nhỏ gọn, xinh xắn và quan trọng nhất là có nhiều chức năng, khác hẳn với cái "cùi bắp" được ông anh họ cho trước kia.
Đó là kết quả nhờ nó nói dối là tham gia chiến dịch "Mùa hè xanh" do trường tổ chức nên bố mẹ nó đă tăng "viện trợ". Nh́n cảnh mấy đứa bạn chuyền tay nhau xem "dế" mới của nó, xuưt xoa và mơ ước có một chiếc giống y hệt thế, nó chợt thấy hănh diện.
Chiều. Nó chợt lặng người khi nghe tin quê nhà có băo. Nó vội vă gọi điện về nhà, nhưng đáp lại là một sự im lặng đáng sợ. Ḷng nó đầy bất an. Không ngày nào là nó không theo dơi tin tức thời sự, cập nhật báo chí, cố t́m lấy chút thông tin về vùng quê mà bố mẹ, các em nó đang sinh sống.
Nh́n cảnh nhà cửa giữa biển nước mênh mông trên màn h́nh vô tuyến, nó ước ǵ có thêm đôi cánh để được bay ngay về với gia đ́nh. Rồi mẹ cũng gọi cho nó từ số điện thoại của một đoàn cứu trợ: "Ngập hết rồi con ơi! Trâu, lợn cũng trôi hết rồi. Nhà ḿnh năm nay lại đói. Con ở trong đó ráng tự lo cho ḿnh một thời gian nhé. Vay được tiền mẹ gửi cho con ngay. Ba mẹ thương con nhiều". Nghe xong, nh́n chiếc điện thoại đắt tiền trong tay, nó ̣a khóc.
NHẬT VY
Má
AT - Khổ sở, phấn đấu khó khăn lắm tôi mới in được tập truyện ngắn. Mừng quá, tôi hối hả đem về quê tặng cho má, trân trọng đề vào đầu trang sách: "Kính tặng má! Con cám ơn má đă tảo tần nuôi con khôn lớn". Má không thèm nh́n cuốn sách, bĩu môi: "Má không cần đọc cũng hiểu văn chương của con bê bối như thế nào rồi!". Nghe má nói vậy, tôi hụt hẫng, buồn ghê gớm!
Lần sau về quê thăm má, đứa cháu dắt ra sau hè, nói nhỏ: "Từ ngày cậu lên thành phố, đêm nào ngoại cũng lấy sách của cậu ra đọc". Tôi mừng thầm hỏi: "Có thật không?". Đứa cháu nhanh nhảu nói: "Sao không thật! Đêm khuya, ngoại đọc mỏi mắt, c̣n bắt con đọc cho ngoại nghe". Tôi hỏi tới: "Ngoại có khen hay, dở ǵ không?". Đứa cháu nói: "Ngoại khen, ai ngờ cậu viết văn hay ghê!".
Sau đó đến giờ ăn cơm trưa, tôi mong muốn má khen một lời, vờ hỏi:
- Tập truyện của con, má có đọc ḍng nào không?
Má bảo:
- Má có đọc vài ḍng, nhưng văn dở quá, bỏ ngang!
Tôi khát khao lời khen, cho rằng má không ủng hộ, không hiểu tôi ǵ cả. Giận quá, tôi rất ít về thăm má. Ngày má mất, tôi mới hiểu ra má luôn chê bai để tôi hăy cố gắng thêm nữa. Má sợ tôi kiêu ngạo, thỏa măn, "chết" giữa đường đời.
Tôi hối hận, rưng rưng nước mắt thầm gọi: Má ơi!
LÊ ĐỨC QUANG
(Nha Trang)
Mở mắt
AT - 12 giờ, vừa đợi thay ca vừa chịu đựng cái nắng giữa trưa gay gắt khiến tôi mệt nhoài và bắt đầu bực bội. Tôi tựa đầu vào ghế, chợt nh́n thấy một bà cụ bán vé số đang đi về phía ḿnh.
"Chắc lại sắp mời mua đây", tôi nghĩ thầm rồi nhắm mắt lại vờ như đang ngủ. Sau vài phút, nghĩ bà cụ đă đi rồi, tôi mở mắt ra và thất vọng vô cùng khi thấy bà đang chỉ cách tôi mấy bước chân. Không c̣n cách nào khác tôi đành chuẩn bị sẵn trong đầu vài câu từ chối lịch sự nhất có thể.
Cuối cùng bà cụ cũng đến gần tôi, tôi cố mỉm cười. Thoáng chút bất ngờ, bà cụ cũng nở nụ cười móm mém, hiền từ. Tôi chưa kịp nói ǵ th́ bà đă hỏi:
- Con ơi, cho bà hỏi mấy giờ rồi con?
- Dạ, 12 giờ hơn rồi bà - Tôi trả lời sau vài giây bối rối.
- Trễ dữ vậy hả con? Cảm ơn con nghe, bà về nấu cơm cho thằng cháu.
Thật may cho tôi đă không kịp nói lời từ chối mua vé số, v́ đă "không may" mở mắt quá sớm và nh́n thấy bà. Bà chắc chắn không biết nỗi ân hận trong tôi đang lớn dần lên, sắp to hơn chiếc bóng nhỏ bé của bà chảy dài trên mặt đường, dưới ánh nắng chói chang của buổi trưa hè.
PHAN THỊ XUÂN OANH
(TP.HCM)
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|