Thi thoảng khi bắt gặp đâu đó một h́nh ảnh quen thuộc của quê nhà, tôi hốt hoảng giật ḿnh “sao lâu nay ḿnh không nhớ tới nó?”. Bắt gặp một vài bông hoa nh́n quen quen tôi lại ứa nước mắt nhớ nhà.
Với riêng tôi, nhà là cha, là mẹ, là bà ngoại, là em trai, là con mương, là cây khế, là cây tra, là hàng lan đất trên lối đi, là bụi tre đằng ngà, là đám dừa nước, là đám vẹt u nần, là con diều xấu xí…
Đôi lần tôi thấy ḿnh cháy bỏng cái khát khao trở về. Không phải là chạy gần 100 cây số để về mà là quay về cái thời đen nhẻm, tóc cháy, chạy lăng quăng như vịt với thằng em trên cái sân đất mọc toàn rau sam.
Mà sao tôi quên cây lan đất? Cái loại cây nhỏ nhắn, mong manh nhưng sức sống mănh liệt. Luôn xanh tươi và nở đầy những bông màu tím vui tươi vào mùa mưa, nắng hạn đến th́ gần như chết héo, mưa xuống tất cả lại trở nên xanh mướt và tím vui tươi.
Mẹ thích trồng dọc lối đi vào, cả hai chị em đều thích dậy sớm để ngắm cái màu tim tím nhưng không buồn, ngắm nước mưa đêm qua c̣n vương lại trên cái lá như cọng hành, nắng lên là long lanh những giọt kim cương.
Mà sao tôi quên cây tra? Hồi nhỏ cây tra mọc đầy mé sông sau nhà, giờ người ta nuôi tôm nên đốn sạch cả rồi. Bông tra to, màu vàng và rũ như cái chuông. Chuông tuy câm lặng nhưng mỗi lần thấy nó tôi cứ nghe đâu đó văng vẳng tiếng gọi “Mắm Linh ơi ...” của cha.
C̣n nhiều, nhiều thứ mà một khoảng thời gian chạy theo cái gọi là “tiền” tôi quên mất. Con diều xấu xí chị em tôi h́ hục làm xong chỉ bay nổi tới ngọn dừa. Cái bụi tre đằng ngà cha hay đốn để làm lồng đèn cho chị em tôi, sau này được mua cho đèn điện tử nhưng chúng tôi để chưng cho đẹp, chỉ thích chơi bằng đèn giấy nhà quê.
Dẫu biết không thể trở về ngày hôm qua, dẫu biết tất cả chỉ c̣n là kư ức nhưng sao tôi vẫn mơ, mơ về cái thiên đường ngày ấy.
Lắm lúc tôi lại lo lắng, khi tôi có con, tôi có thể để dành cho nó bao nhiêu là thứ, nhưng làm sao tôi có thể để dành được cho con cái tuổi thơ hoang dă ngọt ngào của chính tôi ngày xưa..?