Minhxotxa
member
ID 56560
10/19/2009
|
"Ḥn đảo bay"
"Ḥn đảo bay" - Truyện ngắn của Bích Khoa
Từ cửa sổ máy bay nh́n ra chỉ toàn là mây trắng. Những khối tṛn lộm cộm như bông, hay tuyết, hay một thứ ǵ đại loại như vậy trải ra ngút ngàn, kéo dài vĩnh viễn. Liệu có một biên giới nào cho màu trắng này dừng lại hay không?
Khi c̣n nhỏ, tất cả những ǵ Thụy từng mơ ước là được chạm vào mây, được nh́n thấy chúng ở sát bên, gần nhất. Khi đă trưởng thành, đă làm được điều đó, cô thấy tất cả những ǵ ḿnh mơ tưởng chỉ hệt như một sa mạc hoang vu.
Ba trăm hành khách trên chiếc máy bay, giữa trời, cũng giống như con tàu giữa đại dương, hoàn toàn đơn độc.
Cô nhắm mắt. Người tiếp viên đang đi tua để thu lại các khay thức ăn. Hai tiếng đồng hồ trôi qua chỉ như một cái duỗi người.
***
Phan đón Thụy ở phi trường. Hai năm không gặp, cô thấy anh không đổi khác bao nhiêu. Có chăng thời gian đă phủ lên anh một vẻ trầm ngâm, có phần nghiêm nghị. Giọng anh từ tốn và trầm hơn. Anh chào cô một cách lịch sự, đúng như một người bạn cũ. Họ không ôm nhau. Anh đề nghị đẩy va-li cho Thụy, và cô cảm tạ một cách từ tốn.
Phan có vóc người mảnh dẻ nhưng rắn chắc, một gương mặt có thể gọi là dễ ưa, với kiểu lịch duyệt và gọn gàng, sạch sẽ rất công chức. Anh đeo cặp kính cận gọng vàng, thỉnh thoảng lại dùng ngón trỏ để đẩy nó lên. Thụy vẫn c̣n nhớ rơ cặp mắt kính này, cô vẫn thường âu yếm nhấc nó khỏi mặt anh mỗi khi họ hôn nhau. Phan là trưởng pḥng nhân sự một công ty con của một tập đoàn lớn. Lương bổng không phải là vấn đề. Anh ăn mặc rất có gu và mỗi chiều thứ bảy đều đặn đi cà phê, nghe ḥa tấu ở một quán quen. Không phải anh hâm mộ nhạc cổ điển, anh chỉ đi v́ thói quen. Và cái cảm giác ngồi lút ḿnh trong ghế bành, ch́m trong bóng tối, trong không gian đầy tiếng nhạc dịu dàng làm cho anh có cảm giác ḿnh tan biến khỏi thực tại. Anh thích cảm giác đó.
Người đàn ông ngồi cạnh Thụy trên taxi chiều hôm đó đúng là Phan. Anh không hề thay đổi kể từ lần cuối họ gặp nhau. Nhưng, lần cuối cùng gặp nhau đó, lại chẳng phải một kỷ niệm ǵ đẹp đẽ. Thời gian ấy là giai đoạn nứt vỡ giữa con người anh trong quá khứ và kẻ đang ngồi cạnh cô.
Phan đă gọi taxi và cùng cô về khách sạn. Anh đă đặt pḥng cho cô ở một khách sạn nhỏ ấm cúng. Thụy có công việc cần giải quyết trong một tuần. Không có người thân thích trong thành phố này, cái tên đầu tiên hiện ra trong trí nhớ cô là tên anh. Không chút chần chừ, Thụy liên hệ với Phan. Có vẻ như sau một khoảng cách thời gian th́ bất cứ chuyện ǵ dù nghiêm trọng đến đâu cũng có thể êm dịu đi hoặc ch́m vào quên lăng.
***
Hai năm trước mẹ Phan qua đời, và chuyện đó lẽ ra phải là dịp để gắn kết hai người hơn. Phan có lẽ phải cần cô để cùng nhau bước qua chặng đường khó khăn này. Thế nhưng, sự thực lại hoàn toàn trái ngược, hoặc ít ra, không như Thụy mong đợi. Phan đă hoàn toàn không nhận thấy sự tồn tại của Thụy trong suốt thời gian cô ở bên anh. Có thể giải thích t́nh trạng anh lúc đó là hoàn toàn chấm dứt mọi hoạt động, như một chiếc máy tính đă bị rút pin, tắt điện, đóng nắp. Không c̣n ánh sáng nào có thể lóe lên, không c̣n thông tin nào có thể dẫn truyền được nữa. Anh đóng ḿnh lại với tất cả mọi người bên ngoài. Xung quanh anh là một khối không khí đông đặc lạnh buốt như một hang động băng giá trăm năm. Thụy đă không thể nào xuyên qua hang động âm u không đáy đó. Lời cô đến tai anh là sỏi đá ném vào hư không, không một thanh âm vang vọng trả lời.
Mẹ Phan sinh ra ở một tỉnh nhỏ, nơi người dân trồng lúa nước hoặc chăn nuôi để kiếm sống. Không ai rơ gia đ́nh của bà như thế nào, hay tuổi thơ của bà ra sao. Khoảng kư ức đó như đoạn phim bị xóa sạch, một khu đất bị lũ quét, hoàn toàn không c̣n dấu vết. Mười chín tuổi, tóc cột đuôi sam, đầu đội nón lá, tay ôm một đứa trẻ, ràn rụa nước mắt, bà bơ vơ đứng giữa bến xe ở cái thành phố xa lạ này, nơi bà không quen một người nào và cũng không hề có thân thích. Bà đă nghĩ điều ǵ, hay là đă không nghĩ điều ǵ cả, không ai hay biết. Trong câu chuyện luôn luôn đứt mạch, v́ phần nhiều chỉ là những mảnh chắp vá do chính Phan kiên nhẫn gom góp, cảm xúc không hề tồn tại. Chỉ là những sự việc thực tế mà bà buộc phải nói ra khi đối đầu với những thắc mắc không ngừng của anh. Nhưng rồi, những điều đó cũng chẳng dẫn đến đâu cả.
Chỉ biết rằng, chính ở cái bến xe tạp nham, nước đọng thành vũng màu cà phê, giữa buổi trưa oi ả ồn ào đó, trong đám đông mấy trăm con người đó, cha của Phan, hoặc chính xác hơn, cha dượng anh, đă phát hiện ra người phụ nữ của đời ḿnh, như một con ong đánh dấu được bông hoa dành cho nó từ khoảng cách ba ngàn mét. Không ǵ có thể ngăn ông bước tới bên người phụ nữ kia.
Có thể ngày c̣n trẻ bà rất đẹp. Một vài lần Thụy được gặp bà, cô thấy bà nói năng nhỏ nhẹ, nh́n cô với vẻ nửa lạnh lùng nửa thân thiết, thật khó diễn tả bằng lời. Cảm giác của cô khi gặp bà? Có thể ví như một món ăn sang trọng được đựng trong một chiếc đĩa đắt tiền. Bạn không biết nó được chế biến từ cái ǵ, nhưng bạn rất cẩn trọng khi thưởng thức nó, v́ bạn biết nó có một giá trị nào đó. Đứa trẻ bà bồng trên tay ngày ấy, lớn lên thành Phan. Anh được dạy để gọi cha dượng là cha. Và trong gia đ́nh không một ai nhắc đến người cha thực sự nữa.
Cha anh là một người trầm lặng, hoặc đă trở thành trầm lặng. Ông có một bộ sưu tập những đồ sành sứ cổ. Do đó anh không được phép có những hoạt động mạnh bạo, ồn ào trong nhà. Điều này góp phần tạo cho anh tính cách điềm tĩnh cố hữu. Cùng với điều đó, hầu như anh chẳng tṛ chuyện với ông được bao nhiêu.
Một ḿnh mẹ anh bù đắp cho anh tất cả. Bà đóng vai người mẹ, người cha, đồng thời làm cầu nối giữa anh với thế giới. Bà buộc chặt anh với bà, với cuộc đời bằng một sợi dây mềm nhỏ như tơ mà vô cùng chắc chắn. Anh không có ǵ phải lo khi có mẹ kề bên. Bà là tất cả, đồng thời cũng chẳng là ǵ hết. V́ chính người mẹ thân thương, gần gũi và cần thiết đối với anh hơn bất cứ điều ǵ đó, thực sự là ai, con người bà thế nào, cuộc đời bà ra sao, là những điều mà anh không hiểu, không biết chút ǵ.
Đám tang của bà, Phan hầu như không khóc. Anh điềm tĩnh cắt đặt mọi việc. Đó là khoảng thời gian đầu mùa mưa. Những cơn mưa ngập lụt phố phường thay cho nước mắt những người dự tang. Thụy không có ấn tượng ǵ về tất cả những ǵ xảy ra quanh cô thời điểm đó, cô chỉ nhớ những tiếng tṛ chuyện đứt quăng không rơ nội dung, tiếng người ŕ rầm ḥa lẫn tiếng mưa nhỏ nhẹ lào rào, nghe như âm thanh của những cánh quạt máy cũ xưa quay quay đều đặn.
***
Một cơn mưa nhỏ đổ xuống vào giờ cao điểm, và phố xá trở nên rối nùi. Người lái taxi phân trần câu ǵ đó không rơ, và chiếc xe nhích lên từng phân một. Mỗi lần anh ta đạp thắng, Thụy và Phan lại giật người ra phía trước. Bên ngoài cửa kính, tiếng kèn xe, tiếng người như vọng đến từ một nơi xa xăm.
“Anh trông vẫn khỏe”.
“Em cũng thế”.
“Cảnh vật th́ có khác, đông vui hơn”. Thụy t́m cách khỏa lấp.
Phan nở nụ cười nhỏ. Một nếp nhăn mờ nơi khóe miệng. Nhưng nụ cười th́ vẫn dễ có thiện cảm như xưa.
“Ḱa, anh đă cười rồi”. Thụy nói, gần như thở phào. Cô thấy toàn thân giăn ra như một sợi thun bị căng vừa được tháo.
Phan nh́n vào mắt cô, rồi bỗng nhiên mỉm cười, nụ cười thật sự, sau đó anh nh́n những ngón tay ḿnh đang đan vào nhau.
“Vậy năy giờ anh vẫn chưa cười với em à?”. Phan dừng một chút, nụ cười trở nên dịu dàng và hiền hơn bao giờ hết. “Xin lỗi, anh chỉ không để ư thôi”.
“Có lẽ tại cả hai đứa ḿnh đều căng thẳng”. Thụy nh́n tay anh, nh́n những đầu ngón tay anh lướt lên nhau. “Mà thực ra đâu có ǵ phải căng thẳng...”.
***
Về tới khách sạn đă gần chín giờ. Thụy mệt rũ. Vừa nhận pḥng xong, cô vào ngay pḥng tắm. Cô mở ṿi sen rồi để mặc nước rơi xối xả trên người. Mười phút sau, cô tắt nước, nh́n bóng ḿnh trong gương. Một gương mặt mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng. Bù lại, làn da cô khá trắng. Cô đưa tay lên căng mắt, căng hai khóe miệng. Cô nhỏ hơn Phan năm tuổi và có lẽ c̣n lâu những nếp nhăn mới đến viếng cô nhưng thỉnh thoảng cô vẫn nghi ngờ và kiểm tra luôn.
Khi cô bước ra từ pḥng tắm, Phan đang ngồi trên giường, trước ti vi chỉ để h́nh và tắt tiếng, tay cầm lon bia.
Trên bàn là một túi đồ lỉnh kỉnh, có lẽ thực phẩm. Trong thời gian cô tắm, có lẽ anh đă chạy đến siêu thị gần đó mua ít thứ cần thiết.
Cô đến bên túi đồ lục lọi. Phan mua loại rượu trái cây Wine Cooler mà cô vẫn thích. Cô bật nắp, ngửa cổ uống một hơi, xong lại lấy ra ít thức ăn. Một bịch khô ḅ, một bịch hạt điều, bánh ḿ sandwich và ít pa-tê. Suốt thời gian đó, Phan không hề quay đầu lại.
Thụy cầm chai rượu đến khẽ chạm vào lon bia của Phan. Anh mỉm cười nh́n cô.
“Tối nay anh ở đây?”.
Phan gật đầu, có vẻ hơi ngạc nhiên như thể cô hỏi một điều kỳ lạ. Nhưng rồi anh ngần ngừ một chút, có vẻ hơi bối rối. “Tất nhiên, nếu em không phản đối”.
“Không... Dĩ nhiên là không”. Thụy nói.
***
Đêm đó, họ ngủ với nhau. Mọi chuyện diễn ra êm đẹp và trầm lặng như một bộ phim đen trắng cũ. Phan hành xử một cách tự nhiên, nhẹ nhàng và không nói năng ǵ cả. Thụy ngạc nhiên bởi sau hơn hai năm, những thói quen tưởng đă hoàn toàn ch́m vào màn sương kư ức lại có thể bất thần sống dậy, rơ ràng và sinh động dường ấy. Như thể khoảng thời gian xa cách ấy chưa từng hiện hữu, hoặc có ai đấy đă cắt mất đoạn đó, rồi chắp hai đoạn rời lại với nhau, không để lại một t́ vết nào.
Khi mọi chuyện đă xong, Phan nhổm dậy, kê gối sau lưng và lấy một điếu thuốc, một cái quẹt gas trong túi đồ. Rơ ràng anh vừa mua chúng và hút thuốc không thực sự là thói quen của anh.
“Em cứ nghĩ, anh đă bỏ hẳn, từ lúc...”, Thụy ngập ngừng, rồi im lặng.
Phan cười nhẹ. Anh có vẻ thông cảm. “Không có chuyện ǵ đâu. Cũng đă lâu rồi mà”. Họ nói như thể đang bàn tiếp câu chuyện vừa xảy ra hôm qua. Cô thở dài. Câu chuyện không ai nói ra, nhưng không có nghĩa là nó không ở đó. Nó như mạch nước ngầm, róc rách, âm ỉ luồn dưới đất như luồn lách giữa những thớ thịt con người, giữ cho chúng khỏi khô trước gió trời, song lại khiến ḷng người lạnh buốt.
Phan thở ra một ṿng khói, rồi anh dụi điếu thuốc vào gạt tàn. Những sợi thuốc c̣n lại bung ra như ruột cá bị rơi văi.
“Em có muốn nghe một chuyện ngồ ngộ không?”. Phan chợt hỏi.
Thụy gật đầu.
“Em c̣n nhớ bộ phim Ḥn đảo bay Laputa chứ?”.
Đó là bộ phim hoạt h́nh ưa thích nhất ngày cô c̣n nhỏ, từ thời băng video và đầu máy hi-fi là đỉnh cao của công nghệ giải trí gia đ́nh. Mười hai tuổi, suốt một năm cô cứ xem đi xem lại bộ phim ấy. Câu chuyện kể về chuyến phiêu lưu đi t́m ḥn đảo bay, một vương quốc lộng lẫy giấu ḿnh sau những đám mây trắng trên trời cao. Một nơi nhung nhúc những kho báu.
“Lúc xem nó, anh đă rất thích thú với những màn đấu súng, lái máy bay...”. Thụy gật đầu đồng t́nh.
“Tháng trước, anh t́nh cờ t́m được bản DVD của nó, nên mua về để sưu tập. Tới lúc xem kỹ lại, th́ hóa ra cuối phim c̣n có một đoạn, mà ngày xưa lúc nào anh cũng tắt đi v́ nghĩ đến phần chạy chữ th́ hết phim rồi”.
“Cảnh ḥn đảo bay đi?”.
Phan vui vẻ: “Đúng thế. Chính là cảnh ấy”. Anh với tới lon bia thứ hai trên bàn, hớp một ngụm. “Sau khi săn t́m được nó, đấu đá với nhau đă đời, bắn giết đủ cả, kết cục, chỉ c̣n lại một ḥn đảo không người, cô độc, lang thang giữa trời...”.
Phan dừng lại, có vẻ như không biết nên nói tiếp hay không. “Lúc ấy bỗng nhiên anh đă khóc. Nhưng cũng không hẳn là khóc, chỉ tự nhiên thấy có ǵ cứ nóng hổi hai màng tang, và một cái ǵ nhức nhối sau đầu. Khi lấy tay chùi mắt, tự nhiên thấy mấy giọt nước mắt...”. Anh uống một hơi hết phần bia c̣n lại, như để lấp liếm một lời nói sai.
Cả hai bỗng nhiên ch́m vào im lặng, thả cho những suy tưởng trôi nổi đâu đó phía trên trần nhà.
“Lúc năy, khi ở trên máy bay...”, Thụy nói, “Em bỗng nhiên nghĩ tới ḥn đảo bay ấy đấy”.
“Trùng hợp nhỉ?”.
“Có lẽ v́ nh́n thấy mây trắng”. Thụy rúc vào trong chăn, ngáp dài. “... Tự dưng có cảm giác như... sau những đám mây ấy... có một ḥn đảo đang nằm phục, sẵn sàng chuồi ra bất cứ lúc nào”.
“Thật đấy chứ?”. Phan với tay tắt đèn. Anh cũng nhẹ nhàng chuồi đầu xuống gối. Cả hai nằm thẳng, yên ắng bên nhau, hai tay đặt trên bụng, như hai xác ướp giữa không gian tối tăm của kim tự tháp, đơn độc và vắng lặng dưới ánh trăng, giữa một hoang mạc không bóng người.
***
Một ḥn đảo bay, vĩnh viễn lướt đi giữa những đám mây, trên bầu trời cao. Không một sợi dây nào có thể cột nó lại, không một mỏ neo nào đủ lớn, không một sức hút nào đủ mạnh để kéo nó về mặt đất.
Im ĺm như một chiếc máy bay khổng lồ không người lái, nó tồn tại đơn độc một ḿnh, ngoài tầm nhận thức của tất cả mọi sinh vật, không thuộc về bất cứ ai. Và nó cứ bay măi, bay măi, tiếp tục chuyến hành tŕnh chưa biết tới bao giờ... Thụy nhắm mắt lại. Một nỗi buồn ngọt ngào xuyên qua cơ thể cô, rất nhanh, rất khẽ, chỉ trong chớp mắt, và kết thúc bằng một cái rùng ḿnh.
Họ đang ở bên trong nó, căn pḥng tối tăm và kín không một khẽ hở. Nó đang trôi bập bềnh giữa mây trắng xung quanh. Những đám mây đủ mọi h́nh dạng, lúc tan ra như sương, lúc tụ lại như bông, lúc đông đặc lại như tuyết, trải dài, ngút ngàn, vĩnh viễn...
Một trăm năm trước, một ngàn năm trước, mây đă trôi, và có lẽ một ngàn năm sau cũng sẽ cứ thế thôi.
Rồi căn pḥng cứ tiếp tục trôi, cho đến khi Thụy ch́m vào giấc ngủ.
Truyện ngắn của Bích Khoa
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat