Minhxotxa
member
ID 56534
10/18/2009
|
Giải thoát
Giải thoát - Truyện ngắn của Ngô Phan Lưu
Lão Bốn Nham nay bảy sáu tuổi, sống cùng vợ tại một hẻm nhỏ khu phố Bà Triệu. Vào một đêm khuya, chiếc bình thủy tinh cắm hoa trên bàn thờ Phật của lão bị ngã đổ. Vợ chồng lão giật thót. Lão nhỏm dậy bật điện, thấy miểng chai vung vãi khắp nhà. Lão bực tức gom hoa đang vung vãi ném ra ngoài. Bà vợ lui cui quét dọn miểng chai, chép miệng tiếc hùi hụi.
Mím môi nhìn quanh quất như quyết tìm cho ra thủ phạm, lão giơ cao ngón tay gõ gõ vào không gian, miệng lảm nhảm:
“Làm đổ được cái bình lớn như thế này, ắt con chuột phải lớn”.
Bà vợ cãi:
“Sao ông biết là con chuột? Con mèo thì sao?”.
Lão Bốn Nham gãi gãi chót mũi, mặt trầm tư, giọng đầy vẻ phân tích:
“Con mèo ít khi làm ngã đổ vật gì. Nó là giống săn đêm siêu phàm. Tốc độ nhưng cẩn trọng, nhẹ nhàng mà quyết đoán. Chỉ có con chuột. Chuột. Chỉ cái giống mắt ti hí, mỏ nhọn, phá phách, tham ăn ấy, mới chạy ào ào không ngó trước ngó sau”.
Bà vợ nói, giọng gắt gỏng vì mất ngủ:
“Ông gài bẫy bắt nó đi. Tôi nướng, nấu cháo cho heo”.
Lão Bốn Nham nói, giọng lạnh băng:
“Sáng mốt, heo của bà sẽ được thưởng thức món cháo chuột”.
Quét dọn xong, vợ chồng lão tắt điện đi ngủ. Vợ chồng lão rất tiếc cái bình thủy tinh, nhưng không nói gì nữa, nuốt tiếc vào bụng. Người già thường lắm lời, nhưng vợ chồng lão lại ít lời, đôi khi cả ngày không có lấy một tiếng.
Chiếc bình thủy tinh cắm hoa của lão Bốn Nham tuổi đời của nó đã gần 40 năm. Kể ra, một vật dụng thủy tinh mà được tuổi thọ như thế quả cũng hiếm. Nằm trên giường, lão suy nghĩ: Cái bình của mình bị chết vì một con chuột mình chưa biết mặt mũi. Nó là thủ phạm phải tìm ra và trừng trị. Lão lẩm nhẩm trong miệng: “Không thể gài cạm. Dính cạm, nó sẽ lôi đi mất. Phải dùng lồng sắt. Chỉ có lồng sắt mới nhốt được nó. Ngay cọp beo mà vào lồng sắt cũng bó tay, huống gì thứ chuột”.
Đột ngột, câu đồng dao hồi thơ ấu hiện về trong trí lão. Câu đồng dao ấy toát lên sự ma quái, dị thường, khiến người ta phải e ngại, đề phòng... “Mũi tai diện mạo cứ tưởng là dơi/ Đến khi qua đời lại giống con ụt/ Lúc ngồi co rút trông giống con mèo/ Đến khi leo trèo lại giống con sóc/ Lúc nó bươi móc lại ngỡ con chồn...”.
“Ối trời, quái quỷ. Một con vật đa hình thể như thế, ta càng không thể đùa - Lão lẩm bẩm lớn tiếng hơn - Ừ, càng không thể đùa... thì ta không đùa”.
***
Sáng hôm sau, lão Bốn Nham trực chỉ đến tiệm An Toàn mua ngay cái lồng sắt, loại bẫy sập, quyết bắt con chuột ấy. Lão rất hài lòng cái lồng này. Cái lồng khá nặng, rất chắc chắn, đặc biệt nắp sập rất mạnh. Lão mua ngay cái lồng ấy.
Đêm xuống. Lão gài lồng, đặt chắn đường luồn sát tường, ngay dưới bàn thờ Phật. Trong bẫy lồng sập, lão treo lơ lửng một trái chuối chín đã bóc vỏ.
Đặt bẫy lồng xong, lão tắt điện, đi nằm sớm. Trong đêm đen, lão chờ đợi tiếng bẫy sập. Không gian yên tĩnh. Lạ thật, không gian lúc nào cũng yên tĩnh khi mình lắng nghe một âm thanh chờ đợi. Lão Bốn Nham đang chờ đợi...
Vợ chồng lão Bốn Nham hoàn toàn không mở miệng nói đến việc đặt bẫy lồng này. Vợ lão thường bảo lão: “Loài chuột nghe được tiếng người đấy ông ạ. Mình bàn bạc việc gì, mưu định chuyện gì, chúng nó biết ráo cả”. Và, chính lão cũng thường bảo bà: “Loài chuột rất hay thù vặt. Nó sẽ trả thù theo kiểu của nó”.
***
Rất khuya lão Bốn Nham mới chợp mắt. Đang ngủ chập chờn, lão đột ngột giật mình vì tiếng bẫy sập. Một tiếng “chách”, đanh và gọn, vang lên rất rõ trong đêm yên tĩnh. Lập tức, lão bật dậy, đi đến vách tường bật đèn.
Căn nhà sáng trưng ánh điện. Lão tiến đến đường luồn, dòm vào cái lồng, rồi chợt giật lùi như có ai thình lình xô ngược lại. “Chính con chuột xô chớ ai xô!” - một thoáng rất nhanh, lão nghe có ai nói vào tai lão như vậy. Lão đứng xa, há hốc mồm nhìn con chuột trong lồng.
Nó to còn hơn con mèo mướp. Trong cái lồng sắt, con chuột to lớn không tỏ ra sợ hãi gì cả. Nó đang bình thản ăn trái chuối. Vừa ăn chuối vừa nhìn lão. Đôi mắt tròn, hắt ánh điện của nó, toát lên sự ác độc đến ma quái. Hai chiếc răng trước của nó vẩu ra, vàng khè và to quá khổ, trông rất kinh tởm. Nó mà cắn vào da thịt người, ắt bị ung thư...
“Mày làm vỡ bình hoa nhà tao, mày còn ngang nhiên xơi chuối của tao à?” - Lão lẩm bẩm - “Hừ, mày trêu cả ông nữa à?”. Dứt lời, lão giật mình, vì vừa hiểu ra rằng, những lời nói ấy là để che đậy nỗi sợ hãi. Chính là nỗi sợ hãi của lão khi trực diện với con chuột đang thản nhiên ăn chuối trong lồng.
Dưới ánh điện sáng choang, trong lồng sắt con chuột vẫn ăn chuối, vẫn nhìn lão như nhìn một đồ vật, không hề nao núng. Ánh mắt của con chuột làm lão lạnh sống lưng. Con chuột này đã thành tinh rồi.
Lão đột ngột cau mày. Một ý nghĩ lạ lùng nữa lại hiện ra. Giống như thể nhà này là nhà nó, không phải nhà lão. Lão mím môi, mắt long lên, cố làm ra bạo dạn: “Ăn nữa không, tao đi lấy thêm?”. Lập tức, lão lại nghe trong lỗ tai mình tiếng trả lời: “Ăn!” của con chuột. Tiếng trả lời rất đanh, nhưng lại nhỏ và lạnh đến mơ hồ.
Lão Bốn Nham giật mình. Lão lấm lét nhìn con chuột. Hóa ra, sự cố tình kéo dài thời gian của lão vừa rồi, chính là để đàn áp nỗi sợ càng lúc càng tăng lên trong lão, một nỗi sợ sắp đóng băng.
Con chuột đã ăn xong trái chuối. Nó đứng yên một chặp, nhìn lão, nhìn xoáy vào lão. Lão quay mặt qua chỗ khác... Rồi lão lén nhìn lại nó. Lão thấy nó bò tới, nhưng bị lồng sắt cản đường. Đột ngột, nó lùi lại và tông thẳng tới... Tông thẳng tới... Với sức mạnh những cú tông, con chuột đã kéo cái lồng sắt trườn ra giữa nhà. Lão Bốn Nham lùi lại, áp lưng vào vách tường thủ thế. Lão nhìn chăm chăm vào cái lồng, gọi lớn, giọng run run:
“Bà ơi, bà ơi!... Ra đây!
Lẹ lên!”.
Bà Bốn Nham nghe tiếng, lật đật đi ra. Bà nhìn thấy con chuột đang tả xung hữu đột, làm cái lồng sắt trườn, quay tứ tung giữa nhà. Bà hoảng vía, hai tay ôm ngực, nói lập bập:
“Cha mẹ ơi... Sống dậy mà coi ngài chuột nè. Làm sao bây giờ?... Tôi trốn vô phòng đây... Ôi, cha mẹ ơi... Sống dậy mà coi ngài chuột nè...”.
Bà Bốn Nham chạy biến vào buồng, cài chặt chốt cửa. Bà quá sợ con chuột phá tung lồng, đuổi theo bà.
Thấy bà vợ hốt hoảng bỏ chạy, lão Bốn Nham lập tức mở toang cửa như một phản xạ đào tẩu. Mở xong cửa, lão cứ giật lùi, giật lùi, nhìn con chuột hung hãn, lồng lộn đang tìm cách thoát ra.
Lão run run thò tay tắt điện, không dám nhìn nữa. Lão phóng như bay ra sân.
Nằm trên chiếc võng gai, lão không dám thõng chân xuống đất.
Lão đã giao nhà cho con chuột.
***
Ngoài sân vườn, lão Bốn Nham nằm trên võng lắng tai nghe ngóng. Trong nhà tối om, yên lặng như tờ. Không biết bao lâu, lão đã lịm ngủ. Khi tỉnh dậy, lão căng óc suy nghĩ cách để giết chết con chuột trong lồng.
Không thể lấy que sắt đâm vào. Lão lắc đầu. Ghê khiếp lắm. Chỉ có cách dìm cái lồng xuống nước. Đúng. Dìm sâu chiếc lồng trong vại nước, chuột cũng chết ngay.
Nhưng làm cách nào xách cái lồng đến vại nước? Nhìn cái lồng cũng đã thấy tởn gáy, huống chi xách nó...
Nhưng... phải có cách, có cách... - Lão gật đầu trong đêm - Dùng que sắt uốn móc câu, móc cái lồng xách đi. Đúng thế.
Phải can đảm lên Bốn Nham! Hãy can đảm lên nào Bốn Nham!
***
Lão ra hiên sau, tìm cái que sắt, bẻ ngoặt một đầu thành hình móc câu. Xong đâu đấy, lão bước vào nhà, thò tay bật đèn.
Trong nhà sáng choang. Lão dòm quanh quất, không thấy cái lồng sắt đâu cả. Người lão như bị mất trọng lượng, hụt hẫng. Lão nhìn xuống chân mình. Vẫn còn nền nhà. Lão cố định thần, rồi lại nhìn quanh quất. Cũng vẫn không thấy cái lồng sắt đâu cả.
Lão lấm lét dòm khắp nơi, dòm xuống gầm đi-văng, gầm xa-lông, tuyệt nhiên không thấy cái lồng đâu cả. Quái. Chuột thần, chuột thánh chăng?
Lão gọi vợ:
“Bà ơi. Cái lồng sắt mất
rồi. Bà ra đây xem. Không
có chuột!”.
“Ông nói láo” - Tiếng bà Bốn Nham từ trong buồng vọng ra.
“Tôi nói láo, tôi làm con bà. Ra đây xem. Không có chuột!” - Lão Bốn Nham lại gọi.
Bà Bốn mở cửa, rón rén đi ra phòng khách. Mặt bà căng thẳng, nhợt nhạt.
“Nó đi đâu?” - Bà hỏi.
“Không biết” - Lão trả lời, mắt vẫn lắm lét nhìn quanh - “Tôi kiếm khắp nơi không thấy”.
Bà hỏi dồn:
“Ông nhìn lên trần nhà chưa?”.
Nghe thế, Bốn Nham lật đật nhìn lên trần nhà:
“Cũng không thấy”.
Đột ngột, như bởi linh tính, lão Bốn Nham vớ lấy cây đèn pin xách tay, cẩn thận bước xuống tam cấp, lia ánh pin ra ngoài vườn.
Trong ánh sáng chói chang của chiếc đèn pin no điện, hiện ra một quang cảnh làm lão sững sờ, đứng bất động như tượng.
Nơi cuối đường dẫn ra vò nước, một đàn chuột to đùng đang cùng nhau cắn vào chiếc lồng sắt, lôi đi. Úy trời! Không thể tưởng tượng nổi!
Có đến mấy chục con chuột to khỏe đang hợp lại cắn chiếc lồng kéo đi...
Bốn Nham định thần, dụi mắt, gọi nhỏ:
“Bà ơi! Ra đây! Mau lên!”.
Bà vợ rón rén bước ra. Nhìn quang cảnh giải thoát đồng bọn của bầy chuột, bà há hốc mồm, lắp bắp:
“Cha mẹ ơi... Sống dậy mà coi nè. Sống dậy mà coi nè... Cha mẹ ơi”...
***
Trong ánh sáng đèn pin, đàn chuột vẫn đang nỗ lực giải thoát chiếc lòng sắt. Chúng không hề hoảng sợ trong ánh sáng đèn pin chói chang.
Chẳng biết vì lý do gì, bà Bốn Nham đột ngột chắp hai tay, khom người xuống vái lia vái lịa đàn chuột...
Lão Bốn Nham cũng đã tắt pin. Lão cũng chắp tay, vái lia vái lịa.
Cả hai vợ chồng như đã mất hết khả năng suy nghĩ...
Trong khi bầy chuột vẫn đang ra sức lôi chiếc lồng đi càng lúc càng xa...
N.P.L
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat