Vietnam Single Tim Ban Bon Phuong  


HOME  -  FORUM  -  REGISTER  -  MY ACCOUNT  -  NEW  PHOTOS  -  BROWSE  -  SEARCH  -  POEM  -  ECARD  -  FAQ  -  NCTT  -  CONTACT



Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ư mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ư

 
NCTT Những chủ đề mới nhất

NCTT Những góp ư mới nhất
NCTT Website


Who is Online
 

 

Forum > Truyện ngắn >> Má Tôi

 Bấm vào đây để góp ư kiến

Trang nhat

 northwind
 member

 ID 55146
 08/23/2009



Má Tôi
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email -goi thu   Thong bao bai viet spam den webmaster  edit -sua doi, thay doi edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien
Tôi sinh ra và lớn lên trong cái nắng oi nồng của mùa hạ, trong cái rét căm người của những mùa đông lạnh giá và trong tiếng ầu ơ nghẹn ngào nhưng ấm áp bởi ṿng tay của má tôi.

Quá khứ, hiện tại và tương lai vẫn sống măi theo năm tháng... và h́nh ảnh má tôi vẫn không phai mờ trong hoài niệm. Má tôi tuy không già về tuổi tác nhưng có thể nói già về nếp nhăn tinh thần. Khi chào đời cho đến bây giờ, h́nh ảnh má tôi lầm lũi trên những cánh đồng, lam lũ trên từng nương rẫy để nuôi sáu đứa con ăn học và chỉ mong cho con ḿnh có một tương lai tươi sáng vẫn khắc đậm trong trái tim tôi.

Photobucket

Đêm nay khi xem lại cuốn album cũ của gia đ́nh tôi muốn ghi vài ḍng này cho má tôi, người mà tôi mong một ngày nào đó tôi sẽ đem lại nụ cười trong quảng đời c̣n lại của ḿnh.

Có thể nói rằng tôi sinh ra trong một gia đ́nh không hạnh phúc và tận hôm nay tôi vẫn chưa hiểu tại sao một đứa trẻ như tôi lại có thể tồn tại đến ngày hôm nay. Cho dẫu ba má tôi có những bất đồng về cuộc sống nhưng tôi vẫn không oán trách ai cả bởi tôi hiểu rằng tất cả chỉ bởi tại đói nghèo mà ra thôi. Cuộc sống luôn luôn có những vấn đề khó hiểu mà ta không thể suy ra bằng logic cuộc sống được. Không sao quên được những năm tháng khi sáu chị em chúng tôi cùng đến trường ở quê, má tôi chạy đôn chạy đáo để lo chạy từng miếng ăn cho đàn con.

H́nh ảnh người mẹ đội nón rách, xoắn quần lăn xả trên nương rẫy, trên ruộng đồng kiếm từng hạt gạo về chống đói cho con ḿnh vẫn ám ảnh tôi măi. Học hết cấp 1, tôi đă hiểu được bao nỗi gian truân vất vả của má tôi khi đối chọi với ḍng đời. Tôi đă từng đi vào núi làm rẫy với má tôi, chiều vác củi về và chia nhau củ sắn lùn mỗi tối bên bếp lửa bập bùng. Ước mơ lúc đó ư... một chén cơm ngon và một bữa ăn không trộn khoai sắn và mong cho ông trời hăy thương cho má tôi bớt khổ. Không biết phép thần nào đă tạo nên cho má tôi một sức mạnh phi thường như vậy.

Tôi nhớ không quên, những đêm trời mưa , gió mạnh nhà giột ướt tơi tả, má con tôi ôm và sưởi ấm nhau bằng chính bàn tay và những chiếc áo rách của ḿnh. Má tôi vẫn là người đầu tiên nhóm than lửa sưởi ấm cho đàn con của ḿnh và là người nấu hột mít thay cơm cho chúng tôi ăn khi trời đă sáng.

Những đêm trời c̣n mờ sáng và mưa vẫn rất nặng hạt, má tôi vẫn dậy thật sớm quảy gánh rau lang lên chợ huyện bán để mua một ít rau và gạo về nuôi chúng tôi. Món ăn mà chị em tôi chờ đợi nhất mỗi khi má tôi đi bán rau lang về là món canh ḷng ḅ. Khi nào bán xong một gánh rau lang má tôi cũng chắt chiu mua 2000 đồng ḷng ḅ về nấu canh cho chúng tôi ăn, đó chính là một bữa tiệc thịnh soạn của gia đ́nh tôi và cũng chính v́ vậy cho đến ngày hôm nay tôi là người rất thèm ăn ḷng ḅ và cháo ḷng.

Photobucket

Rồi thời gian cũng trôi qua, chúng tôi cũng lớn lên cùng năm tháng theo quy luật tự nhiên trong ṿng tay yêu thương của má tôi, trong sự thị phi của người đời. Tôi cũng cố gắng học hết cấp 3 và đi thi đại học. Không sao quên được ngày tôi nhận giấy báo đậu đại học là ngày má tôi khóc nhiều nhất. Má tôi khóc tức tưởi vừa mùng vừa lo v́ không biết lấy ǵ cho con đi học đây! Và rồi tôi cũng được bước chân vào giảng đường đại học.

Ngày tôi mang ba lô đi học, má tôi bán con heo đang nuôi trong chuồng tài sản quư giá nhất của má được 377.000 đồng và cho tôi để lo cho cuộc đời ḿnh. Con heo và 377.000 đồng chính là món tiền duy nhất tôi được nhận trong suốt cuộc đời sinh viên của ḿnh và c̣n tồn tại cho đến ngày hôm nay. Năm 1 đại học tôi đi bán cà phê và dạy kèm kiếm sống qua ngày và phụ giúp má tôi nuôi 4 đứa em c̣n lại ở quê.

Năm 1999, khi tôi năm 2 đai học ba tôi qua đời v́ nước lũ khi đi làm trong núi về. Thật sự mà nói ba tôi và má tôi không sống chung với nhau, ḿnh má tôi nuôi 6 chị em tôi và ba tôi sống với nội. Ba tôi cũng rất thương tôi và chị em tôi nhưng v́ cuộc sống trong quê quá đói nghèo mà chưa lo được cho chị em tôi mà thôi chứ không phải vô trách nhiệm. Tất cả đều bởi v́ đói nghèo mà. Tôi về quê đưa xác ba về chôn cất mà không có tiền mua quan tài phải mua khất nợ đợi bà con cḥm xóm thương t́nh đi đám lấy tiền đó lên trả tiền quan tài cho ba. Tôi trở nên buồn hơn và biết rằng từ nay cuộc đời ḿnh đă mồ côi cha. Má tôi cũng trầm lặng và dường như cũng già đi và sức khoẻ không được tốt như xưa.

Ra phố học đại học lại sau đám tang ba tôi, tôi bị một trận sốt xuất huyết thập tử nhất sinh. Nhờ những chén cháo t́nh thương buổi sáng của các ni cô chùa nào đó mà tôi không nhớ tên mà tôi cũng qua khỏi. Thời gian đó, má tôi đă gởi các em tôi lại cho d́ tôi để đi lên Buôn Mê Thuột hái và mót cà phê thuê kiếm tiền nuôi các em tôi và gởi cho tôi khi cần. Đó chính là những năm tháng khó quên nhất trong cuộc đời tôi và h́nh ảnh má tôi không bao giờ phai nhoà trong kư ức.

Rồi tôi cũng ra trường đi làm, doanh nghiệp và thành phố tôi đang làm việc cũng thương t́nh và xây cho má tôi một căn nhà t́nh thương thay thế cho căn nhà cũ gần mục đổ. Tôi cũng góp một phần để tạo dựng một chỗ nằm ấm cúng hơn cho má và các em tôi. Nhưng ngôi nhà cũ đầy kỷ niệm tôi vẫn giữ lại. Chỉ tiếc một điều là ngày khởi công xây nhà t́nh thương cho má là tôi không có ở nhà để chứng kiến giây phút đặt ḥn gạch đầu tiên đầy ư nghĩa trong cuộc đời má tôi và tôi.

Khi tôi đi công tác ở Paris về th́ ngôi nhà đă xây xong trong nụ cười pha lẫn giọt nước mắt hạnh phúc của má và các em tôi. Tuy cuộc sống có đỡ hơn nhưng thật sự bây giờ má tôi vẫn c̣n rất khổ, vẫn lo toan trước cuộc sống. Vẫn lo cho tôi và các con c̣n nhỏ dại của ḿnh.

Đầu năm ngoái, có đám cưới con ông cậu ở Buôn Mê Thuột, lần đầu tiên trong đời má tôi được đi máy bay. Tôi quyết định đưa cả gia đ́nh đi bằng máy bay để mọi người một lần được biết cảm giác đi máy bay trong đời và biết thế giới xung quanh ḿnh như thế nào ngoài những củ sắn và củ khoai thường nhật.Cái cảm giác thấy má tôi vui mừng, lạ lẫm dao dác nh́n xuống khung cảnh dưới đất qua cửa sổ máy bay làm tôi thấy hạnh phúc và chạnh ḷng.

Má tôi chịu quá nhiều thiệt tḥi trong cuộc sống và khi xă hội đă hiện đại hơn rất nhiều nhưng đối với má tôi đó vẫn là điều quá lạ lùng, ngạc nhiên. Tôi mơ ước sẽ có dịp đưa má tôi đi một số nơi trên thế giới để má tôi thấy sự vĩ đại của bàn tay con người. Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Buôn Mê Thuột, tôi đón taxi đưa má tôi và gia đ́nh về thị trấn Quảng Phú.

Trên đường đi từ trong xe nh́n ra tôi thấy có rất nhiều người tứ xứ đi bộ trên đường mang ba lô, bao vải. Má tôi biết và bảo họ đi t́m chỗ hái cà phê thuê và mót cà phê, tôi nói với anh tài xế taxi : "Anh có tin người phụ nữ ngồi sau xe mà anh vừa đón ở sân bay ra 3 năm về trước cũng lang thang trên đường như thế này đi t́m mót cà phê không?". Thật bất ngờ, anh tài xế taxi không tin và trả lời tôi: "Em cứ đùa với anh hoài. Làm ǵ có chuyện đó". Tôi không nói ǵ hơn nữa và nh́n sang má tôi, tôi thấy má tôi cười nhưng khoé mắt long lanh một giọt nước...

Rồi thời gian cũng trôi qua, chúng tôi cũng lớn lên cùng năm tháng theo quy luật tự nhiên trong ṿng tay yêu thương của má tôi, trong sự thị phi của người đời. Tôi cũng cố gắng học hết cấp 3 và đi thi đại học. Không sao quên được ngày tôi nhận giấy báo đậu đại học là ngày má tôi khóc nhiều nhất. Má tôi khóc tức tưởi vừa mùng vừa lo v́ không biết lấy ǵ cho con đi học đây! Và rồi tôi cũng được bước chân vào giảng đường đại học.

Ngày tôi mang ba lô đi học, má tôi bán con heo đang nuôi trong chuồng tài sản quư giá nhất của má được 377.000 đồng và cho tôi để lo cho cuộc đời ḿnh. Con heo và 377.000 đồng chính là món tiền duy nhất tôi được nhận trong suốt cuộc đời sinh viên của ḿnh và c̣n tồn tại cho đến ngày hôm nay. Năm 1 đại học tôi đi bán cà phê và dạy kèm kiếm sống qua ngày và phụ giúp má tôi nuôi 4 đứa em c̣n lại ở quê.

Năm 1999, khi tôi năm 2 đai học ba tôi qua đời v́ nước lũ khi đi làm trong núi về. Thật sự mà nói ba tôi và má tôi không sống chung với nhau, ḿnh má tôi nuôi 6 chị em tôi và ba tôi sống với nội. Ba tôi cũng rất thương tôi và chị em tôi nhưng v́ cuộc sống trong quê quá đói nghèo mà chưa lo được cho chị em tôi mà thôi chứ không phải vô trách nhiệm. Tất cả đều bởi v́ đói nghèo mà. Tôi về quê đưa xác ba về chôn cất mà không có tiền mua quan tài phải mua khất nợ đợi bà con cḥm xóm thương t́nh đi đám lấy tiền đó lên trả tiền quan tài cho ba. Tôi trở nên buồn hơn và biết rằng từ nay cuộc đời ḿnh đă mồ côi cha. Má tôi cũng trầm lặng và dường như cũng già đi và sức khoẻ không được tốt như xưa.

Ra phố học đại học lại sau đám tang ba tôi, tôi bị một trận sốt xuất huyết thập tử nhất sinh. Nhờ những chén cháo t́nh thương buổi sáng của các ni cô chùa nào đó mà tôi không nhớ tên mà tôi cũng qua khỏi. Thời gian đó, má tôi đă gởi các em tôi lại cho d́ tôi để đi lên Buôn Mê Thuột hái và mót cà phê thuê kiếm tiền nuôi các em tôi và gởi cho tôi khi cần. Đó chính là những năm tháng khó quên nhất trong cuộc đời tôi và h́nh ảnh má tôi không bao giờ phai nhoà trong kư ức.

Rồi tôi cũng ra trường đi làm, doanh nghiệp và thành phố tôi đang làm việc cũng thương t́nh và xây cho má tôi một căn nhà t́nh thương thay thế cho căn nhà cũ gần mục đổ. Tôi cũng góp một phần để tạo dựng một chỗ nằm ấm cúng hơn cho má và các em tôi. Nhưng ngôi nhà cũ đầy kỷ niệm tôi vẫn giữ lại. Chỉ tiếc một điều là ngày khởi công xây nhà t́nh thương cho má là tôi không có ở nhà để chứng kiến giây phút đặt ḥn gạch đầu tiên đầy ư nghĩa trong cuộc đời má tôi và tôi.

Khi tôi đi công tác ở Paris về th́ ngôi nhà đă xây xong trong nụ cười pha lẫn giọt nước mắt hạnh phúc của má và các em tôi. Tuy cuộc sống có đỡ hơn nhưng thật sự bây giờ má tôi vẫn c̣n rất khổ, vẫn lo toan trước cuộc sống. Vẫn lo cho tôi và các con c̣n nhỏ dại của ḿnh.

Đầu năm ngoái, có đám cưới con ông cậu ở Buôn Mê Thuột, lần đầu tiên trong đời má tôi được đi máy bay. Tôi quyết định đưa cả gia đ́nh đi bằng máy bay để mọi người một lần được biết cảm giác đi máy bay trong đời và biết thế giới xung quanh ḿnh như thế nào ngoài những củ sắn và củ khoai thường nhật.Cái cảm giác thấy má tôi vui mừng, lạ lẫm dao dác nh́n xuống khung cảnh dưới đất qua cửa sổ máy bay làm tôi thấy hạnh phúc và chạnh ḷng.

Má tôi chịu quá nhiều thiệt tḥi trong cuộc sống và khi xă hội đă hiện đại hơn rất nhiều nhưng đối với má tôi đó vẫn là điều quá lạ lùng, ngạc nhiên. Tôi mơ ước sẽ có dịp đưa má tôi đi một số nơi trên thế giới để má tôi thấy sự vĩ đại của bàn tay con người. Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Buôn Mê Thuột, tôi đón taxi đưa má tôi và gia đ́nh về thị trấn Quảng Phú.

Trên đường đi từ trong xe nh́n ra tôi thấy có rất nhiều người tứ xứ đi bộ trên đường mang ba lô, bao vải. Má tôi biết và bảo họ đi t́m chỗ hái cà phê thuê và mót cà phê, tôi nói với anh tài xế taxi : "Anh có tin người phụ nữ ngồi sau xe mà anh vừa đón ở sân bay ra 3 năm về trước cũng lang thang trên đường như thế này đi t́m mót cà phê không?". Thật bất ngờ, anh tài xế taxi không tin và trả lời tôi: "Em cứ đùa với anh hoài. Làm ǵ có chuyện đó". Tôi không nói ǵ hơn nữa và nh́n sang má tôi, tôi thấy má tôi cười nhưng khoé mắt long lanh một giọt nước...

Nhân Ngày LỄ VU LAN , xin mời bạn cùng tôi nối dài những thông điệp yêu thương đến mẹ của ḿnh bằng những lời chúc và nói với mẹ bạn điều ǵ...?



Có thể: "Mẹ ơi! con yêu mẹ nhiều, mẹ hăy yên tâm về con, con sẽ cố gắng trên con đường con đă chọn, con yêu mẹ nhiều".



Những lời nói ấy đă thắp lên niềm tin sưởi ấm t́nh mẫu tử.

P/S :B




Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 

  góp ư kiến

 
   

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đă đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ư kiến

 
 

 


Nhà | Ghi danh Thành Viên | Thơ | H́nh ảnh | Danh Sách | T́m | Diễn đàn | Liên lạc | Điều lệ | Music | Link | Advertise

Copyright © 2024 Vietnam Single & Tim ban bon phuong All rights reserved.
Hoc Tieng Anh - Submit Website Today - Ecard Thiep - Hot Deal Network