hongsang
member
ID 53177
06/21/2009
|
= ƠN NGHĨA SINH THÀNH=
"Công Cha như Núi Thái Sơn"
"Nghĩa Mẹ như nước trong nguồn chảy ra"
)*(
Ơn Nghĩa Sanh Thành
Ngày mai...ngày Lễ Của Cha
Chúc mừng bè bạn nhà nhà hân hoan...
Cứ đến tháng 7 là ḷng tôi có những xót xa , mặc dù thời gian trôi qua đă lâu lắm rồi...Giờ này bên Việt Nam chắc là trời đang mưa...Lùi về quá khứ...1972...những h́nh ảnh mà không bao giờ nguôi ngoai trong ḷng tôi...
.... Bên ngoài mưa rơi mưa rơi...người ta đang lịm xác Ba tôi , từng tấm vải trắng phủ quanh quan tài...Ông Ngoại tôi đở xác Ba tôi với 1 vài người thân giúp sức , nh́n Ông Ngoại với đôi cánh tay già gầy guộc , từ từ phủ những tấm vải trắng vào thân xác Ba tôi...Đời đời tôi cách xa Ba bởi màu trắng tang tóc ấy...
Nắp quan tài được đậy lại , từng tiếng búa nện đinh làm buốt xoáy ḷng tôi...Những ngọn nến lung linh tỏa sáng , vài giọt nến chảy dài xuống nắp quan tài , mà tôi cứ ngỡ lệ ḿnh tuôn chảy...
Ba đó...tôi đây...mà sao như cách biệt đến ngàn trùng , Thôi rồi...cánh chim đầu đàn đă gảy , chỉ c̣n lại ḿnh Mẹ. Th́ Mẹ làm sao chóng chỏi trước phong ba băo tố vào những ngày c̣n lại...
Ba đi rồi...Ba đi thật rồi...Ba ơi Ba...tôi gọi Ba trong thảm thiết , tôi gọi Ba trong nghẹn ngào....và thiếp đi lúc nào không hay...
Buổi sáng hôm sau , cũng vẫn là 1 ngày u ám...khi nghe ồn ào bên ngoài , tôi choàng tỉnh giấc , th́ ra mọi người chuẩn bị đưa Ba tôi đến nơi an nghỉ cuối cùng...Trời mưa tầm tả , mọi người lo lắng bảo nhau : Nếu như mưa ướt quan tài , sau này các con các cháu làm ăn không khá...
Riêng tôi...tôi không nghĩ thế ! tôi cứ nghĩ rằng. Ba tôi ra đi đột ngột quá , sớm quá , bỏ lại Mẹ con chúng tôi bơ vơ giữa ḍng đời xuôi ngược , nên động đến ḷng Trời...
Những nắm đất vàng rơi rơi xuống huyệt , từng nắm từng nắm...mọi người cúi đầu từ biệt Ba tôi , ai ai cũng nước mắt đầm đ́a......
Căn nhà của chúng tôi càng trống vắng thêm , thế rồi những ngày buồn tẻ cứ kéo dài với gia đ́nh tôi . Mẹ tôi không c̣n hăng hái với công việc như xưa . Bà ít la rầy chị em chúng tôi . Mẹ thường ngồi 1 ḿnh trầm tư...gương mặt Mẹ thêm vài nếp nhăn , mặc dù Mẹ c̣n rất trẻ (38 tuổi)...có phải Mẹ quá buồn v́ nhớ Ba ? và cũng quá lo âu v́ cái gánh quá nặng mà Ba vừa để lại...
Thời gian...người ta thường bảo "Thời gian là liều thuốc quư" nó xoa dịu hết mọi vết thương đau...những người chết th́ đă yên mồ yên mả . C̣n người sống th́ vẫn phải tiếp tục sinh tồn , cứ phải cúi đầu dấn bước ....mà không thể nào biết được ngày mai ấy sẽ ra sao ? đen tối hay tươi sáng , bi thương hay huy hoàng...
Có những đêm mưa tầm tả...trong ngôi nhà cũ kỷ , 2 Mẹ con 2 tâm sự , mà tâm sự nào cũng tràn đầy nước mắt ...Một mái đầu bạc th́ nhớ thương người đă yên giấc dưới đáy mồ sâu...C̣n một mái đầu xanh th́ nhớ người đi một phương trời xa...không biết bao giờ trở lại...
Cây buồn thôi nở hoa...cây buồn thôi kết trái...viễn ảnh của tương lai...ôi...mờ mịt ngút ngàn...Mảnh vườn nhỏ của chúng tôi...những lá trầu èo uột vàng héo , không c̣n cho lá xanh tươi như xưa , mặc dù Mẹ con tôi gánh nước tưới mỗi ngày...
(phần 1)
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat