Vietnam Single Tim Ban Bon Phuong  


HOME  -  FORUM  -  REGISTER  -  MY ACCOUNT  -  NEW  PHOTOS  -  BROWSE  -  SEARCH  -  POEM  -  ECARD  -  FAQ  -  NCTT  -  CONTACT



Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ư mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ư

 
NCTT Những chủ đề mới nhất

NCTT Những góp ư mới nhất
NCTT Website


Who is Online
 

 

Forum > Truyện ngắn >> Duyên nợ tiền thân

 Bấm vào đây để góp ư kiến

1

 Minhxotxa
 member

 ID 52562
 05/30/2009



Duyên nợ tiền thân
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email -goi thu   Thong bao bai viet spam den webmaster  edit -sua doi, thay doi edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien
Duyên nợ tiền thân

Song Nhị



Đặng Tâm là đứa con thứ sáu trong một gia đ́nh có tám anh em. Tâm xuất gia từ năm lên tám tuổi với ḥa Thượng Tuệ Giác, một vị cao tăng tại chùa Long Thọ. Năm ba mươi tuổi, nghĩa là hai mươi năm sau, kể từ ngày Đặng Tâm theo thầy học đạo, chàng nổi tiếng là một sa môn uyên bác về kinh điển của nhà Phật và là người có đức độ khó ai b́ kịp.
Từ ngày quy y, Đặng Tâm có pháp danh là Pháp Không. Sư Pháp Không có dáng người thon cao, vẻ mặt quắc thước, sáng sủa. Đôi mắt của nhà sư như ẩn chứa một cái ǵ vừa ấm áp, vừa mênh mông huyền diệu. Giọng nói trầm trầm, truyền cảm làm cho người đối diện phải đem ḷng mến mộ.

Một lần, sau buổi thuyết pháp về đề tài "luật nhân quả", thầy về tới tăng pḥng th́ gặp một người con gái đứng chờ trước cửa. Người thiếu nữ ấy khoảng hai mươi tuổi, ăn mặc theo lối Âu, gương mặt đẹp, sắc sảo, quư phái. Vừa thấy thầy, thiếu nữ chắp tay, cúi đầu:

- Bạch thầy, xin thầy hoan hỉ cho con được vấn đạo.

- Mô Phật, nếu câu hỏi của tín nữ thuộc lănh vực hiểu biết của bần tăng, bần tăng xin sẵn ḷng.

Thiếu nữ cung kính cúi đầu:

- Bạch thầy, theo như bài luật nhân quả mà thầy vừa thuyết giảng, con thấy không phù hợp với những ǵ đang diễn ra trong xă hội hôm nay. Như kẻ hiền lành th́ lại bị đói khổ, bị áp bức. Kẻ độc ác, gian manh th́ lại được giàu có, uy quyền. Người lương thiện th́ chết yểu, kẻ hung tàn lại sống lâu. Nếu có luật nhân quả sao lại c̣n những trái ngược đó?

Sư Pháp Không chậm răi trả lời:

- Nhân quả là gọi tắt của Nhân Duyên Quả Báo. Nhân Duyên có ḥa hợp mới sinh ra Quả. Ví như hạt lúa là Nhân mà hợp với đất, nước, phân bón là Duyên mà sinh ra cây lúa. Về phương diện nhân sinh, người có Nhân từ kiếp trước, hiện tại mới gặp Duyên mà sinh ra Quả. Có người kiếp trước đă gieo Nhân mà măi đến đời sau, đời sau nữa mới gặp Duyên để thành ra Quả. Bởi lẽ ấy nên có người đời này tu nhân tích đức nhưng lại bị tai họa. Người khác, đời này ác độc, hung tàn mà lại được hưởng giàu sang, quyền quư.

Người tín nữ vẫn tỏ vẻ chưa hài ḷng với lời giải thích của sư Pháp Không. Nàng nhỏ nhẹ:

- Bạch Thầy, như vậy là luật nhân quả cũng có kẽ hở?

Sư Pháp Không vẫn ôn tồn:

- Bởi v́ người đời không rơ lẽ ác báo và phúc báo.

Nhân Ác trồng ở kiếp này chưa đủ thời gian để thành Quả Ác. Nhân Lành gieo ở kiếp trước chưa đủ thời gian để thành Quả Phước cho đời hiện tại. Tất cả đều là do ṿng chuyển hóa của luân hồi định nghiệp. Không có kẻ hở như luật pháp của thế gian. Bánh xe quay nhanh hay chậm th́ chỗ ráp nối đến chậm hay nhanh, tùy thuộc vào ṿng quay, vào nội tại của người đạp xẹ Bánh xe pháp luân tùy thuộc vào Nhân Duyên. Người thanh thản đạp xe chậm răi, kẻ âu lo đạp xe vội vàng. Người thiện nhiều, nghiệp báo chậm, kẻ ác hung nghiệp báo nhanh. Chậm hay nhanh là do Nhân Duyên. Lành dữ cũng do Nhân Duyên. Nghiệp báo cũng thế. Tựu Trung không sớm th́ muộn: Nhân nào Quả ấy.

Thiếu nữ ngước lên nh́n nhà sư, hỏi tiếp:

- Bạch thầy, thế nào là ḷng từ bỉ

- Từ bi là t́nh thương. Bất cứ là thứ t́nh thương nào mà người thương biết quên ḿnh, không đ̣i hỏi một t́nh thương được trả lại. Từ bi là một thứ vị tha nhân, không vị kỷ, là một thứ cho mà không nhận.

- Bạch thầy, thế nào là chỏ Thế nào là nhận?

- Cho là "xả", nhận là "thọ". Cho là "vô", nhận là "hữu".

Cho là v́ người, nhận là v́ tạ

- Như vậy một người nữ yêu một người nam là "cho" hay là "nhận".

- Đó là nhận.

- Tại sao?

- Yêu người muốn được người yêu lại, đó là v́ yêu ḿnh chứ không phải yêu người.

Vậy thế nào mới được gọi là "yêu người"?

- Hy sinh, quên ḿnh.

- Khó quá.

- Khó, dễ tại tâm sanh. Không khó, không dễ th́ tâm diệt.

- Tâm diệt th́ được ǵ?

- Tịnh lạc.

- Thưa thầy, muốn "lạc" mà không muốn "tịnh" được không?

- Muốn có gió mát mà không muốn cành lá lay động, đó là ảo tưởng.

- T́nh yêu có tịnh lạc không?

- Có và không?

- Xin thầy cho thí dụ.

- Nước biển mặn là do chất muối. Muối thành do nước biển. T́nh yêu là "dụng", c̣n tịnh lạc là "thể". Bản chất của "dụng" là động. Bản chất của "thể" là tịnh. Đă động th́ bất tịnh. Động th́ không có Tịnh Lạc.

- Nói như vậy chẳng khác nào khuyên người ta đừng yêu nhau. Ṇi giống loài người làm sao tồn tại và phát triển để phụng sự Phật pháp.

- Không phải con người phụng sự Phật pháp, v́ Phật pháp vốn là không có. Nói Phật pháp như một thể "hữu" để cho con người dễ hiểu. Đúng ra, Phật pháp phụng sự con người. Phật pháp là phương tiện đưa con người đến sự giải thoát. Khi cứu cánh ấy đă đạt đến th́ phương tiện kia không c̣n.

Người thiếu nữ đứng khoanh tay, xưng tên là Hoàng Bích Vân, nh́n nhà sư rồi nói thật nhỏ:

- Dù sao th́... "em" vẫn muốn cái "tịnh lạc" kia chính là cái "t́nh yêu" mà em đang mơ ước kiếm t́m.

Sư Pháp Không chắp tay:

- Mô Phật, điều đó ngoài sự hiểu biết của bần tăng.

- Xin từ biệt.

- Nhà sư quay lưng bước về pḥng. Bích Vân gọi với theo:

- Thầy..! Thầy!..

Nhưng cánh cửa sau lưng nhà sư đă đóng lại.

****

Ḥa thượng Tuệ Giác nh́n môn đệ đệ của ḿnh là sa môn Pháp Không rồi nói:

- Thầy muốn con hoàn tục.

Sư Pháp Không giật ḿnh, sợ hăi:

- Bạch sư phụ xin minh xét cho con.

Ḥa thượng Tuệ Giác vẫn giọng ôn tồn:

- Sư Pháp Không nước mắt đă ràn rụa, nhạt nḥa, quỳ xuống lạy thầy:

- Xin sư phụ hỉ xả. Đừng đuổi con. Con đă nguyện trọn đời nương thân chốn thiền môn.

- Thầy đă nói hết lời rồi. Đó là nghiệp quả của con.

Kiếp trước con đă hẹn ḥ với người ta nên đời này con phải trả, phải làm tṛn lời hẹn ước.

Sư Pháp Không năn nỉ:

- Bạch sư phụ, tất cả không phải v́ con. Xin sư phụ cho con được nương thân dưới bóng từ bi của sư phụ, của Phật pháp.

- Đừng, con đừng nói thêm nữa. Khi nào con dứt căn duyên, làm xong lời thề ước với người ta, con hăy trở về đây. C̣n bây giờ... con về pḥng thu xếp. Đừng lại từ giă thầy. Con đi đi. Đóng cửa pḥng lại cho thầy. Nói xong, Ḥa thượng kiết già, mắt nhắm nghiền, người cứng như pho tượng. Biết không c̣n có thể thưa gửi được ǵ thêm, sư Pháp Không lạy thầy rồi bước ra ngoài, vừa đi vừa khóc.

***

Thấm thoát đă hai năm, thời gian đi nhanh quá. Đặng Tâm ở một ḿnh trong một am nhỏ trên mảnh đất của tổ phụ.

Chàng vẫn ăn chay, giữ giới, mặc dù giờ đây chàng đă mặc áo đời. Nhiều người trước đây quen biết với gia đ́nh chàng, thấy Đặng Tâm hoàn tục, có ư muốn gả con gái cho chàng. Nhưng chàng đều từ chối. Những lúc ngồi một ḿnh chàng buồn vời vợi. Bạn bè khuyên chàng nên lập gia đ́nh, chàng cự tuyệt. Đặng Tâm muốn được tâm hồn thảnh thơi nhưng đă bị những cô gái quanh vùng đến quấy rầy. Có người đến nghe thầy giảng kinh. Có kẻ đến xin thầy học đàn Tây Ban Cầm. Lại có cô xin được đến nấu cơm, giặt giũ săn sóc...Đặng Tâm khổ sở lắm.

Rồi vào một buổi sáng, Đặng Tâm thay xong y phục, định đến thăm một người bạn th́ Bích Vân, cô gái "vấn đạo" cách đây hai năm đột ngột xuất hiện. Vừa nh́n thấy thầy, cô chợt ̣a lên khóc.

Đặng Tâm lo lắng: cất tiếng hỏi:

- Cô có ǵ buồn lắm phải không?

Bích Vân càng khóc lớn hơn, Đặng Tâm nói tiếp:

- Ở đây cô không nên làm thế. Nếu người ta hiểu lầm th́ thật là tai hại cho tôi.

Bích Vân nức nở:

- Em đă t́m thầy suốt mấy năm, hôm nay mới gặp. Bây giờ thầy đă hoàn tục, c̣n sợ ǵ người ta hiểu lầm nữa.

Đặng Tâm ngạc nhiên:

- Cô t́m tôi? Nhưng để làm ǵ?

Bích Vân lau nước mắt. Đôi mắt đẹp và buồn ngước nh́n Đặng Tâm:

- Em...em...không thể sống xa thầy.

Đặng Tâm cố nén cơn giận dữ vừa ̣a đến:

- Cô có biết v́ cô mà tôi phải xuất tự không?

Bích Vân thổn thức:

- Dạ em biết.

- Đă biết mà cô c̣n tới t́m tôi?

- Em t́m...anh để nói cho anh hay là...

Đặng Tâm xoa tay:

- Cô đừng nói ǵ cả. Điều mà cô sắp nói không ư nghĩa ǵ. Không ích lợi ǵ cho cô và cho tôi. Cũng v́ điều cô sắp nói, cô đă làm mà thầy tôi bắt tôi phải hoàn tục. Hai mươi năm tu hành, phút chốc v́ cô mà phải uổng phí.

- Giờ đây anh đă về nhà. Cuộc sống của anh đă khác, không lẽ cứ như thế này măi. Gia đ́nh em giàu có. Nếu chúng ta kết hôn, anh sẽ không c̣n vất vả nữa.

Đặng Tâm thở dài chán nản:

- Cô vẫn giữ măi ư định kỳ lạ đó? Tôi chưa bao giờ nghĩ đến t́nh ái ở cuộc đời này. Tôi tha thiết xin cô hăy b́nh tâm trở lại, nếu có thể chúng ta sẽ làm bạn, chứ không thể là vợ chồng.

Bích Vân gắng gượng hỏi:

- Có ai cấm anh lập gia đ́nh đâu.

- Tâm ư của tôi không cho phép.

Không lay chuyển được ḷng dạ sắt đá của Đặng Tâm, Bích Vân vô cùng tuyệt vọng, nàng đứng lên quay gót, bước đi như một kẻ không hồn.

Biết không thể ở đây được, Đặng Tâm đóng cửa am, đi t́m một nơi nào đó để được an thân, b́nh tâm mà tu hành. Trên đường đi, một hôm chàng ghé vào chùa Bửu Tự vấn an sư thúc là Ḥa thựơng Pháp Nhăn. Sau khi kể sự việc phải hoàn tục của ḿnh, Đặng Tâm thỉnh cầu sư thúc xin với sư phụ của chàng để trở về chùa cũ. Ḥa Thượng ngồi tịnh một giờ lâu rồi mở mắt nh́n Đặng Tâm:

- Oan nghiệt! Đó là oan nghiệt, là tiền căn.

Đặng Tâm xin sư thúc chỉ rơ. Ḥa thượng Pháp Nhăn chậm răi nói:

- Ngươi đă có ấn chứng, sao không dùng mà soi lại tiền kiếp của ḿnh.

Đặng Tâm như sực tỉnh, nhưng chàng vẫn thưa:

- Nhưng c̣n cô gái Bích Vân, thưa sư thúc.

- Cứ ngồi định tâm, thầy sẽ giúp cho.

Chàng ngồi vào nệm cỏ, buông xả hết mọi ưu tư, tạp tưởng. Một lúc, Đặng Tâm thấy một luồng thanh điển đưa chàng đến một nơi xa lạ. Đăng Tâm thấy ḿnh là một thầy tu, đem ḷng yêu thương một thiếu nữ con nhà giàu có. Chàng trốn chùa về ở với người con gái đó.

Được vài năm, hạnh phúc đang tràn đầy th́ người con gái đó chết. Chàng quá thương tiếc, thề suốt đời ở vậy, không tục huyền. Người đó là Bích Vân kiếp này.

Khi biết rơ tiền căn duyên nợ, chảng thở dài, mở mắt.

Vị sư thúc của chàng an ủi:

- Bây giờ, một là con lấy nàng, hai là con phải ở vậy cho tới suốt đời. Nếu lấy nàng, trả hết nợ tiền căn con mới được quy tự, tiếp tục tu hành. Nếu không, con phải sống một cuộc đời nửa tăng nửa tục. Kiếp sau nữa con vẫn phải tái sanh mà kết duyên tơ tóc với nàng. Sẽ cứ như vậy măi. Con đường giải thoát của con c̣n bất tận.

Đặng Tâm phiền muộn vô cùng.

Từ đó thỉnh thoảng người ta thấy chàng thanh niên tuấn tú ấy xuất hiện, nay tới chùa này, mai tới chùa khác để "soi căn" cho những bá tánh thỉnh cầu. Trong lời "soi căn", chàng dùng những ẩn ngữ sâu xa, diễn tả bằng thể văn vần song thất lục bát. Lời ngâm đều, chậm, mang những dư âm buồn man mác xa xôi.

Cũng v́ căn duyên tiền định, Bích Vân vẫn lâu lâu t́m gặp Đặng Tâm một lần, dù chỉ để nh́n nhau một thoáng, nói vài câu van xin và nghe mấy lời cự tuyệt.

Nhưng h́nh ảnh cô gái diễm kiều này đă dần dần len vào tâm tưởng Đặng Tâm. Lần gặp lại Bích Vân mới đây chàng đă có những lời lẽ thân t́nh gần gũi hơn .

Khỏang cách biệt đă dần dần được thu hẹp, để xích lại lằn ranh kết nối của cuộc hẹn ḥ duyên nợ tiền thân.

oOo




Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 

 thanh1605kg
 member

 REF: 454052
 06/06/2009

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
THOÁT V̉NG TỤC LỤY
Bản Dịch của Quảng Độ
Phật Học Viện Quốc Tế Xuất Bản năm 1987
CHƯƠNG MỘT
Hôm ấy trong chùa Sùng Ân các sư đang rộn rịp chuẩn bị để đón tiếp một đại thí chủ, đó là Vương tiểu thư, con quan Tể Tướng của đương triều sắp đến lễ Phật.

Khắp nơi trong chùa đều được quét dọn sạch sẽ, duy có trên chính điện th́ trái lại vị hương đăng trẻ tuổi Ngọc Lâm, có tiếng là chăm chỉ, hôm ấy lại để cho bề bộn, không chịu dọn dẹp.

Thường ngày, trên chính điện đèn nến lúc nào cũng sáng trưng, nhưng hôm nay tại sao Ngọc Lâm lại tắt sớm? Trong lư trầm suốt ngày nghi ngút, mà hôm nay th́ không một làn khói quyện; chiếu ngồi để lung tung và tàn hương, bụi bậm từ hôm qua vẫn c̣n y nguyên không hề bao sái.

Thầy Duy Na (1) đi quan sát một lượt, thấy trên chính điện bừa băi như thế, mới gọi sư bác

hương đăng Ngọc Lâm bảo dọn dẹp th́ Ngọc Lâm chỉ ậm ừ, rồi bỏ đấy. Ai cũng biết Ngọc Lâm là người đệ tử thứ hai của Hoà Thượng Thiên Ẩn, trụ tŕ chùa Sùng Ân. V́ c̣n ít tuổi

nên Ngọc Lâm có tính hiếu thắng ngạo nghễ, nhưng v́ sợ Hoà Thượng trụ tŕ nên thầy Duy Na cũng làm ngơ không nói.

Mọi người đều hiểu cá tính của Ngọc Lâm, chàng an phận thủ thường, gặp ai cũng niềm nở, duy đối với người quyền thế th́ không bao giờ chàng chịu cúi đầu; chàng c̣n coi thường cả những ai khúm núm trước quyền thế. Chàng cũng biết là hôm nay Vương tiểu thư sắp đến chùa, trong chùa đang rộn ràng sửa soạn để nghinh tiếp, chính lúc mọi người nhộn nhịp như vậy, th́ Ngọc Lâm lại tỏ ra lănh đạm với việc đó. Song Ngọc Lâm cũng là người rất biết điều, sau hai lần khuyên bảo của thầy Duy Na, chàng tự nghĩ bất luận người nào đến chùa lễ, chàng cũng phải làm tṛn bổn phận của ḿnh, v́ công việc của Ngọc Lâm là bao sái, quét dọn trên chính điện.

Chính lúc Ngọc Lâm đang cầm chổi quét chùa th́ trước mặt chàng một giọng nói lanh lảnh vọng lên:

Hôm nay Thiên Kim tiểu thư sắp lên dâng hương, tại sao bác không lo quét dọn Phật điện cho sớm?
Đó là giọng nói của Thúy Hồng, người tỳ nữ của Vương tiểu thư trong Tướng phủ đến báo trước.
Ngọc Lâm ngẩng đầu nh́n qua rồi lại lẳng lặng đưa ngọn chổi, không nói nửa lời.

Thiên Kim tiểu thư sắp đến nơi rồi! Bác quét mau lên!
Đứa thị tỳ thấy Ngọc Lâm vẫn cứ đàng hoàng, không tỏ vẻ vội vàng, nó thúc dục.
Thiên Kim tiểu thư của cô đă vào cái thá ǵ! Cô có biết tôi đây là một vị Vạn Kim Hoà Thượng không?
Câu nói của Ngọc Lâm làm cho Thúy Hồng phát tức, hơn nữa, cũng v́ câu nói đó mà cuộc đời tu hành của Ngọc Lâm gặp cơn giông tố băo bùng.
Ḥa Thượng! Bác cả gan thế kia à? Bác dám khinh thường tiểu thư con Vương Tể Tướng?
Tôi hăy mách tiểu thư để xem Bác có mấy đầu?
Úi cha! Cô có thể đem quyền thế dọa nạt người khác chứ không dọa nạt được tôi đâu. Thiên Kim tiểu thư nhà cô có khác ǵ cô? Nàng thường dựa vào thế lực của cha, cũng như cô dựa vào thế lực của nàng, để bắt nạt thiên hạ.
Bác không muốn sống nữa hả?
Đôi mắt Thúy Hồng tṛn xoe, nàng lại dùng lời hống hách hơn để uy hiếp Ngọc Lâm.
Sao không muốn sống? Tôi không làm ǵ phạm pháp, ai dám bắt tôi chết? Các người muốn đến chùa th́ cứ đến, việc ǵ phải báo trước? C̣n quét chùa hay không là việc của Ḥa Thượng, can ǵ đến các người mà đến đây sai khiến!
Song người sắp đến lễ hôm nay là Thiên Kim tiểu thư, bởi thế tôi có thể sai khiến bác?
Người hiện đang cầm chổi quét chùa đây là một Vạn Kim Ḥa thượng, bởi thế yêu cầu cô thu hồi mệnh lệnh đó về!
Ngọc Lâm vẫn thản nhiên đưa ngọn chổi, Thúy Hồng tức ứ cổ không nói thêm được một câu ǵ, lập tức trở về Tướng phủ, đem chuyện thuật lại cho Vương tiểu thư.
Dọc đường nàng càng nghĩ càng bực, chân nàng bước dồn; nàng nhớ lại từ khi nàng vào Tướng phủ hầu hạ tiểu thư, nhờ được tiểu thư coi như người thân tín, nên đến đâu ai cũng phải kính nể, không ai dám trái lời, căi lại, thế mà hôm nay gặp phải ông sư dám khinh thường đến tiểu thư của ḿnh, nếu không nói cho tiểu thư biết, th́ sau này ông ta c̣n coi thiên hạ vào đâu. Nàng vừa đi vừa nghĩ lan man, măi quá nửa giờ sau mới về tới dinh Tể tướng, chính lúc đó th́ Vương tiểu thư đang sắp lên chùa.

Thưa cô! - Thúy Hồng vừa đi bên cạnh vừa nói - Ở chùa Sùng Ân có một ông sư vô lễ quá ạ.
Con quái, cô cấm mày không đuợc nói xấu các sư!
Vương tiểu thư tỏ một phong độ khuê môn đài các.
Ông sư giữ việc đèn hương trên điện Phật nói là cô cậy quyền thế Tướng quốc...
Ông ấy nói sao th́ nói, để ư làm ǵ?
Con bảo Thiên Kim của tôi sắp đến dâng hương, song ông ấy nói....
Thúy Hồng ngừng một lát rồi nói tiếp:
Nhưng con chả dám nói với cô!
Vương tiểu thư ṭ ṃ:
Ông ấy nói sao?
Thúy Hồng hờn mát cong cớn:
Thôi, con chả dám nói nữa!
Cứ nói đi, cô không làm ǵ đâu mà sợ!
Ông ấy bảo ông là Vạn Kim Ḥa thượng! Mười Thiên Kim tiểu thư mới bằng một ḿnh ông ấy kia!
Thế hả, ông ta dám nói thế kia à? - Vương tiẻu thư cũng nghi ngờ - Thúy Hồng! Lát nữa đến chùa con thử chỉ cho cô xem mặt mũi ông sư đó ra sao nhé.
Thúy Hồng thấy tiểu thư cũng phải ṭ ṃ v́ câu nói của nó, nó khoái chí, cười thầm, rồi im lặng theo sau xe.
Sau khi Vương tiẻu thư và Thúy Hồng lễ Phật xong, thầy tri khách (2) mời họ xuống pḥng khách uống trà.

Thôi! - Tiểu thư đáp - Điện Phật trang nghiêm thanh tịnh lắm, cho chúng tôi đứng đây chiêm ngưỡng một lúc.
Theo thói quen trước kia, mỗi lần Vương tiểu thư đến chùa, sau khi lễ Phật xong, đều đi xem các nơi, hoặc xuống nhà khách uống trà. Song hôm nay tại sao tiểu thư cứ ở ỳ trên Phật điện? Ngoài Thúy Hồng là người duy nhất hiểu chuyện ra, c̣n không ai biết hoặc chú ư đến việc ấy cả.
Vương tiẻu thư tự nghĩ: "Xem vị sư đại ngôn ấy h́nh thù thế nào mà dám tự xưng là Vạn Kim Ḥa thượng, nếu là một vị sư lôi thôi, lếch thếch th́ phải thưa với Ḥa thượng trụ tŕ răn bảo vị ấy mới được!"

Thúy Hồng trong tâm cũng tính toán: "Vương tướng quốc, phu nhân và tiểu thư đều sùng tín đạo Phật, họ thường đến chùa lễ bái, mà mỗi khi họ đến là ḿnh phải đi báo tin trước, nếu các sư ở chùa này khinh thường lời nói của ḿnh, th́ trong tướng phủ c̣n uy phong ǵ nữa? Giết gà để dọa khỉ, hôm nay phải xin tiểu thư cho cái ông đại ngôn ấy một bài học để làm gương cho các sư khác, pḥng sau này ḿnh đi lại trong chùa không c̣n ai dám ho he nữa!"

Thời gian mỗi phút mỗi qua, Vương tiẻu thư cố đợi chờ, song vẫn không thấy bóng dáng Ngọc Lâm xuất hiện.

Vương tiểu thư gọi Thúy Hồng đến bên:

Tại sao không thấy vị sư ấy đâu?
Con cũng không biết sao lúc này lại không thấy cái ông quỷ ấy!
Vậy ông ta làm chức ǵ ở trong chùa?
Ông giữ chức đèn hương trên Phật điện!
Sao con biết?
Con thấy ông ta bao sái bụi bậm trên Phật điện.
Nghe xong, Vương tiẻu thư bèn nghĩ ra một kế, liền quay về phía thầy tri khách, nói:
Bạch thầy! Chúng tôi xin về đây!
Mời tiểu thư ở lại dùng bữa cơm chay đă.
Xin cảm ơn thầy, má tôi dặn phải về ngay.
Vương tiẻu thư vừa nói vừa đưa ra một gói to hương và nến:
Bạch thầy, nhờ thầy kêu hộ sư bác hương đăng, đưa cho bác gói hương nến này nhờ bác hàng ngày thắp cúng Phật, v́ chúng tôi không hay đến lễ luôn được.
Vâng! Thầy tri khách đáp.
Vương tiẻu thư bảo Thúy Hồng dở hết hương nến để lên mặt bàn.
Ngọc Lâm, Ngọc Lâm à! � Tiếng thầy tri khách vang lên.
Tiếng gọi của thầy tri khách xé tan sự trầm tĩnh trong Phật điện, song không thấy ai đáp cả; trái lại chỉ thấy phản ứng trong ḷng Vương tiẻu thư: nàng đă biết tên vị sư mà nàng muốn nh́n mặt đó là Ngọc Lâm.
Ngọc Lâm à, Ngọc Lâm! Thầy tri khách lại cất tiếng gọi oang oang.
Ngọc Lâm từ trong một căn pḥng nhỏ đằng chái chùa sau Phật điện đi ra đường hoàng, bệ vệ. Thầy tri khách thấy Ngọc Lâm lại dục:
Mau lên! Vương tiẻu thư có việc nhờ bác đây!
Thúy Hồng trông thấy liền chỉ vào Ngọc Lâm và ghé sát tai Vương tiẻu thư khẽ nói:
Đó, chính ông sư ấy đó!
Vương tiẻu thư đưa mắt nh́n và vô cùng kinh ngạc. Thật vậy, thái độ của Ngọc Lâm tuy đường bệ đĩnh đạc song không thể che giấu nổi đôi mắt thông minh anh tuấn, bộ diện phương phi, làn da trắng mịn và một vẻ đẹp trang nghiêm. Cuối cùng Vương tiẻu thư không quên ḿnh là người con nhà khuê môn, đài các, nên nàng khắc phục được t́nh cảm ngay và chắp tay chào Ngọc Lâm, cố tỏ ra như không có ǵ khác thường.
Bạch bác, mỗi ngày trên Phật điện thắp hết bao nhiêu nến?
Vương tiẻu thư đăm đăm nh́n Ngọc Lâm.
Hết ba kư - Ngọc Lâm khẽ trả lời.
Thế c̣n hương?
Thắp hết lại thắp, không có tính. � Ngọc Lâm nói nhát gừng.
Trong chùa có tất cả bao nhiêu các sư?
Cô hỏi thầy tri khách, tôi không biết. � Ngọc Lâm vừa nói vừa chỉ vào thầy tri khách đang đứng bên cạnh.
Có bốn trăm hai mươi tám vị! � Thầy tri khách đáp như đă thuộc ḷng.
Pho tượng chính giữa kia có phải là tượng đức giáo chủ Thích Ca không?
Vương tiẻu thư vẫn cứ hỏi Ngọc Lâm.
Bạch thầy tri khách ạ! � Ngọc Lâm lại nhờ thầy tri khách đáp hộ.
Thưa phải, đó là tượng đức Phật Thích Ca Mâu Ni! � Thầy tri khách đưa tay chỉ vào pho tượng.
Vương tiẻu thư thấy hỏi măi không tiện, liền trao hương nến cho Ngọc Lâm rồi cáo từ. Thúy Hồng thấy tiểu sắp ra về, nó đưa mắt nh́n tiểu thư song nàng chỉ mỉm cười và giả vờ như không biết. Thầy tri khách có mời tiểu thư lưu lại dùng cơm một lần nữa, nhưng nàng nhất định về nên thầy tiễn chân nàng ra khỏi cổng chùa.
Trên đường về, mặc dầu cô Thúy Hồng theo bên cạnh xe, song Vương tiẻu thư không nói một câu ǵ. Cơi ḷng nàng hoàn toàn đă bị h́nh ảnh của một người nào ngự trị. Thúy Hồng oán ngầm Vương tiẻu thư sao không khiển trách Ngọc Lâm để nàng cũng có cơ hội phụ họa để trả thù.

Thúy Hồng bưng vào một tách trà:

Thưa cô, cô có vẻ mệt lắm.
Cô cũng cảm thấy thế!
Vậy cô cần phải nghỉ ngơi thật nhiều!
Vương tiẻu thư im lặng nh́n Thúy Hồng.
Đáng hận là trên thế giới này lại c̣n có một vị Vạn Kim ḥa thượng khiến cho vẻ xán lạn của Thiên Kim tiểu thư giảm bớt!
Thúy Hồng như tự nói với ḿnh, nhưng chủ ư để khiêu khích Vương tiẻu thư.
Tơi sao người ta lại không có quyền tự xưng là Vạn Kim Ḥa thượng?
Bỗng nhiên Vương tiẻu thư trở ḿnh ngồi dậy.
Vẻ ưu tú của Ngọc Lâm, phong độ văn nhă và trầm mặc của người tu hành, đă in sâu vào tâm trí Thiên Kim tiểu thư.

Dĩ nhiên là không thể được, cô bất quá cũng chỉ xưng là Thiên Kim, có đâu một vị sư mà dám nhận là Vạn Kim?
Thúy Hồng là người hầu gái của tiểu thư, ngoài Vương tể tướng và Vương phu nhân ra, nàng chỉ c̣n biết có tiểu thư.
Con nói đúng, giả sử là vị sư khác th́ không thể tự nhận như thế được, song vị sư hương đăng mà chúng ta thấy ở chùa Sùng Ân chỉ xưng là Vạn Kim ḥa thượng chứ dẫu có xưng là ức kim ḥ thượng cũng xứng đáng!
Vị sư ấy coi người có vẻ thanh tú nhưng tính t́nh quá kiêu ngạo.
Lúc nầy Thúy Hồng cũng đă hiểu được một phần nào tâm tư của Vương tiẻu thư, song nó vẫn hoàn toàn không nhận cử chỉ của nó lúc mới đến chùa là vô lư.
Con quái, mày muốn các sư cũng phải khúm núm đối với mày hả?
Dạ! Dạ! Thưa Thiên Kim tiểu thư, con không dám nói nữa ạ!
Làm tôi tớ điều cần nhất là phải hiểu ư của chủ nhà, sau khi Thúy Hồng thấy được tâm tư của Vương tiẻu thư, nó liền đổi giọng nói:
Đúng thế, phong tư của vị sư ấy không phải tầm thường, nhất định phải là người học rộng.
Cô thấy dáng người thanh tú và thái độ văn nhă của ông liền cho ông là một vị ḥa thượng đáng giá vạn cân vàng!
Vương tiẻu thư nằm xuống nở một nụ cười đắc ư rồi úp mặt xuống giường.

Nàng là một người con gái quí tộc, khuê các trong một xă hội cổ thời, sống theo một nền luân lư nghiêm khắc và dưới một chế độ "nam nữ thụ thụ bất thân" nên khi được gặp Ngọc Lâm th́ t́nh yêu cũng bắt đầu nẩy nở trong ḷng nàng. Song phong tục, lễ giáo và chế độ xă hội không cho phép nàng được gần gũi người yêu như con gái thời nay, nên Vương tiẻu thư đành phải ôm mối t́nh thầm lặng, một ḿnh ṿ vơ sống trong một thế giới ước mơ và tưởng nhớ.

Từ đó trở đi mỗi ngày nàng mỗi kém ăn kém ngủ, thân thể càng ngày càng ốm gầy nàng đă mắc bệnh tương tư.

Trên giường bệnh nàng luôn luôn mê mộng, có khi trong giấc chiêm bao, nàng hoảng hốt nhớ lại quăng đời tiền kiếp của nàng và Ngọc Lâm cách hai mươi năm về trước.





 

 thanh1605kg
 member

 REF: 454053
 06/06/2009

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Chương Hai
Đây là mẩu đời tiền kiếp. Bấy giờ Ngọc Lâm cũng đi tu và làm chức thư kư tại một cảnh chùa nọ. Vương tiẻu thư lúc đó là con gái của một nhà hào phú, cả gia đ́nh nàng đều là tín đồ thuần thành của Phật giáo.Cha nàng không may mất sớm. Mẹ nàng lên chùa xin tụng kinh lễ bái trong bảy ngày để cầu nguyện cho vong hồn người quá cố được siêu sinh tịnh độ. Nàng cũng theo mẹ nàng lên chùa. Khi đến cửa chùa nàng thấy hai con sư tử bằng đá đứng một cách uy nghiêm, hùng vĩ; tiến vào trong, nàng thấy trên tường hai tấm bảng trà và thang dán hai bên đầu hồi chùa.

Má ạ, chữ viết trên hai tấm bảng kia đẹp quá!
Nàng là người con gái yêu văn thơ; nàng đă được cha nàng dạy làm thơ và chữ nàng viết rất tốt. Hôm nay t́nh cờ được thấy nét chữ trên những tấm bảng ấy, bất giác nàng cảm thấy mê say.
Chữ con viết cũng đẹp vậy � Mẹ nàng âu yếm nói.
Hư.... chữ của con đâu có được thế, thưa má � Nàng vừa nói vừa đưa tay chỉ lên những tấm bảng cho mẹ nàng coi.
Thế từ hôm nay về con cố rán luyện tập thêm � Mẹ nàng nói.
Con in lấy mấy chữ trên bảng về làm mẫu để tập viết theo.
Khỏi phải mất công! � Mẹ nàng nói � Để mẹ bạch ḥa thượng trụ tŕ xem sư ông nào viết chữ tốt như thế th́ xin vị ấy viết cho con cái phóng rồi đưa về mà tập.
Dạ, phải đấy má ạ � Nàng sung sướng nắm lấy tay mẹ nàng � Má thương con quá!
Ḥa thượng trụ tŕ sai sư ông thư kư viết một trang phóng đúng như chữ trên tấm bảng trà, thang, rồi sáng hôm sau ngài đưa cho mẹ nàng.Chữ phóng giống hệt như lối chữ trên bảng, nàng được tờ giấy chữ phóng như được một vậy báu; nàng chỉ cho mẹ nàng từng nét rồi khen lấy khen để! Thật là thần bút! Mẹ nàng tuyệt không hiểu thế nào là chữ tốt, chữ xấu, song thấy con tán tụng, bà cũng cứ gật đầu lia lịa để chiều ư con.Nàng vân vê tờ giấy phóng, càng nh́n càng thấy đẹp, rồi từ chỗ say mê nét bút nàng bắt đầu tưởng nhớ đến người đă viết nên những chữ đó.
Lúc đầu nàng tự nghĩ vẩn vơ: "Vị sư viết những chữ này nhất định phải là một người có tài, và sợ có lẽ cũng đă bốn, năm mươi tuổi, nếu không sao lại viết những nét già dặn như thế này. Ḿnh đă được thấy nét bút, nếu không được biết h́nh dáng người ấy ra sao th́ thật uổng lắm. Song ḿnh là một người con gái, làm sao tiện ngỏ ư muốn gặp vị sư ấy?" Ḷng nàng cứ băn khoăn, thắc mắc về vấn đề đó đă hai ngày rồi, cuối cùng nàng nghĩ ra một kế, nàng tưởng: "Muốn thấy vị sư ấy cũng không khó, chỉ cần có cơ hội được gặp toàn thể các sư trong chùa một lượt, tất sẽ được thấy vị sư viết những chữ này. Ḿnh phải bàn với mẹ lên chùa cúng trai tăng và phong bao mỗi vị một lạng bạc, ḿnh đích thân dâng phong bao cho từng vị, như vậy nhất định sẽ được thấy vị sư ḿnh muốn biết!" Đang lúc nàng tưởng dễ dàng như thế, bỗng nàng than dài: "Ờ, không được! Không được! Không biết tên vị sư viết chữ ấy là ǵ, dung mạo ra sao, trong khi bao nhiêu các sư đến nhận phong bao, làm thế nào ḿnh nhận ra vị đó?"... "À! Rất dễ!" � Nàng thấy ḷng khấp khởi "Ḿnh cầm saün một tờ giấy, xin mỗi vị khi đến lĩnh tiền viết tên vào đấy, chỉ cần nh́n nét bút là ḿnh có thể nhận ra ngay!"Hôm ấy trong chùa đông đủ. Sau khi thụ trai, mỗi vị sư đều đến viết tên ḿnh vào tờ giấy, nhận tiền phong bao của người con gái nhà thí chủ đứng dâng. Các sư đến hết rồi nhưng người con gái vẫn chưa thấy người nào có nét bút như lối chữ viết trên bảng. Ḷng nàng ngờ vực:

C̣n vị nào trong chùa chưa đến nhận tiền không? � Nàng vừa nh́n tờ giấy ghi tên vừa hỏi sư chú thị giả của ḥa thượng trụ tŕ.
C̣n mỗi sư ông thư kư là chưa đến thôi � Chú tiểu ngây thơ đáp.
Chú làm ơn đi mời sư ông đến nhận tiền đi!
Nàng có cảm giác hồi hộp và tim nàng đập mau hơn, chắc là chữ của sư ông thư kư rồi!Một lát sau sư chú thị giả trở lại, nói:
Thưa cô, sư ông thư kư không chịu đến! Người bảo tôi lĩnh thay cho người.
Thay sao được? Tôi cần xin sư ông viết tên của người kia mà!
Máu trong người nàng chạy rần rật, nàng muốn được thấy mặt người nàng hằng mong ước, nhưng tại sao người ấy lại không chịu đến?
Từ xưa sư ông thư kư tôi ít khi ra khỏi pḥng, người cũng không muốn tiếp xúc với khách lạ, tôi tưởng không nên ép buộc người!
Ai cũng đích thân đến lĩnh, chỉ có một ḿnh sư ông sao không thể đến được? Chú hăy đi mời sư ông một lần nữa, nếu sư ông đến, tôi sẽ dâng sư ông hai phong bao.
Nàng không phải là người gây khó dễ cho ai, song mục đích duy nhất của nàng là muốn được thấy mặt sư ông thư kư.Chú thị giả đem ư định của nàng nói cho sư ông thư kư biết.
Tại sao sư ông thư kư không chịu đến viết tên của ḿnh để lĩnh tiền? Đó là một sự thực khổ tâm của ông.Chả là ông nghe nói tiểu thư đích thân đứng dâng phong bao, mà tướng mạo của ông th́ thật không nên phô bày trước mặt một người con gái: trên đầu ông đầy sẹo, mặt rỗ, môi dày, răng vổ, mũi thấp gần như không c̣n trông thấy, trái lại, đôi mắt th́ lồi hẳn ra, ai cũng biết ông là một người tướng mạo xấu xí, như vậy không nên đến trước một người con gái. Tuy ông thấy rơ điều đó, song chú thị giả lại đến nói là tiểu thư không những muốn ông đích thân đến lĩnh mà c̣n dâng ông hai phong bao, nên cuối cùng ông dùng hết sức can đảm để đi.Từ đằng xa, nàng thấy sư ông thư kư đi lại. Một lát sau th́ nàng hồn phiêu, phách tán: trước mắt nàng thật là h́nh thù của một con quỷ dạ xoa la sát chứ không phải người! Nàng sợ quá liền tung hết tất cả rồi vừa chạy vừa la inh ỏi.Bao nhiêu người súm lại, bấy giờ nàng mới hoàn hồn; người th́ an ủi nàng, người th́ trách mắng sư ông thư kư:

Sao ông lại đi nhát con người ta như vậy? Ông thử lấy gương soi lại tôn nhan của ông xem nào?
Thấy tiền th́ tối mắt lại!
Ông làm mất hết thể diện trong chùa rồi c̣n ǵ?
Ai cũng mắng sư ông thư kư, mỗi người một câu, như những mũi kim xiên vào trái tim ông, làm cho đau nhói vô cùng!Tuy dáng người xấu xí song sư ông thư kư cũng có ḷng tự tôn như mọi người khác. Sau lần tủi nhục ấy, ông thấy không c̣n đủ can đảm để sống nữa, bởi thế một ư nghĩ đen tối nẩy ra trong đầu óc ông: lấy cái chết để rửa nỗi nhục ấy là tốt hơn hết.
Đêm khuya thanh vắng. Vạn vật đang say sưa trong giấc mộng triền miên. Ngoài kia bóng tối bao trùm cả bầu vũ trụ, và từ xa xa vọng về tiếng dế kêu sầu. Chính lúc sợi giây oan nghiệt sắp kết liễu một kiếp người, th́ ngay giờ phút ấy, ḥa thượng trụ tŕ xuất hiện. Ngài dịu dàng đưa tay cởi sợi giây vừa được xiết chặt:

Sư ông thư kư! Thầy không ngờ con lại có hành động như thế. Sự đẹp, xấu của người ta đều có liên quan đến kiếp trước. Nếu một người kiếp trước hay dâng hương hoa cúng Phật, hay ca ngợi vẻ đẹp của người khác, th́ đời này họ được thân tướng đẹp đẽ trang nghiêm; trái lại, nếu một người kiếp này không chịu cúng dâng chư Phật và Bồ Tát để gây nhân tốt, mà lại dèm chê người khác, th́ kiếp sau họ sẽ chịu quả báo xấu xa. Con đừng phàn nàn, đó chẳng qua là cái nghiệp lực kiếp trước của con đưa đến. Con tưởng muốn ĺa cái xấu xa để cầu được sự tốt đẹp, mà nhờ vào cách tự sát th́ thật không thể giải quyết được vấn đề.
Lời thuyết pháp của ḥa thượng trụ tŕ như một tiếng chuông giữa đêm trường xa vắng đă thức tĩnh được giấc mê mộng của sư ông thư kư.
Bạch ḥa thượng! Ḥa thượng rủ ḷng thương chỉ dạy con đă thấy rơ sự ngu muội của con, song con là người xấu xí như thế này, làm cho ai trông thấy cũng ghê sợ, cũng phiền muộn c̣n ích lợi ǵ mà sống nữa?Những giọt lệ nối nhau lăn xuống hai g̣ má của sư ông thư kư.
Người học Phật cần phải kiềm chế lấy ḿnh, đừng để cho ngoại cảnh chi phối và mê hoặc; con nên biết rằng người ta sống trên cơi đời này không ai tránh khỏi những sự hưng suy, vui, khổ, khen, chê, yêu và ghét, song những cái đó đều là cảnh tượng trong chiêm bao, hư ảo, không thật có, con phải nhận chân như thế th́ mới làm chủ được ḿnh và cuộc đời mới được b́nh thản yên vui.
Bạch ḥa thượng! � sư ông thư kư lau nước mắt � Kiếp này con đă xấu xí như vậy, không biết kiếp sau con có c̣n phải chịu cái quả báo độc địa ấy nữa không?
Con hăy chuyên cần lễ bái đức Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai. Đức Phật này có nguyện rằng hễ ai cung kính lễ bái Ngài th́ người ấy sẽ được tướng mạo tốt đẹp, trang nghiêm.
Vâng theo lời chỉ dạy của ḥa thượng trụ tŕ, từ đấy trở đi, sư ông thư kư đêm ngày kính cẩn tinh thành trước tượng Phật Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai dâng hương lễ bái. Kiếp trước Ngọc Lâm chính là sư ông thư kư có thân h́nh xấu xí như vậy, nhưng nhờ công đức cung kính lễ bái đức Phật Dược Sư mà kiếp này được dung nhan đẹp đẽ, mặt như vừng trăng thu và thân như ngọc lưu ly chói rạng. C̣n tiền thân của Vương tiẻu thư chính là người con gái yêu chữ đẹp, tuy nàng tin Phật, biết gây công đức song chỉ cầu phúc báo ở cơi người và cơi trời, cho nên sau khi chết được sinh làm con quan Tể tướng đại thần. "Chàng v́ em mà chịu tủi nhục, v́ em mà toan tự sát, lại cũng v́ em mà chuyên cầu lễ bái Phật Dược Sư để cầu cho được cái thân sáng chói như ngọc lưu ly ngày nay, chàng là một người đáng yêu, đáng kính lắm. Em nguyện măi măi được sống bên chàng!" Sau khi mê mộng, Vương tiẻu thư cứ sảng sốt và lảm nhảm nói những câu như thế.
H́nh ảnh của Ngọc Lâm thân như ngọc lưu ly, mặt như trăng mùa thu, đă in sâu vào trí óc nàng, mỗi khi nàng mê sảng th́ h́nh ảnh ấy lại chập chờn hiện ra trước mắt nàng.



 
  góp ư kiến

 
   

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đă đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ư kiến

 
 

 


Nhà | Ghi danh Thành Viên | Thơ | H́nh ảnh | Danh Sách | T́m | Diễn đàn | Liên lạc | Điều lệ | Music | Link | Advertise

Copyright © 2024 Vietnam Single & Tim ban bon phuong All rights reserved.
Hoc Tieng Anh - Submit Website Today - Ecard Thiep - Hot Deal Network