northwind
member
ID 52251
05/20/2009
|
Trong Hoạ Có Phúc
TRUYỆN XƯA
Tống Tựu làm quan huyện của nước Lương ở vùng biên giới tiếp giáp nước Sở. Ở vùng ấy dân hai nước đều trồng dưa. Dân bên Lương chăm bón và tưới nước luôn nên dưa xanh tốt. Dân bên Sở th́ biếng làm nên dưa thu hoạch về vừa ít vừa xấu. Quan huyện bên Sở khó chịu, sai dân ḿnh nửa đêm lẻn sang bên Lương cắt gốc dưa.
Dưa bên Lương v́ thế mà bị héo khá nhiều. Dân Lương biết chuyện, vào huyện tâu với Tống Tựu xin cho phép nửa đêm sang Sở cắt gốc dưa để trả đũa. Tống Tựu cười, dặn ḍ họ: "Buổi tối các ông sang bên đó, ..làm như thế… như thế... không cần để họ biết"
Sau dưa bên Sở mỗi ngày một tươi tốt, dân Sở lấy làm lạ, buổi tối ŕnh mới biết dân Lương ṃ sang tưới nước hộ cho dưa của ḿnh.
Họ nghĩ lại chuyện cắt gốc dưa ngày trước, mới thấy hổ thẹn, bèn nói lại với quan nước Sở. Quan Sở sang tận nơi gặp Tống Tựu nhận lỗi, từ ấy dân hai nước ở vùng ấy lại giao hảo với nhau.
Cổ ngữ có câu: “Nhân hoạ nhi vi phúc” nghĩa là nhân cái hoạ mà làm việc phúc. Người ta hại ḿnh mà ḿnh cũng dùng thủ đoạn hại lại th́ tâm ḿnh cũng dở chẳng khác ǵ người ta . Lăo Tử có nói câu: “Báo oán dĩ đức” nghĩa là đem đức để báo oán, th́ oán tiêu tan, đạo Phật ḿnh cũng nói thế.
TRUYỆN NAY
SẮC KHÔNG PHÚC - HOẠ
Ông bà là giám đốc doanh nghiệp lớn, ba người con đă thành tài, có nhà riêng. Mọi người khen nhà ông bà có phúc. Ông mất đi sau một tai nạn giao thông, c̣n ḿnh bà trong căn nhà rộng. Bà định bán nhà chia cho mỗi con một ít rồi về ở chung với vợ chồng người con trai út. Nghĩ như thế, bà bàn với các con, người con trưởng định giá căn nhà khoảng hơn ngàn lượng, mẹ chia bốn, con chỉ xin 250 lượng. Hai người em không đồng ư v́ theo pháp luật mà họ biết mỗi người con chỉ được hưởng 1/8 giá trị căn nhà. Bất đồng, thế là cuộc nội chiến trong gia đ́nh bắt đầu. Giải quyết không xong, anh em đưa nhau ra ṭa nhờ phân xử, mẹ buồn phiền ngă bệnh nằm liệt một chỗ. Hàng xóm lắc đầu: Tưởng phúc hóa ra là họa.
Có người cho rằng, trong phúc đă chứa sẵn mầm họa; trong họa luôn chứa sẵn mầm phúc. Phúc càng lớn, họa càng lớn và ngược lại . Đó là tính hai mặt của phúc họa. Có lẽ như vậy.
Ông được giữ chức vụ cao trong Bộ. Họ hàng hănh diện nhờ phúc tổ tiên nên có người được bổ làm quan to. Ông đưa con vào làm chung cơ quan. Có chức nhưng cha con lại không biết giữ ḿnh, ăn tiền của các doanh nghiệp. Chuyện vỡ lở khiến cả hai cha con vào tù. Cả gia đ́nh ông đau khổ. Đúng là họa nhưng cái họa do cha con ông gây ra qua những việc làm bất chính của ḿnh chứ không phải do ai đưa đến. Họ hàng mỉa mai: Có phúc mà không biết hưởng. Nhiều doanh nghiệp thở phào: Nhờ thế trăm dân được phúc, nếu không đất nước c̣n bị đục khoét bởi những con sâu này.
Trái lại nhiều người đă quên ḿnh xả thân cứu đồng loại trong lúc nguy khốn khiến bản thân bị thương tật thậm chí hy sinh cả tính mạng ḿnh. Họ làm phúc khiến mang họa vào thân nhưng họ vẫn chấp nhận, không than văn, đau khổ về sự bất hạnh đến với ḿnh. Tuy đang gánh họa nhưng họ là ân nhân của người bị nạn và xă hội luôn trân trọng, khâm phục và tôn vinh hành động dũng cảm, v́ nghĩa của họ. Đó cũng là cái phúc.
Anh bạn được bổ nhiệm làm Giám đốc một cơ quan y tế. Một số người không đồng ư nên ngầm chống đối, tố cáo những chuyện sai sót vặt trong cơ quan lên cấp trên. Cuối cùng mọi chuyện cũng giải quyết xong, anh chẳng liên can ǵ. Anh chán nản làm đơn xin nghỉ. Tôi hỏi lư do ? Anh trả lời: Mới nhậm chức tưởng là được nhưng hóa ra lại mang họa. Bây giờ hết họa rồi th́ nghỉ cho cái đầu được yên, tinh thần thanh thản. Biết đâu, nghỉ việc lại tốt cho ḿnh hơn là ôm cái chức vào người. Được chưa hẳn là phúc và mất chưa hẳn là họa. Ta cứ quen nếp nghĩ, cái ǵ ta đang hưởng ta cho là phúc, bản thân đang đau khổ ta cho là họa. Thực ra chưa hẳn cái ta đang hưởng là phúc biết đâu chính là họa, c̣n họa ta đang gánh biết đâu chính là cái phúc sau này.
Bàn về chuyện Tái ông thất mă, Sách Hoài Nam Tử b́nh luận: Họa là gốc của phúc, phúc là gốc của họa. Họa, phúc luân chuyển và tương sinh. Sự biến đổi ấy không thể nh́n thấy được, chỉ thấy cái kết quả của nó. Hai điều họa, phúc cứ xoay vần với nhau, khó biết được, nên khi được phúc th́ không nên quá vui mừng mà quên đề pḥng cái họa sẽ đến; khi gặp điều họa th́ cũng không nên quá buồn rầu đau khổ mà tổn hại tinh thần. Việc đời, hết may tới rủi, hết rủi tới may, nên bắt chước Tái ông mà giữ sự thản nhiên trước những biến đổi thăng trầm trong cuộc sống.
Thật phúc, họa khôn lường.
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat