duchue
member
ID 42112
05/31/2008
|
Chương 17 : ĐÊM HÈ PHỐ BIỂN
Chương 17 : ĐÊM HÈ PHỐ BIỂN
Chuyện bếp núc văn chương quả có nhiều phiền toái. Đă nghĩ rằng do điều kiện không cho phép, việc viết lách chỉ xem như một thú chơi, lúc nào rảnh rỗi th́ làm, c̣n phải tập trung sức lực vào những việc thiết thực hơn, chả nên ham hố quá, không khéo rồi cả nhà phải khổ v́ ḿnh. Thế mà không hiểu sao từ lúc phát hiện ra cuốn Nhật kư để quên trên giá sách, mới nảy ra ư định giải mă một vài trang xem nó thế nào, không ngờ đâm ra say sưa mê mẩn. Say sưa mê mẩn đến nỗi quên cả ăn cả ngủ, quên cả tập bản thảo vừa mới viết xong chẳng buồn đọc lại, đến nỗi mỗi khi có việc ǵ đó phải đi ra ngoài cũng quên luôn không nhớ ḿnh định đi ra ngoài để làm ǵ, chỉ nhớ khi ở ngoài về lại ngay lập tức bị cuốn vào cái tṛ chơi kỳ quái đó. Ḿnh đâm ra lẩn thẩn rồi chăng, hay ḿnh đang dần dần hoá thân vào nó, cảm thấy nó y như chuyện của ḿnh, ḿnh đă biến ḿnh thành nhân vật của ḿnh, và ḿnh đang làm một việc hết sức nghiêm túc là biến cái tṛ chơi khá là dớ dẩn này thành cái không phải tṛ chơi?
Đúng là việc ḿnh làm không phải tṛ chơi. Không phải tṛ chơi nhưng vẫn là tṛ chơi bởi ḿnh không cảm thấy ḿnh đang làm việc. Không cảm thấy ḿnh đang làm việc mà vẫn say sưa làm việc th́ khác ǵ đang đánh một ván bài. Đánh một ván bài mà không có đối thủ nào trước mặt tức là ḿnh không ham hố thắng thua. Không ham hố thắng thua tức là ḿnh đang học cách đánh "song lục" của Kim Thánh Thán. Học cách đánh "song lục" của Kim Thánh Thán th́ tốt nhất hăy ngồi mà tưởng tượng ra như vậy. Tưởng tượng ra như vậy tức là ḿnh đang ngồi đánh "song lục" cùng Thánh Thán đây. Ngồi đánh "song Lục" cùng Thánh Thán th́ trước hết phải làm ǵ nhỉ? Trước hết phải làm cái việc mà tiên sinh vẫn thường làm. Việc tiên sinh vẫn thường làm như ḿnh được biết là ngửa mặt lên trời mà hét tướng lên. Hét tướng lên th́ hét thế nào? Hét tướng lên rằng: Chẳng cũng sướng sao?
Lại có người gọi điện.
- A lô, ai đấy ạ?
- Em, Linh đây!
- Linh?
- Anh sao thế? Say à?
- Không... Uống ǵ đâu mà say. Có việc ǵ không Linh?
- Lại c̣n hỏi có việc ǵ không nữa. Say thật rồi! Anh không nhớ đă nhờ em việc ǵ sao?
Câu nói đă kéo Nguyễn trở về thực tại. Té ra đây là cô Linh ở pḥng trị sự cơ quan báo, đồng nghiệp của anh, người mà trưa nay ở đảo về, anh đă nhờ tra cứu một vài dữ liệu cần t́m. Đúng là ḿnh say thật!
- ờ nhỉ? Anh xin lỗi, xin lỗi! Thế Linh đă làm chưa, kết quả thế nào?
- Xin báo cho nhà văn một tin buồn : Không kết quả! Em đă rà soát rất kĩ rồi nhưng không có. Khắp vùng này, từ hoà b́nh lập lại đến nay chả có ông lănh đạo nào có tên như thế cả.
- Thế gia đ́nh?
- Đến bản thân ông ấy c̣n không có th́ làm ǵ có gia đ́nh? Nhân vật chính mà t́m không được th́ thôi chứ. C̣n cái chị trùng tên với em th́ nhiều vô kể, vạc đi không hết. Biết tiếng Nga cũng có, nhưng chẳng thấy ai trước làm phiên dịch cho chuyên gia cả. Anh lấy thông tin từ đâu vậy?
- Bí mật!
- Bí mật th́ thôi, anh cứ việc đi mà t́m lấy.
- ấy đừng! Anh đùa đấy. Có chuyện này hơi lạ... Này, tối nay em có rỗi không, anh muốn đến chơi nhà, nhân thể bàn với em chút việc?
- Em th́ buổi tối không mấy khi rỗi đâu, nhưng nếu cần cũng thu xếp được. Chả mấy khi rồng đến nhà tôm.
- Lần đầu tiên được gọi là rồng đấy, mũi anh đang phồng rộp đây này. Vậy tối nay anh đến nhé?
- Vâng!
Cô ấy cũng tên Linh, lạ nhỉ? Trong đầu Nguyễn xuất hiện một mối liên hệ, một sự so sánh giữa hai nhân vật trùng tên. Một người ở ngoài đời, một người trong Nhật kư. Họ giống nhau và khác nhau ở những điểm ǵ?
Lại thêm một tṛ chơi nữa.
Cô Linh ngoài đời ba mươi sáu tuổi, chia tay chồng đă dăm bẩy năm nay, khi đứa con của họ mới lên sáu tuổi và cô vẫn ở vậy nuôi con từ đó đến giờ. Chẳng biết có phải do ảnh hưởng cách sống phương Tây hay không mà từ khi mở cửa hội nhập đến giờ, các cặp vợ chồng cứ đua nhau ly dị. Chẳng có lư do ǵ đáng kể cũng chia tay. Mấy ông bà ở tổ hoà giải khu phố nói sùi bọt mép chẳng ăn thua, phát chán không làm nữa. Ôi dào, bọn trẻ bây giờ th́ có trời mà hiểu được. Thích ly dị là đưa nhau ra ly dị, thế thôi. Hiện đại chẳng thấy đâu, thấy toàn hại điện! Họ nói với nhau như vậy. C̣n những cặp vợ chồng quyết định chia tay nhau th́ cười hi hí. Nên chăng th́ thiếp với chàng, chẳng nên người nước người làng với nhau, có ǵ bức xúc đâu mà các bác cứ lên lớp bọn em nhiều thế?
Nguyễn chẳng để tâm lắm vào những chuyện này. Nhưng v́ Linh là người cùng cơ quan nên thi thoảng anh vẫn phải nghe người ta đàm tiếu về cô. Họ bảo rằng cô liên tục cặp bồ, hết ông này ông khác, nên vợ chồng họ chia tay là phải. Từ dạo bỏ nhau, cô ả c̣n xài sang hơn, chơi toàn cỡ VIP. Họ chả nặng đô mà. Ông nào gặp cũng kết cô ta lắm, tưởng đâu có thể "đem cả một thành tŕ vừa chiếm được để dâng nàng", thế mà khi sư tử Hà Đông khẽ vểnh râu một cái đă sợ văi linh hồn, chạy mất dép luôn. Đúng là "bỏ của chạy lấy người", thế là cô nàng càng thắng đậm. Thật thế à? Thật chứ ai nói dối. Nếu không cô ta làm ǵ ra mà phất nhanh như vậy? Một ḿnh một nhà to, ở ngay giữa phố, tiện nghi toàn đồ xịn, không thiếu thứ ǵ. Sử dụng vốn "tự có" như thế mới cao thủ chứ!
Nghe th́ biết vậy, thực t́nh Nguyễn không tin chuyện đó. Anh thường nh́n nhận mọi điều theo một góc riêng. Dù người ta nói thế nào về Linh, anh vẫn luôn có thiện cảm với người thiếu phụ này. Linh làm ở bộ phận vi tính trong toà soạn. Làm rất tốt, giao việc cho cô hoàn toàn có thể yên tâm, cần truy cập ǵ chỉ nói một câu đă có ngay kết quả. Và xem ra cô sống cũng vô tư, thoải mái, lúc nào cũng xinh tươi, vui vẻ và hay chuyện. Cánh đàn ông, sau lưng a dua b́nh phẩm cho sướng miệng thế thôi chứ gặp th́ anh nào cũng muốn vờn. Chưa kể nhóm đầu bốn đầu năm như Nguyễn, ngay cả đám phóng viên trẻ, mới vào nghề cũng rất thích "bu", miệng gọi bằng bu nhưng mắt th́ rơ là những "Thiên bồng nguyên soái".
Đầu óc tự nhiên mất tập trung. Nguyễn gấp lại trang Nhật kư, xuống đường đi dạo.
Buổi tối mùa hè phố xá luôn nhộn nhịp. Ḷng đường có phần thưa thoáng hơn, ít xe qua lại hơn nhưng trên các vỉa hè, nhất là ở cái vỉa hè bên cạnh công viên chạy dài theo mép biển, rất đông vui tấp nập. Người ta rủ nhau đi bộ thể thao, từng cặp vợ chồng sóng đôi đi rất nhiệt t́nh, trong đó phần lớn là những người cao tuổi. Nguyễn đi một ḿnh cũng thấy vui lây. Những gương mặt người quen thuộc, hàng ngày vẫn gặp, bây giờ lại gặp, họ đang đi bộ, thế thôi, chẳng có ǵ đặc biệt, vậy mà vẫn có cái ǵ đó làm Nguyễn phải ngạc nhiên. Cuộc sống đang hiện diện quanh ta, rất b́nh thường giản dị, nhưng thật tuyệt vời, đáng yêu biết mấy!
Nhà Linh ở khu trên, không xa lắm, đi thong thả cũng chỉ hơn mười phút là cùng. Khi Nguyễn đến thấy tầng trên điện sáng, c̣n tầng dưới tối om. Những nhà mặt phố v́ tránh bụi, thường không tiếp khách ở tầng trệt. Biết vậy nhưng Nguyễn vẫn ngần ngại măi mới quyết định bấm chuông. Linh xuống cầu thang, ra mở cửa. Nh́n cách ăn mặc sơ sài, mái tóc thường ngày xoă ngang vai, lúc này búi ngược lên đầu, Nguyễn có cảm giác cô đang dở việc. Quả nhiên, khi bước lên gian gác dùng làm pḥng khách, thấy ở góc trong có bộ vi tính, màn h́nh đang mở, ngó vào thấy dày đặc toàn cột số.
- Tính toán kinh doanh ǵ mà gớm thế này? - Nguyễn hỏi.
- Kinh doanh ǵ đâu anh. - Linh vừa xếp gọn lại đống tài liệu trên bàn vừa đáp - Em làm thuê cho người ta đấy. Một số doanh nghiệp tư nhân thiếu người làm nhưng chưa tuyển được, họ đến hợp đồng với em theo thời vụ ấy mà.
- Thu nhập khá không?
- Cũng tàm tạm. Chịu khó làm mỗi tháng cũng thêm được một khoản bằng lương.
"Thảo nào cô ấy bảo không mấy khi rỗi việc, thế mà ḿnh lại hiểu sang chuyện khác"- Nguyễn thoáng nghĩ và quay sang Linh, khẽ mỉm cười:
- Bận túi bụi thế này th́ cặp "bồ" vào lúc nào đây?
- Làm ǵ có bồ nào?
- Xinh nhất hội mà không có bồ th́ lạ nhỉ?
- C̣n đang chờ anh đấy!
- Anh th́ thuộc loại "cổ lai hy" rồi , c̣n tính làm ǵ nữa.
- "Cổ lai hy" hiện đang là mốt đấy! - Linh cười ngặt nghẽo - Anh ngồi đi.
Linh dùng phất trần phủi qua làn bụi bám trên bộ ghế không đệm, pha nước mời khách, sau đó mới đi thay áo, chải đầu. Nguyễn đưa mắt nh́n quanh. Khác hẳn với sự h́nh dung của anh, căn pḥng bài trí đơn giản quá, ngoài bộ vi tính ra chẳng có cái ǵ đáng gọi là đồ xịn. Một cái tủ cao h́nh bán nguyệt kê ở góc pḥng.
Pḥng trong rồ lên tiếng ti vi, tiếng Linh nói chuyện với con gái:
- Học xong chưa con, sao chưa ǵ đă xem phim thế?
- Dạ con học xong rồi mẹ ạ. Hôm nay cô cho ít bài mà.
-Vậy th́ xem đi. Cho tiếng nhỏ đi một tư, mẹ đang có khách.
Tṛ chuyện với Linh thấy khác hẳn những lời đồn đại. Hàng ngày cô đến làm việc tại cơ quan báo, đánh văn bản và truy cập t́nh h́nh thời sự, tối về lại vùi đầu vào việc làm thuê, tính toán các tài khoản, hợp đồng chi thu này khác cho doanh nghiệp, có tiền th́ trả nợ bạn bè đă cho vay để mua nhà hoặc sắm sửa thêm vài thứ. Vậy thôi. Niềm vui của cô là công việc, hạnh phúc của cô là đứa con gái nhỏ. Nó thích nhất là những ngày nghỉ được mẹ dùng xe máy lai đi chơi khắp. Mùa hè ra băi biển đông người, mùa đông vào chùa lễ phật hoặc đi văn cảnh, ngoài ra thỉnh thoảng về quê, thăm ông bà nội ngoại, chú bác cô d́... Bao năm tháng qua đi vẫn thế, và cô vẫn luôn vui vẻ hồn nhiên, hầu như không có ǵ phải bận tâm, lo lắng. Cái ǵ đến sẽ đến, không th́ thôi, với em thế là ổn lắm rồi, chẳng mong ǵ hơn nữa. Linh nói vậy.
Nguyễn chăm chú nh́n Linh. Đằng sau cái dáng vẻ mảnh mai, thanh tú của người thiếu phụ toát lên một cái ǵ rất tự tin, khoẻ khoắn đầy bản lĩnh. Nhớ lại những điều người ta đàm tiếu về Linh, Nguyễn lắc đầu cười. Ai nói nhỉ? "Câu chuyện của kẻ nhàn rỗi thường là tai hoạ cho những người làm việc". Quả đúng là như thế. Chỉ đáng buồn là trong số những kẻ hay đưa chuyện đó có cả những đồng nghiệp của anh, những nhà báo, nhà văn có "mác" hẳn hoi mới chết người ta chứ. Mà người đời cũng lạ, b́nh thường họ vẫn sử dụng câu cửa miệng :"Nhà văn nói láo, nhà báo nói khoác", nhưng mỗi khi các nhà báo nhà văn nói điều ǵ, họ vẫn cứ tin sái cổ. Thật là nghịch lư. Nguyên do là cách xử lư thông tin, do nghệ thuật sàng lọc, đưa đẩy ngôn từ khiến mọi chuyện qua lăng kính "các nhà" trở nên hợp t́nh hợp lư, thành thử luôn có sức thuyết phục người nghe, người đọc. Và nếu xét trong lĩnh vực nghề nghiệp, họ đâu phải hạng tầm thường, nhiều lúc cũng tỏ ra anh hùng hảo hán ra tṛ đấy chứ. Riêng chuyện này, Nguyễn biết rơ hơn ai hết, bằng ng̣i bút của ḿnh, họ đă nhiều phen đối đầu với các thế lực cường quyền, bênh vực kẻ yếu bị đối xử bất công một cách không khoan nhượng. Đă không ít vụ được phanh phui gây chấn động cả một vùng, khiến người ta kính nể. Thế th́ tại sao đối với một người đàn bà lương thiện như Linh, họ lại nỡ tung tin thất thiệt? Nghe chuyện Linh, Nguyễn mới khám phá ra điều bí mật này. Th́ ra chính những ông tướng ấy, những anh hùng hảo hán kia, chứ không phải Vip nào, đă không ai bảo ai, lần lượt đến đây "xin chết", nhưng không "chết" được, mới t́m cách báo thù bằng cách đó. Có lẽ do ḷng kiêu hănh bị tổn thương khiến miệng lưỡi họ trở nên độc địa. Yêu quá hoá thù là thế. Cho hay, trong con người quân tử vẫn c̣n nhiều cái nọc tiểu nhân lắm lắm...
Như để bào chữa cho đồng nghiệp của ḿnh, Nguyễn ôn tồn nói:
- Anh nghĩ nếu không muốn lập gia đ́nh th́ có thể kết bạn cũng chẳng sao, việc ǵ phải từ chối làm người ta phải mếch ḷng?
- Khổ nỗi người ta đâu có hiểu em. Họ cứ nghĩ em cần chỗ dựa...
- Chả lẽ thế là sai?
- Không sai. Nhưng nếu em có cần th́ đó là t́nh cảm, là chỗ dựa tinh thần chứ đâu phải như họ nghĩ. Nói thực với anh, tiếp xúc với đàn ông bây giờ, em chán lắm, họ toàn thực dụng thôi.
- Cả anh cũng thế?
- Không, anh khác chứ!
- Thế tức là anh không phải đàn ông?
Nguyễn cười vang, c̣n Linh lúng túng không biết đáp thế nào, vội lảng sang chuyện khác:
- Việc của anh thế nào, chả lẽ bí mật đến nỗi không cho em biết được sao?
Nguyễn kể qua cho Linh nghe về những ǵ ḿnh đă thu lượm được trong cuốn Nhật kư. Linh chăm chú nghe rồi khẽ nhíu mày:
- Lạ nhỉ? Khung cảnh th́ đúng là chuyện xảy ra ở vùng này... Hay là họ từ nơi khác đến rồi đi, rồi lại quay trở lại?
- Cũng không biết nữa.
- Nhưng có nhất thiết phải đem trả họ cuốn sổ đó không?
- Điều đó không quan trọng. Cái chính là anh muốn biết hiện nay họ thế nào.
- Anh thử thông báo trên ti vi xem?
- Làm thế không hay. Đây là chuyện riêng của họ mà.
- Vậy anh có nhớ nơi ḿnh nhặt được nó không?
- Nhớ. Đó là một hang đá ở trong ḷng vịnh. Đi ca nô mất chừng nửa tiếng.
- Hay anh thử quay lại đó xem sao, biết đâu người ta cũng đang trở lại t́m, hoặc là nhắn lại những người bảo vệ hang động, cần th́ báo cho họ biết.
- Có lẽ phải làm thế thật.
- Em có một người bạn làm kinh doanh dịch vụ du lịch, nếu không thích phải đi ghép với các đoàn tham quan th́ có thể thuê xuồng máy đi riêng. Cần th́ em có thể làm "cán bộ đường lối" giúp anh được đấy.
- Em biết lái xuồng à?
- Vâng! Trước khi chuyển sang cơ quan báo, em đă từng làm ở đó mà.
- Vậy th́ tốt quá! Nhờ em đi giúp cho một chuyến. Coi như ḿnh đi picnic ấy mà, có được không?
Linh khẽ gật đầu, mỉm cười nh́n Nguyễn. Trong thoáng lát, anh nhận thấy gương mặt cô ửng đỏ. Có lẽ v́ anh nói đi "picnic" nên cô thấy ngượng.
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|