duchue
member
ID 41712
05/23/2008
|
Tiếp theo tiểu thuyết : HAI NGƯỜI...
Chương 14: PHỤC CHỨC
Chuyện riêng của Quế và Sanh kể ra cũng dài dài, nhưng có lẽ hăy tạm dừng ở đó. Họ đang hạnh phúc mà, khơi lại chuyện cũ chẳng để làm ǵ cả. Chỉ biết rằng khi chiến tranh kết thúc, trở lại t́m nhau, hai người vẫn gặp nhiều rào cản. Làng quê đă không c̣n chia cắt nhưng ḷng người th́ vẫn cắt chia, không dễ ǵ hàn gắn được. Mẹ Sanh buồn khổ quá mà lâm bệnh chết. C̣n bố mẹ Quế th́ cấm cô được đến với Sanh. Đó là lư do khiến họ phải đành ḷng rời bỏ quê hương, xây hạnh phúc ở chân trời khác.
Vào thời kỳ tôi gặp lại Quế và Sanh trên đất Pháp, hai người đă có một bé gái bốn tuổi và mới mua được ngôi biệt thự trong thị trấn. Ngôi biệt thự hai tầng xinh xắn, sàn nhà trải thảm xanh mềm, gian pḥng khách bài trí rất trang nhă, bàn ghế đánh vec ni bóng lộn. Một góc pḥng đặt cái bể cá bằng thuỷ tinh trong suốt, gợi lên cả một thế giới trẻ thơ huyền diệu. Cửa sổ nh́n ra một vườn cây được chăm sóc cẩn thận, trông khá là đẹp mắt.
Cô giao liên trong đoàn quân giải phóng năm nào, nay đă trở thành bà nội trợ của ông chủ xưởng. Hôm mấy anh em tôi kéo đến thăm nhà, Quế vui mừng lắm. Cô sửa một mâm cỗ theo đúng phong tục Việt, thắp hương khấn vái tổ tiên, lại dành một mâm cúng ngoài sân nữa, làm cho cả bọn anh nào cũng nhớ nhà. Quế c̣n đăi chúng tôi món bánh chè lam xứ Quảng mà cô đă cất công chế biến từ đêm trước. Thật là cảm động. Chúng tôi vừa ăn vừa ôn lại những kỷ niệm một thời. Mới chưa đầy chục năm nhưng có lẽ v́ ở xa đất nước, nên cứ ngỡ như cách hàng thế kỷ. Cố nhiên trong buổi gặp mặt này có cả Năm Sẹo và út Cường, thằng em ngỗ ngược của ông chủ xưởng. Lúc này chú ta đă nhận ra lầm lỗi của ḿnh nên tỏ ra rất biết điều, coi tôi như một người anh lớn. Vậy là mọi chuyện được hoàn toàn giải toả, bây giờ th́ chúng tôi không chỉ coi nhau là đồng hương mà hơn thế, c̣n thân thiết như những người ruột thịt.
Làm tại xưởng cưa được vài tuần, một hôm đi đâu về, Sanh cho người xuống mời tôi lên pḥng bàn việc. Anh cho biết ḿnh đang có ư đồ thành lập công ty, nâng cấp xưởng cưa lên thành nhà máy. Tôi gật đầu. Tốt quá! Vấn đề là nguồn vốn đầu tư... Việc đó ta sẽ tính. Trước mắt tôi muốn tham khảo ư kiến anh về dự án này. Anh có nhiều kinh nghiệm về xây dựng, rất có thể tôi sẽ giao cho anh việc giám sát thi công phần vỏ. Sanh lục tập hồ sơ trong tủ tài liệu, lấy ra một tấm bản vẽ, trải lên bàn. Đă quá quen với việc này, tôi đọc ra ngay đây là bản thiết kế tổng thể cho một nhà máy chế biến gỗ, được mở rộng trên một mặt bằng rộng lớn bên cạnh xưởng. Xem ra qui mô khá lớn, máy móc thiết bị cũng tăng gấp nhiều lần. Sanh cho biết thêm rằng đây là gợi ư của Francois, nếu quyết làm th́ mọi thủ tục về đất đai nhà xưởng, ông sẽ lo liệu giúp. Ngoài ra ông c̣n giới thiệu cho một số chuyên gia đến hướng dẫn về việc ngâm tẩm và bảo quản gỗ sau khi thành phẩm. C̣n nguồn vốn, nhân công sẽ huy động một số cổ đông người Việt đang làm ăn ở thị trấn này. Họ sẵn ḷng tham gia nếu như dự án được thực thi. Đến đây Sanh ngẩng lên nh́n thẳng vào tôi, cười tủm tỉm. Anh sẽ là một trong những cổ đông nặng kư của công ty này đó! Thế nghĩa là sao? Anh đoán thử xem nào? Tôi nhún vai, bắt chước y hệt cử chỉ của Sanh mà đôi lúc tôi bắt gặp. Điều đó làm Sanh hơi khoái chí. Sao, chịu hả? Thế này nhé, bây giờ anh hăy về chuẩn bị đi, sau đó sang đây đi với tôi một chuyến. Ta sẽ vào thành phố, gặp ngài Chủ tịch Tập đoàn, rồi anh sẽ hiểu. Sáng nay ngài có nói chuyện với tôi qua điện thoại.
Lần đầu tiên được biết Pari, nhưng đây chưa phải lúc tham quan nên mặc dù đang hoà ḿnh trong khung cảnh rộn ràng náo nhiệt, thổi vào hồn tôi một giai điệu sôi nổi âm vang của một thành phố đẹp vào loại nhất hành tinh, tôi vẫn chưa thể để tâm đến chúng. Đôi lúc t́nh cờ nh́n thấy một vài h́nh ảnh đầy hấp dẫn trên đường, tôi định hỏi Sanh về nó nhưng lại thôi. Sẽ c̣n nhiều dịp, vội ǵ! Vả lại từ lúc nghe câu nói lấp lửng của Sanh, rằng tôi sẽ là một cổ đông nặng kư của công ty, trong đầu tôi cứ luẩn quẩn với một câu hỏi khác, nó làm tôi phấp phỏng suốt dọc đường, chỉ mong chóng đến nơi làm việc của Francois để được lời giải đáp.
Đó là một toà nhà ở trung tâm thành phố. Toà nhà không lớn lắm nhưng sân rất rộng với vô số những bồn hoa, cây cảnh. Chính giữa sân là một cái đài phun nước khá cao, trông xa tựa một bông hoa tuyết. Một phần sân là băi đỗ xe. Những chiếc xe con sang trọng đỗ thành mấy dăy dài dưới rặng cây rợp mát. Một tốp người từ trong toà nhà đi ra, tháp tùng một ông chủ thân h́nh cao lớn, đầu đội chiếc mũ phớt bằng dạ đắt tiền, tay chống chiếc can chạm trổ tinh vi. Mấy người cùng đi phong thái xem ra cũng rất đàng hoàng, như thể các nhà chính khách đi dự cuộc hội kiến ngoại giao. Qua đây có thể thấy bạn hàng của Tập đoàn này đều thuộc loại siêu sao cả.
Sau khi lùi xe vào một góc sân, Sanh dẫn tôi qua mấy bậc tam cấp, đẩy nhẹ cánh cửa quay bằng kính khá dày, đi vào gian tiền sảnh lát đá đen bóng loáng. Có lẽ người thường trực văn pḥng đă quen Sanh từ trước nên anh bỏ qua thủ tục ban đầu, chỉ gật đầu chào ông ta rồi dẫn tôi đi thẳng vào thang máy.
Trước khi vào pḥng làm việc của Francois, chúng tôi phải qua pḥng thư kư. Một cô gái tóc vàng, đội chiếc mũ nồi xanh rất điệu làm tôi sửng sốt. Rơ ràng đây là h́nh ảnh gây ấn tượng đầu tiên khi chúng tôi đến xứ này. Có thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên nhưng tôi vẫn thấy hơi là lạ, như báo trước một điều ǵ. Quả nhiên Sanh khẽ máy tôi, cho biết đó là Lyda Sonaye, con gái ngài Chủ tịch Tập đoàn. Suưt nữa th́ tôi thốt kêu lên nhưng ḱm lại được. Thái độ của Sanh nghiêm cẩn quá. Tôi vội vàng chỉnh đốn lại ḿnh, lặng lẽ làm theo từng động tác của anh. Hai chúng tôi từ tốn tiến lại gần bàn điện thoại, lễ phép nghiêng ḿnh chào cô gái. Lyda cũng gật đầu chào lại và nh́n tôi với vẻ ṭ ṃ. Thấy vậy Sanh liền giới thiệu tôi với Lyda đồng thời đóng luôn vai phiên dịch. Nghe xong, Lyda vui vẻ hẳn lên. Cô nghênh mặt nh́n tôi, cái nh́n của một cô em gái đang muốn bắt nạt anh rồi nắm tay tôi rất chặt. Em đă nghe ba em nói từ hôm ở đó về, thế mà bây giờ anh mới đến? Sanh dịch cho tôi nghe như vậy. Tôi cười ngượng nghịu, viện lư do bận việc, nói thêm rằng việc t́nh cờ gặp ba cô là một cơ may đối với tôi. Sanh lại dịch cho Lyda nghe như vậy. Lyda nhoẻn miệng cười. Ba em cũng nói như thế đấy. Ông bảo rằng điều hạnh phúc nhất của ông trong chuyến đi công cán vừa rồi là gặp được anh. Sanh lại dịch cho tôi nghe như vậy. Tôi nói c̣n anh th́ rất lấy làm hân hạnh được gặp em trong buổi đầu tiên vào thành phố. Câu nói hay thế mà Sanh không kịp dịch, một hồi chuông điện thoại ré lên làm ngắt quăng. Lyda vội buông tay tôi, nhấc máy trả lời, sau đó cô vui vẻ ra hiệu cho chúng tôi vào gặp Francois ở pḥng trong: Chef vous attend! Sanh dịch là: Sếp đang chờ đấy!
Thấy tôi và Sanh đi với nhau thân thiết lắm, Francois tỏ ra rất hài ḷng. Sau khi hỏi thăm tôi về t́nh h́nh công việc, nơi ăn chốn ở, ông bắt đầu đi vào chuyện chính. Nghe Sanh tŕnh bày dự án của ḿnh xong, ông gật đầu, cho biết ông đă liên hệ với một số quan chức sở tại và họ đă nhận lời giúp đỡ, giờ chỉ việc tiến hành làm thủ tục là xong. Riêng về nguồn vốn đầu tư, ngoài số vốn tự có và các khoản do cổ đông đóng góp mà Sanh đă huy động được, ông sẽ giúp một phần, và khoản tiền này sẽ đứng tên tôi. Ông mỉm cười quay sang tôi, bảo đó là khoản viện trợ không hoàn lại. Đă đoán trước điều này nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi đột ngột, lúng túng không biết nói sao, c̣n Sanh th́ mừng ra mặt. Tính ra khoản tiền Francois chuyển cho tôi bằng một phần ba tổng số vốn đầu tư cho dự án này. Vậy là anh sẽ trở thành thành viên sáng giá của Hội đồng quản trị công ty đấy nhé! Sanh cười nói với tôi như vậy và có lẽ do đang cơn hưng phấn, anh hứa luôn với Francois rằng ngay sau khi ở đây về, sẽ cử tôi làm phó giúp việc anh. Việc đó tuỳ anh, miễn sao cho hợp lư th́ làm. Francois bảo Sanh như vậy rồi quay lại phía tôi. Nhưng phải khẩn trương học tiếng Pháp đi cháu nhé. Sắp tới c̣n phải giao dịch nhiều với bạn hàng, không thể lúc nào cũng kè kè một anh phiên dịch được. Và nếu sau này công ty làm ăn phát đạt, có khả năng xuất khẩu hàng đi các nước, thậm chí c̣n phải biết tiếng Anh nữa đấy. Dạ vâng, cháu hiểu ạ. Tôi vịn tay lên vai Sanh, nói. Có anh Sanh bên cạnh đây th́ chú khỏi lo, anh ấy biết cả hai thứ tiếng châu Âu, cháu sẽ học rất nhanh chú ạ. Vậy th́ tốt. Chú mong cháu sớm thành đạt ở đất này. Francois lấy trong ngăn kéo ra tấm carte của ḿnh, đưa cho tôi, hẹn lúc nào rỗi đến chơi nhà. Tôi cám ơn ông, đáp rằng tôi coi việc đó là một nghĩa vụ của ḿnh, nhưng sau đây chắc mọi người sẽ bù đầu v́ công việc, nên không dám hẹn trước hôm nào cả. Vả lại cháu muốn dành thời gian để học tiếng Pháp cho tốt đă, chẳng lẽ khi đến thăm gia đ́nh ta, lại phải phiền chú làm phiên dịch? Francois lắc đầu cười. Anh chàng này cũng giỏi khôi hài thật, hệt như ông bạn của tôi ngày trước.
Sẽ trở nên dông dài nếu như bây giờ tôi đem chuyện thực thi dự án ra kể lại. C̣n ǵ vô duyên hơn khi tâm sự với bạn bè mà chỉ nói toàn những công việc và công việc. Nhưng quả thực đối với tôi, đó là một khoảng thời gian đầy ư nghĩa. Không phải v́, do sự trợ giúp của ông chú nhận, nghiễm nhiên tôi trở thành thành viên của Hội đồng quản trị công ty mà cố t́nh khoe mẽ, hoàn toàn không phải vậy. Đó chỉ là điều kiện cho những ǵ sẵn có trong tôi nảy nở, một mảnh đất màu cho mầm cây thả sức vươn lên. Điều quan trọng ở chỗ đó là giống cây ǵ. Không biết ai thế nào, riêng với tôi, cuộc sống chỉ thật sự có ư nghĩa khi ḿnh bị hút vào một niềm đam mê ǵ đó, nhất là khi ḿnh ư thức được rằng nó là cái đang được nhiều người trông đợi. Bởi thế, khi được cử ra đảm nhận việc giám sát thi công phần vỏ nhà máy, với sự giúp việc của người trợ lư cực kỳ tinh nhanh tháo vát là Năm Sẹo, tôi đă dồn hết tâm lực của ḿnh vào việc đó. Và, do có được cái vốn kinh nghiệm kha khá được giấu kỹ trong "túi khôn" từ những năm làm đội trưởng công tŕnh, lúc này được dịp tung ra, khiến nhiều người phải ngạc nhiên, nể phục. Ngay cả đội quân xây dựng do Francois phái đến, gồm toàn những tay thiện nghệ với cả một hệ thống thiết bị được xem là tân tiến nhất lúc bấy giờ, cũng không dám xem thường. Mà không chỉ về khả năng chuyên môn thuần tuư thôi đâu, c̣n cả cách xử lư từng việc lớn nhỏ nảy sinh trong mọi t́nh huống nữa.
Một lần vào giờ tan tầm chiều, tôi vừa cùng Năm Sẹo đi kiểm tra một số hạng mục công tŕnh về th́ thấy trong một phân xưởng vừa hoàn thiện, út Cường đang căi cọ với mấy người thợ lắp máy người Pháp. Theo yêu cầu của Giám đốc Sanh, họ được người ta cử đến để lắp thử một chiếc máy mà anh vừa mới mua về. Việc cũng đơn giản thôi nhưng xem chừng mấy cha thợ máy này làm phách tợn, khi làm th́ vứt bừa băi đồ nghề xuống đất, lúc xong không chịu thu về, ngồi vểnh râu hút thuốc. Thấy út Cường từ trong xưởng cũ đi ra, chúng liền chặn lại, bắt cậu ta phải nhặt lên, bỏ vào hộp cho ḿnh. Tất nhiên út Cường không đời nào chịu lép, cậu ta không nhặt. Thế là vặc nhau ầm ĩ. Tôi vội chạy vào can, nhưng có lẽ do cả tôi và Năm Sẹo đều mặc quần áo thợ, lại thấy tôi nói với út Cường bằng tiếng Việt, nên mấy gă kia có ư coi thường. Một tên cười khẩy:"Annamit cochon!" (*) Tôi hiểu câu nói đó, nên giận sôi người, túm luôn ngực hắn, suưt nữa th́ cho hắn một quả tống vào giữa mặt, nếu không nghe thấy Năm Sẹo hét toáng lên bằng tiếng Pháp. Chắc là nói cho họ biết tôi là một nhân vật quan trọng ở đây. Tôi thấy mấy tay kia ngớ cả ra rồi rối rít xoa tay, xin lỗi. Nhưng tôi quyết không tha. Làm sao có thể tha thứ cho một kẻ dám cả gan lăng mạ dân tộc ḿnh như vậy? Tôi bảo Năm Sẹo tập trung tất cả anh em lại, tuyên bố đuổi thẳng tên chửi bậy vừa rồi ra khỏi xưởng.
Thực ra họ không phải là người của công ty, có đuổi nó cũng không mất việc, nhưng đây là một vết nhơ về danh dự. Có lẽ v́ vậy mà ngay sau đó, viên đốc công của họ vội vă đến gặp tôi, ngỏ ư xin lỗi về việc xảy ra và xin cho tay thợ kia trở lại. Nể mặt anh ta, tôi đồng ư, nhưng vẫn qui hắn vào tội "les actions de discriminations,(**) điều mà Chính phủ Pháp lúc này đang cấm, buộc hắn phải viết một bản kiểm điểm tŕnh lên Giám đốc Sanh, nếu không, không những không tha mà c̣n báo cho nhà chức trách để phạt giam hắn nữa.
Đấy là Năm Sẹo cố vấn cho tôi làm như vậy, chứ tôi đâu có biết người ta cấm những ǵ. Cao thủ hơn là khi dịch lại lời tôi nói, ông ta c̣n cho viên đốc công nọ biết thêm rằng tôi có quan hệ mật thiết với ngài Chủ tịch Tập đoàn Francois, người có ảnh hưởng lớn đối với chính quyền sở tại. V́ thế nghe Năm Sẹo nói xong, tôi thấy ông ta sợ xanh cả mắt.
Sau khi viên đốc công người Pháp về rồi, tôi và Năm Sẹo nh́n nhau cười rộ. Chuyện nhỏ thôi nhưng nếu nâng quan điểm lên th́ đến Tây cũng chết!
Tuy nhiên, trừ một vài tay cứng đầu cứng cổ cần phải trị đến nơi đến chốn, phần lớn những người thợ ở đây làm việc có tính kỷ luật cao, đi về rất đúng giờ và làm đâu được đấy chứ không lộ cộ như ở bên ḿnh. Bởi vậy, chất lượng cũng như tiến độ thi công nhà máy khá an toàn, đảm bảo. Chỉ chưa đầy một năm sau, nhà máy đă hoàn thành một cách mỹ măn, không thể chê vào đâu được. Một lần nữa, công đầu lại thuộc về tôi. Kể ra cũng là một điều may, v́ ngay sau đó, khi công tŕnh được bàn giao, chính thức đi vào hoạt động, không chỉ riêng Sanh mà cả Hội đồng quản trị công ty đều thống nhất giao cho tôi trọng trách điều hành sản xuất trong nhà máy, chỉ huy hơn một trăm quân, toàn người Việt. Vậy là tại đây, tôi lại được trở về đúng với cương vị của ḿnh. Nhưng điều tôi cảm thấy hănh diện hơn là tôi với Sanh, cùng những người cộng sự, bằng những nỗ lực không mệt mỏi trong suốt một năm ṛng, đă tập hợp được một cộng đồng Việt Nam độc lập ngay trên đất Pháp.
Suốt một năm ṛng vất vả, vừa làm vừa học tối ngày nhưng cũng đầy hứng thú. Bốn cậu đi cùng, những thằng em dại của tôi, lúc này đều được xếp vào chân quản đốc các phân xưởng, cũng say mê chẳng kém. Cả bọn lăn ra làm hùng hục, cả năm không nghỉ lấy một ngày. Thứ bẩy, chủ nhật lại ḅ ra học tiếng nước ngoài. Chẳng phải ai mà chính Năm Sẹo là thầy dạy. Cũng như Sanh, ông ta giỏi cả tiếng Anh tiếng Pháp nên việc học của chúng tôi khá là thuận lợi. Dĩ nhiên trước hết ông ta dạy chúng tôi tiếng Pháp, chủ yếu là học nói c̣n ngữ pháp, chính tả thế nào th́ ông ta cũng chịu. Bọn tôi phải tự mày ṃ t́m hiểu. May mà ở đây các loại sách đều có đủ, và để nắm được cách cấu trúc câu trong hội thoại cũng như việc đọc hoặc viết văn bản bằng thứ tiếng này cũng không phải là khó lắm, v́ vậy chúng tôi tiến bộ rất nhanh. Cũng phải nói thêm rằng Năm Sẹo là một ông giáo cực kỳ khó tính, một thời gian dài ông ta đ̣i chúng tôi phải tạm quên đi tiếng mẹ đẻ, suốt ngày chỉ nói tiếng Tây. Gặp nhau mà chỉ nhỡ mồm nói một câu tiếng Việt là ông ta quay ngoắt đi lập tức. C̣n anh em tôi cũng có kỷ luật riêng, nói vụng Năm Sẹo chứ, thực t́nh chúng tôi không thể để ḿnh rơi vào t́nh trạng mù chữ như "thầy" được. Mỗi buổi sáng, trước khi đi làm, tôi yêu cầu cả bọn phải tập trung đọc báo mười lăm phút. Không cốt nắm t́nh h́nh thời sự, điều này đă có tivi nói hộ rồi, cái chính là nhằm kiểm tra nhau về khả năng tiếp thu bài học. Bởi thế ngôi nhà thuê trong khu ổ chuột lúc nào cũng rất vui. Chẳng bao lâu mỗi người trong chúng tôi đă có thể đi chợ một ḿnh, dần dần tất cả đều đọc thông viết thạo các văn bản giấy tờ tiếng Pháp.
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat