Vietnam Single Tim Ban Bon Phuong  


HOME  -  FORUM  -  REGISTER  -  MY ACCOUNT  -  NEW  PHOTOS  -  BROWSE  -  SEARCH  -  POEM  -  ECARD  -  FAQ  -  NCTT  -  CONTACT



Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ư mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ư

 
NCTT Những chủ đề mới nhất

NCTT Những góp ư mới nhất
NCTT Website


Who is Online
 

 

Forum > Truyện ngắn >> Phần tiếp theo: PARIS

 Bấm vào đây để góp ư kiến

Trang nhat

 duchue
 member

 ID 41512
 05/18/2008



Phần tiếp theo: PARIS
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email -goi thu   Thong bao bai viet spam den webmaster  edit -sua doi, thay doi edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien
Chương 11. Ngày đầu trên đất khách.


Đảo Không Tên. Ngày...
Nếu biết trước chuyện này, tôi sẽ không bao giờ dại dột ra đi như thế. Mỗi lúc h́nh dung cái cảnh Linh định trẫm ḿnh trên biển, lại rùng ḿnh sợ hăi, suưt nữa th́ mang tội suốt đời. Hai mươi năm trôi qua, tưởng đâu mọi sự đă an bài, không ngờ duyên nợ c̣n đây, biết lấy ǵ trả được. Âu cũng là cái số ḿnh nó thế.
Chuyện bên kia thế nào ư? Hai mươi năm, biết bao ch́m nổi vui buồn, làm sao một lúc có thể kể ra hết được? Từ khi sang Pháp, tôi bỏ mất cái thú ghi nhật kư rồi. Công việc bộn bề, môi trường thay đổi, chẳng c̣n tâm trí nào nghĩ đến việc ghi chép linh tinh nữa. Nếu không có chuyến trở về này, chưa chắc tôi đă nhớ ra cuốn sổ tay giữ từ thời trẻ. Nó vẫn nằm nguyên dưới đáy va ly từ bấy đến giờ.
Tốt nhất là kể cho em nghe một vài kỷ niệm mà ḿnh nhớ.
Phải chăng ư nghĩa cuộc đời là những ǵ ta nhớ, những ǵ c̣n đọng lại trong ta, cái mà ta thường gọi là kỷ niệm? Nhưng kỷ niệm của ta là của riêng ta. Kỷ niệm của ta, ta nghĩ là sâu sắc, với người khác có khi chỉ là chuyện tầm thường, nhỏ nhặt. Cái ǵ với anh là mới th́ với tôi, nó cũ lắm rồi, cái ǵ hôm qua là mới, hôm nay cũ lắm rồi, cái ǵ hôm nay là mới, ngày mai rồi cũng sẽ cũ thôi.
Nhưng em thích nghe tôi kể th́ tôi kể. Và v́ được kể cho em nên tôi cảm thấy luôn hứng thú. Khi người ta hứng thú về một chuyện ǵ th́ cho dù chẳng có ǵ đáng kể, nó vẫn trở nên đậm đà hương vị. Hơn thế, nó c̣n có một cái ǵ đó rất lung linh, như được chiếu soi bằng một nguồn sáng mới, như mặt biển kia đang êm đềm phẳng lặng chợt náo nức sôi trào bởi bất ngờ được đón trăng lên.
Trong một truyện ngắn của ḿnh, h́nh như chuyện về một phu nhân nào đó, A. Tsekhop đă nói rất hay về vấn đề này. Có ǵ không? Không có ǵ! Tất cả đều không có ǵ. Không có ǵ mà ám ảnh suốt đời ta?
Và phải chăng cái không có ǵ mà ám ảnh suốt đời ta ấy, cái mà ta thấy rất lung linh được phát lộ từ cái không có ǵ này, mới chính là cái của riêng ta, cái mà nếu ta không nói ra sẽ không ai thấy được, và nó măi măi là một điều bí ẩn.
Vâỵ th́ tôi sẽ kể cho em tất cả những ǵ tôi nhớ. Có thể cũng không có ǵ đâu nhưng nó là cái ít nhiều c̣n đọng lại trong tôi trong suốt quăng đời lưu lạc trên đất khách quê người. Tôi sẽ kể cho em như đang tâm sự với chính ḿnh, như những ḍng Nhật kư tôi từng viết ngày xưa.
Trên đường từ trại tị nạn Hồng Kông sang Pháp, tôi cứ khấp khởi trong ḷng, nghĩ rằng việc đầu tiên khi tới đó là phải dành ra một vài ngày, tổ chức cho cả bọn đi tham quan một chuyến. Trước hết leo lên tháp Eiffel để tha hồ ngắm cảnh Paris hoa lệ. Sau đó sẽ vào thăm Bảo tàng Louvre và nhà thờ Đức Bà. C̣n ǵ tuyệt hơn khi được tận mắt chiêm ngưỡng vẻ đẹp cổ kính của những công tŕnh nổi tiếng này, để nhớ về một thời rực rỡ của công cuộc phục hưng nghệ thuật, để h́nh dung về cuộc chiến đấu ngoan cường của anh chàng gù Goatimono bảo vệ nàng Etxmeranda xinh đẹp. Hay có thể dạo bước trên Quảng trường Ngôi sao mà thầm hát "bản t́nh ca phố Anvonuy" dành cho Mariuyx và Codet, hoặc bản "anh hùng ca phố Sanvie" dành cho Agionzat cùng chú bé Gavorotse tinh nghịch và dũng cảm. Hay có thể dừng chân bên Khải Hoàn môn mà tưởng tượng về những đoàn ngựa xe hùng tráng diễu qua với những chàng lính ngự lâm ngạo nghễ đáng yêu, những mệnh phụ kiêu sa, duyên dáng luôn giấu kín trong ḷng những mối t́nh lăng mạn... Tất cả sẽ lần lượt bước ra từ những trang sách của VictoHugo, Baldaz, của cha con Duma, anh em Goncourt, của Xtandan, Mopatxan, Xvaig và nhiều văn hào khác từng sống và viết trên cái đô thành được mệnh danh là Thủ đô ánh sáng này...
Tôi chắc Francois sẽ vui ḷng chấp nhận cái ước nguyện tốt đẹp ấy của ḿnh nên chưa nói vội, nghĩ rằng sẽ c̣n kịp chán. Không ngờ mọi việc diễn ra khác hẳn. Khi vừa ra khỏi sân bay De Gaulle, chúng tôi đă thấy hai chiếc xe chực sẵn bên ngoài hàng rào sắt. Một chiếc xe con sang trọng và một chiếc xe Zace hơn chục chỗ ngồi. Francois bảo tôi cùng mấy chú em lên chiếc xe Zaec c̣n ông th́ chui vào chiếc xe con đă có người đứng bên mở cửa. Hai chiếc xe bám đuôi nhau chạy ra đại lộ, hướng vào thành phố, nhưng chỉ đến một ngă ba th́ dừng lại. Francois đích thân mở cửa bước ra, quay lại nói với người lái xe Zaec điều ǵ đó rồi vui vẻ tḥ tay qua cửa kính, bắt tay tôi và hẹn gặp lại, ngoài ra không hề giải thích ǵ. Sau đó mỗi xe chạy về một hướng, Francois đi về phía Paris c̣n chúng tôi rẽ sang lối khác. Sự việc diễn ra quá bất ngờ làm tôi chưng hửng. Tôi ngồi ngây ra một lát, cảm giác như ḿnh bị bỏ rơi. Gă lái xe th́ "phớt ăng lê", không nói không rằng, mà có nói chúng tôi cũng không hiểu được. Ngôn ngữ bất đồng quả là một rào cản vô cùng tai hại, và tôi cảm thấy ḿnh đang dấn thân vào một cuộc phiêu lưu mạo hiểm. Giấu đi nỗi lo lắng trong ḷng, tôi quay sang khẽ bảo mấy thằng em cứ yên tâm, để xem sự thể ra sao, rồi sẽ liệu. Trong khi đó chiếc xe Zeac cứ thế bon trên xa lộ, giữa những cánh đồng lúa mỳ đang lên xanh tốt, đó đây thấp thoáng những chú ḅ thản nhiên gặm cỏ, cảnh vật xem ra chẳng khác mấy so với vùng châu thổ sông Hồng.
Rồi phố phường lại hiện ra trước mắt chúng tôi. Chẳng biết là thành phố nào nhưng thấy sầm uất lắm. Những ngôi nhà hộp vuông vức và thanh thoát vươn lên cao ngất giữa một không gian thoáng rộng, xen giữa những ngôi nhà kiểu cổ, cửa chính và ban công ch́a ra mặt phố. Phía dưới la liệt những quầy hàng, những quán giải khát có dù che với những múi màu sặc sỡ. Lúc này là cuối tầm chiều, người đổ ra đường đông như hội. Hai làn xe xuôi ngược dưới hàng cây, trông khá là vui mắt. Dường như để thoả măn trí ṭ ṃ của chúng tôi, gă tài xế cho xe đi chậm lại. Một mái tóc vàng nổi bật giữa đám đông, trên hè phố, dưới chiếc mũ nồi xanh rất điệu. Rồi một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp hiện ra trước mũi xe, ngay lập tức lọt vào mắt các chàng trai xứ lạ, khiến mấy cậu ngồi ngoài dính chặt trán vào cửa kính. Qua tấm gương chiếu hậu, tôi thấy gương mặt vốn lầm ĺ của gă lái xe hơi giăn ra một chút, h́nh như gă mỉm cười. Nụ cười của một người thành thị chính tông khi nh́n mấy chú nhà quê lần đầu ra tỉnh.
Đi hết dăy phố dài, chiếc xe ngoặt ra phía bờ sông và dừng lại trước một xưởng cưa nằm trên khu đất rộng. Ngó vào thấy xưởng vắng teo, xung quanh toàn những thân gỗ lớn vừa được kéo từ dưới sông lên, xếp thành từng đống, tít sâu trong lán thợ có dăm ba cỗ máy đứng im ĺm. Gă lái xe hạ tấm kính bên cạnh xuống, nhấn c̣i liên tục. Như đă hẹn trước, từ sau dăy nhà cấp bốn nằm tận cuối tường rào, một người đàn ông cỡ tuổi bốn mươi, đen đúa, có vết sẹo dài trên mặt, đi ra đón chúng tôi. Sau khi nói chuyện với gă lái xe bằng tiếng Pháp, ông ta chuyển sang nói bằng tiếng Việt, bảo chúng tôi xuống hết. Nghe giọng nói, tôi nhận ra đó là một người miền Nam. Không biết ông ta tên thật là ǵ, chỉ thấy xưng là Năm Sẹo, hiện làm trợ lư cho ông chủ xưởng. Bấy giờ tôi mới vỡ lẽ, té ra đây là một thị trấn ngoại ô Paris, nó nằm ngay bên bờ sông Seine mà không biết. Khi quyết định bảo lănh cho chúng tôi sang Pháp, Francois đă lo tính trước mọi điều và theo lệnh ông, người ta thu xếp cho chúng tôi đến với một cộng đồng người Việt đang sinh sống tại đây, trong đó có xưởng cưa này, nơi chúng tôi sẽ được nhận vào làm việc.
Nh́n vết sẹo trên mặt tay trợ lư, tôi đoán chừng trước kia hắn từng là lính Nguỵ. Quả nhiên khi tôi hỏi, Năm Sẹo gật đầu thừa nhận. Ông đoán không sai, bọn tui trước đều là lính ông Thiệu cả. Tôi hơi sững người bởi một ư nghĩ. Họ là người ở phía bên kia, không khéo rơi vào một ổ ác ôn thất trận th́... Bất giác tôi ngoái đầu nh́n lại phía sau. Chiếc xe Zeac đă chuyển bánh dọc bờ sông, để lại mấy anh em đứng đó. Chúng đứng ngay sau lưng ḿnh, và chúng đang trông cả vào ḿnh... Cứ b́nh tĩnh. Để xem họ thế nào. Tôi nhủ thầm như vậy và làm ra vẻ thản nhiên, giới thiệu mấy anh em, nói trước kia cũng là lính cả. Nghe tôi nói xong, Năm Sẹo khẽ nhíu mày. Chui cha, Việt Cộng ha? Phải, Việt Cộng đây, th́ sao? Không sao. Quen mồm th́ gọi thôi hè. Quân chiến thắng sao mà di tản nhiều dữ vậy? Đâu mà nhiều, có mấy anh em chúng tôi thôi. Không phải tui nói đây. Nhiều nước khác cũng nhận toàn người Bắc. Ông ta kể ra một loạt tên các nước: Canađa, Ôtrâylia, Anh, Mỹ... rồi ngửa cổ ra cười ngần ngật. Đánh nhau chán rồi bỏ đi hết hả?
Cả bọn cười vang. Té ra Năm Sẹo trông thế thôi nhưng khá là vui tính, và đây không phải lần đầu tiên ông ta chạm trán với "quân Việt Cộng" ở xứ người. Tôi lắc nhẹ tay ông ta, hỏi về việc làm, nơi ăn chốn ở. Năm Sẹo gật đầu lia lịa. Rồi! Rồi! Sau đó ông ta dẫn chúng tôi vào xưởng tham quan, rồi đưa sang một cái ngơ liền kề, ṿng qua dăy tường bao, mấy vườn nho tươi tốt, đến một khu nhà ổ chuột. Vừa đi Năm Sẹo vừa cho biết dân miền trong ngụ cư ở Pháp khá đông, khá giả th́ ở các thành phố lớn, mở cửa hàng cửa hiệu làm ăn, dân đen th́ tản mát mỗi nơi một ít. Riêng ở thị trấn này có vài chục gia đ́nh, vợ chồng họ hoặc đi từ quê sang, hoặc đến đây mới về ở với nhau, chẳng cưới treo ǵ. Họ cũng làm việc ở xưởng cưa này chứ? Tôi hỏi. Năm Sẹo lắc đầu. Chỉ một số thôi. Chủ yếu bà con chạy chợ, bán hàng rong, hoặc khá hơn một chút th́ có kiot, kinh doanh vặt, thu nhập gọi là đủ sống. Riêng bọn tui có mấy chục người, toàn đực dựa. C̣n ông chủ xưởng th́ sao, chắc phải là cỡ tướng tá ǵ chứ hả? Tướng tá ǵ đâu. Ông ta chưa đi lính ngày nào, nhưng ổng biết kinh doanh từ nhỏ, mới dành dụm được ít tiền sang đây lập ra cái xưởng cưa này. Giờ bọn tui chuyên nhập gỗ rừng về xẻ theo hợp đồng của mấy cha người Pháp. Đó, chính là công ty của ông chủ Francois, người đă giới thiệu các ông đến đây làm việc đó! Ông này cực tốt nha. Dạo chúng tôi mới sang cũng được ổng giúp nhiều.
Qua cuộc tṛ chuyện này, tôi được biết Francois hiện là Chủ tịch hội đồng quản trị một Tập đoàn kinh doanh bất động sản có tầm cỡ ở Pari. Trong tay ông có hàng chục công ty lớn nhỏ, chuyên đi mở mang xây dựng các công tŕnh đô thị. Việc tham gia tổ chức nhân đạo chỉ là một trong những sở thích của ông, không phải công việc chính. Tuy nhiên ông cũng dành khá nhiều tâm sức vào việc đó, đặc biệt ông rất quan tâm đến người Việt Nam tị nạn, đến nhập cư trên đất Pháp.
Dừng chân trước cổng một ngôi nhà hai tầng, Năm Sẹo bảo chúng tôi đứng đợi ở ngoài để ông ta vào thương thuyết với chủ nhân. Mấy anh em tụ tập dưới một gốc cây cổ thụ, ngơ ngáo nh́n quanh. Đúng là khu ổ chuột. Xung quanh tường vây kín mít. Lối đi th́ ngoắt nghéo, quanh co. Ngôi nhà chúng tôi sắp thuê có vẻ khá lâu đời. Nh́n lên mái ngói đen ś. Những đường chỉ rườm rà bao quanh máng thượng và cột giả, nhiều chỗ mốc meo loang lổ xen lẫn những mảng rêu phong lấm tấm, chứng tỏ chủ nhân của nó ít quan tâm. Được cái trong nhà cửa nẻo c̣n chắc chắn và có ḷ sưởi. Sau khi nói chuyện với chủ nhân, Năm Sẹo quay ra vẫy chúng tôi vào. Xong rồi đấy. Mấy ông sẽ ở tầng trên, có ba pḥng rộng. Mỗi tháng năm trăm frăng tiền nhà, tự trích lương ra mà trả người ta. Mọi người đến thuê nhà ở đây đều vậy đó, chịu không? Chẳng biết nếp tẻ thế nào, tôi cứ luôn mồm nhất trí, nhất trí! Năm Sẹo tỏ ra rất hài ḷng, dặn thêm rằng đây là ngôi nhà không chủ. Chủ nhân của nó đă đi làm ăn xa, gửi lại cho một người bà con trông hộ. V́ vậy tầng dưới không ai ở, chỉ để làm kho, chứa ít đồ lặt vặt, sinh hoạt tha hồ thoải mái. Tôi hỏi Năm Sẹo ở đâu, ông ta chỉ tay ra phía bờ sông. Bọn tui ở ngay trong xưởng, vừa ở vừa làm bảo vệ luôn. Mấy ông mới sang, chưa có chỗ, tui dẫn vào đây ở tạm ít ngày, rồi sau sẽ tính, vậy đuợc không? Được. Quá chu đáo là đằng khác! Năm Sẹo thích trí cười, dẫn tôi qua một cái ngách con phía sau nhà, chỉ cho xem bể nước, máy bơm. Giờ mấy ông cứ nghỉ ngơi tắm rửa đi, tui chờ ngoài kia, lát dẫn ra quán nhậu. Bọn tui tự nấu ăn, c̣n mấy ông tính sao th́ tính. Bữa nay mới đến, hăy xài cơm bụi thử coi, thiếu tiền th́ tui cho ứng trước, được chưa nào? Nhưng xin nhớ ngày mai phải đi làm luôn đấy, không ai được nghỉ đâu nghe!
Quán cơm b́nh dân nằm ngay đầu phố, sát bờ sông, bên ngă ba đường, xe chạy rầm rầm liên lục. Hầu hết các cửa hàng ăn đều phải treo mành lên trước cửa cho đỡ bụi. Cảnh tượng xem ra không khác mấy so với bên ḿnh, chỉ các suất ăn th́ theo đúng kiểu Tây. Pho mát, bánh mỳ, ḅ sốt vang, gà tẩm bột trộn khoai tây, sà lách... đặc biệt là món rượu vang nổi tiếng mà lần đầu tiên chúng tôi được thưởng thức. Quả là ngon tuyệt. Nhưng điều tôi nhớ trong buổi tối hôm ấy không phải chuyện ăn uống mà là một tṛ "ra mắt" đầy quái đản. Giữa lúc chúng tôi đang vừa ăn vừa vui vẻ chuyện tṛ th́ một đám thanh niên không biết từ đâu xuất hiện, kéo ồ vào. Một thằng đầu trọc, mặt đỏ phừng phừng, tiến lại gần Năm Sẹo, lớn tiếng trách "cha nội" sao tự dưng bỏ mọi người đi ăn mảnh, sau đó quay sang phía bọn tôi, hắn tự giới thiệu là người của xưởng cưa, bữa nay được biết tin mấy ông Việt Cộng sang nhập hội, nên đến chúc mừng.
Xem chừng Năm Sẹo không hào hứng lắm, nhưng ông ta vẫn gọi thêm bia rượu. Lập tức cả bọn quây vào, thi nhau ép chúng tôi phải cụng ly. Dô đi, dô đi! Lần đầu gặp nhau mà. Mấy ông Việt Cộng anh hùng nức tiếng, ngại chi không dám cạn ly với tụi này, bộ muốn coi thường nhau hả? Tôi đáp rằng đâu có, đă đến đây th́ cùng hội cùng thuyền, bắc nam đều là đồng hương cả. Thấy tôi mềm mỏng, nhún nhường, gă đầu trọc càng lên nước. Đồng hương à? Vậy xin hỏi đồng hương có biết luật chơi của tụi này không? Không biết hả? Vậy th́ đây cho biết. Hắn vớ chai bia uống dở, tu một hơi dài, rồi bất ngờ oẹ ra đầy cốc vại, đặt ngay trước mặt tôi. Anh ba uống đi nghen! Đây là tấm ḷng của tụi tôi dành cho người mới đó. Luật chơi của tụi tôi là vậy mà anh ba. Hắn nghiêng ngó nh́n tôi với vẻ mặt đầy cà khịa. Tôi đưa mắt cho Năm Sẹo. Ông ta quát hắn thôi đi và đứng lên định dàn hoà, nhưng tay đầu trọc đă cầm ngay lấy cốc, dí sát vào miệng tôi, ép uống. Điên tiết quá, tôi giật luôn cái cốc đầy rớt dăi bẩn tưởi kia, hắt thẳng vào mặt hắn. Tụi bạn hắn hét lên, đứng vùng cả dậy. Năm người bọn tôi cũng đứng vùng lên, tư thế sẵn sàng ứng chiến. Và không biết điều ǵ sẽ xảy ra nếu như lúc đó Năm Sẹo không hành động kịp thời. Ông ta cầm chiếc vỏ chai đập mạnh xuống sàn nhà đánh choang một cái, làm cả quán giật ḿnh. Tất cả thôi ngay! Các người muốn giết nhau sao hả? Sau đó ông ta hất tay ra lệnh cho bọn đàn em d́u thằng trọc vào nhà sau rửa mặt rồi bảo bọn tôi về trước, có ǵ ngày mai sẽ tính sau.
Đúng là một ổ ác ôn. Tôi bực dọc thốt lên và kéo quân về. Tối hôm đó, chẳng thiết dọn dẹp căn pḥng ở, tôi bảo mấy anh em ngồi lại, bàn chuyện ngày mai nhờ Năm Sẹo liên lạc với Francois, đề nghị ông giúp cho t́m việc làm chỗ khác. Vừa nhắc đến Năm Sẹo th́ Năm Sẹo đến, khiến mọi người đang bực cũng phải cười. Thoáng vẻ ngạc nhiên, Năm Sẹo dừng lại trước cửa pḥng, cho biết là ông chủ xưởng mời tôi lên gặp. Một ḿnh tôi hay cả bọn? Ḿnh ông thôi. Ông chủ nói muốn gặp người đại diện mà. Tôi toan từ chối lời mời đó và nói luôn với Năm Sẹo chuyện đang bàn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại thôi. Cứ thử xem sao. Biết đâu gió lại đổi chiều? Vạn sự khởi đầu nan, chưa ǵ đă phải phiền đến Francois th́ cũng không hay lắm.
Thấy tôi đổi ư, mấy chú em tỏ ra lo ngại, định theo đi nhưng tôi gàn lại. Các cậu cứ ở nhà, tớ sẽ tuỳ cơ ứng biến. Lính Trường Sơn, đạn bom c̣n chẳng ngán, ngán ǵ ai? Tôi mặc quần áo, theo Năm Sẹo đi liền, vừa đi vừa ḍ hỏi về người mà ḿnh sắp gặp. Ông ta là người thế nào, có thù oán ǵ với Việt Cộng không, chắc ông ta đang rất bực về chuyện xảy ra ban năy? Năm Sẹo chặc lưỡi hoài. Chớ hỏi nhiều, cứ đi khắc biết. Tiện đây xin được mách giùm ông: út Cường là em ruột ông chủ đó! út Cường nào? Cái thằng gây sự với ông vừa năy chứ c̣n ai. Ông chủ thương hắn lắm, nhưng hắn không biết điều, luôn quậy phá, v́ vậy ổng không cho hắn ở chung nhà, bắt ra ở với bọn tui, bảo tui rèn cặp. Tui đă nói hắn nhiều, nhưng vẫn chứng nào tật ấy. Giờ lại sinh sự với mấy ông, mệt quá trời!
Cuộc đời có những sự t́nh cờ mà như là bố trí sẵn, như thể có bàn tay sắp đặt của Thượng đế vậy. Chuyện của tôi là thế. Trong lúc đi cùng Năm Sẹo đến gặp ông chủ xưởng, tôi đă chuẩn bị tư thế đối thoại thẳng thắn với ông ta, nếu câu chuyện diễn ra không thuận th́ tôi sẵn sàng tuyên bố bỏ đi nơi khác. Thế nhưng đúng như tôi đă tiên liệu, tại đây gió đă đổi chiều bởi một t́nh huống bất ngờ thú vị.
Đi qua một dăy nhà kho chứa đầy những súc gỗ vừa mới xẻ, toả mùi thơm găn gắt, Năm Sẹo dẫn tôi lên cầu thang một ngôi nhà hai tầng, bước vào pḥng làm việc của ông chủ xưởng. Lúc này đang giữa mùa xuân, tiết trời ấm áp, pḥng ông chủ mở toang các cửa. Trước đó, nghe Năm Sẹo nói, tôi cứ h́nh dung ông này là một người đứng tuổi và phải quân phiệt lắm, không ngờ anh ta c̣n rất trẻ, chỉ cỡ tuổi tôi, nghĩa là chỉ chừng hai tám, ba mươi tuổi là cùng. Mặt mũi xem ra cũng khá là đầy đặn chứ không đến nỗi. Với thân h́nh cao ráo trong bộ véc sẫm màu, lại thêm bộ ria mép được xén tỉa cẩn thận, trông anh ta cũng ra dáng ông chủ lắm. Thoạt thấy tôi, anh ta có vẻ ngỡ ngàng, nh́n săm soi đến gần một phút khiến tôi phát bực. Càng khó chịu hơn khi anh ta chậm răi rời khỏi bàn làm việc, lại gần tôi với một nụ cười châm biếm. Anh hùng quá nhỉ? Vừa chân ướt chân ráo đến đây đă làm náo loạn phố phường! Phải chăng các ông nghĩ đây cũng là nơi ḿnh tiến vào giải phóng? Tôi đáp rằng chuyện cũ đă qua, nên gác lại. Chúng tôi đến đây với mục đích duy nhất là kiếm việc làm, chẳng bận tâm đến điều ǵ khác. C̣n chuyện xảy ra hồi chiều không phải lỗi tại tôi. Có ông trợ lư đây làm chứng, không tin ông cứ hỏi. Ông chủ xưởng lắc đầu. Chuyện vặt! Điều tôi muốn biết là các ông có thực ḷng muốn làm việc ở đây không. Thổ mộc là công việc nhọc nhằn, vất vả nhất trong mọi việc. Xưởng của chúng tôi chưa có điều kiện mở rộng, chỉ mới dừng ở mức sản xuất nhỏ, v́ vậy lương tháng cho các ông chỉ đủ xài, chưa thể khá như nhiều nơi khác. Nếu chấp nhận th́ các ông đăng kư, bằng không tôi sẽ nói lại với ngài Chủ tịch Tập đoàn, để tuỳ ngài lo liệu.
Ông chủ xưởng nhắc đến Francois với giọng khá cung kính, và trong khi nói, ánh mắt anh ta nh́n tôi cũng có phần vị nể. Cùng lúc tôi nhận được hai tín hiệu. Một là Francois có ảnh hưởng không nhỏ đối với ông chủ xưởng, hai là khi giới thiệu chúng tôi vào làm việc tại đây, chắc ông đă lưu ư anh ta, thể hiện sự quan tâm đặc biệt đối với tôi. Điều đó làm tôi vững tâm hơn, nhưng không phải v́ thế mà tôi lên nước, giở thói rung cây doạ khỉ với ông chủ xưởng. Chỉ có điều trong khi thoả thuận về việc làm, cần phải tỏ thái độ bất b́nh của ḿnh với đám quân ô hợp, nhất là thằng em láo xược của anh ta, để anh ta biết mà rèn cặp chúng. Tôi nghĩ vậy và không chút e dè, trả lời rằng anh em chúng tôi vốn làm nghề xây dựng, không lạ ǵ cái xưởng cưa này. Sau này thế nào không biết, nhưng trước mắt cứ xin đăng kư cho cả năm người vào làm việc tại đây. Ǵ chứ kinh nghiệm làm ăn và ư thức lao động th́ không phải lo, chắc chắn chúng tôi sẽ không làm ông thất vọng. Nhưng xin nói trước rằng trong quá tŕnh sản xuất cũng như sinh hoạt, các ông đừng để ai xúc phạm hoặc cố t́nh gây chuyện lôi thôi, nếu không th́ đừng trách chúng tôi làm náo loạn phố phường!
Nghe tôi nói, Năm Sẹo có phần lo ngại, dùng mũi giầy khẽ bấm vào chân tôi dưới gậm bàn. Nhưng ngược với nỗi lo của ông ta, ông chủ xưởng không hề tỏ ra bực tức, thậm chí c̣n gật đầu cười. Đúng là con người đó. Khẩu khí, tác phong, không trật tí nào! Ông nói ǵ kia? Tôi nói về một người tôi đă gặp hồi xưa. Một sĩ quan Việt Cộng, chỉ huy đại đội chốt trên vùng giáp ranh đất Quảng. Tôi ngạc nhiên nh́n lại anh ta, nh́n săm soi đến gần một phút. Nhưng khác với sự phản ứng của tôi khi năy, anh ta vẫn mỉm cười thân thiện. Hỏi thiệt nha, có phải ông là người đă bắn găy lá cờ của quân đội Cộng Hoà trên Thành Cổ hồi nào? Phải, chính tôi! Vậy ông có nhớ sau ngày tạm ngừng bắn đó, ông đă từng ra tay cứu một người không? Một kẻ đă cả gan vượt qua ranh giới qui định và suưt bị dân làng treo cổ... Kẻ vượt qua ranh giới qui định?... Cô Quế! Tôi khẽ thốt lên v́ sực nhớ ra một chuyện. Lập tức ông chủ xưởng nắm tay tôi, lắc mạnh. Chính xác! Vậy là đúng anh rồi! Đúng anh rồi! Anh không nhận ra tôi sao? Tôi chính là kẻ đó đây! Anh không nhận ra à? Chắc anh không ngờ ta lại gặp nhau ở xứ này, có phải không? Đúng là trái đất tṛn, có phải không? Phải không trung uư?
Anh ta đứng vụt lên, chạy ra bàn gọi điện về nhà cho vợ, báo tin mừng, sau đó quay lại vẫy tôi đến trực tiếp nói chuyện với cô. Đúng là Quế thật. Tôi nhận ra tiếng cô ngay. Thật không ngờ...
Năm Sẹo là người duy nhất chứng kiến cuộc gặp gỡ thú vị này. Sau một hồi ngơ ngác hết nh́n tôi lại nh́n ông chủ xưởng, ông ta đứng bật lên, xăng xái chạy đi đâu đó, trong nháy mắt đă đem về một chai Champagne, trịnh trọng mời tôi mở nút. Tôi cám ơn Năm Sẹo rồi vui vẻ mở chai theo chỉ dẫn của ông ta. Một tiếng nổ đanh gịn. Rượu phụt ra tung toé. Cả bọn vỗ tay cười, nâng cốc mừng hạnh ngộ.




Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 

  góp ư kiến

 
   

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đă đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ư kiến

 
 

 


Nhà | Ghi danh Thành Viên | Thơ | H́nh ảnh | Danh Sách | T́m | Diễn đàn | Liên lạc | Điều lệ | Music | Link | Advertise

Copyright © 2024 Vietnam Single & Tim ban bon phuong All rights reserved.
Hoc Tieng Anh - Submit Website Today - Ecard Thiep - Hot Deal Network