duchue
member
ID 41459
05/17/2008
|
chương 10 : IVan Ivanop
Năm sau cô sinh một bé trai. Bẩy năm sau cô sinh thêm bé gái. Cả hai lần sinh nở Thạc đều không có mặt. Anh bận đi học suốt. Vừa học vừa công tác, dài hạn rồi ngắn hạn, rồi được bổ nhiệm nhiều chức vụ khác nhau, trước hết đi trấn giữ một huyện xa, sau đó mới lộn về thị xă để rồi được xếp vào danh sách cán bộ kế cận. Và cứ sau mỗi dịp tham dự thêm một khoá đào tạo ǵ ǵ để "tiêu chuẩn hoá", anh lại có bước chuyển dịch đầy hứa hẹn. Đến thời mở cửa, Thạc đă tiến khá xa trên con đường hoạn lộ, trở thành nhân vật có thế lực vào loại nhất thành phố Biển, theo cách gọi thời nay là cỡ VIP. Kết quả này có thể xem là một "tuyệt chiêu" của bác Lê Thông.
Tuy nhiên trong quan hệ vợ chồng lại không được như ư, mặc dù phải chấp nhận đôi chút thiệt tḥi và đă cố gắng xoá đi bằng cách không bao giờ nhắc đến chuyện cũ, Thạc vẫn không khỏi buồn bực khi nhận ra rằng giữa anh và Linh vẫn có một khoảng trống không sao bù đắp nổi. Không phải Linh cứ khăng khăng bám lấy kỷ niệm xưa để khước từ tất cả, trái lại khi hiểu rằng Thạc yêu ḿnh thật chứ không phải v́ động cơ này khác, cô rất nể trọng anh và cũng muốn đáp lại t́nh cảm đó. Chỉ có điều Thạc không hiểu được, và Linh cũng không thể nói cho anh hiểu, ấy là mỗi lần ôm ấp nhau, khi cái mũi hơi khoằm của anh cọ cọ trên má cô và bắt đầu đem lại cảm giác đê mê cho cả hai người th́ đột nhiên cái nốt ruồi đen đậu trên chót mũi anh lại làm cô mất hứng, khiến cô phải nhắm nghiền mắt lại. Nhưng càng làm thế nó càng hiện rơ, hệt như một con ruồi thật. Điều này luôn lặp đi lặp lại, thành một lối ṃn trong óc, gây nên cảm giác buồn nôn, dù Linh có cố gắng bao nhiêu cũng vô ích, không thể nào tới độ cực cảm tương đồng được. Nhưng Thạc th́ nghĩ khác, anh cho rằng cô vẫn không quên được người yêu cũ của ḿnh. Thay cho lời trách móc vô căn cứ, anh chỉ c̣n biết buông tiếng thở dài mệt mỏi. Cách duy nhất để nguôi quên là vùi đầu vào công việc, lấy công việc làm vui, thất vọng phía này th́ nuôi hy vọng sang phía khác. Và như một sự bù trừ, hễ bước chân ra ngoài là Thạc lại gặp may, mọi đường đi nước bước đều hết sức hanh thông, thuận lợi. Khi niềm hy vọng trở thành tham vọng th́ người ta phất lên nhanh lắm. Chẳng bao lâu, tên tuổi anh đă nổi như cồn, con đường thăng tiến ngày càng rộng mở.
C̣n Linh, cô vẫn làm công việc của ḿnh, tức là đi phiên dịch cho đoàn chuyên gia Nga sang giúp ta xây dựng một số nhà máy ở vùng Duyên Hải. Cô làm ở đó đến hơn chục năm, cho đến khi họ hết hợp đồng, lên đường về nước.
Ngần ấy năm sống trên mảnh đất này, những người bạn Nga đă để lại trong ḷng người dân bản xứ một ấn tượng đẹp. Riêng Linh có một kỷ niệm không thể nào quên.
Chuyện xảy ra khi đứa con đầu của Linh tṛn năm tuổi. Lúc này hai cụ ngoại ở ngoài đảo đều đă mất, vợ chồng bác Thông cũng đă nghỉ hưu, ở nhà trông cháu cho Linh được rảnh tay lo việc của ḿnh. Hàng ngày cô cùng đoàn chuyên gia xuống các nhà máy đang xây dựng, gặp gỡ trao đổi công việc với các cán bộ công nhân, giải quyết những t́nh huống đột xuất xảy ra trong quá tŕnh thi công, lắp đặt. Ngoài ra Linh c̣n rất đắc dụng với các bạn Nga trong những chuyến tham quan đây đó hoặc đi chơi chợ, mua sắm những thứ cần dùng và một vài món ăn đặc sản về cải thiện trong ngày nghỉ. Tại đây, Linh kết thân với hai người, một là nữ bác sỹ Natasa Rostova, người trùng tên với nhân vật đáng yêu nhất của văn hào Tostoi, chỉ khác là chị hơi to béo quá, to gấp rưỡi Linh, khiến mỗi lần nhắc đến Natasa, Linh lại liên tưởng đến cô bá tước tiểu thư nhỏ nhắn kia và không khỏi bật cười. Tuy nhiên cũng như phần đông phụ nữ Nga, chị ấy rất thông minh, nhạy cảm và hồn hậu. Chị rất quư Linh, rất hay đến thăm mẹ con cô, lần nào đến cũng đem theo một túi quà tướng toàn đường sữa, bảo rằng đây là tiêu chuẩn hàng tháng của ḿnh, nhưng không dám dùng nhiều v́ sợ béo, nên đem đến cho cháu nhỏ. Người thứ hai là kỹ sư trưởng I Van Ivanop, một người đàn ông tài hoa và vui tính, không chỉ có chuyên môn giỏi mà c̣n chơi phong cầm rất cừ khôi, rất hay nói tiếng Việt dù không sơi lắm. Lúc đầu nghe anh nói, Linh rất buồn cười, nhưng sau cũng quen dần, đến mức mỗi lần gặp anh cô quên cả ḿnh là phiên dịch, chỉ nói toàn tiếng Việt với anh. Điều đó làm I Van rất thích. Vốn là người ưa hoạt động, hàng ngày I Van rất ít khi ở pḥng làm việc, liên tục đi hết chỗ này chỗ khác trên ở hiện trường sản xuất, kiểm tra từng hạng mục công tŕnh, cần thiết th́ xắn tay vào khiêng vác với công nhân, h́ hục lắp ráp từng chi tiết máy. Và anh rất ngạc nhiên v́ thấy những người thợ Việt Nam cứ vừa làm vừa nghỉ, thỉnh thoảng lại có người bỏ đi đâu mất. Có lần anh đă phàn nàn với Linh chuyện đó. Linh giải thích rằng họ là những công nhân mới tuyển, phần lớn ở các vùng nông thôn ra nên chưa quen với tác phong công nghiệp. I Van lắc đầu cười. "Cân phài rèn luyền ḥ, đùng không?" (cần phải rèn luyện họ, đúng không?)
Tuy thế I Van lại rất hoà đồng với những người thợ c̣n "quê một cục" này, nhất là trong những đêm liên hoan văn nghệ. Anh thường đệm đàn cho họ hát, vừa ôm đàn vừa nhảy rất tự nhiên. Những lúc đó Linh thấy anh vừa như một nghệ sỹ bẩm sinh vừa như một chàng Cô dắc ngang tàng, lôi cuốn cả đám đông vào cuộc vui bất tận. C̣n I Van th́ tỏ ra vô cùng thích thú khi được nghe những bài dân ca Nga trữ t́nh và khoẻ khoắn cất lên từ miệng những chàng trai, cô gái ở xứ này. Riêng Linh th́ anh phục lắm, cô không chỉ có giọng hát hay mà c̣n thể hiện đúng giọng Slavơ, như một ca sỹ người Nga thực thụ. Với sự ứng hợp đầy mẫn cảm của ḿnh, Linh thả hồn theo tiếng đàn sôi nổi và tinh tế của I Van, diễn tả một cách sâu sắc tâm hồn Nga, tính cách Nga qua giai điệu từng bài hát mang phong vị rất riêng của họ. Từ đó hai người ngày càng trở nên gần gũi nhau hơn. Những ngày nghỉ, khi cả đoàn kéo nhau du thuyền trên vịnh, I Van thường đem theo chiếc phong cầm, đệm cho Linh hát, tập cho Linh những bài hát mới, đôi khi anh c̣n hướng dẫn cô một vài điệu nhảy.
Có một điều lạ là I Van, một chàng trai rất galăng với những ham thích đầy tinh thần lửa trại ấy lại giấu trong ḷng một bài ca không hợp điệu với anh một chút nào, đó là bài "Cây thùy dương", một ca khúc mà Linh yêu thích từ khi c̣n ở trường đại học. Một hôm chủ nhật, khi lai con trai đến chơi với Natasa, Linh thấy anh một ḿnh ngồi ôm đàn bên cửa sổ, đang ch́m đắm trong giai điệu tuyệt vời này. Linh dừng xe lại lắng nghe và cô không khỏi xúc động khi chuỗi âm thanh phát ra từ chiếc phong cầm trong tay I Van, thường ngày rất vui nhộn và phóng khoáng, lúc này trở nên thánh thót, êm đềm, thấm đượm một nỗi buồn man mác, gọi nhớ một chiều thu dịu dàng trên xứ sở bạch dương:
Trời dần buông màu tím
Vẳng bên sông lời hát ân t́nh...
Không nh́n rơ I Van, chỉ thấy mái tóc màu nâu quăn tít và vai áo ca rô khẽ đung đưa theo giai điệu bài ca, nhưng không hiểu sao Linh có cảm giác trong ḷng anh đang ẩn chứa một nỗi niềm ǵ đó. Anh nhớ nhà chăng? Có thể. Nhưng h́nh như tiếng đàn của anh không chỉ toát lên nỗi nhớ nhà, Linh c̣n cảm nhận được một cái ǵ đó da diết hơn, dường như một nỗi đau trong tâm khảm. Đôi lúc tiếng đàn đột ngột rồ lên một cách lạc điệu, tưởng chừng những ngón tay đang cào cấu trên dăy phím, như là sự gh́m nén nội tâm gay gắt để rồi bất giác buông một tiếng thở dài:
Này thùy dương yêu mến
biết chăng em v́ cớ sao buồn...
Khi tâm sự với Natasa về I Van, Linh mới hiểu. Trước khi từ Moxcuv sang đây, I Van đă ly hôn vợ. Nina là một phụ nữ tuyệt vời. Natasa kể. Xinh đẹp, khéo tay, nấu ăn rất giỏi, có tấm ḷng vị tha, độ lượng. Chị làm cùng đơn vị với anh, từng cùng anh đi khắp nơi để xây dựng các nhà máy cho đất nước. Một thời gian dài họ sống rất hạnh phúc và đă có một cậu con trai, nhưng rồi buộc phải chia tay nhau v́ một lư do vớ vẩn. Một lần hai người dẫn một đoàn đến một tỉnh xa thuộc Liên bang, vào măi tận rừng sâu để xây dựng một nhà máy lớn. Kế hoạch xây nhà máy là ba năm, nhưng họ mới ở đó được hơn một năm th́ xảy chuyện. Trong đoàn có một kỹ sư xây dựng, phụ trách thi công phần vỏ. Nina chuyên can bản vẽ, được phân công giúp việc anh ta. Một hôm I Van có việc phải về thành phố mấy ngày, anh chàng kia liền ṃ đến căn hộ bé nhỏ của vợ chồng anh. Lúc đầu hắn c̣n nói chuyện với Nina về công việc, dần dà tâm sự chuyện riêng, thổ lộ về nỗi nhớ nhà, nhớ vợ. Biết Nina là một người tốt bụng và nhẹ dạ, rất thương người, hắn giở thủ đoạn đánh vào chỗ yếu của chị, nói rằng đă gần một năm nay không được về thành phố, chuyến vừa rồi định đi cùng I Van mà không được, nói thế nào lănh đạo Đoàn cũng không đồng ư. Thấy Nina tỏ ra thông cảm, hắn bạo dạn hơn, nói rằng hắn không thể nào chịu nổi nỗi thèm khát được ôm ấp đàn bà rồi bưng mặt khóc. Nina động ḷng thương, đưa tay xoa đầu hắn như xoa đầu một cậu em và lựa lời khuyên giải, không ngờ hắn gục ngay vào ḷng chị và gh́ chặt lấy tấm thân nóng hổi của người thiếu phụ. Rút cục Nina đă không cưỡng nổi, phải buộc ḷng chiều hắn. Tưởng cho thỏa cơn khát một lần là đủ, không ngờ tối hôm sau, hắn lại quen mui lần đến. Ngay lập tức Nina hiểu rằng ḿnh bị mắc lừa. Không chút do dự, chị giang thẳng cánh tát vào mặt hắn. Chuyện thế là vỡ lở. I Van từ thành phố trở về, dứt khoát ly dị vợ, ai nói thế nào cũng không nghe. Nina khóc hết nước mắt mong chồng hiểu cho ḿnh nhưng anh cũng không chút động ḷng, đành nuốt hận kư vào mảnh giấy. Từ đó I Van không hề yêu một người nào khác, và đó cũng là lư do khiến anh t́nh nguyện sang đây làm việc.
Chị nghĩ thế nào về chuyện đó, có phải I Van hơi cố chấp không? Linh hỏi Natasa. Chị khẽ gật đầu. Đúng vậy, cậu ấy hơi cố chấp. Em cứ nghĩ người Âu các chị sống rất thoáng kia, hoá ra cũng phong kiến nhỉ? Em nhầm đấy, đây không phải là chuyện thoáng hay không thoáng mà là vấn đề danh dự. Cậu I Van trọng danh dự lắm, lúc nào cũng sợ người ta đánh giá thấp ḿnh. C̣n Nina th́ nhân đạo quá, nhân đạo hơn cả Lep Tonxtoi. Natasa cười khúc khích. Đến bây giờ cô ta cũng có lấy ai đâu, vẫn hi vọng đến một lúc nào đó, I Van sẽ tha thứ cho cô và quay trở lại. Chị nên khuyên anh ấy quay lại với vợ đi, như thế mới thực là nhân đạo đấy. Không đơn giản thế đâu cô ạ. Chị đă thử mấy lần rồi nhưng không được. I Van vốn là người nhạy cảm, hễ chạm đến đề tài này là cậu ta bỏ đi chỗ khác ngay. Nếu vậy th́ em sẽ nói. Nhất định em sẽ t́m ra cách ǵ đó để khuyên anh ấy quay lại với Nina mới được.
Linh quyết định gặp I Van để nói về chuyện đó. Cô mở đầu bằng cách nhờ anh dạy cho bài hát "Cây thùy dương", mặc dù bài hát này cô đă thuộc làu. I Van đồng ư ngay, c̣n tỏ ra rất vui trước lời đề nghị đó. Và sau một vài lần luyện tập tại căn pḥng riêng của I Van, Linh bắt đầu đi vào chuyện chính. Cô lại gần chiếc bàn con kê ở góc pḥng, cầm bức ảnh con trai anh bày trên đó lên xem, làm như không hề biết chuyện, cứ tấm tắc khen thằng bé kháu khỉnh và giống bố. Sau đó cô đ̣i xem ảnh vợ anh, hỏi chị ấy sống ở đâu và hiện làm ǵ. Luc đầu I Van c̣n lảng tránh, nhưng khi Linh nói rằng chỉ cần nghe anh đàn bài "Cây thuỳ dương" cũng đủ biết anh yêu quê hương và yêu chị ấy đến nhường nào, I Van mới dần dà tâm sự với cô mọi chuyện. Linh lắng nghe và khuyên anh nên tha thứ cho Nina, chẳng qua chị ấy chỉ thương người. I Van nhếnh mép cười. Nếu ai cũng thương người theo cách đó th́ xă hội sẽ trở lại thời nguyên thủy. Anh hơi cường điệu đấy, xét ra trong chuyện này chị ấy hoàn toàn bị động. I Van đanh mặt lại. Sự phản bội không thể và không cần phân định. Phản bội là phản bội, thế thôi! Anh cực đoan quá đấy! Em cho rằng Nina tuy hiền dịu nhưng cũng đầy bản lĩnh, nếu chị ấy có ư phản bội anh th́ không việc ǵ phải thanh minh cả, sẽ chấp nhận ly hôn để đi với người kia, nhưng anh thấy đấy, cho đến giờ chị ấy vẫn hy vọng anh trở lại. Em nghĩ đàn ông phải tỏ ra cao thượng chứ? Tôi không phải là người cao thượng, cũng không muốn là người cao thượng. Tại sao người ta cứ phải tự nắm tóc ḿnh để cao hơn nhỉ? Nhưng anh vẫn c̣n yêu chị ấy kia mà, t́nh yêu đâu có so b́ cao thấp, thậm chí nhiều khi v́ nó người ta c̣n phải hy sinh tất cả, huống hồ đây chỉ là một lỗi nhỏ mà thôi...
Cuộc tranh căi kéo dài đến gần nửa buổi. Đây là lần đầu tiên kể từ khi chia tay với Nina, I Van không né tránh và cũng không cảm thấy bực dọc khi người khác can dự vào chuyện riêng của ḿnh. Sự nhiệt thành của Linh không chỉ xua đi nỗi u uất bao ngày mà c̣n thức tỉnh trong anh một điều ǵ đó. Anh hứa sẽ suy nghĩ thêm về vấn đề này và sẽ bàn tiếp với Linh sau. Nhưng Linh vẫn không chịu dừng ở đó. C̣n phải suy nghĩ ǵ nữa chứ? Em cho rằng tốt nhất là anh viết thư cho chị ấy luôn đi. I Van gật đầu, nh́n Linh với vẻ biết ơn và đứng dậy, khoác chiếc đàn gió lên vai. Tiếp tục nào! Anh quay một ṿng rồi lượn đến bên Linh, lại nói sang tiếng Việt bằng cái giọng lơ lớ của ḿnh, nghe rất đáng yêu. Linh biệt không, cô hạt bài nay rần tuyệt! (Linh biết không, cô hát bài này rất tuyệt). Linh ngước nh́n anh, khẽ mỉm cười. Tiếng đàn lại ngân lên d́u dặt nhưng tiết tấu nhanh hơn, phát ra những âm thanh tươi tắn và duyên dáng:
Ḱa mấy cánh hoa trắng rơi
Ḷng ngập ngừng nghe trái tim bồi hồi...
Rơ ràng I Van đă thực sự vui lên sau cuộc tṛ chuyện bất ngờ này. Linh cũng rất vui. Chia tay I Van trở về nhà, tự nhiên cô nghĩ đến Thạc và cảm thấy hơi áy náy. Lúc này anh đang công tác ở một huyện xa, lâu lắm không về. Ḿnh sẽ nhắn Thạc về, sẽ cố gắng khắc phục cái t́nh trạng bệnh lư vớ vẩn kia để... Cô lắc đầu cười một ḿnh, quyết định tối nay sẽ viết thư cho Thạc.
Nhưng ư định tốt đẹp đó của Linh đă không thực hiện được. Ngay tối hôm ấy, vừa cơm nước xong th́ chị cả từ bên thị xă sang chơi, cho biết rằng chị vừa ở chỗ Thạc về, đi kiểm tra mạng lưới y tế huyện. Sau khi tṛ chuyện với ông bà một lát, chị vào pḥng Linh th́ thầm báo một tin quan trọng: Thạc đă phản bội cô. Anh ta cặp bồ với một cô nhân viên hành chính ở văn pḥng huyện, trẻ hơn Thạc đến gần chục tuổi. Nghe nói hai đứa dính nhau ngay từ dạo chú ấy ra ngoài đó chứ không phải mới đây đâu, d́ phải cẩn thận đấy! Linh hỏi chị có biết cô ta không. Bà chị cả gật đầu. Tôi vừa mới gặp hôm qua. Trông cũng được, mà rất dẻo mồm, gặp tôi cứ chị chị em em ngọt xớt. Thế c̣n anh Thạc? Chú ấy th́... Tất nhiên đời nào hắn chịu thừa nhận chuyện này, nhưng làm sao qua được mắt tôi? Chỉ cần thoáng qua một cái là tôi thấy hết, chắc người ta đồn về họ không ngoa đâu d́ ạ. Theo chị d́ nên t́m cách lôi chú ấy về đi. Mà phải khẩn trương lên đấy! Cần thiết th́ nói với ông ḿnh, cụ tuy nghỉ rồi nhưng uy tín c̣n lớn lắm, chỉ cần nói một câu với "đội kia" th́... Linh lắc đầu. Đừng, em xin chị. Chị đừng vội báo cho ai biết cả, cứ để em. Em sẽ có cách khu xử cho êm đẹp. Nhưng d́ không được chủ quan đâu đấy, tôi thấy con bé này quái lắm, không khéo quá mù ra mưa th́ hỏng. Quá mù ra mưa càng tốt! Nói thực với chị, em sống cũng chỉ v́ con em thôi, ngoài ra có thiết tha ǵ. Cùng lắm th́ chia tay cũng được, chả sao. Tuỳ d́ thôi. Tôi cũng chỉ tham gia thế, c̣n xử sự thế nào là việc của d́, không đến lúc lại trách tôi là biết mà không bảo trước.
Sau khi bà chị cả ra về, Linh cảm thấy trong người bừng bừng lửa hận, suốt đêm bức bối không yên. Kư ức tưởng đă vùi sâu lại hiện lên rất rơ. Cô hận người đi xa, rồi hận cả gia đ́nh, hận lây sang cả Thạc. Cô h́nh dung ra cảnh Thạc đang hú hí với một cô gái trẻ ở nơi nào đó ngoài kia mà thấy điên người. Không phải cảm giác ghen tuông mà là sự xúc phạm đă làm cô phẫn uất. Cô nghĩ hay là xin nghỉ việc vài ngày, t́m đến tận nơi Thạc ở xem sự thể ra sao, cần thiết th́ cho con ranh ấy một trận cho biết mặt. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại thôi. Nh́n thằng bé đang ngủ ngon bên gối, thấy nó càng lớn càng giống "bố", cô vừa xót xa cho thân phận chính ḿnh vừa thấy thương cho Thạc. Quả thực trong chuyện này ḿnh mới là người mắc lỗi. Thôi, tốt nhất là cứ mặc anh ta, muốn đi với ai th́ đi, coi đó như một sự đền bù.
Tuy vậy nhưng đến mấy ngày sau, tâm trạng Linh vẫn không thoải mái, nhiều khi hết sức chán chường, mệt mỏi. Một buổi tối cô chạy lên chỗ Natasa, hỏi xin mấy viên thuốc ngủ, không ngờ chị ấy đă không cho, lại đè ra khám. Có vấn đề về thần kinh đấy. Natasa nói. Được rồi, tôi sẽ cho cô thuốc, nhưng điều quan trọng là phải nghỉ ngơi, chớ có làm việc quá nhiều. Chị lại gần tủ thuốc, lấy ra lọ an thần đưa cho Linh và sau khi hướng dẫn cách dùng, như sực nhớ ra điều ǵ, vội nói. à này, biết tin ǵ về I Van chưa? Dạ chưa, có tin vui chứ ạ? Vui cái ǵ, hỏng bét rồi th́ có. Sao cơ? Đi mà hỏi hắn. Cứ làm ḿnh làm mẩy măi, bây giờ mới khổ! Linh gặng hỏi mấy lần, Natasa mới cho biết chuyện. Hoá ra ở bên kia, Nina đă nhận lời yêu người đàn ông khác. Sao lại thế? Th́ chuyện nó là như thế chứ sao! Chính I Van kể với tôi như vậy. Kể với chị? Đúng thế! Cậu ấy biết thừa là tôi đă tiết lộ với cô chuyện đó, c̣n cho tôi xem cả thư của Nina nữa kia mà. Cô ấy nói rằng tất cả đă muộn rồi và chúc I Van t́m được người ưng ư. Thế đấy! Bao nhiêu ngày người ta chờ đợi không thèm, đến lúc nghĩ lại th́ hỏng chuyện. Cô thấy cuộc đời có lạ không?
Cái tin bất ngờ khiến Linh ngồi thần ra một lát. Sao một người tốt như I Van lại gặp toàn những sự không may như vậy nhỉ? Mà sao chuyện của anh ấy lại trùng hợp với chuyện của ḿnh đến thế? Lại cũng đúng vào thời điểm này mới lạ... Natasa, bây giờ em phải đi gặp I Van. ừ, đi đi, cậu ấy đang buồn đấy.
Pḥng I Van ở tầng hai. Lúc này anh đang nằm dài trên đi văng, úp mặt bằng một tờ tạp chí, như đang ngủ. Thấy Linh, anh uể oải ngồi dậy, gật đầu chào. Nh́n trên bàn thấy chai rượu đang uống dở, Linh tỏ ra bực dọc. Whisky à? Thay cho lời đáp, I Van vớ chai rượu kề lên miệng, định tu nhưng Linh giằng lại. I Van! Sao lại tự huỷ hoại ḿnh như vậy? Kệ tôi! Không được! Hai người giằng nhau chai rượu, nh́n nhau giận dữ. Rút cục I Van vẫn chịu thua. Anh đặt chai rượu xuống bàn, đưa hai tay lên bưng mặt, tóc rối bù như tổ quạ. Một h́nh ảnh lặp lại từ câu chuyện của vợ anh khiến Linh không khỏi động ḷng trắc ẩn. Rồi đến lượt ḿnh, cô cũng lặp lại y như thế. Cô tiến lại gần I Van, khẽ xoa đầu anh như xoa đầu một cậu em bé bỏng. I Van ngước nh́n Linh, nh́n rất lâu, khiến cô cảm thấy mặt ḿnh nóng rực.
... Đêm ấy, rất khuya Linh mới về nhà, và không dùng đến lọ thuốc an thần của Natasa, cô lặng lẽ vào pḥng riêng, nằm bên con, ngủ liền một mạch cho đến sáng.
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat