duchue
member
ID 41404
05/16/2008
|
chương 9: Hai người trên đảo Không Tên
CHUYỆN CHÉP Ở KHOẢNG NA KHAU
“Nốt ruồi trên chót mũi?” - Nguyễn rời mắt khỏi trang Nhật kư, mỉm cười một ḿnh. Cái đặc điểm khá khôi hài của anh chàng Thạc làm Nguyễn nhớ đến một câu chuyện mà anh đă được nghe trong chuyến đi công tác gần đây cùng với đoàn sưu tầm văn hóa phi vật thể.
Người kể chuyện là một anh bạn khá thân với Nguyễn, người chuyên nghiên cứu về thứ văn hóa vô h́nh đó. Anh bạn này đi nhiều biết rộng, lại có khiếu hài hước nên ai cũng thích. Với Nguyễn th́ anh ta luôn châm chọc. Người ta bảo "nhà văn nói láo nhà báo nói khoác", thế mà tớ thấy cậu thật như đếm thế th́ làm sao được? Phải tập nói phét đi. Cậu đă biết chuyện "Nói phét một đốt ngón tay" chưa? Chưa! Đấy, biết ngay mà. Đến chuyện này mà c̣n không biết th́ thôi rồi.Nghe đây này: Mấy cha nổi tiếng nói phét ở cơ quan tớ có lần tổ chức thi xem ai nói phét hay. Nói phét hay nhưng phải ngắn, cấm được dài, dài là trừ điểm. Giao ước như thế xong bắt đầu vào cuộc. Một ông bảo rằng bố ông ta có cái điếu thuốc lào, mỗi lần hút toàn châm lửa từ mặt trời nên không bao giờ phải mua bật lửa hay diêm ǵ hết. Ông khác bảo rằng ông giám đốc cũ có cái chim như ư, dài ngắn to nhỏ thế nào tùy thích, có lần ông ta đă dùng nó làm cầu bắc qua vịnh cho cả một đoàn công tác đi qua.Ông khác nữa cũng đưa ra một chuyện, đại loại cũng rưa rứa thế. Sau đó ba lăo gọi tớ vào phân định. Tớ bảo các ông nói phét đều dài. Tôi th́ tôi chỉ nói phét có một đốt ngón tay thôi. Các lăo nghe vậy liền thách tớ. Tớ bảo rằng đêm qua tôi vừa fit entri một em rất đẹp. Thế th́ có ǵ là lạ? Mấy lăo kêu lên. Tớ bảo, nhưng tôi lại fit vào hậu môn chứ không phải bướm. Mấy cha công nhận ḿnh nói phét được, nhưng vẫn chê dài. Tớ căi luôn. Các ông bắc cầu qua vịnh với châm lửa tận mặt trời th́ mới là dài, c̣n tôi th́ chỉ có từ hậu môn đến bướm, bằng đúng một đốt ngón tay, thế là ngắn quá c̣n ǵ nữa? Bấy giờ mấy cha mới chịu.
Cứ tếu táo lăng nhăng như thế, nhiều khi chẳng biết anh bạn nói đùa hay thật. Ngay cả câu chuyện này, câu chuyện về Khoảng Na Khau, Nguyễn cũng không biết có bao nhiêu phần trăm sự thật, thậm chí anh c̣n nghi gă bịa hoàn toàn nhưng thấy hay hay nên cứ chép thôi.
Chuyện kể về hội “ăn cầu” ở Khoảng Na Khau,một vùng núi cao hẻo lánh với gần hai chục thôn khe bản. Đồn rằng ở đây có một suối tiên, con gái Thổ thường ra tắm nên cô nào cũng đẹp. Mắt đen, da trắng, tóc xanh, trai quanh vùng đến đều mê tít, v́ thế tuy ở xa trung tâm tỉnh nhưng lúc nào cũng rất đông vui, vào dịp hội “ăn cầu” càng đông vui lắm. Hội “ăn cầu” của Khoảng Nà Khau có từ rất lâu đời, thường được bắt đầu từ tết Nguyên tiêu và kết thúc trong ṿng ba ngày. Trong ba ngày đó, ngoài việc tham dự các tṛ chơi truyền thống như thổi khèn, hát đúm, ném c̣n, đánh cù quay… các gia đ́nh gia tộc c̣n thi nhau làm cỗ thật to mời người đến ăn cùng. Nhà nào càng có nhiều người đến ăn th́ năm đó càng làm ăn phát đạt. Nếu có khách xa đến dự tiệc th́ càng quư. Bởi thế người ta kéo nhau đến dự rất đông. Tuy nhiên họ đến không phải chỉ để ăn mà c̣n v́ một lư do khác nữa. Ấy là sau những cuộc chè chén no say gồm toàn thịt thú rừng cùng các món ăn đặc sản chỉ vùng cao mới có, họ c̣n được dự một đêm lửa trại, chỉ một đêm thôi nhưng thú vị vô cùng. Chiêng trống ầm vang. Đốt lửa. Uống rượu cần và hát ḥ nhảy nhót đến thâu suốt sáng. Một lần nhà nghiên cứu văn hóa phi vật thể t́nh cờ được dự. Đang mải vui giữa đám đông th́ một cô gái Thổ kéo tay anh, nói nhỏ:"Ao à, đi vào rừng với noọng đi". Anh chưa biết trả lời sao th́ cô ta đă lôi tuột anh vào núi. Lúc đầu anh rất sợ. Đêm hôm đi với con gái Thổ thế này, nhỡ nó bỏ bùa cho th́ chết. Khổ nỗi cô gái này xinh quá, không sao đừng được. Đến một bụi rậm, nàng kéo anh ngồi xuống và vẫn cái giọng nhỏ nhẻ bằng tiếng Kinh chưa sơi ấy, hỏi rằng anh có thích nàng không. Thích chứ. Nhưng mà... Không sợ đâu, nàng nói, hôm nay ḿnh được phép mà. Các già làng cho phép rồi. Chồng em nó cũng cho phép đấy! Chồng em á? Nhà nghiên cứu giật nảy ḿnh, toan bỏ chạy, nhưng cô gái nọ đă ôm chặt lấy anh, đè nghiến trên thảm cỏ. Rồi trong chớp mắt, bộ váy áo thổ cẩm thêu đầy những hoa văn xúng xính đă trút khỏi người nàng, để lộ ra trước mắt anh một "ṭa thiên nhiên" ḱ diệu.Và dường như sợ anh bị đè bẹp dúm, nàng nhổm người chống cả bốn vó lên khiến anh có cảm giác ḿnh đang nằm dưới bụng một con ngựa bạch.Đến nước này th́ anh không thể chịu thua, anh vùng ngay dậy, cưỡi lên nàng, phi nước đại. Thôi th́ bùa mặc bùa, chồng mặc chồng, cả vợ anh đang đợi ở nhà, cũng mặc, hai người ôm riết lấy nhau, xoắn vặn nhau, lăn lộn trên ḿnh nhau dưới lùm cây rậm tạp.Bấy giờ anh mới nhận thấy xung quanh họ, ở dưới những lùm cây khác, c̣n có rất nhiều đôi như vậy. Anh lờ mờ nhận ra đây là một thứ luật chơi ǵ đó của cái đêm lửa trại này, nó làm anh yên tâm phấn khích hơn. Lột phăng mọi thứ trên người, anh vùi mặt vào hít lấy hít để cái mùi thơm ngai ngái cây rừng toát ra từ tấm thân rắn chắc và nóng hổi, cặp vú căng tràn nhựa ngọt lịm môi anh, pḥi ra qua các kẽ ngón tay anh. Rồi bàn tay anh mê mải lần t́m, chà xát mê loạn vùng cỏ rối êm mượt ấm nóng. Và không biết có phải v́ được dinh dưỡng bởi bát rượu "Dâm dương hoắc" chính hiệu mà lúc chiều một già làng đă chuốc cho không, anh cảm thấy ḿnh dẻo dai ghê gớm, thừa sức để thỏa măn cô nàng ngựa bạch tuyệt vời khiến nàng mấy lần phải hí lên thích thú. Nhiều năm sau, cái cảm giác về một mùi hương bờ bụi ngai ngái hăng hăng ấy vẫn đọng măi trong anh, không sao quên được.
- Sau này tớ mới hiểu ra - Nhà nghiên cứu mỉm cười bảo Nguyễn - cái hội quần hôn này có từ rất lâu rồi.Nguyên nhân là ngày xưa, theo lệ “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy” nên nhiều đôi trai gái yêu nhau mà không lấy được nhau. Không lấy được nhau lại càng yêu càng tiếc, họ vẫn lén gặp nhau dù cả hai đều đă có gia đ́nh. V́ thế đă có bao nhiêu chuyện xảy ra. Những cuộc tranh giành, đập phá, chém giết liên miên, không sao dứt được. Các già làng thấy vậy liền họp nhau lại rồi quyết định đưa ra kế sách này, thế là ngay lập tức ai về nhà nấy, trật tự đă được lập lại. Từ đó dân làng cứ vậy làm theo, dần dần trở thành tục lệ cổ truyền.
- Cái hay của kế sách này là ở chỗ người ta đă phân định rơ đâu là t́nh yêu và đâu là nghĩa vụ gia đ́nh. - Nhà nghiên cứu văn hóa phi vật thể nói với Nguyễn - Nghị quyết ghi rơ rằng những ai đă thành vợ thành chồng th́ phải ăn ở với nhau cho phải đạo, một năm có ba trăm sáu mươi năm ngày th́ ba trăm sáu mươi tư ngày phải thực hiện nghĩa vụ quan trọng ấy, c̣n một ngày để giải phóng t́nh yêu.
- Kiểu như ngày Valentin ấy à? - Nguyễn hỏi.
- Gần như thế. Nhưng nó hoàn toàn nguyên thủy, nên người ta tự do hơn và do đó, cũng đúng mực hơn. Sau cái ngày được giải phóng này, tức là ngày Valentin đó, ai nấy đều vui vẻ trở về đoàn tụ với gia đ́nh, không hề nuối tiếc, tơ vương ǵ về chuyện hôm trước cả. Đặc biệt Nghị quyết nghiêm cấm những ai tỏ thái độ hằn thù với đối phương, nên mọi người đều chấp nhận cuộc chơi và luôn chung sống ḥa b́nh.
- Cậu đă đọc Nghị quyết ấy rồi sao? - Nguyễn hỏi.
- Đọc ǵ đâu. Đấy là tớ giả tưởng có một Nghị quyết như vậy.
- Chà chà, trí tưởng tượng của cậu phong phú hơn cả nhà văn đấy. Nhưng tớ hỏi thật nhé, sau cái đêm "nhất dạ đế vương" ấy, cậu có để lại đây một kỷ niệm ǵ không?
- Th́ câu chuyện tớ vừa kể đó, nó chẳng phải là kỷ niệm sao?
- Không, ư tớ là cậu có để lại...
- À, cái đó th́... Làm sao mà biết được. Bởi v́ ngay sáng hôm sau, khi trở về bản, cô nàng đă nh́n tớ như một kẻ hoàn toàn xa lạ.
- Không lần nào gặp lại nữa à?
- Không. Mà cũng chẳng c̣n cơ hội nữa. Người ta đă cấm tiệt rồi. Nghe đâu hồi ấy có một ông quan huyện từ thị xă Biển mới ra nhậm chức vào dịp đầu xuân, đúng dịp Khoảng Na Khau mở hội ăn cầu, liền dẫn một phái đoàn xuống đó. Khác với các vị quan sở tại trước kia (thường là họ vô tư vào cuộc trong cả ba ngày và dĩ nhiên là bao giờ cũng chọn được một cô gái ưng ư nhất trong đêm lửa trại), ông quan này không những không dự hội ăn cầu mà c̣n đề nghị bà con chấm dứt ngay chuyện đó. Rồi ông ta biến đêm lửa trại thành buổi họp, diễn thuyết rất dài, bảo đây là hủ tục phong kiến, cần loại bỏ, bà con phải cùng nhau xây dựng nếp sống mới, văn minh, tiến bộ, đặc biệt ông nhấn mạnh việc xây dựng phong trào sinh đẻ có kế hoạch, mỗi gia đ́nh chỉ nên có ít nhất từ một đến hai con, vân vân và vân vân. Tóm lạị là ông ta không đồng t́nh với hội ăn cầu, càng không đồng ư với việc tổ chức đêm lửa trại theo kiểu đó. Ư quan là ư giời, không ai dám chống, các bản làng đều nhất nhất tuân theo. Từ đó hồi ăn cầu không tồn tại nữa, hoặc vẫn tồn tại nhưng rút vào hoạt động bí mật cũng nên, v́ vậy bọn ḿnh có đến cũng không biết họ tổ chức vào lúc nào mà dự.
- Tiếc nhỉ! Nhưng xem ra đồng chí quan này nói đúng đấy chứ?
- Th́ đúng chứ ai bảo sai. Chỉ đáng tiếc là việc ông ta làm lại chẳng giống chút nào với lời ông ta nói.
- Nghĩa là sao?
- V́ vị quan này cũng máu gái chứ sao! Mới ra được ít lâu đă cặp bồ ngay. Cũng một cô người Thổ, nghe nói xinh gái lắm, xinh nhất Khoảng Na Khau. Lúc đầu cô ta ở bản, sau được quan đồng chí rút lên, làm ở văn pḥng huyện, lúc nào cũng kè kè bên cạnh ông ta, kiểu như thư kư riêng của Tổng giám đốc thời nay ấy. Mấy tay giáo viên từ miền xuôi lên dạy tại trường thị trấn huyện kể rằng cứ mối lần quan đồng chí lên tỉnh họp hoặc đi xuống xă về, kể cả đêm khuya, ông ta cũng dựng cô bồ dậy và tổ chức lễ Valentin ngay tại pḥng làm việc của ḿnh. Cố nhiên là cuộc vui này cũng giống như ở bản, bao giờ cũng kéo dài đến sáng.
- Nhưng nếu ông ta chưa có vợ th́ cũng được chứ sao?
- Có rồi chứ chưa th́ c̣n nói làm ǵ! Vợ con đàng hoàng rồi, mà nghe đâu c̣n làm rể một ông to nữa chứ.
- Thật thế à?
- Th́ tớ cũng chỉ nghe người ta kể vậy, chứ ḿnh đâu có được chứng kiến mà biết thật hay không.
- Giờ ông ta c̣n công tác nữa không?
- Ai mà biết được! À, nếu cậu muốn biết kỹ hơn th́ cũng có khả năng t́m được ông ta đấy. Thấy bảo ông ta có một đặc điểm rất dễ nhớ mà.
- Đặc điểm ǵ?
- Nhưng cậu hỏi làm ǵ vậy? Định viết chăng?
- Cũng có thể!
- Thế th́ tớ không nói đâu. Nhỡ cậu lại lôi cả chuyện của tớ ra th́ bỏ mẹ!
- Cậu yên tâm đi. Nếu có viết th́ tớ viết thành truyện chứ không viết báo. Mà truyện tức là bịa, làm ǵ có thật mà lo?
- Đùa cho vui thế thôi, chờ cho tác phẩm của cậu ra đời th́ không khéo tớ cũng ngoẻo củ tỉ rồi, chắc ǵ c̣n sống mà được đọc. Nghe đây này: Cậu cứ t́m một ông ở thành phố Biển, từng ra trấn ải ở huyện này. Trắng trẻo đẹp trai, nói năng hoạt bát, chịu khó đi cơ sở để xây dưng phong trào…
- Được rồi, được rồi, những điều đó tớ đều đă biết, không phải nói nhiều. Tớ đang hỏi cậu là ông ta có đặc điểm ǵ kia?
- Đặc điểm hả? Cái này phải có thịt chó th́ mới được!
- Thịt chó th́ thịt chó! Quan trọng ǵ. Nào, nói mau đi xong bọn ḿnh đi nhậu.
- Ha, ha! Chẳng biết rồi có được đồng nhuận bút nào không mà đă lơm rồi! Nhưng chi tiết này quả là rất đáng phải khao. Nghe này: Ông ta có một đặc điểm rất đặc biệt…
- Biết rồi! Cứ ḷng ṿng sốt ruột. Nói ngay đi, ông ta có đặc điểm ǵ?
- Đặc điểm là: Có một cái mụn ruồi to bằng hạt đỗ đen, ở ngay chót mũi, trông hơi bẩn bẩn.…
Đó là toàn bộ câu chuyện mà Nguyễn đă nghe và chép lại ngay lúc bầy giờ, khi cả đoàn nghỉ chân trên một cánh rừng ở Khoảng Na Khau. Tuy thế do công việc bận, anh cũng quên khuấy đi chuyện đó. Không ngờ lại có sự trùng hợp với trang Nhật kư này. Biết đâu hiện giờ ông ta vẫn ở quanh đây. Nếu bây giờ t́m được ông ta, không khéo c̣n khui ra khối chuyện. Nhưng trước hết hay tập trung giải mă cuốn Nhật kư này cho xong đă, nhỡ đâu gặp người ta c̣n trả lại. Nguyễn nhủ thầm và giở trang Nhật kư trên bàn, xem người ta ghi tiếp ra sao. Đây rồi, vẫn câu chuyện về mối lương duyên bất đắc dĩ của cô Linh, người mà cả hai chàng trai trong đó đều say như điếu đổ. Mà chẳng riêng ǵ họ, ngay bản thân nhà báo Nguyễn đây, chỉ mới tiếp xúc qua Nhật kư thôi, cũng c̣n mê tít nữa là...
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|