pipen
member
ID 41239
05/12/2008
|
CÂU CHUYỆN T̀NH YÊU 3
Cô gái xinh xắn ở Tây nguyên lại đem ḷng yêu thương chàng trai xứ Nghệ không lành lặn. T́nh yêu của họ nảy mầm rồi đơm hoa kết trái. Không chỉ trân trọng hạnh phúc của ḿnh, họ c̣n gieo hạnh phúc cho những người khuyết tật…
Đôi bạn Minh - Quân trong ngày cưới
Cô gái xinh xắn ở Tây nguyên lại đem ḷng yêu thương chàng trai xứ Nghệ không lành lặn. T́nh yêu của họ nảy mầm rồi đơm hoa kết trái. Không chỉ trân trọng hạnh phúc của ḿnh, họ c̣n gieo hạnh phúc cho những người khuyết tật…
Năm 2002 Nguyễn Thị Minh tới TP Vinh (Nghệ An) phụ trách lớp dạy nghề của Trung tâm nuôi dạy trẻ tật nguyền ở phường Quang Trung. Những lần lên lớp, cô giáo trẻ thường để ư chàng học viên khiếm thính Mai Hồng Quân hiền lành, sáng dạ. Minh không ngờ trong ḷng Quân t́nh cảm dành cho "cô giáo" cũng đă lớn dần… Một buổi chiều cuối tháng 5-2002, sau buổi học cuối cùng trước khi nghỉ hè, Minh nhận được mảnh giấy dưới hộc bàn ḿnh: "Ḿnh yêu Minh mất rồi, Minh có biết không?". Trái tim Minh mách bảo đó chính là Quân, và cô gái mang theo những rung động đầu đời về Tây nguyên…
Hết hè, Minh trở ra Vinh tiếp tục đứng lớp, những mảnh giấy dưới hộc bàn ngày một nhiều hơn. Điều Minh chờ đợi cuối cùng cũng đến. Đó là buổi học kết thúc khóa học, Minh nhận được mảnh giấy ở "hộp thư” quen thuộc: "Ra về Minh chờ Quân ở ngă tư nhé, Quân có chuyện riêng muốn nói". Vừa mừng vừa run, cô gái ra chỗ hẹn, e thẹn nép ḿnh sau gốc cây chờ đợi. Năm giờ chiều, từ góc phố Quân cầm bó hồng đỏ thắm rảo bước đến ngă tư.
Trên con đường rợp bóng hoa bằng lăng, Quân trao Minh lời tỏ t́nh đầu tiên trong đời, lời tỏ t́nh không thành tiếng, chỉ là những kư hiệu thủ ngữ và ánh mắt chan chứa hạnh phúc: "Anh yêu em nhất trên đời này, hăy để anh là chỗ dựa cho đời em nhé”. Minh đặt tay vào ngực, mắt ngấn lệ: "Em đồng ư, em nguyện theo anh suốt cuộc đời này". Quân ra dấu: "Anh là người không lành lặn, em không sợ sẽ vất vả sao?". Minh lắc đầu: "Không bao giờ anh ạ, em tin vào t́nh yêu!".
Hết khóa học Minh được luân chuyển về quê nhà Đắc Lắc. Hai tháng trôi qua với Minh dài như cả thế kỷ, c̣n Quân th́ nỗi nhớ thương giằng xé trong ḷng. Không chịu nổi, chàng trai nhảy xe vượt hơn 600km vào Đắc Lắc thưa chuyện với bố mẹ Minh.
Lần đầu đến nhà người yêu, Quân hầu như mất hết hi vọng cưới được Minh. Bố Minh nổi giận, c̣n mẹ cô ràn rụa nước mắt. Cả hai phản đối kịch liệt, sợ con gái sau này vất vả v́ có người chồng khuyết tật. Lạy bố mẹ một lạy, Minh nói: "Chúng con yêu nhau chân thành. Con tin t́nh yêu sẽ làm nên tất cả. Chúng con sẽ hạnh phúc, chỉ mong bố mẹ tin và bằng ḷng!". Ngập ngừng giây lát Minh nghẹn ngào: "C̣n không th́ xin bố mẹ tha thứ cho con, con đă quyết theo Quân suốt cuộc đời". Không thể nói ǵ, Quân rơm rớm nước mắt và ra dấu cho Minh "dịch": "Hai bác yên tâm, con hứa sẽ là chỗ dựa vững chắc cho Minh, sẽ không làm Minh vất vả”. T́nh yêu của hai người đă thuyết phục được gia đ́nh Minh, chiến thắng được những lời đàm tiếu…
Ngay tháng sau, Minh theo Quân trở ra Nghệ An, đám cưới của họ giản dị nhưng ngập tràn hạnh phúc. Không chỉ có gia đ́nh mà những người biết chuyện t́nh của họ, những học viên ở trung tâm dạy nghề đều tham dự lễ cưới và chúc phúc cho đôi bạn trẻ.
Sau đám cưới, hai vợ chồng gom góp được ít vốn mở cơ sở sản xuất rèm cửa, chăn màn trên đường Nguyễn Văn Cừ, TP Vinh. Nơi đây đă trở thành mái ấm của 22 thành viên khuyết tật. Hằng ngày Quân tất bật với phân xưởng lo nhập - xuất hàng, c̣n Minh bận bịu với sổ sách rồi hướng dẫn từng đường kim, mũi chỉ cho nhân viên của ḿnh. Hạnh phúc của họ đang hiện hữu từng giờ, từng phút…
LÂM HOÀI
Theo Tuổi trẻ Online
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|