kieptraingheo
member
ID 39848
04/12/2008
|
hoa va gio
Câu truyện đă xảy ra. Từ lúc nào th́ tôi không biết. Có thể là hôm qua, có thể là hôm nay, có thể là một ngày nào đó đă rất xa xôi, hoặc cũng có thể là ngày mai ... Nhưng câu truyện ấy đă trở thành cái gọi là : quá khứ. Mà quá khứ đối với tôi th́ chẳng êm dịu một chút nào. Chỉ có tương lai là ngọt ngào thôi (bởi tương lai không biết trước bao giờ).
Tôi yêu gió. Gió là một lời th́ thầm của thế giới bao la này. Gió là nụ hôn ngọt ngào của đêm. Và gió là đôi cánh tay của biển. Đêm không từ chối ai bao giờ. Và biển th́ có một tấm ḷng vô cùng ấm áp. Lúc đứng trong đêm, giữa biển, tôi cảm nhận được nụ hôn của gió đêm và ṿng tay mềm mại của biển. Lúc ấy tôi không c̣n cô đơn mặc dù đă từng cô đơn ... Tôi có gió.
Tôi yêu hoa. Hoa là nắng của thế giới mênh mông này. Hoa là ngọc của đá. Hoa là trăng của bầu trời. Đá th́ khô cằn và vô cảm. Bầu trời th́ xa và c̣n có mây đen. Lúc đứng trước cánh đồng đá, ngước mắt lên bầu trời, tôi nhận ra sự lạnh lẽo của cuộc đời. Và rồi tôi lại cô đơn dù đă từng không cô đơn ... Tôi có hoa.
Cậu ấy là gió và tôi là hoa. Câu truyện đă bắt đầu như thế, đă kể trong tiếng gió xa xăm trên cánh đồng đá đầy hoa, và câu truyện cũng trở nên xa xăm, mơ hồ và mờ mịt như ch́m vào một màn sương lăng đăng không có ǵ là rơ rệt. Màn sương của sự lăng quên. Nhưng rồi tôi vẫn không quên dù cố t́nh lăng quên. T́m kiếm sự lăng quên là không thể. Bởi trên sa mạc hay đồng cỏ của tôi, gió vẫn vi vu, và hoa vẫn nở, vẫn thầm th́ kể bên tai tôi những buồn mười sáu tuổi. và rồi nước mắt tôi lại lăn. Tôi nhận ra sâu sắc sự yếu đuối của ḿnh.
Thế này nhé. Hăy nghe tiếng gió kể mà xem. Và hăy nh́n hoa cười. Tôi sẽ ngủ, và mơ tới sự lăng quên...
Cậu ấy tên là Lâm.( Một cái tên có thể gặp vô vàn trên đời này). Ngay ở trường tôi cũng có tới mười ba người tên là Lâm. Thêm cậu nữa là người thứ mười bốn. Cậu có thể sẽ ch́m vào cái đám mờ nhạt tên Lâm kia trong mắt tôi. Nhưng mà không, cậu đă gây cho tôi một cảm giác nghẹt thở khi tôi thấy cậu lần đầu tiên. Cậu không đẹp! Đó là điều dễ thấy. Nhưng cái làm tôi yêu hơn vẻ đẹp chính là sự dịu dàng ở cậu. Sự dịu dàng ít khi bộc lộ ra. Tính cách của cậu khá là nghịch ngợm, có hơi khùng khùng một chút, ví dụ như đang im lặng, bỗng chợt cậu hét to lên, và sau khi người ta dồn lại hỏi han, cậu sẽ ch́a tay ra cho họ thấy một con muỗi nát bét(!) Tôi tức cười v́ cái mảng tính cách ấy của cậu. Nhưng cuối cùng th́ cậu là một con người rắc rối, khó gần và khó hiểu. Kể cả sau này nữa, đôi khi tôi vẫn không hiểu nhiều lắm về cậu. Thế giới trong tim Lâm có lẽ đầy bóng đêm, mà cánh cửa của đôi mắt đă sập lại, không cho ai khám phá.
Cậu hơi gầy. Và không cao cho lắm. Khuôn mặt thon và hay cười, những nụ cười không biết đâu là thực đâu là giả. Nước da trắng xanh, gợi nên sự yếu đuối và mong manh đến bất ổn và đáng sợ. chiếc mũi cao , thẳng tắp. đôi môi không dày, và mềm. Chiếc cằm dài, và cuối cùng là một đôi mắt mệt mỏi. Đôi mắt vẫn dối lừa người khác bằng ánh vui tươi hạnh phúc. Nhiều khi nó nhắm lại, và mở ra, và mái tóc đen nhánh ḷa x̣a phủ xuống trán, cậu gục xuống bàn.
Cậu ḥa đồng với lớp khá nhanh. Ban đầu th́ Lâm thực sự là một người khó tính, đến mức xa lạ. Cậu ngay lập tức cho tôi cảm nhận về sự nghi ngờ, lúc tôi đến ngồi xuống cạnh cậu và nói :"Tớ là Nhă. Chào cậu." Cả cơ thể và suy nghĩ của cậu ấy đều chắc chắn bộc lộ một sự nghi ngờ! sự lo sợ và không hề tin tưởng. Tôi không mỉm cười, mà chỉ nh́n thật sâu vào đôi mắt của cậu ấy. Mênh mông. Sâu trong. Lạnh lẽo.
Tôi yêu cậu ấy! Phải, tôi yêu cậu ấy. tôi đă không thể phủ nhận bản thân ḿnh từ lần đầu tiên nh́n vào mắt Lâm. Không thể nhầm được! Tôi đă từng không tin vào t́nh yêu sét đánh. Đến khi gặp Lâm, mọi định kiến của tôi từ trước đến nay đều bị đánh gục. Tôi đă tin tưởng những điều trước kia tôi không tin, và rồi một lần nữa, tôi lại tin vào những điều tôi đă bác bỏ.
Tôi đă lặng lẽ đến bên cạnh Lâm. Im lặng và chậm răi tiến gần hơn, tiến gần hơn tới Lâm. những phút buồn u uất tôi nhận ra Lâm mỉm cười rất thật. Nụ cười trên đôi môi hồng, mềm mà tôi những muốn chiếm đoạt làm của riêng. Lâm thường nói tha thiết về ngày hôm qua, ngày hôm kia, ngày trước, tháng nào đó, năm nào đó. H́nh như thế giới của cậu ấy lấp đầy quá khứ trong bóng đêm. Và những quá khứ ấy nhuốm một màu đỏ của ác mộng. Tôi dần chiếm được nụ cười ấy cho riêng tôi...Chỉ cho riêng tôi mà thôi. Vĩnh viễn tôi tin rằng nó sẽ không dành cho ai khác. Nụ cười của nỗi buồn da diết giữa thời gian.
"_Này! Cậu đă từng yêu chưa?" "_Yêu á?" Tôi lè lưỡi, chợt gặp ánh mắt sâu trong đến diệu vợi của Lâm, "_Có chứ", tôi th́ thầm, "_Tớ yêu một người rất gần tớ. Và tớ ước..." "_Ước ǵ cơ?" Lâm mỉm cười, "_Ước rằng người ấy cũng yêu ḿnh." "_Tớ ước dùm cậu, được không? Hai người ước chắc là sẽ tốt hơn một người." "_Ừ " Tôi cười. Nụ cười bí ẩn và hằn sâu trên khóe mép một nỗi buồn, chạy dài như gió trên đồng cỏ xa xăm của đá và hoa... t́nh yêu ấy có lẽ tôi chỉ dám dấu trong ḷng. Làm sao mà Lâm chấp nhận ? Làm sao mà Lâm hiểu? Tôi không hề giống ai ...
Ngày và tháng lần lượt đi qua, đôi lúc sực nhớ đến tôi chúng vẫy vẫy tay và mỉm cười chào: "tạm biệt". Đó cũng là lúc tôi sực tỉnh. Thời gian trôi mới nhanh làm sao. Không ǵ đủ sức cản lại, không ǵ đủ sức chống lại sự tàn hại của thời gian. Thời gian làm lu mờ niềm vui như ta thổi một hơi thở nhẹ lên tấm kính trong như nước. Thời gian làm con người ta già đi, già đi chứ không phải là lớn lên. Tôi sắp xa cái tuổi mười lăm, và tôi thoáng thấy buồn. Quư giá làm sao những tháng ngày tươi trẻ. Tôi cũng thật nực cười. Khi chưa tṛn mười sáu tuổi, tôi đă ước ao và hồi hộp biết bao đến ngày tôi mười sáu. Ngày ấy sắp đến rồi đây, và tự dưng lại gây cho tôi nỗi đau ở một góc trong ḷng. Bước vào rồi cũng có nghĩa là sẽ qua, sẽ ra đi, sẽ vĩnh biệt. Lớn lên nghĩa là già đi, và già đi khiến bản thân con người ta thay đổi. Cuộc sống đâu có nghĩa ǵ, phải không ?
Lâm đến chúc mừng sinh nhật tôi. Sinh nhật mười sáu tuổi không một đóa hoa, không một gói quà, không một lời chúc. Tôi đă cố t́nh làm mọi người lăng quên. nhưng vẫn c̣n Lâm nhớ. Điều ấy làm tôi hạnh phúc biết bao nhiêu. Đón từ tay Lâm một bông cúc tím, một cái bánh gatô và một lời chúc từ đôi môi nhỏ xinh ấy : "_Chúc mừng Nhă. vậy là Nhă bằng tuổi Lâm rồi." Tôi mỉm cười, nâng niu bông cúc tím, cắm vào lọ hoa, một chiếc lọ thủy tinh trong suốt. Để tôi có thể ngắm tất cả t́nh yêu của ḿnh. Từ ấy ... tôi là hoa.
Tôi là hoa, mà hoa, th́ chỉ đứng măi ở một chỗ thôi. T́nh yêu của hoa cũng thế, măi măi không thể cùng gió đi xa. Hoa, nhanh tàn, hay ủ rũ. (T́nh yêu mới mỏng mảnh làm sao).
Tôi thổi nến, và cắt bánh. Ngọn đèn trần chợt tắt phụt, bóng tối vây quanh tôi và Lâm. Lâm th́ thào :"mất điện". Tôi gật đầu dù biết Lâm chẳng thể nh́n thấy. Trống ngực đánh ran lên, má nóng bừng, hai bàn tay run rẩy. Chợt tôi đứng tim khi một bàn tay khác chạm vào tay tôi :"_Ốm hả Nhă ? Sao tay nóng bừng thế này ?" Tôi luống cuống vội vàng nắm chặt lấy tay Lâm, miệng thốt lên :"Lâm!" "_Ǵ ?" Lâm để yên tay cậu ấy trong tay tôi. Từ miệng tôi tuôn ra những câu mà tôi cũng không thể ngờ, trong nhịp thở hấp tấp và rối loạn :"_Lâm ! Tớ...tớ...tớ thích cậu! Tớ yêu cậu! "
Đèn trần phụt sáng trở lại. Tôi cứng người v́ lo sợ. Tôi ngốc rồi. Tôi sẽ mất Lâm ? Tôi sẽ mất Lâm thật ư ? Khuôn mặt Lâm trắng bệch, môi mở hờ để hé ra hai hàng răng trắng. Đôi mắt mở to, và lần này tôi đọc được trong ấy sự hoảng hốt, sự sững sờ, tôi thấy tim ḿnh nhói lên. Chắc không c̣n hy vọng ǵ nữa rồi...
Lâm chớp mắt. Hai giọt long lanh chảy ra làm tôi sửng sốt, nước mắt ràn rụa trên má Lâm cũng không kịp lau, Lâm ôm lấy cổ tôi, và tôi nhắm mắt lại. Nụ hôn đầu tiên của tôi đă diễn ra du dương, ngọt ngào và mằn mặn vị nước mắt như thế đấy, vị nước mắt của gió, như những giọt sương...
Kể từ ngày đó, Lâm ít nhắc đến ngày hôm qua, ngày hôm kia, ngày trước hơn, cậu nói đến ngày mai, ngày kia, và sau này. Chúng tôi vẽ ra bao viễn cảnh đẹp đẽ trong tương lai, một ngôi nhà, một chiếc giường, một đứa con nuôi. Và hai đứa con trai nhỏ bé chụm đầu vào nhau trên chiếc ghế xalông, hai đôi mắt dịu dàng ôm lấy nhau, và khao khát cứ lớn dần lên, lớn dần theo những nụ hôn, theo những cái ôm. Cho đến một ngày, khi ngôi nhà vắng vẻ, tất cả đă diễn ra.
Tôi vẫn c̣n nhớ giấc mơ dịu ngọt đó. Khi cậu hôn lên trán tôi, và chiếc cúc áo bung ra...hai làn ngực trần chạm vào nhau, cánh tay ôm riết, đôi môi và chiếc lưỡi ngập ngừng ḍ t́m một cách dè dặt. Và cúc quần bung ra...những rạo rực bùng lên, những cảm giác say đắm dâng trào, và khoái cảm như một làn sóng mạnh mẽ. Thêm cả những cơn đau, thêm cả những tiếng rên rỉ đầy nhục cảm... Tôi đă thuộc về Lâm.
Gió, gió cần phải đi. Gió không thể ở măi cùng hoa, gió không thể chịu đựng sự bó buộc giam cầm tàn ác. Hoa níu kéo, hoa than khóc, nước mắt của hoa thành những giọt sương, gió chỉ đem theo những giọt sương, và một chút hương say đắm...
Gió đă đi, Lâm đă đi, và hoa ở lại, và tôi ở lại...nhưng Lâm đi không phải v́ không chịu nổi bó buộc như gió. Lâm đi theo mẹ, đến một thành phố khác, nơi có những con đường khác, nơi có những hàng cây khác, nơi có những con người khác. Chuyển theo cả t́nh yêu của tôi, bồng bột và mê say, ngây thơ và trong trắng. Lâm đem theo cả nụ cười của tôi, ánh mắt của tôi. và để lại cho tôi không ǵ khác ngoài nỗi nhớ nhung và niềm hy vọng gặp lại cháy ở trong ḷng. Buổi chia tay đẫm nước mắt. Tôi khóc, Lâm khóc. Cái hôn cũng đẫm nước mắt. Tôi nắm chặt tay Lâm : "_Đừng quên tớ nhé, được không?" "_Tớ không bao giờ quên cậu đâu, Nhă ạ", cậu chạm tay vào má tôi, vào môi của tôi, và hôn lên trán tôi lần cuối. Gh́ sát đầu tôi vào ngực, cậu th́ thầm :"rồi sẽ gặp lại thôi".
"Rồi sẽ gặp lại thôi". Lời nói ấy của cậu tôi không bao giờ quên. Lời nói ấm áp và thật ḷng mà tôi đă từng tin. Chao ôi! Con người ta già đi theo thời gian, và thời gian làm con người ta thay đổi. Tôi thay đổi. Lâm thay đổi. Nhưng tại sao chỉ tôi phải nhận nỗi đau ?
Đau! Đau lắm! Khi những bức thư cùng những cái hôn đầy nước mắt vẫn đến tay tôi. Khi giọng trầm ấm của cậu vẫn vang bên tai tôi. Khi những ḍng chữ vô cảm trên màn h́nh chat vẫn gửi tới tôi :"tớ yêu cậu". "tớ yêu cậu". "tớ yêu cậu". Yêu tôi! Cậu yêu tôi! Tôi đă khóc hàng đêm. Tôi đă quằn quại với h́nh ảnh của cậu hàng đêm. Tôi đă mơ thấy cậu hàng đêm. Tôi đă vụt tỉnh dậy với khuôn mặt đẫm nước mắt và bàn tay nhớp nháp hàng đêm. Hàng trăm lá thư. Hàng ngh́n tin nhắn. Tôi đă ôm những ḍng chữ của cậu vào ḷng, tôi đă hôn bức ảnh của cậu. Và nỗi nhớ cậu cháy bỏng trong ḷng tôi : Nhă bé bỏng của cậu.
Tất cả đă không c̣n nữa.
Chuyến tàu lao đi. Tôi quyết định không gọi cho Lâm, trước đây tôi vẫn bĩu môi chê bai cái kiểu "tạo bất ngờ" dở hơi này. Nhưng hôm ấy tôi đă sai lầm.
Chiếc balô trên vai, túi quà trĩu nặng. Những hộp quà tôi tự tay gói nằm êm đềm trong tay tôi, cho đến lúc nó được Lâm mỉm cười đón lấy.
Cánh cổng khép hờ.
Và cánh cửa th́ không đóng chặt.
Có lẽ họ đă quá vội vă.
Làn gió thổi vụt qua, túi quà trên tay tôi rơi phịch xuống đất. Sững sờ, tôi chết lặng đứng nh́n. Lâm! Cậu đang cùng một ai khác ngoài tôi, hôn người đó, ôm người đó, và chiếc cúc áo bung ra... và chiếc cúc quần...như đă từng làm với tôi. Như đă từng yêu tôi! Cậu đang th́ thầm vào tai người đó những lời ngọt ngào như ngày xưa đă th́ thầm với tôi. Trái tim sập cửa. Tôi cắn lưỡi.
Đừng khóc!
Cậu hoảng hốt rời ṿng tay ra. Và mặc vội lại quần. Khuôn mặt sửng sốt đầy ngạc nhiên. Người kia sợ hăi nh́n tôi. Trong đôi mắt đó tôi đọc được một t́nh yêu cuồng si và ngốc nghếch. Tôi bật cười. Tôi bật cười chua chát. Tḥ tay vào t́m những bức thư, tôi tung lên hả hê. Bức ảnh của cậu và tôi, tôi mỉm cười độc ác :
"Roẹt!"
Hết rồi. Chấm dứt. Kết thúc.
Một nửa tấm ảnh mang khuôn mặt tôi, đang mỉm cười sung sướng chao liệng rồi rơi xuống chân cậu, tôi mỉm cười hôn vào nửa tấm ảnh có h́nh cậu, đắng ngắt, tôi liệng nó ra sau lưng.
Nước mắt đă rơi, và tất cả chỉ c̣n là giấc mơ, hay đă trở thành giấc mơ.
Này! Tôi ghét uống cà phê. Cà phê đắng ngắt. Nhưng rồi tôi cũng uống cà phê, và chợt nhận ra nó cũng chẳng hề đắng. Chẳng hề đắng so với nỗi chua chát hôm ấy tôi đă uống vào ḷng, c̣n uống măi khi từ nhà cậu bước ra sân ga, và từ sân ga tôi trở về nơi có t́nh yêu đă trở thành thứ cũ.
Nơi có những kỉ niệm cũ, nơi có những lời th́ thầm ngọt tựa cà phê, nơi có những phút giây bồng bột yếu mềm. Tôi đă trao đi và nhận lại sự phản bội.
Bây giờ tôi hối lỗi, tôi uống cà phê, cà phê đen, không đường, không sữa, không cả t́nh yêu. Cảm thấy vị đắng ứ đầy trong tim, cảm thấy cánh cửa ḿnh đóng sập lại đă mất ch́a khóa để mở nó, cảm thấy hận thù, cảm thấy căm giận.
Nhưng hơn hết cả vẫn là t́nh yêu. Vẫn là t́nh yêu dại dột của hoa, đă tin vào gió, đă tin tưởng một cách ngây thơ và tội nghiệp mà không biết rằng, trên con đường dài c̣n có rất nhiều hoa, mỗi bông hoa lại vương chút hương theo gió ...
Tôi trở về với căn pḥng của ḿnh, thay chiếc ga giường mà đôi khi tôi vẫn tưởng như mùi của cậu c̣n vương lại, đập vỡ chiếc b́nh thủy tinh rồi gói cẩn thận lại cho vào sọt rác, bông hoa cúc tím héo khô tôi cũng không tha, tôi cầm kéo cắt thành từng mảnh vụn như đang cắt chính tim ḿnh, vun lại, nước mắt tôi rơi, nhỏ trên những cánh hoa cúc vẫn c̣n chút hương, d́u dịu...
Tôi vẫn chẳng ngủ yên. Có nghĩa là tôi vẫn chẳng t́m được sự lăng quên cho trái tim ḿnh. Tôi măi măi không thể nào t́m được, tôi biết vậy. Con đường nho nhỏ và dài cứ chạy măi, chạy măi...và gió vẫn vi vu, vẫn làm lay động những bông hoa. Thời gian lại đi, như nó vẫn thường đi. Tôi không c̣n cười nữa. Nhưng cũng không yếu đuối khóc than. Chỉ đơn giản là tôi đặt dấu chấm cho trái tim , và cho những giấc mơ tuyệt diệu của ḿnh. Chấm hết.
.......TÔ VĨNH THUẬN........
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat