Vietnam Single Tim Ban Bon Phuong  


HOME  -  FORUM  -  REGISTER  -  MY ACCOUNT  -  NEW  PHOTOS  -  BROWSE  -  SEARCH  -  POEM  -  ECARD  -  FAQ  -  NCTT  -  CONTACT



Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ư mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ư

 
NCTT Những chủ đề mới nhất

NCTT Những góp ư mới nhất
NCTT Website


Who is Online
 

 

Forum > Truyện ngắn >> Bản t́nh ca muôn thuở .... *Truyện t́nh yêu *

 Bấm vào đây để góp ư kiến

1

 honbuommohoa
 member

 ID 38319
 03/13/2008



Bản t́nh ca muôn thuở .... *Truyện t́nh yêu *
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email -goi thu   Thong bao bai viet spam den webmaster  edit -sua doi, thay doi edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien
Các bạn nào thích đọc truyện th́ ghé vào đây chơi...
Mây trắng bay về núi
Chim bay mỏi cánh rồi
Mắt người t́nh lạnh xa xôi
Trăm năm hạnh phúc, môi cười vỡ tan...
Khuôn mặt người nam sinh viên trên sân khấu mông lung như phủ một lớp sương. Giọng chàng trầm ấm, dồi dào sinh lực. Đôi mắt đen sâu, mái tóc đen bồng trong một dáng vẻ thanh tao lịch lăm. Nh́n chàng người ta dễ nhận ra ngay một mẫu người giầu t́nh cảm, suy tư mà cương quyết, thanh thoát mảnh mai mà nhanh nhẹn.
Tất cả những thứ đó đă như một tiếng sét nổ giữa trời làm rung động trái tim Miêu Quán Anh. Như vị hương toát ra từ một bông hoa lạ mà nàng vừa ngửi phải, làm cho tâm trí rối loạn và con tim nàng tràn đầy xúc cảm, rạo rực ngất ngây. Tiếng hát của chàng như rót vào tâm tư nàng, cho nàng say sưa uống cạn chẳng khác ǵ người ta uống cạn một chén rượu nồng say. Và trong men say bồng bềnh siêu thoát đó, nàng cảm như cả linh hồn thể xác của nàng ch́m ngập trong giọng hát, trong đôi mắt sâu đen tuyệt diệu của chàng.
Tất cả đă bắt đầu vào một sự t́nh cờ, trong đêm văn nghệ tất niên của trường Cao Trung. Một số phụ huynh học sinh và quan khách được mời đến tham dự buổi lễ phát thưởng và chương tŕnh văn nghệ. Trong số quan khách được cho là quan trọng có thân phụ của Miêu Quán Anh. Nàng đă theo phụ thân đi dự lễ.
Khi người nam sinh trên sân khấu dứt tiếng hát th́ những tiếng vỗ tay rào rào nổi lên, những bông hoa từ hàng ghế khán giả tung lên sân khấu tặng chàng. Theo với sự khích động của mọi người, với nỗi khích động của chính ḷng nàng, Miêu Quán Anh gỡ bông hoa lan tím nàng gài trên mái tóc tung lên sân khấu.
Người nam sinh ca sĩ cúi đầu chào khán giả. Chàng cúi xuống lượm một trong những đóa hoa mà khán giả đă tung lên thưởng chàng. Tim Miêu Quán Anh muốn ngừng đập, hai chân nàng đứng không muốn vững v́ chợt nhận ra trong cả chục đóa hoa tung lên sân khấu, chàng đă nhặt lên bông lan tím nhỏ của nàng.
Đó là đêm thứ nhất, của những đêm dài trong cuộc đời vô tư con gái của Miêu Quán Anh. Nàng không thể ngờ được khi theo phụ thân dự khán đêm văn nghệ, tâm hồn nàng c̣n nhẹ nhàng như một chiếc thuyền không. Và, khi theo người trở về, chiếc thuyền không đó đă chứa đầy những ước mơ rạo rực...
Đêm lạnh vào khuya, trở về pḥng riêng trằn trọc, Miêu Quán Anh mơ tới khuôn mặt, giọng hát của chàng nam sinh ca sĩ có cái tên là Đỗ Vương Long. Chẳng biết đó là tên thật hay là biệt hiệu của chàng? Nàng thắc mắc rồi nàng kết luận: chàng c̣n đang là một nam sinh của trường Cao Trung, chắc chưa có biệt hiệu như những ca sĩ chuyên nghiệp... Đỗ Vương Long cái tên mới cao ngạo, dễ mến làm sao.
Miêu Quán Anh tiếp tục suy nghĩ vẩn vơ. Những tư tưởng hiện về, cuồn cuộn trôi trong tâm trí nàng, như một ḍng thác thoát chạy xuống thung lũng, dập dồn và tung tóe. Nàng thả hồn theo cơi mông lung, nhẹ nhàng phiêu bạt như mây trời trôi lăng đăng bềnh bồng... Nàng mỉm cười một ḿnh trong bóng tối. Nàng thở dài ái ngại cho những suy tư của nàng. Nàng nhắm mắt lại cố ru giấc ngủ rồi nàng mở mắt ra nh́n qua khung cửa sổ, cho hồn trôi dạt loăng tan vào khoảng trời đêm đen tối. Rồi, nàng lại sợ hăi lo âu, cảm nghe linh hồn mất hút vào khoảng không gian mù mịt, ch́m ngập vào cơi hư vô.
Miêu Quán Anh không c̣n thể tự hiểu được nàng, đang nghĩ ǵ muốn ǵ trong nỗi lo sợ mông lung đó. Nàng sung sướng với những tư tưởng viễn vông rồi nàng lại tự trách ḿnh đă buông thả cho tâm hồn say đắm bởi những sự viễn vông đó. Nàng xao xuyến chối bỏ nhưng rồi nàng lại muốn duy tŕ tiếp tục, nàng tự mâu thuẫn với chính những ư nghĩ chợt hiện, chợt tan trong tâm trí nàng.
Cuối cùng giấc ngủ rồi cũng đến với Miêu Quán Anh, một giấc ngủ đầy chập chờn, xao động và mộng mị.
Miêu Quán Anh mơ thấy trên một đỉnh núi cao vời vợi, le lói ánh hồng nhạt của một buổi b́nh minh. Mặt trời hiện ra, lấp lánh như từ ḷng biển cả, làm hồng cả mặt nước trước mặt. Sóng biển ́ ầm từ chân núi đá vọng lên. Bên cạnh nàng là chàng trai trẻ Đỗ Vương Long, chàng cất tiếng hát, riêng một bản t́nh ca tặng nàng.
Tiếng hát của Đỗ Vương Long vươn cao, trầm ấm. Hát cho riêng nàng mà âm thanh tiếng hát của chàng tưởng như tràn ngập ḥa tan vào trời đất, tràn vào sóng biển.
Vừa hát chàng vừa nh́n nàng với ánh mắt long lanh t́nh tứ mà thanh khiết, ánh mắt đó như được phủ bởi một màn sương, mơ hồ, diệu vợi mà huyền ảo. Miêu Quán Anh thu ḿnh, nằm gọn trong đôi mắt chàng. Như một cánh hoa nằm gọn trong ḷng bàn tay. Như chiếc thuyền nhỏ, thả chèo trong ḷng hồ êm không sóng. Như vạn vật cảnh sắc thế gian, thu gọn vào bầu trời.
Mặt trời càng lên cao, tiếng hát của chàng càng thanh thoát. Và rồi, tiếng hát đó như mây, bảng lảng bay đi, bay vút lên cao, bay xa mịt mù... Nàng nh́n lại, chàng không có ở bên. Nàng hoảng hốt đưa mắt t́m kiếm, chỉ thấy biển cả mênh mông, bầu trời ửng một màu hồng... (C̣n tiếp )




Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 

 soluuhuong1
 member

 REF: 315534
 03/13/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai


truyện xưa hồn bướm mơ hoa
mộng ḷng giao ước t́nh là trăm năm
ngỡ ngàng tan vỡ mộng vàng
lỡ duyên bướm héo hoa tàn nhụy thương

tơ trời sao khéo chia duyên
chia loan rẽ thuư sao đành ḷng nhau
t́nh đời nước chảy qua cầu
người đi kẻ ở... vạn sầu khôn nguôi!!!

hihihi... chúc bạn vui nhiều nhé, hihihi


 

 nminhhoang
 member

 REF: 315804
 03/14/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Đây là cuốn tiểu thuyết đầu tiên (theo sau là Nắng Chiều)MH đọc lóm của cô giáo dạy học tiếng Việt, cô đem từ Vn sang bên đây, sách vẫn c̣n nhưng màu giấy vàng khè và h́nh như c̣n có hương vị nước mắt trong đó :-)

Tội nghiệp cho 10 đầu ngón tay! MH đóng góp: Sao bạn không dùng máy scanner để scan hay in lên rồi dùng Microsoft Word (hay word processor nào đó) copy & paste vào NCD!

Chúc bạn vui và thành công!



 

 honbuommohoa
 member

 REF: 315976
 03/14/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Chào hai bạn ! cảm ơn Soluuhuong1 bài thơ hay nhé , thơ của bạn nghe thật là có hồn trong lời lẻ nhẹ nhàng ...Mong chúc bạn luôn vui vẻ nhé ..
Chào MH ! Ḿnh nghỉ truyện th́ phải đăng từng tập một cho thêm phần hào hứng , Ḿnh chả bao giờ phí thời gian mà gỏ "nhửng đầu ngón tay" như bạn nghỉ ... Chỉ cần không đầy 30 giây là post hết tất cả câu truyện này một lúc vào đây .. Microsofwork là chuyện nhỏ nhoi và củng không phải là dân "trong nghề" ..hi..hi.. Chút bạn vui vẻ cuối tuần và nếu rảnh th́ vào đọc từng phần cho bạn có thể khơi lại kư ức củ .. Chúc soluuhuong cuối tuần vui vẻ nhé , thân mến !

( TIẾP THEO )

Miêu Quán Anh thức giấc bởi tiếng chim hót bên song cửa và ánh sáng chan ḥa của một buổi b́nh minh tràn ngập căn pḥng.
Quán Anh tung mền ngồi dậy, thân thể có hơi uể oải và tâm trí có hơi bâng khuâng. Nàng đứng trước cửa sổ, quay mặt về phía mặt trời, làm những động tác thể dục của một buổi sớm mai.
Trong chiếc áo ngủ mỏng manh màu xanh da trời, những động tác mềm mại, nhịp nhàng của nàng toát ra một vẻ thanh xuân dồi dào sức sống.
Khi Miêu Quán Anh xuống pḥng khách, một quang cảnh hơi lạ làm nàng lưu tâm: Muối An với mớ giẻ trong tay, đang khom lưng lau bóng nền nhà. Mẹ nàng, đang lúi húi cắm bông. Những bông hồng nhung đỏ thắm, to như những chiếc chén c̣n đọng nước tươi.
- Mẹ mua bông đẹp quá!
Bà Miêu Tôn ngửng lên nh́n con gái. Mỉm cười ánh mắt long lanh.
- Con gái cưng của mẹ bây giờ mới dậy à? Thật là tệ quá, con có biết hôm nay là ngày ǵ không?
Quán Anh liếc nh́n tấm lịch, nghĩ ngợi một chút rồi reo lên:
- Là ngày sinh nhật của con! Mẹ... Mẹ thương con quá!
Quán Anh chạy ùa lại ôm chầm, hôn lên má mẹ. Bà Miêu Tôn vuốt ve con gái rồi đẩy nàng ngồi xuống ghế.
- Ngồi đây để mẹ ngắm con, xem con đă thật lớn chưa! ừ, mà con của mẹ lớn rồi, có thể nói chuyện chồng con được rồi!
Quán Anh co rút đôi chân lên ghế, hai tay ôm gối chân cho người thu nhỏ lại. Giọng nàng nũng nịu:
- Không đâu, con c̣n nhỏ lắm. Mẹ coi nè con chỉ nhỏ bằng một đứa trẻ lên ba, bằng một con búp bê thôi!
Bà Miêu Tôn bật cười:
- Thôi đi, cô thử đếm xem, có bao nhiêu đóa hồng ở trong b́nh này rồi? Cắm đến mỏi cả tay và mẹ biết rằng người ta sẽ chê mẹ là cắm hoa dở v́ tham lam cắm nhiều! Nhưng dù có bị chê, mẹ cũng không muốn bớt đi một bông nào, v́ con gái cưng của mẹ năm nay tṛn mười bảy tuổi.
- Và mẹ đă cho con mười bảy bông hồng?
- Th́ phải thế mới có ư nghĩa! Nhưng mẹ có thể đoán chắc với con là tối nay, trong b́nh này sẽ chỉ c̣n có mười sáu bông.
Quán Anh ngạc nhiên:
- Tại sao vậy mẹ?
- V́, tối nay nhà ta có khách. Và, ba mẹ đều muốn con sẽ tặng một bông hồng cho một người.
- Tại sao con lại phải tặng một bông hồng cho một người? Con quên mất ngày sinh nhật của con, nên không mời một người bạn nào cả, mà nếu như có nhớ, con cũng không thích tổ chức to lớn rườm rà, làm ba mẹ bận tâm...
Đôi mắt bà Miêu Tôn nh́n con đầy tŕu mến.
- Ba mẹ đă bàn với nhau, lễ sinh nhật của con năm nay phải là một lễ sinh nhật đặt biệt.
Bà Miêu Tôn ngừng nói, chăm chú nh́n con, giọng bà trở nên nghiêm trọng:
- Ba con đă nhờ mẹ giải thích cho con hiểu một chuyện quan trọng, có thể liên hệ đến cả đời con. Và, mẹ nghĩ ngày hôm nay là thích hợp nhất để nói chuyện đó...
Bà lại ngừng nói, ngồi xuống cạnh Miêu Quán Anh. Choàng tay ôm gh́ vai con vào ḷng, giọng bà càng nhỏ nhẹ âu yếm:
- Ngày xưa, khi ba mẹ c̣n trẻ, ba con có một người bạn thân, cả hai cùng quyến luyến với nhau, cùng muốn tăng thêm t́nh quyến luyến đó bằng một dây liên kết t́nh cảm ǵ đó, ràng buộc với nhau suốt đời.
Bà Miêu Tôn ngừng lời, đôi mắt xa xôi như chợt nhớ về những ngày vui tươi trẻ.
- Một hôm, ba mẹ hay tin người bạn đó vừa sanh được một quí nam, đến thăm và nhân câu chuyện ngẫu hứng, ba con đă nói với mẹ "Anh mong ḿnh có con gái đầu ḷng, để anh có cậu bé kháu khỉnh này làm rể", Câu nói vui đó đă khởi đầu cho một lời hứa. Và, một năm sau khi mẹ sanh con, trong bữa tiệc ăn mừng đầy tháng, lời hứa đó đă được nhắc lại giữa hai gia đ́nh.
Nghe mẹ nói, Miêu Quán Anh cảm thấy bối rối, lo âu. Một ư nghĩ chợt đến với nàng và mặc dù đang được mẹ âu yếm, ôm vào ḷng, đang được nương tựa vào một nơi êm ái, tŕu mến nhất đời, nàng cũng đang rùng ḿnh lo sợ.
- Thưa mẹ, vậy ra con đă được đính hôn?
Bà Miêu Tôn gật đầu, mỉm cười âu yếm.
- Chưa hẳn như thế, con à. Nhưng, đó là niềm ao ước của ba mẹ, mẹ tin rằng cậu Trương Tú là người khá.
- Tên cậu ta là Trương Tú hả mẹ? Sao không bao giờ con nghe ba mẹ nhắc đến tên đó?
- V́ đă từ lâu, từ ngày xẩy ra nội chiến, hai gia đ́nh bị mất liên lạc với nhau. Sáu tháng trước, trong một dịp t́nh cờ, ba con đă gặp lại người bạn cũ. Ông ta cho biết là vợ của ông đă mất, nhưng cậu Trương Tú th́ vẫn b́nh thường, năm nay học hết chương tŕnh Cao Trung, sửa soạn thi vào đại học.
Ngừng lại một chút như nghĩ ngợi, bà Miêu Tôn lại tiếp:
- Mẹ chưa gặp lại cha con cậu Trương Tú nhưng theo lời ba con nói th́ họ khá lắm. Ông Trương Hồng có cơ sở lớn, giầu có và có địa vị vững chắc trên thương trường. C̣n cậu Trương Tú là một thanh niên có tương lai.
Miêu Quán Anh gục đầu vào vai mẹ, giọng nàng vẫn không dấu được vẻ lo âu:
- Nhưng thưa mẹ, con chưa gặp Trương Tú, Trương Tú cũng chưa gặp con. Nếu như gặp nhau rồi mà chúng con không thể bằng ḷng nhau th́ sao hả mẹ?
Bà Miêu Tôn cười:
- Mẹ không hy vọng chuyện đó có thể xảy ra. V́, con gái của mẹ th́ đẹp, cậu Trương Tú lại là người khá... Tuy nhiên, nếu như các con thật sự không ưa thích nhau th́ con cũng đừng quên rằng ba mẹ không phải là người cổ hủ, có quan niệm sai lạc, khắt khe về hôn nhân. Khi lấy mẹ, ba con đă phải tranh đấu và cầu xin với ông bà nội, con sanh ra là bởi t́nh yêu chứ không phải là một cuôc hôn nhân ép buộc.
Ánh mắt Miêu Quán Anh long lanh nh́n mẹ:
- Con biết, con là đứa con của hạnh phúc sinh ra!
Bà Miêu Tôn cũng cười, nụ cười đầy sung sướng.
- Ừ, cô bé hạnh phúc của mẹ Con dư hiểu rằng ba mẹ mong sao suốt đời, con vẫn là một cô bé tràn đầy hạnh phúc. Nếu như con và Trương Tú hợp nhau th́ ước mong của ba me đạt thành. Bằng không ba me sẽ dành cho con quyền tự chọn...




 

 honbuommohoa
 member

 REF: 316417
 03/15/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
TIẾP THEO :

Bàn tiệc được bày nơi pḥng khách trong khung cảnh ấm cúng thân mật. Cả nhà đă biết mục đích bữa tiệc tối nay vào bữa cơm trưa do ông Miêu Tôn tiết lộ. Hai cô em gái của Miêu Quán Anh bắt đầu ghẹo chị, Miêu Quán Lâm, cô bé xí xọn nhất nhà khai hỏa trước:
- Ba bí mật ghê bữa nay mới tiết lộ cho chúng con biết. Chắc chị Quán Anh đă biết cả mười mấy năm rồi để mà mơ mộng phải không ba?
Miêu Quán Vi, cô em nhỏ tiếp lời Quán Lâm:
- Em cá rằng chị Quán Anh đă biết từ ngày chập chững biết đi. V́, ba mẹ phải nói sớm như thế để khuyến khích chị Quán Anh mau lớn.
- Ừ, cũng có thể lắm. Cặp gị của chị Quán Anh cao nhất nhà mà. Chắc tại hồi nhỏ chị Quán Anh hay kiễng chân để đi cho mau lớn.
Bà Miêu Tôn cười dễ dăi khi nghe các con chọc ghẹo lẫn nhau. Nhưng bà giải thích để bênh vực cô gái lớn:
- Quán Anh chỉ mới biết sáng nay, do mẹ kể mà thôi.
Quán Vi tṛn xoe đôi mắt nh́n mẹ, làm ra vẻ ngạc nhiên:
- Vậy sao hả mẹ? Sao mẹ không nói sớm hơn để chị Quán Anh sửa soạn tinh thần, lời ăn tiếng nói cho ngọt ngào đằm thắm?
- Hỏi ba con đó. Ổng chưa cho phép mẹ đâu dám nói.
Ông Miêu Tôn giải thích:
- Cái ǵ bất ngờ, tự nhiên mới quư. Vả lại ba muốn nói trước với các con trong bữa tiệc tối nay tuy có mục đích để Quán Anh và Trương Tú làm quen với nhau nhưng chưa chắc đă nên chuyện. Vậy các con không được làm ồn, chọc ghẹo Quán Anh lỡ nó mắc cở, ưng mà nói là không th́ hỏng.
Bà Miêu tiếp lời:
- Và nhất là không phải chỉ ḿnh Quán Anh, mà tất cả các con đều phải xử sự cho đàng hoàng, ăn nói cho thận trọng, đừng có như là một lũ quỷ, ai tới nhà cũng phải sợ.
Quán Lâm le lưỡi:
- Mẹ sắp thành bà sui có khác, nghiêm khắc hẳn ra. Chắc tối nay con phải xuống bếp ăn không dám ngồi ăn chung đâu.
Quán Vi tiếp lời:
- Mẹ à, mẹ cho con hỏi một điều, chẳng biết mẹ có ưng tiết lộ không?
- Điều ǵ?
- Hồi sáng khi mẹ tiết lộ cho chị Quán Anh biết chuyện, chị Quán Anh có cảm động nhiều không hả mẹ?
- Lỡm, hỏi để làm ǵ? Để rút kinh nghiệm tới phiên con à?
Quán Vi dẫy nảy:
- Không đâu, con đă tự nguyện suốt đời ở với mẹ, không thèm lấy chồng. Cái mộng của con là sau này trở thành một nữ giáo sư tâm lư. Mẹ trả lời điều con vừa hỏi là để giúp cho sự học của con chóng tấn tới.
Mặc cho những lời đối đáp có ư trêu ghẹo của mấy em, Miêu Quán Anh ăn vội chén cơm rồi bỏ lên pḥng riêng.
Nằm suy nghĩ vẩn vơ, Quán Anh tưởng tới buổi gặp gỡ tối nay, với cái anh chàng Trương Tú xa lạ mà ba mẹ hy vọng sẽ là con rể của gia đ́nh. Chẳng biết mặt mũi của anh chàng sẽ ra sao, ăn nói thế nào? Cứ như ư kiến của mẹ th́ chàng phải là một thanh niên khá lắm. Nhưng mà......
Quán Anh chợt nghĩ tới khuôn mặt, giọng hát của chàng nam sinh ca sĩ của trường Cao Trung mà nàng đă được nghe, được thấy đêm qua. Và, ánh mắt đen sâu diệu vợi của chàng nh́n nàng trong giấc mơ... Tâm hồn Quán Anh lại bâng khuâng xao xuyến... Nàng tự xấu hổ với ḷng v́ những ư nghĩ bâng khuâng xao động đó. Nàng tự nhủ:
- Ḿnh phải xua đuổi h́nh bóng của chàng nam sinh đó ra khỏi tâm trí ngay. Chàng ta chỉ là một người xa lạ chưa hề quen biết. Cũng chẳng có hy vọng ǵ sẽ được gặp lại chàng. Mà, có gặp lại chăng nữa, biết chàng nghĩ ǵ về ḿnh, biết chàng coi ḿnh ra ǵ mà cứ nghĩ vẩn vơ?
Nhưng, dù ḷng đă quyết nhủ ḷng, h́nh ảnh chàng trai vẫn phảng phất chờn vờn trong tâm trí Quán Anh.
Miêu Quán Anh đâm bực lấy sách ra học. Nhưng tâm trí nàng trong lúc đó, c̣n đâu sự thanh thản để nghĩ tới chữ nghĩa. Miêu Quán Anh nhủ thầm:
- Học bài không được th́ ḿnh làm bài vậy.
Rồi nàng lấy toán học ra làm. Nhưng nàng đụng phải một bài toán khó quá, không sao giải nổi. Miêu Quán Anh ngồi cắn bút nghĩ ngợi, lúc đầu nàng c̣n nghĩ cách giải bài toán. Rồi tư tưởng nàng lại vơ vẩn vẩn vơ... Cây viết trên tay nàng đụng đậy, vẽ nhăng vẽ nhít trên tờ giấy nháp, đè lên những con số đă giải hỏng bài toán. Một lúc lâu Miêu Quán Anh giật ḿnh, trở về với thực tại, nh́n xuống tờ giấy nháp, ư muốn giải tiếp bài toán khó khăn. Nhưng nàng giật ḿnh:
- Ḿnh vẻ quái quỷ ǵ thế này? Ồ những nốt nhạc và...
Miêu Quán Anh ngừng lại và bẽn lẽn, mắc cở với chính nàng. Trên trang giấy nháp ngoài những con số, những nốt nhạc, những h́nh vuông, h́nh tṛn, nàng c̣n thấy tên nàng và tên chàng nam sinh ca sĩ Đỗ Vương Long!
Miêu Quán Anh ṿ nát tờ giấy, xé ra từng mảnh vụn vứt vào xọt rác. Rồi, tưởng như sẽ có người nào đó ṭ ṃ, sẽ lượm những mảnh vụn đó lên để coi. Miêu Quán Anh cúi xuống lượm lại, xé vụn thêm cho tới nỗi mỗi mảnh giấy lả tả rơi xuống sọt rác chỉ nhỏ bằng đầu cây tăm. Rồi Quán Anh đứng dậy bực tức với chính nàng.
- Hư thiệt! Cũng may là không có ai ở bên cạnh nếu không mắc cở đến chết được!
Miêu Quán Anh ra đứng bên cạnh cửa sổ, vươn vai hít một hơi dài. Buổi trưa trời thanh vắng và tĩnh mịch. Bầu trời xanh những mây. Những con chim sẻ ríu rít t́nh tự trên mái hiên nhà. Miêu Quán Anh lắng nghe tiếng chim t́nh tự, tiếng chim ca hót và rồi nàng thử phân tích xem nó giống như tiếng đàn ǵ. Nhưng nó chẳng giống bất cứ một tiếng đàn nào mà nàng đă được nghe. Miêu Quán Anh thấy tiếc.
Khu vườn ở dưới đủ các thứ hoa, màu sắc tươi xinh. Miêu Quán Anh nh́n xuống màu vàng rực rỡ của hoa hướng dương, màu đỏ nhung của hồng, tím than của hương sa, và nhất là, một thứ hoa mỏng manh, xinh xinh, sắc hoa dịu dàng mà nàng thích nhất là những bông lan tím... Thứ hoa mà Miêu Quán Anh đă gài đầu trang điểm, đă tung lên sân khấu và đă thấy chàng nam sinh ca sĩ nhặt lên.
Miêu Quán Anh gửi xuống khu vườn một nụ hôn thân ái. Và, dù là trời trưa đứng gió, Miêu Quán Anh có cảm tưởng như những bông hoa nghiêng ḿnh lay động, đón nhận nụ hôn của nàng.
Men theo dẫy tường trắng là những cây bạch dương. Con đường nhỏ chạy dài hun hút. Con đường và những hàng bạch dương như dính liền với nhau. Miêu Quán Anh tự hỏi, nó có tự bao giờ? Nó đă được chứng kiến bao nhiêu cuộc đổi thay, thay đổi của trời đất, của con người?
Trong ư tưởng nhẹ nhàng và những thắc mắc thơ ngây đó, Quán Anh tưởng như cùng với tháng ngày, hàng bạch dương với con đường đă là một sinh vật, ấp ủ gắn bó lấy nhau.
Buổi trưa nhẹ nhàng trôi qua và buổi chiều cũng thế. Và, cho dù thờ ơ với bữa tiệc gặp mặt buổi tối Quán Anh cũng vẫn có một chút ǵ vui vui chờ đợi, hồi hộp một cảm giác hiếu kỳ về những sự việc sắp xảy ra.
Quán Anh xuống nhà dưới. Để che dấu những xúc động của tâm tư, nàng cố tạo ra cho nàng một dáng vẻ mệt mỏi thông minh của một người vừa chăm chú dành hết cả buổi chiều cho sự học hành chăm chỉ.
Như tất cả những bữa tiệc khác trong gia đ́nh, bà Miêu Tôn xuống bếp và tự tay làm món ăn. Quán Anh có ư tiếp tay với mẹ, nhưng bà Miêu đuổi nàng lên:
- Con gái cưng của mẹ, mẹ không muốn là tối nay người trai đó ngồi cạnh con, sẽ không bị nhăn mũi v́ mùi dầu mỡ. Con nên về pḥng sửa soạn mái tóc cho thật đẹp và suy nghĩ xem chiếc áo nào sẽ làm con duyên dáng nhất.
Quán Anh cười bẽn lẽn:
- Không đâu mẹ ạ, con sẽ chẳng sửa soạn một chút ǵ, và con sẽ chọn một chiếc áo xấu nhất để mặc.
Tuy nói thế, nhưng tối hôm đó, Miêu Quán Anh cũng đă lựa chọn một chiếc áo ưng ư nhất để mặc cho mẹ hài ḷng.
Đúng tám giờ tiếng chuông ngoài cổng reo vang. Quán Anh giật ḿnh, hồi hộp. Nàng lắng nghe tiếng chào hỏi của ba mẹ, tiếng cười vang ồn ào, vui vẻ của người khách. H́nh như chỉ có đàn ông... Tiếng mẹ mời trà và sai Quán Vi lên gọi nàng.
Khi Quán Anh nhẹ nhàng bước xuống khỏi cầu thang ra pḥng khách, nàng thấy cha đang ngồi tiếp chuyện với hai người đàn ông. Một người cỡ tuổi cha nàng và một người c̣n trẻ. Quán Anh muốn khựng lại khi hai người khách cùng ngửng lên, nh́n về phía nàng.
Ông Miêu Tôn vẫy tay.
- Lại đây con, lại đây chào bác và anh.
Quán Anh rụt rè lại ngồi bên cha. Nàng có cảm tưởng như muốn nghẹt thở.
Trong bữa tiệc thân ái gần như gia đ́nh đó, ông Trương Hồng ngồi giữa ông bà Miêu Tôn. Miêu Quán Anh ngồi bên cạnh Trương Tú. Ông Trương Hồng là một người tự nhiên cởi mở. Giọng nói ông oang oang. Ông Miêu Tôn trầm tĩnh hơn, nhưng trong ánh mắt của ông biểu lộ ra chan chứa cảm t́nh với người bạn cũ.
Trái với cha Trương Tú tỏ ra ít nói, trầm tĩnh. Chàng tự nhiên và lễ độ, những câu trả lời chính xác của chàng làm ông bà Miêu Tôn hài ḷng.
Bà Miêu Tôn tỏ ra âu yếm và săn sóc cho Trương Tú. Bà thường gắp thức ăn cho chàng. Mỗi lần như thế, Trương Tú lại có vẻ bối rối ngượng ngùng.
Ngồi bên cạnh Trương Tú, Quán Anh cũng mất hết cả tự nhiên. Nàng sợ ánh mắt mọi người nh́n nàng. Nàng sợ cả tiếng đôi đũa ngà đụng nhẹ vào miệng chén do nàng tạo ra. Quán Anh mong cho bữa tiệc kết thúc mau hơn, nhưng bữa tiệc vẫn kéo dài, tự nhiên cởi mở.
Đêm dần vào khuya, bữa tiệc rồi cũng phải chấm dứt. Không muốn làm mẹ thất vọng, Quán Anh đă ngắt một bông hồng tặng cho Trương Tú...




 

 honbuommohoa
 member

 REF: 316418
 03/15/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
CHƯƠNG 4 :

H́nh ảnh và giọng hát của chàng nam sinh ca sĩ thoáng vương trong tâm hồn Quán Anh như h́nh ảnh của một cơn mộng. Và, cho dù h́nh ảnh đó có đẹp tới đâu th́ cũng chẳng có ai lại đi hy vọng sẽ được gặp lại một lần nữa. Chẳng có ai điên dại tới độ đi ôm giấc mộng thoáng qua mà sống suốt đời.
Miêu Quán Anh đă không thể nào hy vọng rằng trong cuộc đời của nàng, sẽ có một dịp tương ngộ lại chàng nam sinh ca sĩ đó. Nàng cũng chẳng thể nào kỳ vọng rằng cuộc đời sẽ dành cho nàng nhiều thuận tiện may mắn hơn, để những t́nh cảm vừa mới nhen nhúm mơ hồ trong tim nàng, nó sẽ có thể nảy nở rơ ràng hơn.
Thế nên, sự viếng thăm của cha con Trương Tú đă đến thật vừa đúng lúc. Nó cất đi cho Quán Anh sự thiếu vắng cô đơn. Nó đem đến cho Quán Anh một bông hoa mà nàng đang muốn có.
Sợi giây liên kết giữa hai gia đ́nh, sau một thời gian bị mất liên lạc, nay trở nên thân thiết hơn bao giờ.
Ông Trương Hồng và Miêu Tôn gặp nhau thường như mỗi ngày, như để bù đắp lại mười mấy năm hai người xa cách nhau v́ hoàn cảnh.
Trương Tú cũng thường theo cha đến nhà ông bà Miêu Tôn. Do đó chàng cũng thường gặp được Quán Anh. Qua vài tuần tiếp xúc, một t́nh bạn chân thành đă nảy nở giữa hai người.
Quả như lời ông Miêu Tôn đă nói, Trương Tú là một thanh niên có tương lai.
Chàng đẹp trai, tươi trẻ mà điềm đạm. Chàng học giỏi và nhất là chàng sẽ là người duy nhất được thừa hưởng gia tài sự nghiệp to lớn của cha, nếu như sau này ông Trương Hồng không c̣n hoạt động hoặc qua đời.
Nhưng trên hết tất cả danh vọng, tiền tài mà cuộc đời đă dành sẵn cho tương lai Trương Tú, Quán Anh nhận thấy, chàng cũng là một thanh niên đáng mến. Trương Tú có một bản lănh riêng và trong những câu chuyện trao đổi, Quán Anh nhận thấy chàng là một con người có nhiều khoan dung độ lượng, hiểu biết và nhân từ.
Đó là một thanh niên lư tưởng, để cho những thiếu nữ chưa chồng vào tuổi Quán Anh phải mơ ước.
Ông Trương Hồng và Miêu Tôn, nhất là bà Miêu Tôn nhận thấy t́nh cảm giữa Trương Tú và Quán Anh nẩy nở tương đồng rất hài ḷng. Và, cho dù chưa có một buổi lễ chính thức, bà Miêu Tôn đă coi Trương Tú như con rể trong gia đ́nh.
Cả Trương Tú và Quán Anh đă biết lời giao kết của cha mẹ khi xưa. Đều biết được những sắp đặt dự trù, mong ước của cha mẹ, thế nên, họ trao đổi tâm t́nh, t́m hiểu lẫn nhau trong niềm tương kính. Cả hai như đă cùng nh́n thấy tương lai của nhau, thấy con đường mà họ sẽ đi. Cả hai cùng như cảm thấy hài ḷng.
Một buổi tối ông Trương Hồng đề nghị:
- Tôi thấy hai cháu nó có vẻ tương đắc với nhau, tôi muốn tiến hành một lễ hỏi chính thức trước. Chờ ba năm nữa, cháu Trương Tú đỗ xong đại học, ra trường rồi sẽ làm đám cưới, anh chị nghĩ sao?
Ông Miêu Tôn cười:
- Anh tính thế nào cũng được. Tôi thấy tụi nó không phản đối là tôi mừng rồi. Cái mộng mười bảy năm trước, mong được làm ông sui của tôi với anh đă thành.
Ông Trương Hồng cũng cười đắc chí:
- Anh mừng nhưng chắc không mừng bằng tôi đâu. Tất cả hy vọng cuộc đời của tôi sau này đều kỳ vọng vào cháu Trương Tú. Tôi không may phải sống cảnh gà trống nuôi con, chỉ có ḿnh nó để nối dơi tổ tiên, sự nghiệp sau này. Nó không bị anh chị và cháu Quán Anh chê bỏ là tôi thấy toại nguyện rồi.
Bà Miêu Tôn góp lời.
- Bác Trương cứ nói quá lời. Chứ, cháu Quán Anh nó được cậu Trương Tú để ư tới và bác không nỡ chê là may mắn cho phần nó rồi.
Ông Trương Hồng cười vang.
- Những lời chị nói khiến tôi cảm động. Nhưng thôi, bao giờ th́ anh chị cho phép tôi đem đồ sính lễ lại đây?
- Tùy anh...
Bà Miêu Tôn ngắt lời chồng.
- Ḿnh nên coi ngày đàng hoàng.
- Vâng, ḿnh phải coi ngày cẩn thận. ở nhà có sẵn tấm lịch nào không hở chị?
Thế rồi, ngày đám hỏi được chọn lựa kỹ lưỡng. Những cánh thiệp hồng được gửi đi, đẹp như những cánh bướm, chính thức liên kết sợi giây cầm sắc giữa hai ḍng họ Trương-Miêu.




 

 honbuommohoa
 member

 REF: 316419
 03/15/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
CHƯƠNG 5 :

V́ có một giọng ca thiên phú, nên Đỗ Vương Long được bạn bè yêu mến, được các giáo sư khuyến khích và giúp đỡ. Họ nói rằng nếu như chàng thích và cố gắng trau luyện tài nghệ, sau này chàng có thể trở thành một danh ca.
Trở thành một danh ca? Đối với Vương Long đó không phải là niềm mơ ước tối cao của chàng. Chàng thích trở thành một văn sĩ hoặc một thi sĩ hơn. Nhưng dù sao, sự việc được tự do ra vào pḥng âm nhạc, được phép xử dụng hết cả mọi nhạc khí của nhà trường, từ cây dương cầm cổ quư giá đến những cây vĩ cầm, tây ban cầm đă làm cho chàng thích thú và cũng lưu tâm tới việc trau dồi âm nhạc.
Vương Long trở thành một ca sĩ hát hay nhất của trường. Và, trong mọi sinh hoạt văn nghệ, chàng đều góp mặt, bảo đảm tài năng và sự xuất sắc.
Tổ tiên Vương Long vốn là những danh gia giầu có. Nhưng tới đời cha của Vương Long th́ sự may mắn không c̣n. Sau một biến cố thời cuộc, sự nghiệp tan tành. Cha Vương Long lại không phải là một người có tài sáng nghiệp. Thế nên, bất cứ một chuyện làm ăn nào mà ông tính toán, nhúng tay vào đều thất bại. Chán nản và phẫn chí, ông quay ra say sưa tối ngày rồi bỏ đi mất biệt.
Vương Long được mẹ sinh ra trong t́nh cảnh không biết người cha phiêu bạt phương nào, c̣n sống hay đă chết. Và, sau này lớn lên, chắc chắn là chàng không thể biết được mặt mũi của cha.
Năm lên sáu th́ bà mẹ qua đời trong một cơn bạo bệnh. Vương Long được một người chú không con, có một xưởng mộc đem về nuôi. Người chú hy vọng là sau này Vương Long sẽ thay ông nối nghiệp, sẽ là người nhang đèn thờ phụng ông sau khi vợ chồng ông đă qua đời.
Sống trong t́nh thương của chú thím, tuy được đối xử tử tế như con, được cắp sách đến trường đi học như những đứa trẻ khác, Vương Long vẫn mang một nỗi buồn, một mặc cảm của đứa trẻ mồ côi.
Ngoài những giờ học, những khi tập nhạc và giúp đỡ cho chú trông coi xưởng mộc một chút, Vương Long thường t́m an ủi trong những đoạn văn, vần thơ mà tự chàng sáng tác ra. Chàng mơ tới một khung trời mà ở đó, chàng sẽ trở thành một con người nổi danh, một thi sĩ được quí chuộng.
Những bài thơ Vương Long sáng tác, chàng thường gửi đăng vào những số báo đặc biệt của nhà trường. Nhiều bài thơ được bạn bè thích, các vị giáo sư cũng hài ḷng và khuyến khích. Họ cùng nhận ra khả năng sáng tác thi văn của Vương Long, cũng đáng khuyến khích như giọng ca của chàng.
Có thể một tương lai tươi sáng đang chờ đợi Vương Long. Cho chàng thoát được hoàn cảnh tầm thường, thoát ra khỏi cái xưởng mộc của ông chú.
Vương Long hăng say làm việc theo với những dự tính của chàng. Nhưng Vương Long cũng sống thật cô đơn. Chàng có nhiều người quư mến, yêu thích giọng hát của chàng nhưng không hiểu được tâm tư, cuộc sống của chàng. Vương Long chỉ có một người bạn thân, một người bạn hết ḿnh với chàng. Một người bạn mà theo Vương Long, là một con người ḥa nhă, quảng đại với bạn bè, có tấm ḷng vị tha và đôi mắt nhiệt t́nh. Người ấy không ai xa lạ chính là Trương Tú.
Trương Tú và Vương Long cùng học chung một lớp. Trong niên học cuối cùng vừa qua, cả hai đều đỗ Cao Trung, sửa soạn thi vào đại học. Là bạn thiết với nhau, Trương Tú thấy Vương Long nhà nghèo lại có khiếu về văn chương nên có ḷng giúp đỡ. Chàng bỏ tiền ra mua những sách hay, những tác phẩm giá trị của các danh nhân thi sĩ về cho Vương Long mượn đọc. Tuy tiếng là cho mượn, nhưng thật ra Trương Tú mua những sách đó là chỉ v́ Vương Long.
Cũng v́ thế, Trương Tú vừa là bạn, vừa là người gợi khởi mà cũng là nguồn cung cấp kiến thức cho Vương Long.
Trong sự giao tiếp chung của xă hội, người ta thường lựa chọn, phân chia giữa kẻ giầu với người nghèo, giữa giai cấp nọ với giai cấp kia. Nhưng trong t́nh bạn Vương Long và Trương Tú, họ đă gạt bỏ được những thứ tầm thường đó ra ngoài.
Thời gian c̣n học năm cuối cùng của chương tŕnh Cao Trung, ngoài những lúc bận việc riêng tư, hai người thường gặp nhau, cùng nhau đi dạo, vui đùa.
Tương lai của Trương Tú th́ đă rơ ràng và được bảo đảm v́ nhà chàng giầu, có thừa phương tiện để sửa soạn cho tương lai. C̣n Vương Long trái lại, sự học của chàng không biết có thể kéo dài được tới đâu? Bước đường c̣n quá dài và nhiều gian truân. Ông chú của Vương Long tuy có ḷng nhưng nghèo. Có thể là ông sẽ không c̣n cung cấp phương tiện cho Vương Long được học vào bất cứ lúc nào, để bắt chàng ở nhà, phụ những công việc trong xưởng mộc của ông.
Theo đuổi sự học hành trong nỗi lo âu hồi hộp đó, đôi khi Vương Long không tránh được sự chán nản, ngă ḷng. Những lúc đó, Trương Tú lại lựa lời an ủi bạn.
- Anh Vương Long ạ, anh chẳng nên ngă ḷng. Thật ra, tương lai của anh sẽ sáng sủa hơn hết tất cả những bạn bè cùng lớp của chúng ta. Anh có khiếu về văn chương, về âm nhạc. Một triệu người chưa chắc đă có một người có năng khiếu như anh. Chỉ cần anh cố gắng trau dồi kiến thức một chút, trau luyện thêm về sự sáng tác là anh có thể đạt được sự thành công.
Vương Long cảm động nắm chặt lấy tay bạn.
- Cám ơn những lời khích lệ của anh, anh Trương Tú ạ. Nhưng anh biết đó, dù đă quyết tâm đeo đuổi sự nghiệp văn chương, nhưng tôi chưa chắc đă có phương tiện hay thời giờ đủ để đeo đuổi được. Ngoài vấn đề phải có tiền để theo đuổi sự học, có khi tôi c̣n phải kiếm một việc làm để kiếm miếng ăn nếu như chú tôi thôi không thể cung cấp hoặc nuôi tôi được nữa. Anh biết đó, chú tôi quá nghèo lại đă già. Gần như ông không thể xốc vác những công việc nặng nhọc trong xưởng mộc được nữa. Ông thường than với tôi là công việc v́ thiếu người trông coi, rất kém.
Trương Tú vẫn cố gây niềm tin cho bạn.
- Nhưng dù sao th́ anh cũng không được ngă ḷng. Sự thể tới đâu sẽ tính tới đó. Ngoài chú anh ra, anh cũng c̣n bạn bè và các thầy của chúng ta nữa chứ.
Vương Long cười buồn.
- Các thầy rất tốt với tôi, c̣n bạn bè th́ có anh là người thân thiết hơn cả. Nhưng chẳng lẽ tôi lại chịu nhận sự nhờ vả sao, nếu thật như có người muốn giúp đỡ?
- Anh ngại ǵ mà không nhận?
- Tư cách tự lập cho đời ḿnh, anh Trương Tú ạ. Nếu như chú tôi là người thân thiết ruột thịt không thể giúp tôi được nữa, th́ tôi sẽ làm việc trong xưởng mộc, và sẽ không nhận bất cứ một ân huệ nào của bất cứ ai. Dầu sao th́ cũng chưa phải là lúc để nói tới chuyện này.
Thế rồi niên học dần qua. Và, đă tới ngày băi trường...



 
  góp ư kiến

 
   

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đă đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ư kiến

 
 

 


Nhà | Ghi danh Thành Viên | Thơ | H́nh ảnh | Danh Sách | T́m | Diễn đàn | Liên lạc | Điều lệ | Music | Link | Advertise

Copyright © 2024 Vietnam Single & Tim ban bon phuong All rights reserved.
Hoc Tieng Anh - Submit Website Today - Ecard Thiep - Hot Deal Network