phaphanh
member
ID 34837
01/02/2008
|
Phước
Phước là một hành động làm lợi ích cho người khác bằng những điều kiện cụ thể như là tài vật,năng lực,thời giờ…ngay cà một câu nói khích lệ nâng đỡ,một ánh mắt chia sẽ cảm thông,một nụ cười hoan hỷ chấp nhận cũng là hành động tích cực sinh ra phước.Nói một cách khác phước là nguồn năng lượng an lành sinh ra trong chính ta từ hành động hướng tới người khác để giúp đỡ.
Có nghĩa là trong khi làm lợi ích cho người khác th́ chính ta là người thừa hưởng trước nhất. Đồng thời,phần thừa hưởng của ta lại là phần quan trọng so với người kia, được thừa hưởng tài vật,năng lực,thời gian,sự an ủi nâng đở.Nguồn năng lượng phát sinh từ ḷng thương do chính ta tạo ra và lưu lại trong tâm có khả năng nuôi dưỡng những hạt giống tích cực vốn ẩn tàng trong chiều sâu tâm thức,có thể lấn áp hoặc chuyển hoá những năng lượng xấu do ta đă gây ra trong quá khứ và có thể che chắn những năng lượng độc hại từ môi trường bên ngoài tràn vào.
Đạo phật có một phép thực tập rất nổi tiếng đó là “Tam luân không tịch”,nghĩa là có ba yếu tố gắn chặt vào nhau mà không thể tách rời ra được.Nếu một trong ba cái đó tách ra th́ nó trở nên trống rổng,vô nghĩa,không thể tồn tại.Trong một sự hiến tặng nào cũng có ba yếu tố cùng tồn tại mật thiết với nhau, đó là:người hiến tặng,người được hiến tặng và vật hiến tặng.Phần lớn chúng ta đều cho rằng chỉ có người hiến tặng mới quan trọng,c̣n người nhận th́ phải biết ơn và quư trọng người hiến tặng. Đó là một loại lư luận hời hợt,thật ra người nhận cũng quan trọng ngang với người hiến tặng,bởi nếu không có người th́ cũng không có nguời hiến tặng.
Thực tế cho thấy đôi lúc ta muốn làm một cái ǵ đó cho người kia nhưng người kia không đồng ư hay không c̣n nữa th́ ư niệm muốn giúp đở của ta sẽ không thể thực hiện được.Vậy ta phải cần người kia.Ta muốn thương,muốn chia sẻ,muốn nâng đở mà lại tỏ thái độ như là kẻ bề trên ban phát th́ chắc chắn ta sẽ thất bại.Nếu chỉ có cái nhu yếu muốn đem tới cho người kia cần được thoả măn trong ta thôi th́ chưa đủ,phải cần tới nhu yếu đón nhận nữa th́ sự kiện hiến tặng mới xảy ra được.
Trong trường hợp người hiến tặng và người được hiến tặng đă sẵn sàng rồi mà vật hiến tặng không có mặt th́ việc hiến tặng cũng không sảy ra được.Thí dụ:người kia đang rất khổ sở và cần sự giúp đở của bạn,nhưng bạn lại trong t́nh trạng khá căng thẳng hay kiệt quệ th́ bạn đâu có ǵ để san sẻ một cách tích cực cho người kia.Cho nên vật hiến tặng cũng trở nên yếu tố quan trọng thứ ba để cho hai yếu tố kia có mặt.Như vậy,một trong ba yếu tố đó không thấy rằng ḿnh chỉ có thể có mặt và tồn tại khi ḿnh đứng chung với nhau,thắc chặt với nhau như một thực thể th́ chắc chắn công tŕnh hiến tặng sẽ bị phá vỡ.
Điều này thường sảy ra đối với người hiến tặng.Họ dễ dàng sập ngay vào bẫy khi có ư định muốn giúp đở một ai đó, đừng nói chỉ là khi họ đă thực hiện xong.Họ cảm thấy hảnh diện và hay ho khi đă thi ân cho một người đang cần họ.Cái cảm xúc đó hoàn toàn khác với niềm an vui khi thấy được người trở nên tốt hơn hay hạnh phúc hơn.Nghĩa là phải cẩn thận và tinh tế lắm th́ chúng ta mới không để rơi vào ư niệm muốn giúp người mà thực ra chỉ v́ ḿnh mà thôi.
Đôi khi chúng ta thương yêu một người nào đó th́ chúng ta cứ tưởng là ḿnh hoàn toàn v́ người đó.Có thể chúng ta đă lầm.Giă sử người ấy v́ một lư do ǵ đó mà không c̣n sức hấp dẫn,không c̣n ngọt ngào,không c̣n chung thuỷ nữa th́ ta có c̣n thương người đó được nữa không?Chắc là không,nhưng tại sao?Ta ít chịu nh́n cho sâu sắc vào trong liên hệ thương yêu người đó v́ cái ǵ?Những điều ta liệt kê ra có thể chỉ nhằm phục vụ cho chính bản thân ta thôi.Khi người đó trở nên xuống cấp hay có biến động th́ ta sẵn sàng bỏ mặc hoặc loại trừ.Thương yêu theo kiểu đó th́ chỉ là thái độ ích kỷ.T́nh thương như vậy không có phước.
Cố nhiên trong một liên hệ nào cũng có những điều kiện để đi đến và thắt chặt với nhau,ngoại trừ những t́nh cảm thiêng liêng của cha mẹ hay t́nh thương của những bậc từ bi.Dù vậy,nếu chúng ta càng bớt đi những điều kiện cho nhau th́ t́nh thương càng dễ dàng vươn vai để trổ hoa kết trái và chính bản thân ta cũng thăng hoa trong đời sống tâm linh.Ta thấy nhiều người rất tội nghiệp ,v́ để sở hữu một người khác mà họ trở nên khô héo và co rút trái tim lại,trong khi bản chất thương yêu là để mở trái tim ra.Thương yêu mà mất đi tự do và sức sống lành mạnh th́ đâu c̣n là thương yêu nữa. Đó chỉ là sự dựa dẫm hay hưởng thụ trong liên hệ t́nh cảm mà thôi.
Có lần,một thiếu phụ rất tốt bụng và hiền hậu đến gặp tôi để xin một quyết định.Sự việc là con chó của bà đă già yếu,không c̣n ăn uống được nữa,nằm một chổ khó nhọc.Mỗi lần có ai đi ngang qua,nó đều ngước nh́n theo mà nước mắt lưng tṛng,trong rất thảm năo.Bác sĩ thú y đă khuyên bà đừng để nó tiếp tục trong t́nh trạng đau đớn như vậy nữa,hăy tiêm cho nó một mũi thuốc để kết thúc.Biết điều bác sĩ khuyên là cần thiết nhưng bà không làm được v́ cảm thấy xót xa quá.Bà đă ly hôn từ nhiều năm qua.Con chó được bà nuôi dưỡng gần mười lăm năm và là người bạn thân thiết nhất trong những ngày tháng cô đơn giữa vùng núi hiu quạnh này.
Tôi hỏi bà là nếu bà đă biết con chó đang trong t́nh trạng sống lây lất đau khổ như vậy th́ lư do bà muốn níu kéo là thực sự v́ con chó hay v́ chính bà?Bà ấy im lặng rất lâu mà vẫn chưa t́m thấy câu trả lời.Tôi nói nếu bà lấy cảm xúc bảo vệ sự cô độc lạc lơng của ḿnh ra để đặt ḿnh vào nổi khổ của con chó th́ bà sẽ hiểu nó muốn ǵ ngay trong lúc này.Nếu bà thực sự thương nó th́ hăy làm theo ư của nó,bà phải cam đảm và chấp nhận sự mất mắc này để đối tượng thương yêu của bà được hạnh phúc.Mắt bà ta bổng sáng lên và ra chiều thấm thía.Sau cùng,bà đă đồng ư theo lời khuyên của bác sĩ.
Phải tỉnh thức và tinh tế lắm mới nhận ra ḿnh có bị kẹt vào bản thân trong khi làm lợi ích cho đối tượng khác hay không.Có người bị kẹt ngay từ vạch xuất phát,nghĩa là khi khởi lên ư niệm muốn hiến tặng là đă nhắm tới chuyện kiếm chút phước báu cho bản thân.Có người đi được nửa đoạn đường th́ găy gánh,vừa hiến tặng xong là cảm thấy hối tiếc v́ họ chợt nhận ra đối tượng kia không c̣n xứng đáng,không c̣n dễ thương và thậm chí không tỏ ra trân quư sự đóng góp to tát của họ.Có người đi gần hết đoạn đường th́ bỏ cuộc,họ trở nên bực tức và phản ứng quyết liệt v́ đối tượng tiếp nhận đă không tiếp tục vinh danh hay không nồng nàn như trước kia nữa.Phần lớn những bế tắc xảy ra trong công tŕnh hiến tặng v́ đối tượng không thực thi theo những điều họ mong muốn.
Một hành động v́ người v́ đó là thương yêu,mà kèm theo quá nhiều điều kiện có tính chất phục vụ cho cảm xúc hay quyền lợi bản thân th́ nó không c̣n thuần túy là phước nữa.Nếu có chăng là cũng mong manh dễ vỡ lắm.Thế mà có rất nhiều người luôn tranh thủ tạo phước để dành cho con cháu hay cứu rỗi cho những nghiệp xấu mà ḿnh đă gây ra,trong khi họ cứ vô t́nh vung văi không biết bao là rác rưởi độc hại ra môi trường chung quanh bởi những điều kiện không thoả măn.Một cuộc thương măi trong đời sống tinh thần,trong đó ta luôn muốn giành phần lăi lớn mà không nghĩ đến những phí tổn do ta đă vụng về sản sinh ra từ tư duy,lời nói và hành động ích kỷ của ḿnh.
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|