Minhxotxa
member
ID 32452
11/11/2007
|
Mùa đông - đan dệt yêu thương ..
"Sẽ thiệt thòi biết bao nhiêu khi không có mùa đông. Mùa của những cơn gió lạnh, nhưng lại là cái cớ để con người ta cảm thấy cần gần nhau hơn - mùa của những ấm áp. Mùa đông cũng là mùa của những người đàn bà đan dệt yêu thương. Cho những chiếc kim đan, đan cài sợi len làm nên áo ấm. Cho những bàn tay đan cài bàn tay, làm nên tình yêu. Và cho tình yêu đan cài tình yêu, làm nên hạnh phúc…"
Cơn gió lạnh đầu tiên
Sáng nay đi dạo ven hồ, ngạc nhiên vì đàn én hàng trăm con đang chao lượn trên mặt hồ. Lần đầu tiên thấy hồ nước mênh mang và tĩnh lặng với những hàng cây xanh soi bóng ven bờ đẹp đến vậy. Những chiếc đuôi hình chữ V hân hoan bay lượn trong cơn gió lạnh đầu tiên của mùa đông. Có đúng là én không? Loài chim luôn trú đông để tìm đến những miền nắng ấm? Mùa đông, hay là én không có thật?
Chiều. Đám đông trôi trên phố. Những thanh âm ồn ào trốn dưới những áo, những mũ, găng tay và bốt. Thi thoảng có kẻ chơi ngông ăn mặc phong phanh, mũi đỏ ửng hít hà như thèm mùa đông lắm.
Thèm mùa đông lắm. Thế nên nghe Khánh Ly hát “Người đi qua đời tôi” mới thấy buồn da diết. Mới thương những đêm lạnh gió luồn qua kẽ tay và buốt trong lồng ngực. Thế nên những kỷ niệm nồng nàn nhất luôn là món quà tặng của mùa đông.
Thèm mùa đông lắm. Để ngồi một mình trong quán Trà Hoa ấm rực nghe tiếng violon réo rắt. Để cuộn mình trong chăn như một con cún bông nghe mưa đêm rả rích buốt lạnh trên mái nhà, ôm một cuốn truyện hay và bật mấy đĩa rock quen thuộc.
Ai cũng bảo Phú Quang viết về mùa đông hay nhất. Và Hồng Nhung hát nhạc Phú Quang hay nhất. Họ nói họ nhớ mùa đông vì đã xa Hà Nội. Sao cứ phải đi xa để nhớ? Có giống như ta đã mất một người tình không?
Những đôi lứa cũng thi nhau chờ đợi buổi chớm đông cho ngày hôn lễ. Trẻ con xuýt xoa đón rét. Bố mẹ chúng bảo qua tiết đông hàn, mùa xuân sẽ tới. Đến cụ Mãn Giác Thiền sư cũng để lại câu thơ bất hủ “Đêm qua sân trước một cành mai”. Mùa đông được ví như điểm "thấp nhất" trong hồi "bĩ cực" mà mùa xuân mới đích thị là "thái lai". Ai cũng chờ đợi "thái lai", mấy người biết đón nhận "bĩ cực"? Bởi vậy mùa đông luôn là cái cớ cho những trái tim yêu. Để con người ta cảm thấy cần gần nhau hơn nữa. Mùa đông - mới là mùa của những ấm áp.
Thương mùa đông quá.
Đan dệt yêu thương
Cứ mỗi mùa đông về, khi cái lạnh bắt đầu len lỏi trong từng góc phố, từng con đường nhỏ, lại thấy lòng nao nao khi được lang thang khắp nơi để tận hưởng cảm giác gió lạnh táp vào mặt. Mùa đông mang đến cho ta thật nhiều xúc cảm…
Nhớ cái gió lạnh đầu mùa trong trang văn của Thạch Lam, nhớ cái ấm áp của tình người, nhớ những tấm lòng bao dung, và còn biết bao nhiêu điều khác trong cuộc đời khiến ta cảm thấy lòng mình không buốt giá. Mùa đông lạnh để thử thách lòng người nhưng cũng chỉ ở mùa đông mới cho thấy ta cần biết bao nhiêu một ngon lửa ấm, một trái tim nóng biết yêu thương, biết vỗ về.
Đan dệt yêu thương. Ảnh: Phương Chi
Hồi còn nhỏ, tôi thường được mẹ đan cho những chiếc áo len, những đôi bao tay bé tí xíu và những chiếc khăn rực rỡ sắc màu. Đến bây giờ, mỗi khi nhìn lại những đồ vật ấy, tôi vẫn thấy lòng mình ấm áp một cách kì lạ. Đã có biết bao mùa đông đi qua. Đã có biết bao chiếc khăn, chiếc áo được đan dệt từ yêu thương và cũng đã có biết bao trái tim được sưởi ấm.
Tự ngàn xưa, người chinh phụ mòn mỏi chờ chồng đi chinh chiến đã ngồi đan áo ấm gửi ra nơi sa trường sương giá, với tất cả tình yêu thương của mình. Kháng chiến trường kì, các mẹ các chị cũng tặng cho các chiến sĩ những tấm áo, những chiếc khăn đủ để sưởi ấm lòng những khi lạnh giá. Nơi chiến trường lửa đạn, các anh vẫn luôn cảm thấy một điểm tựa, một niềm tin vững chắc chốn quê nhà, có thể giữ chặt cây súng trên vai bảo vệ sự yên bình của Tổ quốc.
Cứ tưởng rằng trong nhịp sống hối hả thời hiện đại hôm nay, sẽ chẳng còn ai có thời gian ngồi đan khăn đan áo. Khi hàng hóa tràn ngập khắp mọi nơi với đủ loại phong phú, đa dạng, ai cũng có thể nghĩ đến chuyện mua hàng hiệu vừa nhanh vừa tiện. Thế nhưng, mẹ tôi hàng năm vẫn đan khăn và áo cho bố tôi, cho các con, các cháu. Tấm áo ấy có thể không đẹp bằng một chiếc áo được dệt bằng máy nhưng lại khiến người mặc ấm lòng và hạnh phúc vì cảm nhận mình được yêu thương biết nhường nào.
Và còn có biết bao người đàn bà khác vẫn đang âm thầm dệt nên những mùa đông ấm áp. Những chiếc khăn, chiếc áo ấm đã trở thành cầu nối của tình yêu thương, nối những tâm hồn của những đứa con…
Có một ngày bất chơt tôi gặp một thiếu nữ duyên dáng đi giữa phố phường mùa đông, cổ quàng chiếc khăn len được đan thật khéo léo, nhã nhặn.
Bất chợt tôi gặp một thiếu nữ Hà thành, một sáng đi gom len về miệt mài ngồi đan áo. Từng mũi kim đưa lên thoăn thoắt cùng ánh mắt dõi theo rạng ngời hạnh phúc.
Bất chợt trên một chuyến xe bus, tôi gặp một cô bé mới 15 tuổi chăm chú ngồi đan khăn. Những mũi kim đan mải miết, như ước nguyện của em, làm sao có thể đan thật nhanh kịp tặng khăn cho mẹ trước khi mùa đông về.
Gió lạnh đầu mùa. Ảnh: Phương Chi
Có biết bao thiếu nữ ngày ngày học đan và trao đi những chiếc khăn len, áo len ấm áp, món quà vô giá nối gần hai trái tim lại với nhau.
Người xưa đan len bằng cây kim vót từ tre, gỗ. Ngày nay đã có thêm những cây kim bằng kim loại trơn nhẵn hơn và đủ kích cỡ cho từng lối đan. Người đàn bà xưa chong đèn khuya một mình đêm thâu từng mũi lên mũi xuống. Ngày nay người ta có thể đan ở bất cứ nơi đâu khi có thể. Chỉ thông điệp của tình yêu thương ngàn năm vẫn thế.
Anh bạn tôi sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn, nơi chẳng bao giờ có mùa đông và những đợt gió mùa rét mướt nên không thể hiểu tại sao ngoài bắc người ta lại thích được nhận những chiếc áo, chiếc khăn đan bằng tay như thế. Có lẽ anh đã không hiểu được rằng đây không chỉ đơn thuần là một vật phẩm mà còn là một cách thể hiện sự quan tâm trìu mến với người mình yêu quý.
Tôi yêu mùa đông bởi cái lạnh của thời tiết và cái ấm áp của tình người. Đôi khi tôi vẫn tự hỏi phải chăng mùa đông là cái cớ để con người ta có thể gần nhau hơn? Mỗi mùa đông đến, những cuộn len mềm mại sẽ lại được nâng niu, được lựa chọn để rồi chúng sẽ đan dệt lên một mùa yêu thương.
Mùa đông năm nay, tôi sẽ lại mua len về đan bởi tôi biết rằng còn có nhiều lắm những ánh mắt hạnh phúc và hân hoan khi nhận món quà được dệt lên bởi chính trái tim mình.
Việt Trì – Hoàng Anh
==============================================================
Những mũi len thuở ấy
Chiều nay, trên đường đi chợ của người Hoa, đang rất mệt, tự nhiên lọt vào mắt con một hình ảnh cũ đến mức không thể tưởng tượng: một bà già Pháp ngồi thong thả đan len. Bất giác nhìn bà, con mỉm cười bâng quơ.
Lâu rồi, con không thấy nhà mình có ai cặm cụi ngồi đan len nữa.
Nghề đan len của mẹ đã cùng ba nuôi hai chị em con khôn lớn. Nhớ những tháng ngày “2 cúp 1 đỏ”, thậm chí “3 cúp 1 đỏ”, dù hè nóng hay đông lạnh, cứ rửa chén xong, là mẹ thắp cái đèn hột vịt, lụi cụi ngồi đan áo cho người ta. Cũng vì những tháng ngày đó mà giờ mắt mẹ đã kém đi nhiều.
Thời đó, mẹ đan len, dì đan len, cô đan len…, chỉ mong nhanh nhanh cho người ta đến thử. Họ hài lòng thì đan nẹp cổ, kết nút xong là lấy được tiền. Còn không, thì tháo ra làm lại, khi đó, hai chân mày của mẹ nhíu lại dữ lắm! Đan xong, có tiền, lại còn sót chút len thừa, mẹ đan áo cho ba, cho hai chị em con. Ba là người lớn, áo len của ba cũng chỉ chen một hai màu. Còn áo con nít, biết bao nhiêu là màu, đảm bảo không “đụng hàng”.
Ngày nhỏ đi học, áo quần con luôn xoàng xĩnh, nhưng áo len, có mấy ai bằng. Khi ấy, con khoái cái áo có mũ, đính hai cục bông len. Lớn một chút, con mê cái áo màu xám mẹ đan, được dì thêu thêm cái mũi neo màu hồng. Giờ nghĩ lại thấy thương biết mấy là thương, không biết dì xin ở đâu rất nhiều len dệt thảm vụn thanh lý. Vậy là “phụ nữ lớn”, “phụ nữ bé” trong nhà hì hụi ngồi nối, “phụ nam” duy nhất quấn len. Cả nhà mặc áo đan bằng thứ len đó, hai màu vàng nâu ám ảnh con đến bây giờ. Bên ngoài nhìn cũng mát mắt, chứ bên trong toàn gút nối. Mẹ an ủi: “Vậy cho cái áo dày, thêm ấm đó con”.
Lâu lắc rồi, mẹ nhớ không? Hồi mẹ còn đan len mỗi tối và con còn bé tí, con thường bắt mẹ duỗi chân ra, để con nằm lên chân mẹ. Con cứ nằm đó mà ê a với mẹ. Mới đầu cái bo áo ngắn ngủn, tượng hình dưới đôi que đan. Rồi vạt áo dài dần ra, con có thể kéo đắp như cái mền.
Khăn len do mẹ LÊ KIÊM ÁI đan - Ảnh do LÊ KIÊM ÁI cung cấp
Lúc đó con chỉ biết vui sướng vì có mẹ. Có nhiều khi thấy mẹ đan như như người say mà con không hiểu vì sao. Sau này lớn một chút con mới biết, không chỉ để kiếm tiền, những động tác lặp đi lặp lại đó, còn giúp mẹ có một cái cớ để tạm quên đi những khó khăn chồng chất. Chỉ cần mẹ lơi tay, là những ám ảnh, những nỗi lo sợ sẽ đổ ập xuống, đè nặng lên trái tim một người mẹ trẻ rất mực yêu con mà không biết làm sao cho con đủ ăn đủ mặc.
Ở nhà bà ngoại đan giỏi nhất. Dì với mẹ thừa hưởng được 80% của ngoại. Còn con, chắc được 5% của mẹ thôi. Mà mẹ cũng chẳng ham truyền nghề cho con, thời nay mấy ai ngồi tỉ mẩn làm con tít đơn, con tít đôi, làm hoa cúc…
Chiều nay thấy bà già đan len, tự nhiên con thèm có đôi que đan, có vài ba búp len xanh, trắng, và thêm một màu gì nữa nghĩ hoài không ra, để đan một cái khăn quàng.
Len, một từ gợi cho con bao nhiêu thương nhớ, mẹ ơi.
LÊ KIÊM ÁI
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat