Minhxotxa
member
ID 22699
04/16/2007
|
Em và anh và...
Không khó khăn lắm để lập một bảng so sánh giữa anh và em, v́ có quá nhiều điểm tương phản. Chỉ ngớ ngẩn ở chỗ là so sánh để làm ǵ. So sánh làm ǵ cơ chứ? Chẳng có ai lập một bản so sánh để rồi kết luận có nên yêu nhau hay không cả.
Nhưng em vẫn cứ thích ngớ ngẩn, v́ em đă nói rồi, điều đấy dễ dàng quá mà. Thế là em lấy một tờ giấy và chia đôi nó ra. Một cột là anh, một cột là em.
Anh: 27 tuổi. Em: 18 tuổi. Em cười, nhớ có lần nào em bảo, chênh nhau 9 tuổi là đẹp rồi. Anh nhíu mày, ồ, 10 th́ đẹp hơn chứ!? Không, 9 có một chữ số, c̣n 10 th́ tận hai chữ số. Thế là nhiều! Nên cảm thấy anh già lắm. Anh vục mặt vào tờ báo cười rinh rích. Em biết hai từ “tủn mủn”, “trẻ con” đang ngọ nguậy trong đầu anh.
Anh: nhà văn – nhà thơ – nhà báo trẻ có tiếng. Em: cũng viết văn – đang học báo. Làm sao mà em quen anh nhỉ? À, anh đă cố làm quen với em sau một truyện ngắn đăng báo chỉ để rồi sau đó nói với em rằng ôi, truyện của em dở tệ đi ấy. Con bé ngơ ngác là em nh́n tay bút trẻ danh tiếng như anh đầy e dè và ngưỡng mộ. Truyện em dở tệ đi ấy! Vâng. Run rẩy, khép nép, rụt rè. Nhưng mà em xinh! Vâng. Vẫn run rẩy, khép nép, rụt rè, giờ th́ kèm theo ngớ ngẩn, em trả lời. Mà em con gái học báo làm chi vậy? Mai mốt nhỡ có lấy anh rồi hai đứa ḿnh “báo” nhau th́ sao? Vâng, em lại trả lời. Anh nh́n em ngộ nghĩnh rồi phá lên cười. Một phút nào đó cá tính đă đi vắng, giờ th́ nó trở lại. Em nhăn mặt. Hắn ta là ai kia chứ?! Việc quái ǵ mà ḿnh phải run rẩy ngớ ngẩn thế này? Thế là em đanh mặt, vậy rồi sao? Anh cười lớn hơn. Em bực ḿnh. Vậy mà em cũng cười. Không dừng nổi! Cười và cười, quên cả lư do tại sao cười, chỉ biết cười lúc ấy là một nhu cầu bức thiết lắm rồi, vậy thôi.
Truyện của anh: thực đến lạnh lùng. Truyện của em: lăng mạn đến không tưởng. Anh đọc đôi ba truyện ngắn của em trên báo, bảo chán, chả thèm đọc nữa. Cũng là lối văn con gái lơ mơ gà mờ chả lúc nào tỉnh được. Em vùi đầu vào mấy quyển truyện ngắn của anh, toàn nhà xuất bản danh tiếng, mấy đêm liền không ngủ chỉ để đọc từng câu từng chữ. Em kính trọng những ǵ anh viết ra, nó thể hiện tài hoa và một quá tŕnh trải nghiệm, nhưng em không thích. Anh sống cay đắng quá! Anh lại cười. Luôn vậy, anh dùng nụ cười để khiến em cảm thấy ḿnh thua kém và quá nhỏ bé so với anh. Rồi nhẫn nại, anh nói rằng anh không thích thứ văn chương salon diễm mị. Em biết anh nói về em, nhưng em không giận. Em từ tốn nói tiếp, truyện của anh truyền cho người ta sự đau khổ về những thứ vô h́nh. Anh nổi giận. Phải, chỉ duy nhất trong quan điểm viết lách, anh nổi giận với em. Nhưng thưa em, cuộc sống ngập ngụa những thứ như thế đấy: sex, tiền, tủi hờn, bất công, khánh kiệt niềm tin, sống ngơ ngác... Nhưng mọi thứ trong thực tế vẫn chấp nhận được, bằng chứng là người ta vẫn sống. Họa hoằn lắm mới có người tự tử. Anh nhếch môi, cười gằn, c̣n dạng “zombie” th́ sao? Sống dở, chết dở ấy?! Hay là sống mà như đang chết ấy? Đừng tự làm khổ ḿnh! Những người sống bằng trái tim không thể tránh điều đó được. Nhưng anh sai rồi, những người khôn ngoan họ biết cứu rỗi bản thân khỏi những cơn đau phung phí... Anh lại mỉm cười. Em im lặng.
Em: hoang mang một cách hồn nhiên. Anh: hồn nhiên một cách hoang mang. Một ngày nào gặp nhau online, em rủ anh chơi tṛ vẽ tranh “Doodle” trong Yahoo! Messenger. Anh bỏ cả việc đấy, hí húi tô tô vẽ vẽ cùng em. Em vẽ ba ṿng tṛn ba màu, bên dưới là một h́nh tam giác.
Do anh cai gi day?
Hum... Khong biet! Em noi di
Hehe, kem ba mau. Mum mum!
Troi dat! Thoi duoc, den luot anh...
Anh chọn màu nâu đất. Rồi màu vàng. Rồi màu đen.
Do em cai gi day?
Thap Cham. Anh trang. Con duong.
Sao em gioi vay?
Muoi diem di!
U, muoi mot diem luon! Anh nguệch hai số một lên màn h́nh.
Gio den luot em! Em lấy màu vàng quơ chuột thành một tảng xoắn quện. Rồi đến màu đỏ.
Ah, anh biet roi, chien tranh va mau...
Ui, nghe ghe qua! Spaghetti do ong!
Troi dat!
May diem?
Muoi diem!
... Sao anh ve xau vay? Dung co hong, tai vi anh ve bang laptop. Chi gioi nguy bien! Ne, do em cai nay la cai gi? Thoi, em phai search tai lieu, khong choi nua dau. Khong, chi mot lan nay nua thoi. Anh lượn những sợi mỏng. Em biet roi, mua! Sao em gioi qua vay? Choi tiep nghe! Anh dụ khị. Khong la khong ma, anh ve tiep di, em hoc bai... Em chúi đầu vào mấy trang web, bỏ mặc anh với những ô màu. Bẵng hai tiếng sau, em mới nhớ đến anh, click vào window hai đứa đă chat chit. Anh offline tự bao giờ. Trên màn h́nh là một bức tranh. Con vật đang bay trên trời nói “Ta là chim”. Con đang bơi dưới nước bảo “Ta là cá”. Cái cây xéo xẹo nghênh nghênh mặt “Ta là cây”. Một h́nh người vẽ dạng que kiểu h́nh nhân nhảy múa trong Sherlock Holmes, mà quả thật nó đang nhảy múa hân hoan “C̣n ta là người! A ha!”. Những message của anh nằm dưới một nụ hôn dài trên cửa sổ chat. Em oi! Em oi! Em oi!
Anh: từng trải. Em: ngô nghê. Điều này liệt kê ra cũng hơi vô lư, tưởng nó đă nói lên qua tuổi tác rồi. Nhưng vẫn cần nói. Chào em xinh đẹp! Anh nói dễ dàng. Đừng có nói như vậy, em không thích! Ôi, nói ṃn môi rồi! Khen ai đó là em xinh đẹp dễ dàng quá ha! Anh cười h́. Đó là điểm khác giữa một “ông già” hăm bảy với mấy thằng nhóc lau nhau mới vào đại học cùng lớp em đấy! Em thấy tụi nó dễ thương hơn! Nhưng em thích anh, đúng không em xinh đẹp? Anh buồn buồn nói về những người đă qua. Nhiều người quá! Em chun mũi. Ờ, cái kiểu đa mang nó vậy. Em đỏ mặt khi anh hỏi về mối t́nh đầu. Ờ, thằng đó nó học lớp mười chung với em đấy. Đêm trại em với nó nắm tay nhau... Anh bảo, dễ thương quá ha. Em nh́n anh hồ nghi, anh lại đang giễu cợt em phải không? Không anh nói thật. Người ta c̣n hạnh phúc là khi kể về một t́nh yêu vừa qua với một nụ cười và đôi má ửng. C̣n chai sạn, lầm ĺ, buồn chán, nói về condom và phá thai, về mua nhà góp, rồi chia tay... Đấy là khi khả năng yêu chân thật đă băng hoại lắm rồi! Em vô thức vuốt mái đầu bù xù của anh, bảo là nghe ghê quá. Anh nắm tay em, ghê, rồi mai mốt biết, nhóc con. Em khéo léo gỡ tay lại, nói lảng. Hèn chi mới hăm bảy tuổi đă có nếp nhăn, coi nè, tóc bạc nữa chứ! Em gọi anh bằng bác cho rồi, nha?! Gọi bằng anh đi! Gọi chú chú bác bác nó nhảm nhí và vớ vẩn lắm. V́ dù sao rồi th́... Em lười hỏi th́ sao, v́ em biết nếu hỏi, anh sẽ nói.
Vợ anh sẽ có đạo và biết ăn thịt chó! Anh tuyên bố. Em có cả hai điều ấy, em nói xong, trăm ngàn lần trách ḿnh vô duyên. Anh cười tinh quái. Vậy làm vợ anh cho rồi. Làm vợ mà “cho rồi” hả? Anh sôi nổi nói tiếp, ờ, mà vợ anh sẽ sinh 9 đứa con. Em buồn cười, nhớ lại thằng nhóc “mối t́nh đầu”. “Tớ sẽ có 4 đứa con!”. Bọn con trai toàn đưa ra những con số không tưởng. Đủ tiền nuôi không đó? Đủ. Anh đang dành dụm tiền mua nhà, rồi sẽ lo hết chuyện gia đ́nh. Cô ấy chỉ việc làm mẹ và làm những việc mà cô ấy thích. Mỗi chủ nhật, cả gia đ́nh đi nhà thờ cùng nhau... Em lặng nh́n anh. Em ngạc nhiên. Anh đang chân thật hơn bao giờ. Ǵ mà em nh́n anh ghê vậy? Không, em chỉ thấy... Thấy sao mơ ước một một thằng cha ngông nghênh lang bạt chỉ b́nh dị đến vậy thôi, đúng không? Anh cười, thôi em ạ, lấy anh cho rồi!...
Em ṿ tờ so sánh ném vào sọt rác.
Tháng mùa đông, lễ hội hoa ở X. Em nhắn “Anh co len le hoi hoa khong?”. “Co, em cung len ha?”. “Da, em di voi lop”. “Duoc, cang tot, len do hai dua to chuc le cuoi luon the”. Em gập máy, thầm nghĩ chắc trong đầu anh cứ có một người nào đó khác phái th́ lập tức hai từ “đám cưới” và “chín đứa con” sẽ hiện ra tức th́.
X, ngày lễ hội. “Anh dang o dau?”. “Minh se gap nhau, luc nao do”. Em tưởng tượng anh đang quan sát em từ phía đằng xa. Và anh đang cười khi thấy em ngoái cổ t́m anh dáo dác.
Lúc nào đó. Anh đây nè em xinh đẹp! Cái giọng của anh không lẫn vào đâu được. Sau màn bất ngờ, hai đứa đi ṿng ṿng quanh hồ Xuân Hương. Anh nè, em thích đi xe đạp đôi. Một ư tưởng hết sức “ngộ nghĩnh trẻ thơ!” - anh nhận xét. Nhưng rồi anh cũng thuê xe đạp. Em ngồi sau lưng anh, gió đọng đầy mặt. Có một đôi mười tám hai mươi lướt qua, tay cầm cái chong chóng. Hai đứa cười vang. Anh đạp xe lặng lẽ, suy nghĩ nhiều. Thôi trả xe đi anh! Thốt nhiên em nói. Quả thật, lúc ấy em chẳng muốn làm ǵ nữa. Em chỉ muốn một ḿnh.
Anh đưa em đến một quán cà phê. Quán thắp nến và trong góc anh có một vài người bạn đang chờ. Em nh́n lướt, thấy nhiều tên tuổi trẻ lẫy lừng trong làng văn thành phố. Có những cô gái xinh đẹp nhưng trông bất cần. Họ cùng nhau hút thuốc, khẽ gật đầu chào em, kiểu vô thưởng vô phạt, không quan tâm soi mói, nhưng em cảm thấy khó chịu. Em ngồi không ấm chỗ, nghe bàn ǵ đó về một tập thơ, một nhân vật, rồi những cảm giác. Em t́m cớ đứng lên. Họ lại gật đầu chào. Một cô dựa vào vai anh, nhả khói. Mùi chán chường nồng nực! Anh cứ ngồi, em gọi taxi được...
Em chạy thật nhanh, chạy điên cuồng trên những con phố. Trung tâm! Mọi người vẫn đang nô nức lễ hội. Một cánh tay tóm lấy em. Nè, năy giờ bồ đi đâu? Tụi này t́m bồ quá trời! Tối nay “nhậu” overnight nhé! Một cậu bạn trong lớp đưa em que pháo bông, dịu dàng: Của bạn nè!
Em sẽ không kể cho anh nghe những điều em đă nghĩ, dù em biết, anh luôn hiểu thông cảm anh và em khác nhau thế nào, tuổi tác, bạn bè, cách sống... Chỉ có chung một may mắn, đó là em đă gặp anh và anh đă gặp em, em xinh đẹp!
Trên chuyến xe từ X về thành phố, em mượn cuốn sổ tay của cô bạn. Chi vậy? Làm thơ hả nhỏ? Em cười, ờ, viết chơi chơi! Ui, qua khỏi đèo rồi, cởi bớt áo lạnh ra thôi. Nóng ǵ mà nóng!
Em viết tất cả những ǵ em đă so sánh, trong tờ giấy em từng quẳng vào sọt rác. Em viết thêm nhiều thứ nữa.
Mơ ước của anh: gia đ́nh hạnh phúc. Mơ ước của em: bay xa. Anh đi măi rồi, anh đă sống vội vàng quá và bây giờ anh mệt. Anh chỉ muốn cùng ai đó ngồi yên lặng bên nhau, lắng nghe cuộc sống. Em, nhóc con mười tám tuổi. Em chưa đi bộ trên đèo Hải Vân, chưa đứng trên đỉnh Lang Biang, chưa ngắm hoa mơ hoa mận đầu năm hay uống bát rượu ngô Tây Bắc ấm nồng... Rồi chuyến du hành trên tuyến xe đi khắp châu Âu, những chợ phiên Đông Ấn...
Em nhét tờ giấy vào ví. Ngày mai em sẽ gửi nó cho anh. Em biết, anh sẽ cười, lại cười. Và em biết có thể ḿnh nhầm lẫn nữa. Cùng một mối quan hệ, nhưng một gă trai trải đời hăm bảy sẽ nh́n khác cô nhóc mười tám. Có thể anh cười v́ em quá ngớ ngẩn. V́ anh nói với tất cả những cô gái anh gặp là em lấy anh đi, ḿnh sẽ có 9 đứa con, cùng đi nhà thờ..., anh gọi họ đều bằng “em xinh đẹp” và mọi thứ, mọi thứ... Th́ em cũng sẽ làm như thế!
Lại một điều em khác anh rồi! Chỉ có những cô nhóc mười tám tuổi mới đủ can đảm làm những điều mà chính ḿnh cũng thấy ḿnh ngốc, anh nhỉ?!
Truyện ngắn của Nhă Anh
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|