congvuongdr
member
ID 18712
01/08/2007
|
Truyện chưa có tựa đề - Chương 4
Hương thân yêu .
Bây giờ là 5 giờ kém 15 sáng ngày 10 tháng 7 . Anh đă thức trọn đêm qua để viết Chương này . Tuy đang ở xa em nhưng anh nhờ gió nhờ mây gửi ngay đến nơi em . Anh tin trong này không có chút nào em không thích . Cám ơn em yêu đă gợi mở và tiếp sức cho anh viết được như thế .
Giờ anh sung sướng và yên tâm đi ngủ một chút . Lát nữa dậy anh sẽ điện nói với em tin vui này CỦA CHÚNG M̀NH .
Chú ư giữ ǵn chờ ngày anh về , để Em Tặng và Anh Nhận như chúng ḿnh đă nói với nhau tối qua , em nhé .
Anh – Thu Diệu của em
4
Trong căn nhà kư túc xá năm pḥng , Vượng và nhóm nam ở pḥng đầu tiên , Thoa và chị em Đại Từ ở pḥng cuối . Ngoài giờ lên lớp , khi th́ Vượng tới , lúc Thoa sang . Họ không hề giấu giếm t́nh yêu , không chút mặc cảm tội lỗi ; không dám coi thường dư luận và cũng chẳng dám có mảy may ư nghĩ phô bày . Họ tự nhiên gắn kết vào nhau để sống và vươn lên giữa cuộc đời .
Một chiều Vượng theo xe sang mỏ Khánh Ḥa nhận than cho trường , v́ về muộn và mệt mỏi nên anh không tự nấu ăn như hàng ngày . Bữa ấy anh ăn cơm với Thoa và Hải - một em gái xưa kia dạy cùng trường Vượng ở Đại Từ . Bữa ăn đơn sơ nhưng nhờ Hải khéo gợi chuyện nên rất vui vẻ . Chợt Hải hỏi Vượng :
- Anh Vượng ơi , anh ăn cơm với ǵ ngon nhất ?
Vượng nh́n hai chị em rồi trả lời Hải với ngữ điệu rất phù hợp với câu hỏi :
- Anh ăn với em là ngon nhất .
Hải đẩy vai Thoa khá mạnh rồi kêu lên :
- Trời ơi ! Thoa ơi , sao mày sướng thế !
Thoa sung sướng nhận lời của Hải bằng nụ cười bẽn lẽn và lảng chuyện :
- Lát nữa em phải ra Đồng Quang thu tiền chè anh ạ . Anh ở nhà một ḿnh làm bài tập rồi tối em về anh giảng lại cho bọn em nhé .
Khoảng tám giờ Thoa về đến pḥng Vượng . Sau khi nửa đùa nửa thật “ Em chào các thủ trưởng , các thủ trưởng học bài đấy ạ” ; Thoa lên giường tầng ngồi sát bên Vượng , em giúi vào tay anh một gói nhỏ : “Em để phần anh” . Rồi em ghé tai Vượng hỏi nhỏ :
- Đêm qua sao anh thức khuya thế . Em ra sau nhà nh́n thấy ánh đèn của anh lúc ấy phải hơn mười hai giờ .
- Anh không ngủ được v́ nhớ em .
- Em cũng không ngủ được v́ thương anh thức . Suốt đêm em chỉ ước ǵ em hóa thành con kiến để sang ru cho anh ngủ …
*
Gần tuần qua Vượng đêm đêm thao thức nghĩ suy . Anh gầy trông thấy . Xung quanh mắt là hai quầng xanh đầm đậm khiến cặp mắt của anh vốn chân chất hiền lành nay như hơi trũng xuống . Đôi g̣ má người trai mới ngoài ba mươi vốn đầy đặn nay hơi có vẻ xương xương . Bởi v́ đă không ngủ được lại kèm không ăn được . Anh em ở cùng pḥng đều biết . Khi anh Chính - Chủ tịch công đoàn của lớp hỏi : “ Lăo Vượng mày ăn uống thế th́ sống sao nổi” , Vượng nửa đùa nửa thật trả lời bằng câu ca dao : “Cơm ăn mỗi bữa mỗi lưng . Uống nước cầm chừng để dạ thương em” . Nhưng Vượng giấu Thoa chuyện này một cách tinh vi lắm . Thực là mấy ngày liền anh nấu một bữa ăn hai bữa , nhưng cứ đến giờ chiều khi khu kư túc rộn ràng nấu nướng th́ Vượng tuy cũng ra bếp ḱ cạch chẻ củi nhưng chẳng nấu ǵ mà chỉ ăn đồ nguội từ ban trưa .
Không ăn không ngủ v́ yêu , nhưng không phải như trước những ngày anh chưa đặt vào trong vở Giải tích của Thoa “tờ giấy” ấy . Bây giờ là v́ yêu nhau đến thế . Hạnh phúc tưởng như ở phía trước , chỉ cần giơ tay ra là giành ngay được . Nhưng khó vô cùng là làm sao anh dám giơ tay lên . Làm sao anh dám giơ tay lên để làm cho vợ con anh ly tán . Anh yêu con và thương yêu vợ đến xót xa đang ngày càng khó khăn trong ṿng xoáy của cơn lốc khủng hoảng kinh tế và nạn lạm phát tài chính của quốc gia . Cũng làm sao anh dám giơ tay lên để chồng con Thoa tan tác .Làm sao ? Làm sao ? Câu hỏi ấy bám chặt tâm trí anh suốt đêm ngày mà không một phút buông tha . Vốn khá thông minh , anh biết để trả lời được cần một trong hai điều kiện : Hoặc anh phải có rất nhiều tiền để lo cho vợ con sung sướng đầy đủ , khi đó giơ tay lên anh giảm được phần nào đau đớn xót xa ; hoặc anh phải có tính tàn nhẫn . Điều kiện thứ nhất cần có phép tiên . Điều kiện thứ hai cần con người anh không c̣n là anh nữa . Phép tiên là chuyện hoang đường , c̣n lâu một gia d́nh giáo viên mới mong phép tiên ấy thành sự thật . Vậy th́ phải tự ḿnh lột xác thành con người khác ư ? Khi đó chắc chắn Thoa sẽ khinh bỉ anh , bởi anh biết Thoa yêu anh v́ anh chính là anh chứ không là loại người khác ấy .
Chợt nhớ quà Thoa cho khi năy , Vượng vội mở ra : Một bao thuốc lá Bông Sen . Anh thực sự cảm động v́ Thoa quan tâm chăm lo cho cả những tật xấu của anh . Vượng nhạy cảm lắm nên anh biết tật hút thuốc lá làm khổ người yêu trong những đêm bên nhau . Những nụ hôn Thoa trao cho anh tuyệt vời làm sao . Nó không cháy bỏng như người ta cường điệu , nhưng nó vừa như hút hết thân xác anh vào trong cơ thể Thoa , lại vừa như từ đó Thoa thổi vào trong anh tất cả sức sống tha thiết mà đắm say . C̣n hương thơm của những nụ hôn đó th́ anh không sao diễn tả được . Nói đó là hương ngọc lan – loài hoa thơm mát dịu dàng lan tỏa mà Thoa yêu nhất ư ? – Không phải . Hay là hương hoa hồng , loài hoa tượng trưng cho t́nh yêu đôi lứa ? – Cũng không đúng nữa . Nhưng chắc chắn đó là hương thơm của hoa , mà có lẽ loài hoa này chỉ mọc ở nơi xa lắm . Đó là những ḥn đảo ngoài tít xa khơi của biển , xung quanh có hào quang bao phủ …
Vừa ngắm bao thuốc Vượng vừa nghĩ miên man . Chợt ḷng anh lóe lên một quyết tâm . Anh mong trời mau sáng để nói với Thoa .
Nhưng cả ngày không lúc nào có dịp cho anh nói …
Đêm trăng sáng trong Thung Lũng Xanh . Đó là một khu có nhiều cây to bao quanh băi cỏ rộng và sạch sẽ ngay trong ḷng phố Đán . Cái tên Thung Lũng Xanh là của riêng Vượng và Thoa . Vượng ôm Thoa trong ḷng và hôn say đắm . Trên cao trăng trong vời vợi tỏa sáng chan ḥa xuống ban phát một cách hào phóng cho tất cả vạn vật muốn nh́n trăng . Nhất là trên đỉnh những ngọn cây cao nhận được nhiều trăng đến mức những chiếc lá ở đó run rẩy lên v́ niềm hạnh phúc trong thanh b́nh , để từ những chiếc lá ấy ánh trăng như chảy xuống thảm cỏ và mang theo một thoáng sương đêm mỏng mảnh . Cả Vượng và Thoa cũng run lên theo lá theo trăng .
Lát sau Vượng nói :
- Bao thuốc của em phần anh tối qua anh quư lắm , anh định cất đi để dành , nhưng lại mang ra hút ngay rồi . Nhưng anh chỉ hút một điếu , c̣n lại anh mời bọn nó hết trưa nay . Anh mời để xin bọn nó chứng giám cho anh bắt đầu từ chiều nay anh bỏ thuốc . Anh bỏ thuốc v́ anh yêu em . Em có hiểu ư anh không ?
Thoa đang ngả đầu bên vai anh và chăm chú nghe từng lời anh nói , tới đó em ngồi thẳng người lại , nghiêm trang :
- Em cám ơn anh . Em hiểu anh v́ yêu em nên anh bỏ thuốc để mang lại những điều tốt lành cho em .
- Mác Toai-nơ là nhà văn hài của Mỹ có câu nói vui : “ Bỏ thuốc lá rất dễ , tôi đă từng bỏ tám mươi sáu lần rồi !” . Em có tin là anh làm được không ?
- Anh là người rất giỏi , em tin cái ǵ anh cũng làm được .
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat