congvuongdr
member
ID 18710
01/08/2007
|
Truyện chưa có tựa đề - Chương 2
2
Mùa thu năm 1986 . Đêm Thái Nguyên rực rỡ ánh đèn .
Đôi bạn trai kiếm chỗ ngồi dưới tán một cây phi lao cao vút trước cửa rạp phim thành phố . Gió heo may đầu mùa xào xạc làm họ xích lại gần nhau . Lộc châm một điếu thuốc rồi mở đầu :
- Ông cứ tự làm khổ thân ông . Cả năm ru rú ở cái xó rừng Minh Lập nhà ông mà cày để làm địa chủ hả . H́nh như từ hè năm ngoái đến hôm nay ông mới lại xuống nhà tôi ?
Vượng cố nén một tiếng thở dài đáp lời :
- Ừ . Hơn một năm trời . Tôi muốn xuống lắm . Nhưng phần v́ bận việc trường việc nhà cho bà xă đi học , phần v́ cứ nghĩ xuống đây th́ nhớ lắm …
- Trời đất ơi ! Cái thằng quỷ này . Mày vẫn chết v́ con Thoa hả ?
- Ông chứng kiến hàng ngày trong hai năm trời chúng tôi sống với nhau th́ ông biết … Tôi khổ lắm , tất cả con người tôi biến thành nỗi nhớ …
Lộc im lặng . Điếu thuốc trong tay anh cháy tàn gần sát ngón tay . Vội quăng tàn thuốc , Lộc trầm ngâm :
- Hừ , tôi biết tính ông từ thuở bé . Ông yêu kinh khủng nhưng mà khác người lắm . Làm thế nào th́ làm . Toàn những đứa khờ dại , về đọc lại bài Dại khờ của Xuân Diệu đi … Nhưng mà tự nhiên đang đi để xem phim chứ đi để cho ông t́m cảm xúc làm thơ đấy hả ?
Vô t́nh Lộc bắt đúng mạch tâm tư của Vượng . Không phải anh đang nghĩ ǵ về thơ , nhưng trong ḷng anh đang dào dạt cảm xúc . Bởi chính nơi anh đang ngồi là nơi gần ba mươi năm trước có mái trường cấp một của thị xă mà anh là cậu học tṛ nhỏ lớp ba . Sát ngôi trường là mênh mông những ruộng rau muống nước với lúc nhúc những đàn cá rô đồng . Sau trường là khu mả thánh rồi đến nhà thờ Thiên chúa giáo. Những ngày chủ nhật được nghỉ học bọn trẻ thường đến đây câu cá và chen nhau ghé mắt qua khe cửa nhà thờ nghe hát Thánh ca …
*
Đêm se lạnh . Vượng không sao ngủ được bởi đă xúc động v́ những kỷ niệm tuổi thơ trên đất Thái Nguyên – nơi anh đă sinh ra và lớn lên , lại thêm câu chuyện t́nh trong phim vừa xem ban tối làm cho ḷng anh xao xuyến nhớ Thoa .
Cuối năm 1983 anh và Thoa cùng học lớp chuyên tu Cao đẳng Toán ở phố Đán . Trong những ngày mới nhập học nơi ăn chốn ở của học viên c̣n chưa ổn định . Anh cũng chưa kịp biết hết bạn bè và hoàn cảnh mỗi người trong lớp . Một buổi chiều có một cô gái bồng con tới pḥng anh. Cô gái tự giới thiệu :
- Em là Thoa ở thị trấn Đại Từ . Trong lớp ḿnh mọi người có chỗ ở hết rồi mà mẹ con em chưa có . Mấy chị Đại Từ rủ em cùng ở nhưng không có giường . Anh sắp xếp ngay chỗ ở cho mẹ con em đi !
Vượng hơi lúng túng v́ quả thực số pḥng ở và giường nằm nhà trường giao cho lớp , anh đă phải cho mấy người ở ghép rồi . Anh động viên Thoa :
- Cô và cháu tạm ở ghép với chị em vậy , để vài ngày tôi đề nghị trường cho lớp ḿnh thêm …
Vượng chưa dứt lời Thoa đă bật khóc tấm tức :
- Em không biết … Anh là lớp trưởng anh phải lo ngay cho em . Cả lớp ḿnh em con mọn , mà … sao tôi khổ thế không biết …
Vượng cảm thấy đau nhói trong ḷng . Linh tính và sự trải nghiệm khiến anh nghĩ hoàn cảnh của Thoa chắc có những nỗi khổ đau . Anh đăm chiêu nh́n theo bóng Thoa nghiêng nghiêng trong dáng chiều , bồng con đi nhanh về phía khoa Văn … Thoa đẹp . Mái tóc cắt ngắn có lẽ không được Thoa chăm chút nhiều nhưng vẫn xanh ngời sức sống . Nhất là đôi mắt bồ câu sáng trong và thăm thẳm mang chút ngấn lệ oán trách khi Thoa bước ra làm Vượng day dứt vô cùng .
Sau khi kết thúc học kỳ 1 ban cán sự lớp sắp xếp lại các tổ học tập . Thoa đang từ tổ ba chuyển sang tổ bốn cùng Vượng . Hàng ngày ngồi học bên nhau họ càng hiểu và cảm thông hoàn cảnh của nhau . Không có tiếng sét ái t́nh như văn chương thêu dệt . Từ chỗ thương mến nhau nên họ đă yêu nhau , nhưng cả hai đều nén không thổ lộ . Những đêm trăng mùa xuân làm Vượng rộc người thao thức v́ những giấc mơ hoa . Một chiều tan lớp Vượng nói vội với Thoa :
- Anh để trong vở Giải tích của em một tờ giấy đấy ! Nhưng về nhà hăy đọc nhé
Hôm sau khi bắt đầu vào giờ học , Thoa th́ thầm :
- Em trả lại anh tờ giấy hôm qua , em để trong cuốn vở anh đang viết đấy …
Nói xong Thoa đỏ bừng đôi má hướng lên nghe thầy giảng bài . Nh́n ánh mắt lung linh và nghe tiếng nói của Thoa , Vượng hiểu ngay tất cả . Anh vội mở thư giấu vào ngăn bàn lén đọc . Tim anh đập rộn ràng , những lời giảng của thầy bên tai anh cứ ù ù như gió thổi , nhưng anh nghe rất rơ từ ngoài lớp học , từ ngoài măi xa kia , tiếng chim sơn ca đang véo von chao liệng trong bầu trời xuân xanh thẳm mông mênh ; và trong ḷng anh dào dạt tiếng ḍng chảy của sông Công bởi “ T́nh em măi măi yêu anh như ḍng sông âm vang muôn thuở chẳng đổi ḍng” – Câu cuối trong thư của Thoa như vậy .
Suốt cả buổi học những lời chan chứa yêu thương trong thư của Thoa cứ ngân lên , lan tỏa và thấm đượm ḷng Vượng . Thoa viết không nhiều , nhưng chứa đựng tất cả ḷng thiết tha , trân trọng và sự ǵn giữ cho t́nh yêu bền vững . Vượng biết Thoa sẽ đáp lại t́nh yêu của ḿnh . Nhưng anh không dám mong Thoa yêu anh đến thế …
Mải đắm ḿnh trong niềm hạnh phúc , Vượng không ngờ thầy giáo đang tiến về phía ḿnh . Khi thấy Thoa lay nhẹ cánh tay và khẽ gọi “Anh ơi” , anh mới bừng tỉnh và nh́n lên bảng . Những ḍng chữ nghiêm trang của thầy ghi rơ ràng tên bài học : “Mở đầu về Giới hạn” . Chỉ kịp nh́n tên bài giảng , Vượng cúi xuống vở mải miết ghi như một người học tṛ siêng năng nhất cho đến khi hết giờ học . Rồi anh xé vở đưa vội cho Thoa trang viết đó . Thoa lướt nhanh : Tiêu đề ghi “T́nh yêu và Giới hạn” với khổ thơ kết thúc : “Nếu nghĩ đúng về giới hạn , em ơi / Ta sẽ yêu nhau đến trọn đời . / Và khi ấy t́nh ta không giới hạn / Ta măi bên nhau – dù sống ở hai nơi …”
*
Trời đang dần sáng . Chuyến tàu Quán Triều – Hà nội hối hả băng trên đường sắt gần nhà Lộc . Trắng đêm Vượng thức trong những kỷ niệm ngọt ngào để giờ anh bước ra sân ngắm nh́n đoàn tàu đang lao nhanh về xuôi , để tiếng bánh sắt nghiến trên đường ray chảy vào ḷng anh mà ṿ xé tim anh bằng muôn vàn nỗi nhớ .
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat