phuonghippy
member
ID 16742
11/04/2006
|
ranh gioi giua ngoan va hu
Ở một thành phố nhỏ xinh, nơi có những hồ nước nằm rải rác trong ḷng thành phố. Những hồ nước là nơi lư tưởng cho các cặp t́nh nhân hẹn ḥ và tạo dáng các kiểu yêu nhau, là khu vực kiếm sống của các chú nhỏ lang thang nhằng nhẵng bám theo khách du lịch, là thiên đường tập dưỡng sinh cho các ông bà già, là nguồn cảm hứng dạt dào và bất tận cho các tâm hồn lăng mạn ngồi trầm ngâm ngắm sương giăng trong bóng chiều buông. Thành phố có những đại lộ ngập lá vàng rơi vào mùa thu và những dăy phố ngập nước mênh mông trong những ngày mưa lớn. Những đại lộ ngập lá vàng rơi có những chú cảnh sát áo vàng đứng ở góc chếch ở mỗi ngă tư cần mẫn hít bụi đường, khói xăng và vô vàn các âm thanh ồn ĩ. Những dăy phố ngập nước vào mùa mưa đan vào nhau như những ô bàn cờ san sát những gian hàng sặc sỡ, những văn pḥng du lịch bóng lộn và xa hoa ở mặt tiền tầng một, c̣n đằng sau và bên trên là những mái ngói lô nhô phủ một mầu thâm trầm của thời gian.
Trong gam mầu sẫm bao trùm lên những hàng cây của màn đêm, nhấp nhoáng những ánh đèn hoa lệ của các biển hiệu xanh đỏ, của những vũ trường, quán bar, những quán rượu nồng nặc hơi men của tuổi trẻ, hay chỉ là lấp lánh những ánh mắt rực lửa si mê của những đôi uyên ương nh́n nhau trong bóng tối ở những công viên cây xanh đầy muỗi vo ve và tiếng rên rỉ của một vài thằng x́ ke phê thuốc.
Thành phố ấy có tôi, một người trẻ tuổi như bao người trẻ tuổi khác.
Tôi bị thất t́nh. Không hẳn thế nhưng tạm gọi là như thế. Chính xác hơn đó là một cuộc chia tay mà tôi là người muốn nó phải vậy. Cuộc đời mỗi con người như là cái cây bốn mùa thay lá, chứng kiến hàng tá những cuộc hội ngộ và chia ly. Nên chẳng cần phải nói cũng đủ biết tâm trạng của tôi thế nào. Dù là người nói lời chia tay nhưng trong ḷng tôi cũng phải trải qua những cảm giác chẳng dễ dàng ǵ, mà kinh khủng nhất có lẽ là sự hụt hẫng khi ḿnh không c̣n một điều ǵ đó quen thuộc ở bên.
Mỗi khi có chuyện ǵ không vui tôi đều ṃ về nhà, leo lên giường, nằm ch́m sâu và rơi măi rơi măi vào không gian sâu thẳm của thế giới riêng ḿnh. Dù khi nói lời tạm biệt tôi rất cứng cỏi và lạnh lùng nhưng không thể phủ nhận được những nỗi buồn đang len lỏi trong sâu thẳm những ư nghĩ. Tôi lặng lẽ ngồi xuống bàn ăn mà mẹ tôi đang đặt từng món xuống. Sau vài lần không gặp may trong chuyện t́nh cảm tôi chợt hỏi trên đời này có ai thương yêu tôi bằng ba mẹ tôi hay không? Những đứa con khi gặp sóng gió vẫn thường ṃ về tổ ấm của ḿnh, nằm thiêm thiếp như một con thú bị thương để rồi qua nỗi buồn lại đi mải miết như gia đ́nh và ba mẹ chưa từng tồn tại. Tôi cũng đang tự hỏi giờ này anh có ṃ về nhà ăn một bát cơm của mẹ anh nấu hay không? Tôi chắc chắn rằng anh đang ṃ mẫm ở một quán rượu ồn ào nào đó, nói năng những ngôn từ khó nghe với hội bạn và nốc rượu như nước lă. Anh không buồn th́ ngày nào cũng lướt khướt ngoài quán rượu với một phần cuộc sống đầy những mảng tối của anh mà tôi không biết. Chỉ một lần t́nh cờ thấy anh chửi nhau với ai qua điện thoại, mọi cảm xúc trong tôi biến mất, thay vào đó là sự sợ hăi. Tôi không thể tưởng tượng nổi tâm trạng của một người mẹ khi có đứa con ngày nào cũng về nhà giữa nửa đêm trong hơi rượu và mùi thuốc lá nồng nặc sẽ như thế nào. Nhưng tôi có thể biết được một phần cái cảm giác của ba mẹ tôi mỗi khi tôi về nhà muộn. Và con gái ba mẹ không đủ dũng cảm để tin rằng những t́nh cảm trong sáng và chân thành của ḿnh có thể cảm hoá được những khoảng tối đă bao trùm rất lâu rồi trong tâm hồn của một người xa lạ. Tôi đọc được những tia hận thù đầy ánh lửa trong đôi mắt vốn dĩ đầy u buồn những câu chuyện cuộc đời của anh.
Thực ra tôi đă làm một việc rất đỗi lạnh lùng. Bởi tôi đă đóng sầm lại một cánh cửa hết sức tốt đẹp trước mặt anh. Tôi được gia đ́nh nâng niu từ nhỏ c̣n anh đă sớm phải bươm chải với cuộc sống, sớm có những chai sạn và cay đắng, sớm phải chịu bao mất mát tủi hờn. Mà tôi dù đôi lúc có yếu mềm nhưng cũng không đủ niềm tin để tin rằng cuộc sống giữa hai chúng tôi có một tiếng nói chung. Thêm một lần, tôi cảm giác ḿnh thất vọng về t́nh yêu của tuổi trẻ, chỉ nh́ nhằng qua loa vài giây phút rung động bồng bột và lăng mạn. Tôi không có niềm tin ở anh và cũng không có sự hy sinh nào lớn lao dành cho anh cả. Đơn giản, tôi c̣n gia đ́nh tôi, công việc của tôi và niềm đam mê của tôi. Lẽ nào tôi bỏ tất cả và hy sinh tất cả để chạy theo là bạn của anh với niềm tin có thể đánh thức được những phần tươi đẹp trong anh? Mà thực tế tôi cũng không muốn anh phải khác. Anh đă sống như thế bao năm nay th́ cứ để như vậy. Chẳng ai có quyền tước bỏ của ai cái lẽ sống riêng của ḿnh. Có điều tôi không muốn đi với anh chung một con đường. Tôi bỏ dở bát cơm và dắt xe ra đường. Ba mẹ tôi lại lặng lẽ lắc đầu. Có bao nhiêu bậc cha mẹ lắc đầu và không hài ḷng về những đứa con trong cái thành phố nhỏ xinh này?
Thành phố của tôi tấp nập vào ban đêm. Đến 9 giờ tối ngồi trên một quán cafe ở tầng 3 nh́n quanh khu vực bờ hồ vẫn c̣n thấy những ḍng sông xe chảy miết, chảy miết. Kể cả đôi khi c̣n nh́n thấy những đàn chim cánh lấp lánh trong ánh đèn bay ngang qua. Tôi rất say mê những ánh đèn khuya trên đường phố nên thường hay về nhà muộn. Thứ ánh sáng luôn làm tôi cảm thấy mọi thứ xung quanh ḿnh rực một mầu hoa lệ. Thứ ánh sáng như những viên kim cương lấp lánh tôn vinh vẻ hào hoa và lăng mạn của thành phố tôi. Buổi tối mà dựng xe dưới ḷng đường và ngồi trên bậc tam cấp của Nhà hát lớn, dưới ánh sáng chói chang của đèn cao áp ngồi mút những que kem mát lạnh cùng bạn bè th́ mới tuyệt làm sao. Hay là ngồi ở chợ Đồng Xuân vẽ tranh cát trong những gian sáng loá ánh đèn. Hoặc chỉ giản đơn ngang qua Hàng Đường mua chút ô mai rồi lang thang đắm ch́m vào không gian rực đỏ của những chùm đèn giấy trên phố Hàng Mă hay lững thững trên phố Nguyễn Xí chọn những cuốn sách mới tinh mà giá rẻ tới gần một nửa. Những lần về nhà muộn của tôi đơn giản chỉ là thế thôi. Mà ba mẹ tôi chưa một lần hài ḷng về tôi và trong mắt ba mẹ, tôi không phải là đứa con ngoan, trong khi tôi đủ chín chắn để không giao lưu với bạn bè xấu. Để mỗi khi buồn, không phải những đứa con muốn về nhà tâm sự với ba mẹ mà thường t́m cho ḿnh những chốn riêng tư.
Và tôi cũng có một chốn riêng tư ấy.
Quán lặng và hiền, nằm khuất trong khu phố nhỏ. Bề ngoài quán chẳng có ǵ nổi bật, thậm chí mầu ve nâu nâu và khung cửa gỗ sơn đen c̣n gợi cảm giác cũ kỹ. Nhưng bước vào bên trong lại là một không gian độc đáo đầy nghệ thuật. Khung cửa giữa kiểu ṿm có ốp đá làm viền và ô cửa sổ xây cách điệu thành chiếc giá đựng b́nh gốm nối liền pḥng trong với pḥng ngoài. Pḥng ngoài giống như tiền sảnh của ngôi nhà, hứng trọn ánh sáng mặt trời từ cửa lớn và ô cửa sổ nh́n thông ra đường. Pḥng trong rộng hơn, ấm áp hơn với những chiếc đèn lồng đan từ mây tre treo trên tường.Quán trải thảm, tôi tháo giầy nhẹ nhàng những bước chân trần, đi một ṿng, sờ tay lên những nét hoạ của những khung tranh treo trên tường, tỉ mỉ nh́n những nét hoa văn độc đáo của những chiếc b́nh gốm đặt trên giá hay cúi xuống những chiếc b́nh lớn có cắm hoa khô đặt giữa pḥng. Mọi thứ ở đây đều như là những dấu lặng. Từ tiếng nhạc nhẹ nhàng, ánh đèn d́u dịu, luồng quạt điện phảng phất, những chiếc đệm vải im ĺm tựa nơi góc tường, ánh nến lung linh đến những bông hoa bất tử vàng rực xen lẫn đám hoa khô. Tôi ngồi bó gối ngoan và hiền như một con mèo nhỏ đầy đơn côi. Chắc rằng ba mẹ tôi đang thở dài lo lắng cho tôi và nghĩ rằng tôi đang hư hỏng ở một nơi ồn ĩ nào đó trong ḷng thành phố. Trong khi ba mẹ không hề biết tôi phải mạnh mẽ lắm để tự ḿnh quyết định để chối từ một người bạn không cùng “gam mầu” cuộc sống với ḿnh. Tôi thèm được viết thật nhiều để ba mẹ tôi biết rằng cuộc sống của giới trẻ bây giờ có những điều mà ba mẹ không thể tưởng tượng nổi.
Đă từ lâu tôi không c̣n quan tâm đến mọi người nghĩ ǵ v́ ai cũng có cuộc sống riêng của ḿnh, không ai có quyền phán xét ai cả, miễn là ḿnh không làm điều ǵ sai trái, miễn là ḿnh có thể được sống thoải mái với niềm đam mê của riêng ḿnh. Tôi biết ba mẹ tôi không hài ḷng về tôi. Trong mắt ba mẹ tôi, Hà Nội là một nơi đầy rẫy những sự lừa dối, những cám dỗ, những cướp giật, trích hút và tệ nạn. Con gái ra khỏi nhà vào buổi tối nửa bước sẽ bị những rủi ro trên bủa vây và sớm muộn không hư hỏng th́ cũng bị người khác làm hại. Ba tôi gọi điện liên tục vào các buổi tối hỏi tôi đang ở đâu. Nhiều khi, tiếng điện thoại làm tôi thấy khó chịu, mất hứng cả một buổi tối đẹp trời và thanh thản. Nhiều khi, tiếng điện thoại làm lương tâm tôi cắn dứt, dằn vặt và khổ sở như là tôi đang là một đứa con hư.
Ba mẹ quan tâm và chiều chuộng hết mực nhưng lại muốn biến tôi thành búp bê trong tủ kính, bắt tôi phải sống cuộc đời của người khác, muốn nhào nặn tôi thành một đứa con lư tưởng. C̣n tôi lại không muốn một biến cố lớn nào xảy đến với gia đ́nh ḿnh, không muốn đập tan một tấm gương trong suốt như pha lê, không muốn nói với ba mẹ tôi một điều quan trọng là trong suốt thời gian dài qua, không biết từ bao giờ, tôi đă bị mắc chứng bệnh trầm cảm. Giải pháp duy nhất của tôi là ra khỏi nhà vào những buổi tối cuối tuần cùng những người bạn. Những lúc như thế, tôi thấy cuộc sống mới thật dịu dàng. Dù ba mẹ tôi vẫn biết tôi ở đâu trong thành phố này bằng cách gọi điện qua di động, nhưng đă từ lâu tôi không biết phải nói với ba mẹ tôi thế nào nên tôi chỉ im lặng. Mẹ tôi không biết con gái mẹ có một tâm hồn hết sức phức tạp và đa cảm. Nên đến một khoảnh khắc nào đó trong cuộc đời, tôi không thể tiếp tục đóng kịch được nữa, tôi để mặc mọi người trong gia đ́nh nghĩ tôi là một đứa con gái hư. Một ḿnh tôi mải miết với niềm đam mê của ḿnh, quan sát, t́m ư, cảm nhận và viết văn. Tôi giống như một con ngựa hoang bứt ḿnh ra khỏi những rào cản vô h́nh đầy đau đớn. Đau đớn v́ vô t́nh khoét sâu nên một khoảng cách vô h́nh giữa t́nh giữa con cái và cha mẹ. Nỗi đau mà chỉ cần một lời thổn thức và khóc oà, nỗi đau mà chỉ cần tôi đủ dũng cảm để nói hết với cha mẹ ḿnh và cần sự giúp đỡ, cảm thông.
Rất lâu sau, tôi vẫn sống cuộc sống như vậy. Về nhà muộn và lặng lẽ với niềm đam mê riêng của ḿnh. Tôi không buồn về chuyện t́nh cảm lăng nhách đă qua, mà buồn bởi gia đ́nh chưa một lần hiểu ḿnh và buồn v́ một nỗi đơn côi của tuổi trẻ đầy khao khát và hoài băo.
Một hôm khi ánh đèn xe của tôi lại làm rạng bừng cái ngơ nhỏ vào đêm khuya, tôi nh́n thấy có tờ giấy cài ngoài cửa. “Chị làm ơn mỗi khi đi dắt xe ra khỏi ngơ mới nổ máy và mỗi khi về hăy tắt máy từ đầu ngơ và dắt vào cho em nhờ. Kư tên, hàng xóm”. Hàng xóm của tôi có 5 gia đ́nh. Một nhà to nhất chỉ có hai ông bà già v́ con cái đă ra ở riêng. Hai nhà kế bên nhà tôi th́ một nhà đă có con đàn cháu đống, một nhà mới sinh con nhỏ xíu xiu trông dễ thương là... Chỉ có nhà đối diện có một cô con gái chắc chỉ kém tôi một hai tuổi.
Tôi gấp tờ giấy lặng lẽ kéo cửa và dắt xe vào nhà. Sau mỗi lần đóng cửa tôi trả lại sự tĩnh mịch và bóng tối cho căn ngơ nhỏ, nhưng từ trên cao, ánh sáng của khung cửa sổ của căn nhà đối diện vẫn hắt ra nhẹ nhàng. V́ là ánh sáng của chiếc đèn chụp nên hằn rơ một bóng cô gái tóc dài ngồi trong đêm đen. Hẳn là cô gái ấy đă gửi lá thư đến cho tôi. Có lẽ nó là đứa duy nhất trong cái ngơ nhỏ này quan tâm đến “đời sống” của những người xung quanh.
Một tối tôi lại về khuya. Nhưng ngơ nhỏ nhà tôi hôm đó rực sáng ánh đèn và tiếng ồn ào qua lại. Mọi người nh́n tôi như sinh vật kỳ lạ từ trên trời rơi xuống. Đă từ lâu cái ngơ nhỏ có nhiều người chuyển đến chuyển đi không biết tôi là ai và tôi cũng không biết hàng xóm ḿnh là ai. Con bé hàng xóm đă tự tử. Chẳng ai biết v́ lư do ǵ. Người ta c̣n đang t́m nguyên nhân. Ba mẹ tôi đi về quê giỗ ngoại, tôi cũng lúng túng chẳng biết xử trí ra sao chỉ biết lặng lẽ kéo cửa trở vào nhà, từ khe cửa rơi ra một lá thư.
“Chị là đồ độc ác, chính chị đă bóp nghẹt trái tim em. Hàng tối em sợ hăi khi nghe thấy tiếng xe của chị ra đi và hồi hộp mong chờ tiếng xe chị trở về, từng phút từng giây. Em bị ám ảnh bởi tiếng xe của chị, em bị hoá điên bởi tiếng xe của chị. Em cũng thèm được ra ngoài vào buổi tối, thèm được đi chơi vào buổi tối. Thèm được buôn chuyện điện thoại và cười khúc khích vào buổi đêm như chị. Em cũng là một con người trẻ tuổi. Cuộc sống của em đầy ngột ngạt và bức bối trong 4 bức tường đă từ lâu từ lâu, từ trước khi chị đến đây ở. Và tiếng xe của chị là giọt nước tràn ly...”
Tôi rùng ḿnh sợ hăi không dám đọc tiếp lá thư. Bởi tôi cũng đă từng có lúc ở trong tâm trạng như thế. Đúng là trái đất nghiêng nên chẳng có chút thăng bằng ǵ trong cuộc sống này. Giá mà người ta lấy bớt của chỗ này bù vào chỗ kia một tư th́ sẽ không ai quá khổ, không ai quá sướng, không ai quá tự do, không ai quá tù túng, không ai quá thừa, không ai quá thiếu. Trong đêm khuya, tôi nghe rơ cả tiếng tim tôi, đập rộn ràng. Đôi khi, đó là những nhịp điệu bất thường và sợ hăi, đôi khi đó lại là những nhịp điệu trẻ trung và tràn đầy sức sống. Bất giác, tôi muốn ba mẹ tôi hiểu được những nhịp đập của trái tim ḿnh. Và tôi nhấc máy gọi điện cho ba mẹ, dù đêm thành phố đă dần ch́m vào trong yên lặng
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat