manhphu
member
ID 12017
05/10/2006
|
Truyện chưa có tên ^_^
Em là một người đặc biệt.Lần đầu tiên trong đời tôi gặp một người giống ḿnh đến thế,tôi phân vân t́nh cảm của ḿnh.Nó có đúng là t́nh yêu?Tôi yêu em?Tôi đang ṭ ṃ về một điều hết sức thú vị là một người nào đó rất giống ḿnh?Hay chỉ đơn giản là tôi đang ngộ nhận một điều ǵ đó?Và em,em có giống tôi không?
Lần đầu tiên gặp Phương tại pḥng Thuỷ,tôi buột nghĩ:"Nó có đứa bạn xinh thế."Lúc đó đơn giản là thế,chỉ có thế thôi.Thuỷ thích Phương,kể cho tôi nghe rất nhiều về chuyện của hai đứa.Nhưng Thuỷ quá nhút nhát,tự ti để có thể dám nói lên t́nh cảm của ḿnh.Những ǵ Thuỷ kể cho tôi về Phương chỉ để lại cho tôi ấn tượng về một người con gái rất đỗi b́nh thường như bao người con gái khác.Tôi đă nói với cả thế giới:"Tôi chỉ thích những người con gái giỏi,giỏi và cá tính,giống tôi th́ càng tốt"^_^C̣n khi đó lúc THuỷ hỏi tôi về Phương , tôi đáp nhanh "Một cô gái b́nh thường , xinh và b́nh thường..."
Sau lần đầu tiên,thi thoảng tôi lại gặp Phương ở pḥng Thuỷ,Phương chơi ghi ta cũng khá.Nhưng Thuỷ cứ nằng nặc rằng "Nó chưa giỏi bằng anh đâu" Tôi không tin vào điều đó v́ đơn giản là đă một lần tôi thấy Phương chơi một bài mà tôi không chơi được-ấn tượng tốt thứ hai tôi nhận thấy từ Phương,sau việc là Phương rất xinh.Thi thoảng tôi và Phương đă có vài câu nói chuyện xă giao,chẳng có ǵ và thực sự chẳng có ǵ...Thuỷ có quá nhiều vấn đề trong cuộc sống phải lo nghĩ,có lẽ chính v́ thế Thuỷ không bao giờ dám đối mặt với t́nh cảm của ḿnh.Cứ đêm đến khi hai anh em ở bên nhau,Thuỷ lại tâm sự về t́nh cảm với Phương.Tôi không nhận xét nhiều và cũng không khuyên ǵ-tôi chưa có kinh nghiệm trong việc này.Nhưng cứ mỗi lúc tôi đi ngủ trước,để ư thấy th́ Thuỷ luôn ngồi viết thư cho Phương-hàng chục lá thư không bao giờ gửi.Tôi đă chỉ luôn muốn vun vén t́nh cảm cho Thuỷ,mong Thuỷ thực sự được hạnh phúc bên cạnh bao nhiêu nỗi lo thường trực khác trong cuộc sống.C̣n Thuỷ,Thuỷ vẫn thế-tự ti về hoàn cảnh,không đối mặt với sự thực.TÔi luôn thấy đáng tiếc cho Thuỷ...
Rồi Thuỷ đi Sài G̣n,để t́m một cơ hội.TÔi phản đối nhưng rồi cũng phải chấp nhận theo quyết định của em.
-Dù thế nào em cũng phải tiếp tục học.Anh không muốn cái ṿng xoáy cuộc sống này cuốn em theo nó,cuốn phăng luôn ước mơ,hy vọng của em...Hăy hứa với anh,em sẽ về,sẽ tiếp tục học...
-Anh yên tâm,em sẽ thực hiện ước mơ của ḿnh...
Lời nói đó đă mang Thuỷ vào Sài G̣n,với nỗi buồn và sự tiếc nuối của tôi.Tôi không giữ được em ở lại,tôi sợ rằng một lúc nào đó tôi sẽ hối tiếc v́ ḿnh đă không quyết liệt hơn.Nhưng tôi vẫn tin ở Thuỷ,ở ư chí của em và hoài băo của em.Ngày ra sân ga,h́nh như tôi khóc.Phương cũng đi tiễn Thuỷ và tự dưng tôi muốn nói chuyện với em,nói thật nhiều,về Thuỷ-Tất nhiên là thế...Tôi muốn vun vén cho Thuỷ,muốn Phương là một động lực về tinh thần cho em có thể vượt qua được tất cả để quay về,để tiếp tục học.TÔi sẽ đưa cho Phương lá thư cuối cùng Thuỷ viết cho em,lá thư mà tôi đă phải cố gắng lắm mới giấu nó được không cho Thuỷ biết.Phương sẽ phản ứng ra sao?TÔi tự hỏi nhưng chẳng thể biết câu trả lời."Th́ ḿnh phải thử mới biết chứ...".Tôi nghĩ.
Tôi sắp xếp một cách lặng lẽ để có thể đưa Phương về từ ga sau khi tàu đă chạy.Phương ngồi sau xe tôi,im lặng suốt nửa chặng đường...
(c̣n tiếp)
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|