Vietnam Single Tim Ban Bon Phuong  


HOME  -  FORUM  -  REGISTER  -  MY ACCOUNT  -  NEW  PHOTOS  -  BROWSE  -  SEARCH  -  POEM  -  ECARD  -  FAQ  -  NCTT  -  CONTACT



Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ư mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ư

 
NCTT Những chủ đề mới nhất

NCTT Những góp ư mới nhất
NCTT Website


Who is Online
 

 

Forum > Nhật kư >> Viết cho anh!

 Bấm vào đây để góp ư kiến

1

 lamgiahue2910
 member

 ID 68239
 06/15/2011



Viết cho anh!
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email -goi thu   Thong bao bai viet spam den webmaster  edit -sua doi, thay doi edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien
4/2011

Cũng hơn 2 năm rồi anh nhỉ! thời gian khá dài để ḿnh đủ quên những chuyện không vui. Hồi ấy, em c̣n khá trẻ con để nhận thức ra mọi điều đến khi em hoàn toàn ư thức th́ mọi chuyện đă là dĩ văng. em không hối tiếc cũng không cảm thấy hụt hẫng v́ ḿnh không biết trước tương lai như thế nào để quá khứ khỏi vấp phạm, có vấp ngă mới có thành công. Em chỉ tiếc là ḿnh quen nhau và xa nhau khá sớm khi em chỉ là đứa trẻ vô tâm vô tư. Sao thời gian không đến chậm lại để lúc này anh gặp em có lẽ mọi chuyện sẽ khác anh nhỉ? Cũng không hẳn ḿnh phải đến được ơới nhau nhưng có lẽ anh sẽ ít tổn thương hơn hồi đó. Thế rồi anh đă ra đi khi ḿnh không c̣n chút cơ hội nào, sau bao ngày anh cố níu kéo em quay lại, và em đă mất anh bằng chính sự kiêu hănh khó tha thứ của chính bản thân ḿnh. Giờ đây, có những người đến với em cũng chân chất, giản dị như xưa anh đến với em vậy, nhưng sao em thấy mọi thứ sao lăng lỏng đến trơ trọi vô hồn. Có chăng em vẫn c̣n chút ǵ t́nh cảm vói anh sao? Có lẽ là không? nhưng cảm giác thân quen lặp lại giữa đời thường khiến em càng bồi hồi về những chuyện ngày xưa...

24/12/2008

Tôi yêu biển và tôi yêu anh hay đúng hơn nhờ yêu anh mà tôi ngày càng yêu biển cuồng nhiết. Chia tay anh ko là mất mát lớn của đời tôi nhưng t́nh cảm trong tôi bắt đầu nguội lạnh cũng bởi do anh. Anh, đừng làm em đắn đo thêm khi anh gọi điện, nhắn tin cho em nữa, em càng thấy cô độc khi anh t́m cách quan tâm đến em. Hăy để cho em sống trong thế giới riêng em, đừng để em phải mở ḷng ra đón nhận anh như người anh đúng nghĩa. ko! ko thể được anh à, v́ anh ko phải là anh của em, chúng ta chỉ là người dưng nước lă mà thôi. Đừng giả vờ quan tâm em làm ǵ anh nhé, mọi t́nh cảm đối với em chỉ là sự giả tạo vô nghĩa. hăy để em rẽ theo lối đi riêng của ḿnh để em biết rằng " Quên anh khó hơn là em nghĩ".
Chừng ấy thời gian có lẽ anh cũng sẽ đổi khác và không c̣n là anh ngày xưa nữa, như thế càng tốt em lại càng trân trọng những ǵ là kỉ niệm chứ không phải là anh của bây giờ. Nếu sau này mỗi đứa có một con đường riêng để chọn đừng bao giờ cho những lời năm xưa là sáo rỗng anh nhé! Em đă từng yêu một chàng thủy thủ thật thà chân chất c̣n bây giờ em sẽ đi tiếp trên con đường riêng của ḿnh và anh cũng thế. Hăy để kỉ niệm đi vào dĩ văng anh nhé, một kỉ niệm buồn nhưng sẽ là cánh cửa mới để chúng ta bước vào câu chuyện tốt đẹp hơn. Tạm biệt anh.




Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 

 lamgiahue2910
 member

 REF: 603698
 06/15/2011

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Anh đă gọi cho tôi sau bao ngày dài rong ruổi trên mặt biển, anh đă về tới Việt Nam. Xét theo mặt điạ lư, tôi và anh ở cách nhau chỉ mấy mươi cây số thế mà,.. Tôi không dám đến thăm anh dù anh có nhă ư, anh không đến thăm tôi v́ "anh đă hết ga lăng như ngày xưa". Ngày trước, đă hơn một lần tôi ao ước, sẽ được đến cảng đưa tiễn anh cùng những giọt nước mắt chia ly và đón anh về trong hạnh phúc cũng với những giọt nước mắt. Hơn 02 năm nay tôi chưa được gặp anh, vậy mà, cái tự ái mong manh lại lần nữa khiến tôi và anh ngày càng xa nhau. Có lẽ, có lẽ...Mất anh là cái sự thật hiển nhiên của 3 năm về trước nhưng bây giờ tôi mới như cảm nhận đucợ rằng: nó hiện hữu thực sự và tôi và anh sẽ măi không bao giờ là một như xưa nữa.
"Mong manh mong manh khói sương cũng là làn gió hay vô t́nh, mơ xa xôi trong giấc mơ bỗng người chợt đến ta nào hay..."


 

 lamgiahue2910
 member

 REF: 603703
 06/15/2011

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Anh đă nhờ tôi làm xe ôm đón anh ở cảng, qua cố vấn của đứa bạn tôi đă nhận lời. Con đường quen thuộc mà sao hôm nay như dài ra, xe cô như chen hết phần đường tôi đi. Tôi bị lạc v́ nhầm lẫn giữa con đường Nguyễn Tất Thành và Tôn Đức Thắng nhưng trong đầu vẫn biết cảng ở Quận 4. Cái cảm giác chờ đợi anh trước cổng càng dường như dài vô tận, chỉ trong mười phút mà tôi thấy thời gian như dừng lại, tôi sửa lại tóc, soi ḿnh qua gương chiếu hậu kỹ càng.
Anh chở tôi về pḥng trọ của tôi nhưng trong thâm tâm tôi muốn anh về nhà của em trai anh v́ thật sự tôi không muốn các em trong pḥng chạm mặt. Anh tṛ chuyện rất tự nhiên với mấy bé mà thông thường chúng ít khi mở miệng nếu có khách đến trong lúc tôi đi chợ. Tôi liên tục nhắc anh là tôi chỉ đi chợ cho sáng mai đem đi làm v́ anh bảo sẽ khao buổi tối.
Tôi tần ngần trước mấy sạp trái cây rồi về thẳng" Tại sao ḿnh phải mua như lúc ḿnh hay mua khi bạn bè đến chơi? Ḿnh không muốn dăy trọ nghỉ ḿnh có sự quan tâm chu đáo nào với anh, ḿnh muốn anh không c̣n để ư ǵ ḿnh nữa, ḿnh trẻ con và không chu đáo như người khác". Mấy đứa bé trong pḥng đi chợ về mua 01 kư ổi, tôi ăn là ḷng thắt lại. Anh bảo"em c̣n tệ hơi mấy bé!" - dù thật ra đó chỉ là một lời nói đùa!
Tôi dẫn anh cùng mọi người đi ăn bột chiên trong lúc ai cũng đói bụng, anh muốn ăn Lẩu, bạn tôi lại muốn bánh canh. Tôi rất ngại khi đi cả pḥng, anh và tôi đă không c̣n như xưa nũa và tôi không muốn bị tiếng là lợi dụng.
Sau chầu Karaoke, cũng khá trễ rồi, trời mưa lất phất, tôi đưa anh về trong khi mấy người nam có nhă ư nhưng anh bảo là muốn đi xe ôm tuy thế anh chủ động vào dắt xe khi tôi loay hoay đội nón bảo hiểm. Trên con đường mưa phùn nhẹ, anh chạy khá chậm tới mức chiếc xe nào cũng có thể lướt qua. Hai đứa bâng khuâng vài ba câu vớ vẩn, anh quan tâm tôi bằng những câu khá sến, nghe mà phát bực: em có bị lạnh không? lát về mưa ướt có trách anh không? Em có đói không ta đi ăn ǵ nhé". Không bao giờ tôi bảo có.
Tôi định quay xe đi về th́ anh bất ngờ đến gần cầm xe lại " Để anh dắt cho". Tôi lại thót tim lần nữa khi anh đứng cạnh đỡ xe cho tôi. Một phút thoáng qua ngỡ là măi măi, tôi bối rối cho xe phóng đi mà không dám nh́n vào mặt anh và cũng không nghoảnh vào kính chiếu hậu.
Tôi cho xe rón rén vào pḥng và không quên tắt máy dẫn bộ từ ngoài cổng. Hồi chiều, thằng cu Hưng và mấy người pḥng trọ cứ xôn xao cả lên v́ từ hồi giờ chưa có ai đưa tôi về cả, tôi chỉ giới thiệu là anh ở quê cho qua nhưng ai cũng nghĩ đó là bạn trai của tôi? Tôi ngại ánh mắt thẩn thờ với cái nh́n sâu lắng của anh - hàng xóm của tôi, nụ cười cùng cử chỉ ḍ xét của Hưng như theo dơi cử chỉ của tôi để t́m ra mối quan hệ của tôi nhằm báo cho anh ấy. Có lẽ một người đă buồn v́ sự hiểu lầm của chính họ.
Nhỏ bạn bảo tôi "Nếu có ngày anh ấy níu kéo mày trở lại, mày tính sao? Tao cần câu trả lời thật ḷng.". Một nụ cười nhạt không suy nghĩ " Không bao giờ anh ấy nói như thế và tao cũng sẽ không bao giờ quay lại đường củ". "Và thật sư tao nghĩ là không hiểu v́ sao hồi đó tao lại yêu anh?".
"Anh bảo với tao rằng, từ khi chia tay mày anh không hề biết đến một người con gái khác, anh đi tàu nên cũng chẳng gặp ai. Anh bảo giờ anh sẽ không lấy vợ v́ không ai chịu yêu một người lênh đênh như anh. Bây giờ anh chưa có ǵ là ổn định nên không muốn làm ai đó - mà tao nghĩ là mày- khổ. Nếu có duyên th́ đến lúc anh vững vàng anh mới dám tiến tới chứ không muốn ai đó phải chờ đợi" - Câu nói cuả nhỏ bạn cứ xoáy vào tim tôi, thít nó thật chặt bằng hết sức lực của một người lực điền.
Tôi phải làm ǵ đây? Hai, năm hay ba hôm nữa anh lại đi ra khỏi thành phố này để chuẩn bị qua nước ngoài, tôi có nên trút bỏ sĩ diện để đến thăm anh không? Tôi muốn tiễn anh đơn giản như tôi từng tiễn bạn. Tôi sợ, tôi sợ t́nh cảm lúc này khiến tôi không thể mạnh mẽ như hai năm về trước.


 

 lamgiahue2910
 member

 REF: 604445
 06/20/2011

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
V́ một chút giận hờn tôi đă không nghe điện thoại của anh trong hai ngày, tôi thấy ḿnh thật vô lư v́ những giận hờn trẻ con ấy, tôi đă không được quyền đó nữa v́ chúng tôi không c̣n như ngày xưa nữa.
Chiều thứ 6, sau những ngày lần lữa, đắn đó tôi đă phải đầu hàng con tim ḿnh. Tôi ngược xe về hướng về hằng ngày. Tôi ra đến Hai Bà Trưng rồi c̣n muốn quay đầu lại"Tôi không phải đến v́ nhớ anh, tôi chỉ mong ḿnh và anh hóa giải những hờn giận nhỏ nhặt để sau này có thể thoải mái gặp nhau mà không c̣n tí t́nh cảm nào vướng bận". COn đường như dài thêm, tôi không gọi trước cho anh v́ tôi tin vào tṛ chơi số phận, nếu anh có đi ra ngoài tôi sẽ lẳng lặng ra về, chỉ đơn thuần là một cuộc đi dạo, không sao cả.
Tôi khẽ sửa lại tóc, hồi hộp chờ đợi trong khi gọi điện thoại, anh không bắt máy, tôi chỉ mong có thế, tôi lại chủ động nhắn tin nhưng không hề nói là ḿnh tới. Tôi nhắn tin cho Linh bảo rằng ḿnh sẽ về trễ v́ đi công tŕnh để nó khỏi chờ cơm. Năm hay bảy phút sau đó, tiếng chuông tin nhắn vang lên, tôi hồi hộp mở ra xem nhưng đó lại là tin nhắn cuả Linh. Tôi không thể gọi lần nữa, ngại, tôi loay haoy nh́n chung quanh khi cảm giác có bước chân lại gần, giữa nơi xa lạ này mà tôi cũng sợ ai đó bắt gặp ḿnh, tôi đeo khẩu trang và đội nón bảo hiểm kỹ càng. Nh́n quanh chỉ có vài phụ huynh chờ con về, một bác xe ôm ủ ê chờ khách cũng nḥm qua nḥm lại.Đă hơn 25 phút, tôi sẽ chờ thêm chút nữa v́ biết đâu khi tôi về anh sẽ gọi như thế tôi không thể quay lại được.
"Never calling", tôi nh́n quanh, hít một hơi thật dài rồi bắt máy:
- Hồi nay anh bận quá nên không bắt máy được. Tối qua bận lắm à, sao anh gọi không được.
- À không, bận ǵ đâu, em biết mà không bắt máy.
- Sao thế, giận hờn ǵ à?
- À, không, có ǵ mà giận chứ, bạn bè đến lung tung nên không nghe máy thôi.
- Em đang ở đâu thế? Anh tới Cát Lái rồi, tàu đi hồi sáng.
-Vậy à...Em...à em đang ở ngoài đường. Linh, Linh hỏi anh có c̣n ở đây nữa không để qua đ̣i anh khao cà phê ấy mà, anh đi rồi th́ thôi.
Tôi cấp vội máy mà ḷng nhói lên nghẹn ngào, tự dưng như muốn khóc nhưng cảm thấy ḿnh thật ngớ ngẩn v́ điều ấy, tôi nguyện ḷng không bao giờ nhắc đến anh nữa, dấu ngăn cách giữa chúng tôi đă là quá lớn, điều ấy càng làm tôi tin hơn rằng: trước kia tôi đă đưa ra quyết định đúng đằn để bây giờ xa anh không c̣n là tiếc nuối, ân hận như xưa nữa. Tạm biệt anh!
Vừa về đến nhà, bé em trong pḥng hỏi nhỏ "Chị biết v́ sao mấy bữa nay anh Dũng không có ở đây không?"- "không, chị không biết". - "Em hỏi anh Hưng, em nghe anh nói anh Dũng chuyển đi hôm bữa ḿnh đi karaoke ấy, bữa đó ḿnh đi nên anh ấy không chào được".
..........


 
  góp ư kiến

 
   

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đă đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ư kiến

 
 

 


Nhà | Ghi danh Thành Viên | Thơ | H́nh ảnh | Danh Sách | T́m | Diễn đàn | Liên lạc | Điều lệ | Music | Link | Advertise

Copyright © 2024 Vietnam Single & Tim ban bon phuong All rights reserved.
Hoc Tieng Anh - Submit Website Today - Ecard Thiep - Hot Deal Network