bebi99
member
ID 50272
03/13/2009
|
Đỉnh cao của nỗi buồn là ko có gì phải buồn
từng bước chân tui đi qua dường như có 1 cái gì đó níu lại... có chăng là... là 1 tình yêu... dành cho 1 người ở rất xa. Sao người lại im lặng? Sao người lại chối bỏ hết tất cả những gì mà tui dành cho người? Thật ra, tui muốn biết lắm, để lỡ 1 ngày nào đó tìm dc 1 người thay thế người tui cũng ko phải hối tiếc vì những gì đã xảy ra hum nay... Nhưng tui phải tự cho mình 1 câu trả lời, dù ko bik đúng hay sai, đó là: Người đang hạnh phúc và không cần tui nữa. Mỗi bước đi trong ngày hum nay ko còn nặng nề như khi lúc người mới xa tui, nhưng những bước chân of ngày hum nay sẽ đi xa mãi mãi, nếu người ko bik giữ tui lại ... Tui đã tin và làm tất cả cho người, nhưng người đạp đổ tất cả và trả lại bằng sự lừa dối, hay là người đạp đổ tất cả vì cho rằng tui lừa dối. Chỉ có trái tim người hiểu thôi. Tui im lặng nhưng sâu tận trong im lặng đó là những nỗi đau ko thành lời... Nhưng tui sẽ cho cuộc đời tui 1cơ hội, đó là tui sẽ dành cho người 1 vị trí nào đó trong trái tim tôi cho đến khi tui gặp lại người và thời gian chờ đợi có giới hạn. Để mọi thứ hum nay dc sáng tỏ, ko còn gì phải ray rứt và hối tiếc nữa... Còn bây giờ, với tui tình yêu là dòng chảy tự nhiên. Ko níu kéo, ko kiếm tìm, yêu như ko yêu...
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|