mhpaul
member
ID 46412
10/15/2008
|
Người v́ tiền quên t́nh
Thế giới c̣n muôn vàn người nghèo không cơm ăn áo mặc, không nhà không nơi nương tựa, như cậu bé ḷng thương người: “Cậu bé bỏ cả đồng tiền mẹ vừa mới cho để mua kẹo, để cho bà cụ già ngồi ngửa tay xin tiền trên góc đường không thấy một cọng rác.” Thế giới này cũng không thiếu những người ham mê tiền, dư đầy của cải, nhà cao đất rộng, người hầu trong, ngoài, đêm, ngày, tiền bạc như một tỉ phú vung ra hai mươi triệu Mỹ kim để lên không gian hoàn thành ước mơ; họ luôn cựa quậy t́m mọi cách, thủ đoạn để làm giầu thêm. Tiền là tài sản con người dưới thế gian này, địa vị, sức mạnh, quyền hành, uy tín, tiếng nói của xă hội, dù văn hoá, kỹ thuật, điện tử, khoa học, kinh tế, y khoa, xă hội….cũng không thể thiếu đồng tiền. Người đời nói: Có tiền mua tiên cũng được. Tiền là t́nh…t́nh là tiền…là chi cũng có...ăn chơi cho đă đời….Đồng tiền chỉ có thể mua tất cả những ǵ có trên trái đất này nhưng có mấy ai mua được hạnh phúc t́nh yêu?
Có ba người con ḱnh địch với nhau, ghanh ghét nhau mọi mặt, dành chia nhau tài sản hơn thua. Chung quanh có bạn bè xấu tốt và nếu chị em t́nh cờ gặp nhau, bất đắc dĩ nói với nhau đôi ba câu lạnh nhạt rồi đường ai nấy đi, ít có khi dự chung một bàn tiệc, ít có thấy chúc mừng nhau tuổi tết. Mỗi lần dỗ cha mẹ mạnh ai nấy lo. Nhớ những năm xưa, kinh tế thịnh vượng, người chị cả tiếp đón mẹ niềm nở, ân cần chăm xóc, nhưng không lâu nhiều chuyện xáo trộn trong gia đ́nh, giận trách “cũng tại v́ mẹ hết.” Đuổi mẹ về với thằng con thứ hai. Người con kế mang ơn mẹ, không có mẹ con đâu có gia đ́nh hạnh phúc. Không có ơn mẹ, vợ con con đâu có hàn duyên với nhau trên đất nước quê người. Phải chăng từ miền đất lạnh, miếng ăn không ngon như quê nhà, ḷng con người đổi thay? Đuổi mẹ ra khỏi nhà cũng tại v́ “mẹ không biết cái ǵ hết trơn…mắng nhiếc mẹ chuyện trong gia đ́nh cái ǵ cũng đem ra vạch lưng cho thiên hạ nghe thiên hạ biết.” Miệng lưỡi không xuơng của con người thật hiểm độc sắc bén c̣n hơn lưỡi dao cạo, cắt thịt. Một cộng một thành mười, mười nhân mười thành ngàn lời vu khống xấu xa, tội lỗi. Mẹ về ở với thằng út, tin tưởng rằng không c̣n mưa to, giông tố hay sóng dậy, nhưng chuyện “nàng dâu mẹ chồng” có mấy ai mà không biết không nghe như trong tuồng cải lương, như trong phim t́nh cảm xă hội, như tiếng rao hàng vặt ngoài đường mấy ai mà không nghe. Tiền tính trước t́nh tính sau! Tóc mẹ đă bạc đầu trong gió chiều lất phất vài sợi đen huyền c̣n vương vấn trần gian. Lời mẹ dạy mẹ bảo câu nhớ câu quên, làm các con lại nhẫn tâm, vô t́nh,tự ái, ích kỷ, hẹp ḥi, hờn giận, trách mắng mẹ hiền. Các con ngỡ ngàng khóc lóc khi được tin mẹ nằm trong bệnh viện bị bệnh ung thư bao tử. Trước khi từ giă cơi đời này, mẹ hàng đêm rơi lệ nguyện cầu mong cho ba đứa con thương yêu nhau, đùm bọc nhau như: “một cây làm chẳng nên non..ba cây chụm lại nên ḥn núi non.” Mẹ đi rồi các con giờ đây thấy ḷng tiếc nuối, thương nhớ, ăn năn xám hối.
Ôi! Mẹ là ánh nhật nuôi con khôn lớn, là ánh trăng soi đường soi lối con đi. T́nh mẹ bao la, vô vàn vô giới hạn và luôn luôn tha thứ. Nhớ lại ngày ấy, chưa mặc áo ra trường, được tin me bị bệnh nặng, tôi chơi vơi như những chiếc thuyền chưa cặp bến. Mẹ tôi muốn gặp tôi lần cuối, mẹ đă gọi điện thoại cho tôi, nhưng tôi chỉ có nghe làn sóng điện trong hơi thở, trước khi mẹ ra đi an nghỉ cơi thiên thu.
Con người ta biết sống nhân hậu, hiền hoà, giúp đỡ, thương yêu và tha thứ th́ ‘nước trời là của họ’, th́ họ sẽ có cuộc sống hạnh phúc, th́ tâm hồn họ luôn cảm thấy an b́nh, thoải mái, thảnh thơi và ấm áp tấm ḷng như các thánh nhân tử v́ đạo dù gặp nhiều đau khổ, nhiều cam go thử thách.
Minh-Hoàng
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat